Chương 108: Từng bước kinh sợ
Thuế Biến Đích Ưng
11/07/2020
Lục Vu nhận lấy danh sách, nhìn lướt qua đại khái, có chút không tin nổi nhìn Bắc Đường Ngôn: "Vương gia, những người này đều là tâm phúc của chúng ta cả, thật sự phải điều tra sao?"
"Đôi khi người thân cận nhất nếu muốn hại chúng ta thì đó mới là điểm chí mạng nhất, Lục Vu, trên thế giới này, người mà ta có thể chân chính tin tưởng chỉ có mình nàng, cho nên chuyện này phải vất vả cho nàng rồi!
Có thể đi được từng bước như bây giờ, tất nhiên Bắc Đường Ngôn cũng trở nên thận trọng hơn, không tin bất cứ kẻ nào hết, nhưng trong mắt hắn, Lục Vu vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt!
Một tia cảm động lướt qua trong ánh mắt Lục Vu, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:" Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi ngờ người rồi thì không nên dùng nữa, nếu như việc này truyền ra ngoài, sợ là không tốt đâu! Còn nữa, cái danh sách này, Vương gia lấy được từ đâu vậy? "
Bắc Đường Ngôn không biết vì sao hôm nay Lục Vu lại nói nhiều như vậy, trong phút chốc liền có cảm giác phiền phức không rõ, hơi nhíu mi, âm thanh trở nên hơi trầm xuống:" Điều tra thật tốt là được! "
Lục Vu lần đầu tiên nghe thấy Bắc Đường Ngôn dùng ngữ khí không kiên nhẫn như vậy nói với mình, trong phút chốc ánh mắt liền kinh ngạc cùng ủy khuất không nói nên lời, nhưng vẫn hiểu chuyện khéo léo gật đầu, ôn nhu nói:" Vương gia dạy phải, Lục Vu nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. "
Vào lúc này Bắc Đường Ngôn cũng ý thức được thái độ của mình không tốt, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Vu, ôn nhu nói:" Gần đây có không ít sự phiền lòng, thái độ của ta không tốt, nàng cũng không nên để ở trong lòng. "
" Vương gia không cần phải nhiều lời, Lục Vu biết. "
Lục Vu vẫn luôn bình tĩnh như vậy từ nhỏ, nhưng không biết vì sao, Bắc Đường Ngôn cảm thấy Lục Vu dần trở nên xa lạ.
Chẳng qua khi từ xa lạ này xuất hiện trong đầu óc của Bắc Đường Ngôn, Bắc Đường Ngôn thực sự thất kinh, không thể tin được nhìn lại chính mình thật kĩ, Lục Vu chính là nữ nhân đã cùng hắn trải qua bao nhiêu cuộc sinh tử, sao bây giờ lại xa lạ được?
Nhất định là do đã chịu nhiều ủy khuất ở chỗ nha đầu chết tiệt đó, cho nên mới có cái suy nghĩ quái lạ này.
Nghĩ đến đây, Bắc Đường Ngôn càng thêm bực bội, trực tiếp đứng dậy xoay người ra ngoài, như muốn tránh né chuyện gì đó một chút, ngay cả hỏi thăm cũng không nói một tiếng.
Lục Vu thấy bóng dáng Bắc Đường Ngôn chật vật, gắt gao nắm danh sách trong tay, trong ánh mắt không còn ôn nhu như vừa rồi, mà trở nên đầy sự không cam lòng.
Lăng Nhược Hi cũng không biết chính mình là người xen giữa, ngay trong ngày gần tiến cung, Lăng Nhược Hi cũng không biết vì sao lại cảm thấy hoang mang trong lòng, mấy ngày nay, Đại phu nhân thực sự bình tĩnh đến kì lạ.
Tuy là Lăng Nhược Hi biết Lăng Nham nhất định đã cảnh báo Đại phu nhân, nhưng nói thế nào thì cũng mặc kệ, nàng đã chặt đi ngón tay của Lăng Thanh Dương, chuyện này, Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa Lăng Nhược Hi biết rõ con người của Đại phu nhân, tuy rằng nhìn qua như là người gắt gỏng vô tâm, nhưng thực tế, bà ta chính là một con rắn độc, không biết khi nào sẽ nhảy ra cắn một cái.
Nghĩ như vậy, Lăng Nhược Hi liền cảm thấy những ngày này thật quá khó sống, mệt mỏi một trận, thở dài, rầu rĩ gọi:" Mai Hương, ta muốn uống trà dâu chua em làm. "
" Rất xin lỗi, trà dâu chua không có, nếu Tam tiểu thư không chê, ta có thể pha một ấm trà Bích Hoa Xuân cho ngươi. "Diệp Tuyền nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, cũng không biết vì sao lại có cảm giác đau lòng, nhất là khi trên người Lăng Nhược Hi tỏa ra cảm giác cô độc từ trong ra ngoài, làm cho Diệp Tuyền không thể giải thích nổi.
Lăng Nhược Hi nghe thấy tiếng của Diệp Tuyền lúc này mới nhớ bây giờ Mai Hương không có ở bên cạnh, ngay cả Thu Cúc không tim không phổi cũng đã mất, trong lòng lại buồn bực một trận, thở dài, nhìn Diệp Tuyền, cười nói:" Ở dưới tàng cây sau nhà có một vò rượu nếp tốt nhất, ta lén trộm từ chỗ của Liễu Tuyền, ngươi ra đào nó lên, chúng ta cùng uống, thế nào? "
Diệp Tuyền thế nào cũng không nghĩ đến Lăng Nhược Hi, người mà mình không muốn gặp, bây giờ lại uống rượu cùng mình, trong phút chốc liền không hiểu Lăng Nhược Hi muốn làm gì, đứng tại chỗ do dự:" Này, ngày mai phải vào cung, nếu uống rượu, sợ là không ổn đâu? "
" Chẳng qua là ngươi sợ uống không nổi, nên mới không muốn uống với ta chứ gì? "
Lăng Nhược Hi đã sớm nhận ra, Diệp Tuyền thực ra chính là một đứa nhỏ chưa lớn, tuy làm việc nhanh nhẹn, nhưng tính cách cũng rất thuần khiết.
Quả nhiên, khi nghe thấy Lăng Nhược Hi nói vậy, Diệp Tuyền nhất thời không phục khinh bỉ một cái, thề son sắt nói:" Ta chính là uống ngàn chén không say, tốt nhất ngươi đừng có khích ta. "
Vừa nói xong, liền chạy thẳng ra đại thụ sau nhà, thực sự đào ra một bình rượu nếp hoa đào lớn, thản nhiên cười, trực tiếp cầm chén với bình rượu bê trở về, khiêu khích nhìn Lăng Nhược Hy.
Lăng Nhược Hi nhìn thấy bộ dáng trẻ con của Diệp Tuyền thì thản nhiên cười, sau đó ôn nhu nói:" Trễ thế này rồi, đồ ăn nhắm rượu cũng không có, ta kính trước! "
Quả nhiên Lăng Nhược Hi nghiêm túc, không hề nghĩ ngợi cầm nguyên chén rượu cạn sạch một hơi, Diệp Tuyền đương nhiên cũng sẽ không thua Lăng Nhược Hi, ngước đầu uống sạch chén rượu, tràn đầy đắc ý nhìn Lăng Nhược Hi.
" Không ngờ rằng ngươi cũng thực sự có vài phần tửu lượng, vậy cũng tốt, ta đỡ phải uống một mình vô nghĩa. "
Cũng không cần Diệp Tuyền rót rượu, Lăng Nhược Hi tự mình uống từng ly từng ly một vào bụng, lại nghĩ đến việc ngày mai bản thân sẽ lại vào cái chỗ giam mình tới già một lần nữa, Lăng Nhược Hi liền cảm thấy đau ngực.
Không bao lâu, rượu trong bình cuối cùng cũng thấy đáy, mặt Lăng Nhược Hi hơi hơi phiếm hồng, nói chuyện cũng trở nên mơ hồ một chút.
" Ta biết ngươi chán ghét ta, không phải vì cái người Lục Vu kia sao? Ngươi nghĩ Vương gia ngươi là ai? Ai thích chứ? Rõ ràng theo như ngươi nói, căn bản ta chả có chút cảm giác nào đối với hắn cả! "
Lăng Nhược Hi uống nhiều, giống như mở cái máy hát, cằn nhằn liên miên, lời nói ra, toàn nói chuyện không đâu.
Diệp Tuyền cũng không tốt hơn Lăng Nhược Hi là bao, vẻ mặt khinh thường nhìn Lăng Nhược Hi, mở miệng nói:" Nữ nhân chỉ biết ở trong phòng thêu thùa như ngươi, căn bản là không xứng với võ thần anh minh Vương gia nhà chúng ta, Lục Vu cô nương tuy là xuất thân phong trần, nhưng vì Vương gia, có thể vứt luôn mạng sống! Tất nhiên nàng ta sẽ được Vương gia che chở, còn ngươi, dựa vào cái gì chứ? Lăng Nhược Hi, ngươi nói cho ta đi, ngươi dựa vào cái gì? "
" Ta dựa vào cái gì à? "Hình như Lăng Nhược Hi vừa nghe được một sự châm biếm lớn liền liếc mắt một cái, gắt gao tiến tới gần mặt Diệp Tuyền, cười nói:" Dựa vào việc ta có thể đưa hắn ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn kia, dựa vào việc chỉ có mình ta, mới có thể làm cho hắn lấy được thứ hắn muốn! "
" Ngươi đừng có lại gần! "Diệp Tuyền không kiên nhẫn đẩy Lăng Nhược Hi ra, đứng dậy, khinh thường nói:" Ngươi cho rằng ngươi là ai, Lăng Nhược Hi, con đường đoạt đích nguy hiểm trùng trùng, ngươi nhìn lại ngươi đi, ngoài trừ có lão gia chống lưng ở đằng sau ra, còn có thể làm được cái gì chứ? "
Vừa nói, Diệp Tuyền vừa áp lên trên bàn, đầu óc mụ mị, miệng tiếp tục nói:" Ngươi đúng là tệ hại!"
"Đôi khi người thân cận nhất nếu muốn hại chúng ta thì đó mới là điểm chí mạng nhất, Lục Vu, trên thế giới này, người mà ta có thể chân chính tin tưởng chỉ có mình nàng, cho nên chuyện này phải vất vả cho nàng rồi!
Có thể đi được từng bước như bây giờ, tất nhiên Bắc Đường Ngôn cũng trở nên thận trọng hơn, không tin bất cứ kẻ nào hết, nhưng trong mắt hắn, Lục Vu vẫn luôn là sự tồn tại đặc biệt!
Một tia cảm động lướt qua trong ánh mắt Lục Vu, nhưng vẫn có chút lo lắng nói:" Dùng người thì không nên nghi ngờ người, nghi ngờ người rồi thì không nên dùng nữa, nếu như việc này truyền ra ngoài, sợ là không tốt đâu! Còn nữa, cái danh sách này, Vương gia lấy được từ đâu vậy? "
Bắc Đường Ngôn không biết vì sao hôm nay Lục Vu lại nói nhiều như vậy, trong phút chốc liền có cảm giác phiền phức không rõ, hơi nhíu mi, âm thanh trở nên hơi trầm xuống:" Điều tra thật tốt là được! "
Lục Vu lần đầu tiên nghe thấy Bắc Đường Ngôn dùng ngữ khí không kiên nhẫn như vậy nói với mình, trong phút chốc ánh mắt liền kinh ngạc cùng ủy khuất không nói nên lời, nhưng vẫn hiểu chuyện khéo léo gật đầu, ôn nhu nói:" Vương gia dạy phải, Lục Vu nhất định sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ. "
Vào lúc này Bắc Đường Ngôn cũng ý thức được thái độ của mình không tốt, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng vuốt tóc Lục Vu, ôn nhu nói:" Gần đây có không ít sự phiền lòng, thái độ của ta không tốt, nàng cũng không nên để ở trong lòng. "
" Vương gia không cần phải nhiều lời, Lục Vu biết. "
Lục Vu vẫn luôn bình tĩnh như vậy từ nhỏ, nhưng không biết vì sao, Bắc Đường Ngôn cảm thấy Lục Vu dần trở nên xa lạ.
Chẳng qua khi từ xa lạ này xuất hiện trong đầu óc của Bắc Đường Ngôn, Bắc Đường Ngôn thực sự thất kinh, không thể tin được nhìn lại chính mình thật kĩ, Lục Vu chính là nữ nhân đã cùng hắn trải qua bao nhiêu cuộc sinh tử, sao bây giờ lại xa lạ được?
Nhất định là do đã chịu nhiều ủy khuất ở chỗ nha đầu chết tiệt đó, cho nên mới có cái suy nghĩ quái lạ này.
Nghĩ đến đây, Bắc Đường Ngôn càng thêm bực bội, trực tiếp đứng dậy xoay người ra ngoài, như muốn tránh né chuyện gì đó một chút, ngay cả hỏi thăm cũng không nói một tiếng.
Lục Vu thấy bóng dáng Bắc Đường Ngôn chật vật, gắt gao nắm danh sách trong tay, trong ánh mắt không còn ôn nhu như vừa rồi, mà trở nên đầy sự không cam lòng.
Lăng Nhược Hi cũng không biết chính mình là người xen giữa, ngay trong ngày gần tiến cung, Lăng Nhược Hi cũng không biết vì sao lại cảm thấy hoang mang trong lòng, mấy ngày nay, Đại phu nhân thực sự bình tĩnh đến kì lạ.
Tuy là Lăng Nhược Hi biết Lăng Nham nhất định đã cảnh báo Đại phu nhân, nhưng nói thế nào thì cũng mặc kệ, nàng đã chặt đi ngón tay của Lăng Thanh Dương, chuyện này, Đại phu nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa Lăng Nhược Hi biết rõ con người của Đại phu nhân, tuy rằng nhìn qua như là người gắt gỏng vô tâm, nhưng thực tế, bà ta chính là một con rắn độc, không biết khi nào sẽ nhảy ra cắn một cái.
Nghĩ như vậy, Lăng Nhược Hi liền cảm thấy những ngày này thật quá khó sống, mệt mỏi một trận, thở dài, rầu rĩ gọi:" Mai Hương, ta muốn uống trà dâu chua em làm. "
" Rất xin lỗi, trà dâu chua không có, nếu Tam tiểu thư không chê, ta có thể pha một ấm trà Bích Hoa Xuân cho ngươi. "Diệp Tuyền nhìn thấy bộ dạng này của Lăng Nhược Hi, cũng không biết vì sao lại có cảm giác đau lòng, nhất là khi trên người Lăng Nhược Hi tỏa ra cảm giác cô độc từ trong ra ngoài, làm cho Diệp Tuyền không thể giải thích nổi.
Lăng Nhược Hi nghe thấy tiếng của Diệp Tuyền lúc này mới nhớ bây giờ Mai Hương không có ở bên cạnh, ngay cả Thu Cúc không tim không phổi cũng đã mất, trong lòng lại buồn bực một trận, thở dài, nhìn Diệp Tuyền, cười nói:" Ở dưới tàng cây sau nhà có một vò rượu nếp tốt nhất, ta lén trộm từ chỗ của Liễu Tuyền, ngươi ra đào nó lên, chúng ta cùng uống, thế nào? "
Diệp Tuyền thế nào cũng không nghĩ đến Lăng Nhược Hi, người mà mình không muốn gặp, bây giờ lại uống rượu cùng mình, trong phút chốc liền không hiểu Lăng Nhược Hi muốn làm gì, đứng tại chỗ do dự:" Này, ngày mai phải vào cung, nếu uống rượu, sợ là không ổn đâu? "
" Chẳng qua là ngươi sợ uống không nổi, nên mới không muốn uống với ta chứ gì? "
Lăng Nhược Hi đã sớm nhận ra, Diệp Tuyền thực ra chính là một đứa nhỏ chưa lớn, tuy làm việc nhanh nhẹn, nhưng tính cách cũng rất thuần khiết.
Quả nhiên, khi nghe thấy Lăng Nhược Hi nói vậy, Diệp Tuyền nhất thời không phục khinh bỉ một cái, thề son sắt nói:" Ta chính là uống ngàn chén không say, tốt nhất ngươi đừng có khích ta. "
Vừa nói xong, liền chạy thẳng ra đại thụ sau nhà, thực sự đào ra một bình rượu nếp hoa đào lớn, thản nhiên cười, trực tiếp cầm chén với bình rượu bê trở về, khiêu khích nhìn Lăng Nhược Hy.
Lăng Nhược Hi nhìn thấy bộ dáng trẻ con của Diệp Tuyền thì thản nhiên cười, sau đó ôn nhu nói:" Trễ thế này rồi, đồ ăn nhắm rượu cũng không có, ta kính trước! "
Quả nhiên Lăng Nhược Hi nghiêm túc, không hề nghĩ ngợi cầm nguyên chén rượu cạn sạch một hơi, Diệp Tuyền đương nhiên cũng sẽ không thua Lăng Nhược Hi, ngước đầu uống sạch chén rượu, tràn đầy đắc ý nhìn Lăng Nhược Hi.
" Không ngờ rằng ngươi cũng thực sự có vài phần tửu lượng, vậy cũng tốt, ta đỡ phải uống một mình vô nghĩa. "
Cũng không cần Diệp Tuyền rót rượu, Lăng Nhược Hi tự mình uống từng ly từng ly một vào bụng, lại nghĩ đến việc ngày mai bản thân sẽ lại vào cái chỗ giam mình tới già một lần nữa, Lăng Nhược Hi liền cảm thấy đau ngực.
Không bao lâu, rượu trong bình cuối cùng cũng thấy đáy, mặt Lăng Nhược Hi hơi hơi phiếm hồng, nói chuyện cũng trở nên mơ hồ một chút.
" Ta biết ngươi chán ghét ta, không phải vì cái người Lục Vu kia sao? Ngươi nghĩ Vương gia ngươi là ai? Ai thích chứ? Rõ ràng theo như ngươi nói, căn bản ta chả có chút cảm giác nào đối với hắn cả! "
Lăng Nhược Hi uống nhiều, giống như mở cái máy hát, cằn nhằn liên miên, lời nói ra, toàn nói chuyện không đâu.
Diệp Tuyền cũng không tốt hơn Lăng Nhược Hi là bao, vẻ mặt khinh thường nhìn Lăng Nhược Hi, mở miệng nói:" Nữ nhân chỉ biết ở trong phòng thêu thùa như ngươi, căn bản là không xứng với võ thần anh minh Vương gia nhà chúng ta, Lục Vu cô nương tuy là xuất thân phong trần, nhưng vì Vương gia, có thể vứt luôn mạng sống! Tất nhiên nàng ta sẽ được Vương gia che chở, còn ngươi, dựa vào cái gì chứ? Lăng Nhược Hi, ngươi nói cho ta đi, ngươi dựa vào cái gì? "
" Ta dựa vào cái gì à? "Hình như Lăng Nhược Hi vừa nghe được một sự châm biếm lớn liền liếc mắt một cái, gắt gao tiến tới gần mặt Diệp Tuyền, cười nói:" Dựa vào việc ta có thể đưa hắn ngồi lên vị trí cửu ngũ chí tôn kia, dựa vào việc chỉ có mình ta, mới có thể làm cho hắn lấy được thứ hắn muốn! "
" Ngươi đừng có lại gần! "Diệp Tuyền không kiên nhẫn đẩy Lăng Nhược Hi ra, đứng dậy, khinh thường nói:" Ngươi cho rằng ngươi là ai, Lăng Nhược Hi, con đường đoạt đích nguy hiểm trùng trùng, ngươi nhìn lại ngươi đi, ngoài trừ có lão gia chống lưng ở đằng sau ra, còn có thể làm được cái gì chứ? "
Vừa nói, Diệp Tuyền vừa áp lên trên bàn, đầu óc mụ mị, miệng tiếp tục nói:" Ngươi đúng là tệ hại!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.