Chương 72: Trước giờ chưa từng có
Thuế Biến Đích Ưng
11/07/2020
Mai Hương thở dài, "Là Thu Cúc, nô tỳ nhất thời sơ xuất, để Thu Cúc một mình đưa thư hồi phủ, Tiểu thư tỉnh lại nói bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho Thu Cúc, cho nên lần này Tiểu thư đòi quay về để cứu mạng Thu Cúc!"
Nghe đến đây, Liễu Tuyền vẫn luôn im lặng suốt từ nãy đến giờ lập tức tức giận đến trợn mắt trắng nhìn Bắc Đường Ngôn, hậm hực nói, "Người còn ngơ ra ở đây làm gì, còn không mau đuổi theo, đưa ta đi cùng, đến lúc đó cho dù nàng ta có tắt thở, thì cũng có ta nhặt giúp cái mạng nhỏ đó về thêm lần nữa!"
Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ hậm hực của Liễu Tuyền thì lại có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại bất an lo lắng cho Lăng Nhược Hi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu sau đó đuổi theo bước chân của Lăng Nhược Hi.
Lăng Nhược Hi trên suốt đường đi đều đang lo lắng cho an nguy của Thu Cúc, vì vậy gia tăng thúc ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Lăng phủ, vừa mới xuống ngựa, liền nghe thấy một trận náo loạn ầm ĩ phát ra từ trong nội viện.
Trong tiềm thức báo cho biết là có chuyện không lành, nhưng lúc Lăng Nhược Hi thực sự nhìn thấy Thu Cúc trong viện vẫn tức đến độ toàn thân phát run, hai mắt đỏ hầm hập!
Giờ khắc này, trên người Thu Cúc đã không còn một chỗ nào là lành lặng, ngay cả y phục cũng không cánh mà bay, hạ nhân trong phủ vây lại thành một vòng, thì thầm to nhỏ.
Nhìn thấy Lăng Nhược Hi bước vào, rối rít nhường ra một đường ở giữa, Lăng Nhược Hi bấy giờ mới nhìn thấy rõ Lăng Thanh Ngọc ưu nhã ngồi trong đình nghỉ an nhàn uống trà, hai mắt gần như sắp nổ vì tức, gắt gao túm chặt lấy cổ áo của Lăng Thanh Ngọc, nghiến răng ken két chất vấn: "Ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
Lăng Thanh Dương lại không nghĩ rằng Lăng Nhược Hi lại có thể tỉnh lại nhanh như vậy, lại càng không nghĩ nàng ta lại dám ở trước mặt biết bao nhiêu người đối xử với mình như vậy, lập tức nở nụ cười lạnh, điềm nhiên nói: "Thi hành gia pháp!"
"Thu Cúc đã làm sai chuyện gì? Mà ngươi phải ác độc như vậy?" Lăng Nhược Hi vẫn chưa nói hết một câu, thì toàn thân bắt đầu run lên cầm cập, không phải vì sợ, mà là vì tức!
"Chăm sóc không chu toàn, vốn đáng tội chết!" Lăng Thanh Ngọc mang một vẻ mặt như đây là điều đương nhiên, lại không hề đặt sự tức giận của Lăng Nhược Hi vào mắt.
Lăng Nhược Hi đi đến bên cạnh Thu Cúc, cởi áo khoát ngoài của mình ra, định khoát lên người Thu Cúc, nhưng lại không dám giơ tay ra, vì sợ cử động của chính mình, sẽ khiến Thu Cúc càng thêm đau đớn.
Thu Cúc nhìn thấy Lăng Nhược Hi, cố gắng mở to mắt, yếu ớt nói: "Tiểu thư đi mau, Tiểu thư mau đi đi."
Các ngón tay của Thu Cúc đều đang rỉ máu, lại nắm lấy tay của Lăng Nhược Hi như vậy, máu tươi từng giọt lại từng giọt nhỏ vào đôi tay của Lăng Nhược Hi, kiên cường nuốt nước mắt xuống, Lăng Nhược Hi thấp giọng an ủi: "Không sao, không sao rồi, ta quay về rồi, ta sẽ bảo vệ em, ta sẽ bảo vệ em mà!"
Lăng Thanh Ngọc cười tựa như không nhìn Lăng Nhược Hi, sau đó thản nhiên nói: "Chuyện ngày hôm nay các ngươi đều đã nhớ kỹ rồi chưa? Phận làm nô tỳ, ngay cả chủ tử của mình cũng không thể bảo vệ chu toàn được, vậy thì không còn giá trị gì để giữ lại trên đời này nữa, đã biết chưa?"
Lời này mặc dù là nói với đám hạ nhân, nhưng Lăng Nhược Hi biết, đây là Lăng Thanh Ngọc công khai tuyên chiến với nàng, nhưng mà giờ này khắc này, Lăng Nhược Hi cũng không còn tâm sức để chú ý đến những thứ này nữa, chỉ muốn đưa Thu Cúc quay về viện của mình, trị lành vết thương.
Tựa như nhìn thấy ý đồ của Lăng Nhược Hi, Lăng Thanh Ngọc lập tức bước lên, lạnh lùng nói: "Ta biết Tam muội muội tâm địa thiện lương, nhưng một nô tỳ vô dụng như vậy, chỉ tổ tốn đất chôn!"
"Tam muội muội? Thanh Ngọc tiểu thư e là rất thất vọng với thân phận của mình nhỉ? Xuất thân là một thứ xuất* thấp hèn, lại có tư cách gì để gọi một tiểu thư đích xuất** là ta đây hai tiếng muội muội?"
*thứ xuất: Con của thiếp
**đích xuất: Con của chính thê
Lăng Nhược Hi không hề tỏ vẻ yếu kém, vừa xuất chiêu liền đụng trúng ngay nỗi đau của Lăng Thanh Ngọc, sau đó mạnh mẽ chém xuống.
Quả nhiên, sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc lập tức chuyển sang màu tái xanh, dữ tợn trừng mắt liếc nhìn Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi: "Tam tiểu thư đây là có ý gì? Mặc dù Thanh Ngọc là thứ xuất, nhưng vẫn luôn được nuôi dạy ở chỗ Mẫu thân, càng huống chi hiện giờ lại còn được Tổ mẫu phân phó trông nom mọi chuyện từ trên xuống dưới trong Lăng phủ, lẽ nào, ngay cả một câu muội muội ta cũng không có tư cách gọi hay sao?"
"Từ xưa đến nay, đích thứ khác nhau, cho dù chúng ta đều là huyết mạch của Lăng gia, ngươi cũng phải nhớ cho rõ ràng, sinh mẫu của ngươi, cũng chỉ là một nô tài thấp cổ bé họng! Ngươi lại càng không thể sánh bằng với một đích nữ được! Ở trước mặt tiểu thư đích nữ, ngươi không có bất kì tư cách gì để nói năng hành động bừa bãi!" Từng từ từng chữ trong câu nói của Lăng Nhược Hi vang lên, trực tiếp công kích thẳng đến bộ mặt tươi cười giả tạo của Lăng Thanh Ngọc.
Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lăng Thanh Ngọc, Lăng Nhược Hi chỉ nở nụ cười băng lãnh khinh thường, sau đó đỡ Thu Cúc đã ngất lịm từ dưới đất dậy, cất bước hướng về viện của chính mình!
"Cản bọn họ lại cho ta!"
Lăng Thanh Ngọc bỗng nhiên lên tiếng, sau đó chạy tới trước mặt Lăng Nhược Hi, lạnh giọng nói: "Cho dù là vậy, nhưng ta vẫn cao quý hơn một con tiện tỳ thấp hèn nhiều! Ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng con tiện tỳ không chăm sóc cho chủ tử được chu toàn này, nhất định phải chết!"
Lăng Nhược Hi thản nhiên mặt đối mặt mắt đối mắt với Lăng Thanh Ngọc: "Nếu như ta nhất định phải đưa người đi thì sao?"
Lăng Thanh Ngọc nở nụ cười khinh người, cầm lấy cây gậy gỗ trong tay một bà tử bên cạnh, thâm độc giơ gậy đánh xuống đầu Thu Cúc!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lăng Nhược Hi không kịp phản ứng, lúc phản ứng lại được thì cả người Thu Cúc đều tê liệt ngã lăn ra đất, trên trán máu tuôn như xối ra ngoài!
Lăng Nhược Hi hét lên một tiếng, giơ tay ra gắt gao che lấy vết thương đang tuôn máu không ngừng trên trán Thu Cúc, âm thanh run rẩy phát ra: "Đừng mà, đừng mà, sẽ không sao đâu, em đừng sợ, đừng sợ nhé!"
"Tiểu.. Tiểu thư, đừng khóc.. nô tỳ.. e là không xong rồi, nô tỳ.. nô.." Thu Cúc cố gắng hết sức mở to đôi mắt ra, muốn nắm lấy tay của Lăng Nhược Hi, nhưng đều phí công, còn chưa kịp chạm đến tay của Lăng Nhược Hi, hai mắt đã từ từ khép lại.
"Thu Cúc!"
Lăng Nhược Hi thấy tình hình này, hét đến tê tâm liệt phế, nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi thương tâm tuyệt vọng như vậy, Lăng Thanh Ngọc đắc ý cười lạnh: "Đích xuất thì đã sao, chuyện ta muốn làm, người cản được sao?"
Lời vừa nói xong, Bắc Đường Ngôn cũng vừa hay tiến vào, Mai Hương thấy Thu Cúc máu thịt lẫn lộn, nước mắt chảy xuôi: "Muội muội!"
Nghe đến đây, Liễu Tuyền vẫn luôn im lặng suốt từ nãy đến giờ lập tức tức giận đến trợn mắt trắng nhìn Bắc Đường Ngôn, hậm hực nói, "Người còn ngơ ra ở đây làm gì, còn không mau đuổi theo, đưa ta đi cùng, đến lúc đó cho dù nàng ta có tắt thở, thì cũng có ta nhặt giúp cái mạng nhỏ đó về thêm lần nữa!"
Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ hậm hực của Liễu Tuyền thì lại có chút buồn cười, nhưng trong lòng lại bất an lo lắng cho Lăng Nhược Hi, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu sau đó đuổi theo bước chân của Lăng Nhược Hi.
Lăng Nhược Hi trên suốt đường đi đều đang lo lắng cho an nguy của Thu Cúc, vì vậy gia tăng thúc ngựa, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Lăng phủ, vừa mới xuống ngựa, liền nghe thấy một trận náo loạn ầm ĩ phát ra từ trong nội viện.
Trong tiềm thức báo cho biết là có chuyện không lành, nhưng lúc Lăng Nhược Hi thực sự nhìn thấy Thu Cúc trong viện vẫn tức đến độ toàn thân phát run, hai mắt đỏ hầm hập!
Giờ khắc này, trên người Thu Cúc đã không còn một chỗ nào là lành lặng, ngay cả y phục cũng không cánh mà bay, hạ nhân trong phủ vây lại thành một vòng, thì thầm to nhỏ.
Nhìn thấy Lăng Nhược Hi bước vào, rối rít nhường ra một đường ở giữa, Lăng Nhược Hi bấy giờ mới nhìn thấy rõ Lăng Thanh Ngọc ưu nhã ngồi trong đình nghỉ an nhàn uống trà, hai mắt gần như sắp nổ vì tức, gắt gao túm chặt lấy cổ áo của Lăng Thanh Ngọc, nghiến răng ken két chất vấn: "Ngươi rốt cuộc là có ý gì?"
Lăng Thanh Dương lại không nghĩ rằng Lăng Nhược Hi lại có thể tỉnh lại nhanh như vậy, lại càng không nghĩ nàng ta lại dám ở trước mặt biết bao nhiêu người đối xử với mình như vậy, lập tức nở nụ cười lạnh, điềm nhiên nói: "Thi hành gia pháp!"
"Thu Cúc đã làm sai chuyện gì? Mà ngươi phải ác độc như vậy?" Lăng Nhược Hi vẫn chưa nói hết một câu, thì toàn thân bắt đầu run lên cầm cập, không phải vì sợ, mà là vì tức!
"Chăm sóc không chu toàn, vốn đáng tội chết!" Lăng Thanh Ngọc mang một vẻ mặt như đây là điều đương nhiên, lại không hề đặt sự tức giận của Lăng Nhược Hi vào mắt.
Lăng Nhược Hi đi đến bên cạnh Thu Cúc, cởi áo khoát ngoài của mình ra, định khoát lên người Thu Cúc, nhưng lại không dám giơ tay ra, vì sợ cử động của chính mình, sẽ khiến Thu Cúc càng thêm đau đớn.
Thu Cúc nhìn thấy Lăng Nhược Hi, cố gắng mở to mắt, yếu ớt nói: "Tiểu thư đi mau, Tiểu thư mau đi đi."
Các ngón tay của Thu Cúc đều đang rỉ máu, lại nắm lấy tay của Lăng Nhược Hi như vậy, máu tươi từng giọt lại từng giọt nhỏ vào đôi tay của Lăng Nhược Hi, kiên cường nuốt nước mắt xuống, Lăng Nhược Hi thấp giọng an ủi: "Không sao, không sao rồi, ta quay về rồi, ta sẽ bảo vệ em, ta sẽ bảo vệ em mà!"
Lăng Thanh Ngọc cười tựa như không nhìn Lăng Nhược Hi, sau đó thản nhiên nói: "Chuyện ngày hôm nay các ngươi đều đã nhớ kỹ rồi chưa? Phận làm nô tỳ, ngay cả chủ tử của mình cũng không thể bảo vệ chu toàn được, vậy thì không còn giá trị gì để giữ lại trên đời này nữa, đã biết chưa?"
Lời này mặc dù là nói với đám hạ nhân, nhưng Lăng Nhược Hi biết, đây là Lăng Thanh Ngọc công khai tuyên chiến với nàng, nhưng mà giờ này khắc này, Lăng Nhược Hi cũng không còn tâm sức để chú ý đến những thứ này nữa, chỉ muốn đưa Thu Cúc quay về viện của mình, trị lành vết thương.
Tựa như nhìn thấy ý đồ của Lăng Nhược Hi, Lăng Thanh Ngọc lập tức bước lên, lạnh lùng nói: "Ta biết Tam muội muội tâm địa thiện lương, nhưng một nô tỳ vô dụng như vậy, chỉ tổ tốn đất chôn!"
"Tam muội muội? Thanh Ngọc tiểu thư e là rất thất vọng với thân phận của mình nhỉ? Xuất thân là một thứ xuất* thấp hèn, lại có tư cách gì để gọi một tiểu thư đích xuất** là ta đây hai tiếng muội muội?"
*thứ xuất: Con của thiếp
**đích xuất: Con của chính thê
Lăng Nhược Hi không hề tỏ vẻ yếu kém, vừa xuất chiêu liền đụng trúng ngay nỗi đau của Lăng Thanh Ngọc, sau đó mạnh mẽ chém xuống.
Quả nhiên, sắc mặt của Lăng Thanh Ngọc lập tức chuyển sang màu tái xanh, dữ tợn trừng mắt liếc nhìn Lăng Nhược Hi, nghiến răng nghiến lợi: "Tam tiểu thư đây là có ý gì? Mặc dù Thanh Ngọc là thứ xuất, nhưng vẫn luôn được nuôi dạy ở chỗ Mẫu thân, càng huống chi hiện giờ lại còn được Tổ mẫu phân phó trông nom mọi chuyện từ trên xuống dưới trong Lăng phủ, lẽ nào, ngay cả một câu muội muội ta cũng không có tư cách gọi hay sao?"
"Từ xưa đến nay, đích thứ khác nhau, cho dù chúng ta đều là huyết mạch của Lăng gia, ngươi cũng phải nhớ cho rõ ràng, sinh mẫu của ngươi, cũng chỉ là một nô tài thấp cổ bé họng! Ngươi lại càng không thể sánh bằng với một đích nữ được! Ở trước mặt tiểu thư đích nữ, ngươi không có bất kì tư cách gì để nói năng hành động bừa bãi!" Từng từ từng chữ trong câu nói của Lăng Nhược Hi vang lên, trực tiếp công kích thẳng đến bộ mặt tươi cười giả tạo của Lăng Thanh Ngọc.
Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Lăng Thanh Ngọc, Lăng Nhược Hi chỉ nở nụ cười băng lãnh khinh thường, sau đó đỡ Thu Cúc đã ngất lịm từ dưới đất dậy, cất bước hướng về viện của chính mình!
"Cản bọn họ lại cho ta!"
Lăng Thanh Ngọc bỗng nhiên lên tiếng, sau đó chạy tới trước mặt Lăng Nhược Hi, lạnh giọng nói: "Cho dù là vậy, nhưng ta vẫn cao quý hơn một con tiện tỳ thấp hèn nhiều! Ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào, nhưng con tiện tỳ không chăm sóc cho chủ tử được chu toàn này, nhất định phải chết!"
Lăng Nhược Hi thản nhiên mặt đối mặt mắt đối mắt với Lăng Thanh Ngọc: "Nếu như ta nhất định phải đưa người đi thì sao?"
Lăng Thanh Ngọc nở nụ cười khinh người, cầm lấy cây gậy gỗ trong tay một bà tử bên cạnh, thâm độc giơ gậy đánh xuống đầu Thu Cúc!
Chuyện xảy ra quá đột ngột, Lăng Nhược Hi không kịp phản ứng, lúc phản ứng lại được thì cả người Thu Cúc đều tê liệt ngã lăn ra đất, trên trán máu tuôn như xối ra ngoài!
Lăng Nhược Hi hét lên một tiếng, giơ tay ra gắt gao che lấy vết thương đang tuôn máu không ngừng trên trán Thu Cúc, âm thanh run rẩy phát ra: "Đừng mà, đừng mà, sẽ không sao đâu, em đừng sợ, đừng sợ nhé!"
"Tiểu.. Tiểu thư, đừng khóc.. nô tỳ.. e là không xong rồi, nô tỳ.. nô.." Thu Cúc cố gắng hết sức mở to đôi mắt ra, muốn nắm lấy tay của Lăng Nhược Hi, nhưng đều phí công, còn chưa kịp chạm đến tay của Lăng Nhược Hi, hai mắt đã từ từ khép lại.
"Thu Cúc!"
Lăng Nhược Hi thấy tình hình này, hét đến tê tâm liệt phế, nhìn dáng vẻ Lăng Nhược Hi thương tâm tuyệt vọng như vậy, Lăng Thanh Ngọc đắc ý cười lạnh: "Đích xuất thì đã sao, chuyện ta muốn làm, người cản được sao?"
Lời vừa nói xong, Bắc Đường Ngôn cũng vừa hay tiến vào, Mai Hương thấy Thu Cúc máu thịt lẫn lộn, nước mắt chảy xuôi: "Muội muội!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.