Chương 52: Cáo già
Thuế Biến Đích Ưng
11/07/2020
Hóa ra kế hoạch của Nhị phu nhân cũng được xem như đã hoàn mỹ, đầu tiên mua chuộc được tiểu nha hoàn bên cạnh Lão phu nhân ăn cắp vòng tay, sau đó lại khiến Lão phu nhân bất mãn với Đại phu nhân, ép Đại phu nhân phải giao chìa khóa ra. Đáng lẽ điều sữ phát sinh tiếp theo là Nhị phu nhân điều tra rõ sự thật, rồi tranh công xin thưởng trước mặt Lão phu nhân, nhưng thật không ngờ, bây giờ Lão phu nhân vậy mà dùng chiêu rút củi dưới đáy nổi, chuyện này hay rồi, cho dù kế hoạch lúc trước không chê vào đâu được cũng không tiến hành tiếp được nữa!
Nhị phu nhân nặng nề thở dài, tức giận nói: "Còn làm gì được chứ? Kêu người trả vòng tay lại! Nhớ là phải làm đến thần không biết quỷ không hay!"
Xuân Hạnh nhẹ gật đầu, sải bước đi về phía hậu viện của Lão phu nhân.
Một mình Nhị phu nhân trở về phòng, kết quả nhìn thấy Đại phu nhân đùng đùng nổi giận ngay cửa viện, Nhị phu nhân thầm cười lạnh trong lòng, tiến lên phía trước: "Sao hôm nay Đại tẩu có thời gian đến chỗ muội ngồi chơi vậy?"
Đại phu nhân thấy nụ cười trên mặt Nhị phu nhân, cảm thấy ả đang cố ý làm nhục mình, không thèm nghĩ ngợi đã hung hăng tát một bạt tai, khinh thường nói: "Chung Tử Vân! Cái thứ thấp hèn nhà ngươi, chỉ dựa vào ngươi cũng dám tranh giành với ta?"
Nhị phu nhân thật không ngờ Đại phu nhân lại bốc đồng như vậy, tuy rằng trong lòng tức gần chết nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, không chút để ý lau tơ máu ở khóe miệng, thản nhiên nói: "Đại tẩu cần gì phải vậy chứ? Tức giận hại sức khỏe!"
Đại phu nhân ghét nhất là dáng vẻ mãi mãi không thèm quan tâm gì này của Nhị phu nhẫn, rõ ràng trông thì không tranh quyền thế, nhưng trên thực tế lại vô cùng tham lam!
"Chung Tử Vân, thu lại bộ mặt dối trá này của ngươi đi, lúc trước ta xem thường ngươi rồi, thật không ngờ một dân đen giặt quần áo bên bờ suối, vậy mà cũng có dã tâm lớn như vậy!"
Xuất thân của Đại phu nhân cao hơn Nhị phu nhân không biết bao nhiêu, thế nên, đã nhiều năm như vậy vẫn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng trước mặt Nhị phu nhân, khinh thường xuất thân thấp hèn của Nhị phu nhân đủ điều!
Nhị phu nhân nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Đại phu nhân chỉ thấy buồn cười, giọng đều đều nói: "Đại tẩu nói đúng lắm, người xuất thân như muội, quả thật không sánh bằng Đại tẩu, không nói đến những chuyện khác, chỉ nói lòng dạ, muội đã kém đến cách xa vạn dặm, Đại tẩu có thể mặt mày hiền hòa sống với những Di nương kia của Đại ca, mỗi điều này cũng đủ để Vân Nhi học tập cả đời!"
Ai ai cũng biết, Lão gia của đại phòng Lăng gia là một kẻ phong lưu, mặc dù xuất thân của Đại phu nhân có cao nhưng vẫn không giữ được trái tim ông ta, mấy Di nương giống như khoai tây mùa thu, từng người từng người lăn vào đại phòng.
Thế nhưng Nhị lão gia lại khác ông ta hoàn toàn, tuy rằng Nhị phu nhân này xuất thân thấp hèn, nhưng năm đó Nhị lão gia quyết tâm muốn cưới Nhị phu nhân, vì thế còn tranh cãi với Lão phu nhân hồi lâu, đây cũng là lý do tại sao nhiều năm qua Lão phu nhân không thích Nhị phu nhân như vậy, thế nhưng mặc dù là vậy, nhưng Nhị lão gia đối với Nhị phu nhân vô cùng chung thủy, bây giờ đã qua tuổi bốn mươi mà ngay cả một di nương cũng không có, thậm chí ngay cả nha đầu thông phòng cũng không một ai, xem như là một tình huống hiếm hoi!
Nam sợ chọn sai đường nữ sợ gả nhầm chồng, tuy xuất thân quan trọng, nhưng vinh nhục cả đời của phụ nữ chẳng phải đều dựa vào người đàn ông mình gả ư? Đại phu nhân và Nhị phu nhân, ai hạnh phúc, người sáng suốt thật ra liếc mắt đã thấy, vì vậy câu này của Nhị phu nhân, quả thực là chạm vào trái tim Đại phu nhân.
"Tiện nhân! Ngươi dám sỉ nhục ta!" Đại phu nhân giận đến đỏ mặt, ánh mắt nhìn Nhị phu nhân quả thực như muốn ăn thịt người.
Nhị phu nhân thì trông bình tĩnh hơn nhiều, thản nhiên nói: "Muội thấy Đại tẩu nên về nghỉ ngơi cho khỏe đi! Trái một câu tiện nhân phải một câu tiện nhân, Vân Nhi thật sự không nhận nổi! Nếu bị người có tâm nghe thấy, bẩm báo cho Lão phu nhân, sợ là càng khó coi hơn!"
"Ngươi dám uy hiếp ta?"
Đại phu nhân có chút khó tin nhìn Nhị phu nhân, phải biết rằng trước kia người phụ nữ này luôn ngoan ngoãn nghe lời trước mặt mình, bây giờ rốt cuộc lấy dũng khí từ đâu ra mà dám khiêu khích thẳng mặt mình như vậy?
"Có phải uy hiếp hay không, trong lòng Đại tẩu thừa biết, không phải ư?"
Nhị phu nhân không còn hứng thú tiếp tục nói nhảm với Đại phu nhân, trực tiếp vòng qua Đại phu nhân đi tới viện mình, trong miệng còn bình thản bảo: "Tuy rằng xuất thân của muội thấp hèn, nhưng xuất giá tòng phu, muội cũng là chính thê của nhị phòng Lăng phủ, cũng giống như Đại tẩu, đều được cưới hỏi đàng hoàng, cho nên, sau này những chữ như tiện nhân, tốt nhất là đừng đặt lên người muội nữa."
Những lời này, đối với Đại phu nhân mà nói quả thực là nhục nhã trước nay chưa từng có, bà ta xoay người lại sải rộng chân, đuổi theo Nhị phu nhân, nắm chặt cổ tay Nhị phu nhân, ánh mắt hung ác: "Cưới hỏi đàng hoàng? Chung Tử Vân, con tiện nhân nhà ngươi! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi với lão gia nhà ngươi là châu thai ám kết hả, Lão phu nhân thật sự hết cách nên mới cho ngươi vào nhà, thế nhưng ngươi cũng điên rồi! Vì thanh danh của mình, vậy mà tự tay phá bỏ con của mình!"
Cổ tay Nhị phu nhân bị Đại phu nhân nắm chặt, đau đớn một trận, nhưng lời nói không biết giữ mồm giữ miệng của Đại phu nhân càng đập vào trái tim Nhị phu nhân, biểu hiện vô cùng bình tĩnh trên mặt ban đầu lập tức tan thành mây khói, khuôn mặt Nhị phu nhân dữ tợn, gạt phắt tay Đại phu nhân, hơn nữa còn vươn tay, bóp chặt cằm Đại phu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao con của ta không còn, trong lòng ngươi biết rõ! Tần Hương Ngọc! Ta không nói, không có nghĩa là ta không biết! Ta nhịn!"
Kiểu gì Đại phu nhân cũng không ngờ rằng Nhị phu nhân dám làm vậy với mình, nhưng chuyện con cái quả thật Đại phu nhân không hiểu rõ tình hình, cho nên hung hăng đẩy tay Nhị phu nhân, tức giận nói: "Ta thấy ngươi điên thật rồi, con của ngươi chết, liên quan gì tới ta?"
"Đủ rồi! Tần Hương Ngọc, chuyện đã qua ta không muốn nói thêm nữa, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, ngày tháng ngươi độc bá thiên hạ, kết thúc rồi!
Nhị phu nhân không muốn tiếp tục dây dưa, trực tiếp hất tay Đại phu nhân, lui về sau hai bước, dữ tợn trên mặt đã biến mất tăm, khôi phục dịu dàng thường ngày, giống như tất cả mọi chuyện lúc nãy thật ra chỉ là ảo giác của mọi người.
" Đại tẩu, bây giờ ta rất bận, cũng rất mệt, cho nên, nếu không có chuyện gì thì xin phép không mời Đại tẩu vào phòng ngồi chơi! "
Rõ ràng đây là lệnh đuổi khách, sao Đại phu nhân lại nghe không hiểu được, vì vậy nặng nề phẩy tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói:" Chung Tử Vân, ngươi cẩn thận đó cho ta! "
Sau khi nói xong, Đại phu nhân thở hổn hển ra khỏi viện, nhưng giọng nói dịu dàng của Nhị phu nhân lại nhàn nhạt vang lên phía sau:" Đại tẩu tuyệt đối đừng quên, chìa khóa nhà kho, chút nữa nhớ lệnh hạ nhân mang tới cho muội! "
Nghe thấy thế, Đại phu nhân càng nổi trận lôi đình, trực tiếp xoay người ném cái chìa khóa trong tay vào tay Nhị phu nhân, lạnh lùng nói:" Không phải chỉ là một cái chìa khóa thôi sao? Ngươi muốn thì cứ lấy, chẳng qua, có nhiều thứ, không phải dễ cầm như vậy, đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo! E rằng có người sẽ chết rất khó coi đấy! "
Nhị phu nhân không kiêu ngạo không tự ti cầm chìa khóa, cười nhạt:" Có thể đưa chìa khóa cho muội hay không là khí độ của Đại tẩu, nhưng có thể khiến cái chìa khóa này luôn nằm trong tay muội hay không, đó chính là bản lĩnh của muội rồi!"
Nhị phu nhân nặng nề thở dài, tức giận nói: "Còn làm gì được chứ? Kêu người trả vòng tay lại! Nhớ là phải làm đến thần không biết quỷ không hay!"
Xuân Hạnh nhẹ gật đầu, sải bước đi về phía hậu viện của Lão phu nhân.
Một mình Nhị phu nhân trở về phòng, kết quả nhìn thấy Đại phu nhân đùng đùng nổi giận ngay cửa viện, Nhị phu nhân thầm cười lạnh trong lòng, tiến lên phía trước: "Sao hôm nay Đại tẩu có thời gian đến chỗ muội ngồi chơi vậy?"
Đại phu nhân thấy nụ cười trên mặt Nhị phu nhân, cảm thấy ả đang cố ý làm nhục mình, không thèm nghĩ ngợi đã hung hăng tát một bạt tai, khinh thường nói: "Chung Tử Vân! Cái thứ thấp hèn nhà ngươi, chỉ dựa vào ngươi cũng dám tranh giành với ta?"
Nhị phu nhân thật không ngờ Đại phu nhân lại bốc đồng như vậy, tuy rằng trong lòng tức gần chết nhưng ngoài mặt vẫn lạnh nhạt, không chút để ý lau tơ máu ở khóe miệng, thản nhiên nói: "Đại tẩu cần gì phải vậy chứ? Tức giận hại sức khỏe!"
Đại phu nhân ghét nhất là dáng vẻ mãi mãi không thèm quan tâm gì này của Nhị phu nhẫn, rõ ràng trông thì không tranh quyền thế, nhưng trên thực tế lại vô cùng tham lam!
"Chung Tử Vân, thu lại bộ mặt dối trá này của ngươi đi, lúc trước ta xem thường ngươi rồi, thật không ngờ một dân đen giặt quần áo bên bờ suối, vậy mà cũng có dã tâm lớn như vậy!"
Xuất thân của Đại phu nhân cao hơn Nhị phu nhân không biết bao nhiêu, thế nên, đã nhiều năm như vậy vẫn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng trước mặt Nhị phu nhân, khinh thường xuất thân thấp hèn của Nhị phu nhân đủ điều!
Nhị phu nhân nhìn bộ dạng hung thần ác sát của Đại phu nhân chỉ thấy buồn cười, giọng đều đều nói: "Đại tẩu nói đúng lắm, người xuất thân như muội, quả thật không sánh bằng Đại tẩu, không nói đến những chuyện khác, chỉ nói lòng dạ, muội đã kém đến cách xa vạn dặm, Đại tẩu có thể mặt mày hiền hòa sống với những Di nương kia của Đại ca, mỗi điều này cũng đủ để Vân Nhi học tập cả đời!"
Ai ai cũng biết, Lão gia của đại phòng Lăng gia là một kẻ phong lưu, mặc dù xuất thân của Đại phu nhân có cao nhưng vẫn không giữ được trái tim ông ta, mấy Di nương giống như khoai tây mùa thu, từng người từng người lăn vào đại phòng.
Thế nhưng Nhị lão gia lại khác ông ta hoàn toàn, tuy rằng Nhị phu nhân này xuất thân thấp hèn, nhưng năm đó Nhị lão gia quyết tâm muốn cưới Nhị phu nhân, vì thế còn tranh cãi với Lão phu nhân hồi lâu, đây cũng là lý do tại sao nhiều năm qua Lão phu nhân không thích Nhị phu nhân như vậy, thế nhưng mặc dù là vậy, nhưng Nhị lão gia đối với Nhị phu nhân vô cùng chung thủy, bây giờ đã qua tuổi bốn mươi mà ngay cả một di nương cũng không có, thậm chí ngay cả nha đầu thông phòng cũng không một ai, xem như là một tình huống hiếm hoi!
Nam sợ chọn sai đường nữ sợ gả nhầm chồng, tuy xuất thân quan trọng, nhưng vinh nhục cả đời của phụ nữ chẳng phải đều dựa vào người đàn ông mình gả ư? Đại phu nhân và Nhị phu nhân, ai hạnh phúc, người sáng suốt thật ra liếc mắt đã thấy, vì vậy câu này của Nhị phu nhân, quả thực là chạm vào trái tim Đại phu nhân.
"Tiện nhân! Ngươi dám sỉ nhục ta!" Đại phu nhân giận đến đỏ mặt, ánh mắt nhìn Nhị phu nhân quả thực như muốn ăn thịt người.
Nhị phu nhân thì trông bình tĩnh hơn nhiều, thản nhiên nói: "Muội thấy Đại tẩu nên về nghỉ ngơi cho khỏe đi! Trái một câu tiện nhân phải một câu tiện nhân, Vân Nhi thật sự không nhận nổi! Nếu bị người có tâm nghe thấy, bẩm báo cho Lão phu nhân, sợ là càng khó coi hơn!"
"Ngươi dám uy hiếp ta?"
Đại phu nhân có chút khó tin nhìn Nhị phu nhân, phải biết rằng trước kia người phụ nữ này luôn ngoan ngoãn nghe lời trước mặt mình, bây giờ rốt cuộc lấy dũng khí từ đâu ra mà dám khiêu khích thẳng mặt mình như vậy?
"Có phải uy hiếp hay không, trong lòng Đại tẩu thừa biết, không phải ư?"
Nhị phu nhân không còn hứng thú tiếp tục nói nhảm với Đại phu nhân, trực tiếp vòng qua Đại phu nhân đi tới viện mình, trong miệng còn bình thản bảo: "Tuy rằng xuất thân của muội thấp hèn, nhưng xuất giá tòng phu, muội cũng là chính thê của nhị phòng Lăng phủ, cũng giống như Đại tẩu, đều được cưới hỏi đàng hoàng, cho nên, sau này những chữ như tiện nhân, tốt nhất là đừng đặt lên người muội nữa."
Những lời này, đối với Đại phu nhân mà nói quả thực là nhục nhã trước nay chưa từng có, bà ta xoay người lại sải rộng chân, đuổi theo Nhị phu nhân, nắm chặt cổ tay Nhị phu nhân, ánh mắt hung ác: "Cưới hỏi đàng hoàng? Chung Tử Vân, con tiện nhân nhà ngươi! Ngươi cho rằng ta không biết ngươi với lão gia nhà ngươi là châu thai ám kết hả, Lão phu nhân thật sự hết cách nên mới cho ngươi vào nhà, thế nhưng ngươi cũng điên rồi! Vì thanh danh của mình, vậy mà tự tay phá bỏ con của mình!"
Cổ tay Nhị phu nhân bị Đại phu nhân nắm chặt, đau đớn một trận, nhưng lời nói không biết giữ mồm giữ miệng của Đại phu nhân càng đập vào trái tim Nhị phu nhân, biểu hiện vô cùng bình tĩnh trên mặt ban đầu lập tức tan thành mây khói, khuôn mặt Nhị phu nhân dữ tợn, gạt phắt tay Đại phu nhân, hơn nữa còn vươn tay, bóp chặt cằm Đại phu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tại sao con của ta không còn, trong lòng ngươi biết rõ! Tần Hương Ngọc! Ta không nói, không có nghĩa là ta không biết! Ta nhịn!"
Kiểu gì Đại phu nhân cũng không ngờ rằng Nhị phu nhân dám làm vậy với mình, nhưng chuyện con cái quả thật Đại phu nhân không hiểu rõ tình hình, cho nên hung hăng đẩy tay Nhị phu nhân, tức giận nói: "Ta thấy ngươi điên thật rồi, con của ngươi chết, liên quan gì tới ta?"
"Đủ rồi! Tần Hương Ngọc, chuyện đã qua ta không muốn nói thêm nữa, nhưng ngươi hãy nhớ kỹ, ngày tháng ngươi độc bá thiên hạ, kết thúc rồi!
Nhị phu nhân không muốn tiếp tục dây dưa, trực tiếp hất tay Đại phu nhân, lui về sau hai bước, dữ tợn trên mặt đã biến mất tăm, khôi phục dịu dàng thường ngày, giống như tất cả mọi chuyện lúc nãy thật ra chỉ là ảo giác của mọi người.
" Đại tẩu, bây giờ ta rất bận, cũng rất mệt, cho nên, nếu không có chuyện gì thì xin phép không mời Đại tẩu vào phòng ngồi chơi! "
Rõ ràng đây là lệnh đuổi khách, sao Đại phu nhân lại nghe không hiểu được, vì vậy nặng nề phẩy tay áo, nghiến răng nghiến lợi nói:" Chung Tử Vân, ngươi cẩn thận đó cho ta! "
Sau khi nói xong, Đại phu nhân thở hổn hển ra khỏi viện, nhưng giọng nói dịu dàng của Nhị phu nhân lại nhàn nhạt vang lên phía sau:" Đại tẩu tuyệt đối đừng quên, chìa khóa nhà kho, chút nữa nhớ lệnh hạ nhân mang tới cho muội! "
Nghe thấy thế, Đại phu nhân càng nổi trận lôi đình, trực tiếp xoay người ném cái chìa khóa trong tay vào tay Nhị phu nhân, lạnh lùng nói:" Không phải chỉ là một cái chìa khóa thôi sao? Ngươi muốn thì cứ lấy, chẳng qua, có nhiều thứ, không phải dễ cầm như vậy, đến lúc đó trộm gà không được còn mất nắm gạo! E rằng có người sẽ chết rất khó coi đấy! "
Nhị phu nhân không kiêu ngạo không tự ti cầm chìa khóa, cười nhạt:" Có thể đưa chìa khóa cho muội hay không là khí độ của Đại tẩu, nhưng có thể khiến cái chìa khóa này luôn nằm trong tay muội hay không, đó chính là bản lĩnh của muội rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.