Chương 85: Vật về chủ củ
Thuế Biến Đích Ưng
11/07/2020
Nhị gia Lăng Phong nãy giờ vẫn chưa lên tiếng đứng lên, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Chuyện này nhị phòng chúng ta không có ý kiến gì cả, chúng ta sẽ không tham gia, Vân nhi, theo ta trở về."
Nhị phu nhân cũng không ngờ rằng Nhị gia lại nói như vậy ngay thời điểm này, nhất thời sốt ruột, nhưng vẫn gật đầu, sau đó buồn không nói đi theo Nhị gia ra ngoài, khi đi ngang qua Lăng Nhược Hi, ánh mắt của Nhị gia trở nên bí hiểm, cúi đầu nói một câu: "Bắn được chim đầu đàn."
Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, tưởng như mình đã nghe nhầm, ngay khi phản ứng lại được, Lăng Phong đã kéo tay Nhị phu nhân, đi ra ngoài rất xa rồi.
Trong phút chốc Lăng Nhược Hi không hiểu, Lăng Phong nói như vậy là có ý gì, ánh mắt tối sầm lại, gắt gao nắm tay, đứng ở một bên.
Thấy nhị phòng ra dáng vẻ cao cao quải khởi*, lão phu nhân hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng nói: "Rốt cuộc thì đây cũng là chuyện của đại phòng các ngươi, nhị phòng đi rồi, ngược lại có thể nói rõ ràng hơn một chút đi."
(*vứt chuyện sang không liên quan đến mình một bên, không thèm quan tâm)
Sắc mặt Lăng Nham âm trầm khó coi, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang quỳ trên đất nhũn người gần như nát thành bùn, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi thành thật nói rõ cho ta!"
Nam nhân run rẩy, nhưng vẫn rất nhanh mồm nhanh miệng: "Lão gia tha mạng, tiểu nhân vô tội, buổi sáng hôm nay, Tình Tuyết cô nương trong phòng của Thanh Ngọc tiểu thư nói muốn tiểu nhân đem mấy chậu hoa thối trong viện của Thanh Ngọc tiểu thư đi, nhưng thật không ngờ, không rõ tại sao đi vào viện của đại tiểu thư, vừa mới mở cửa ra, đại tiểu thư quần áo không chỉnh tề vọt tới, sau đó.. sau đó.."
Câu tiếp theo, cho dù nam nhân kia không nói ra, mọi người cũng đều biết rõ.
Nghe đến đây, Lăng Thanh Ngọc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhìn đại phu nhân, nhẹ giọng nói: "Chuyện chính là như vậy, trong viện ta có rất nhiều chậu hoa bị thối, tất cả cũng chỉ để trang trí, không bằng đem ra ngoài bán."
Đại phu nhân nghe đến đây sắc mặt càng thêm khó coi, hung hăng đá nam nhân trên đất một cước, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Thanh Ngọc tức giận nói: "Nếu nói như vậy, sao trước kia ngươi không cho hắn nói, cứ ấp a ấp úng, vừa nhìn là thấy lạ!"
Lăng Thanh Ngọc nào biết người kia muốn nói như vậy, nếu như biết sớm, nhất định sẽ không ngăn cản, thế nên không có ý tốt quét lên một tia mắt trắng, hợp tình hợp lý mà nói: "Trước kia chỉ vì con nhìn thấy Thanh Dương chịu ủy khuất, nhất thời suy nghĩ hồ đồ, hơn nửa chuyện chậu hoa là con đã phân phó vào mấy ngày trước, không biết hôm nay sẽ có người đến."
Lý do thoái thác như vậy, tuyệt đối không chê vào đâu được, dù đại phu nhân có tức giận, cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhìn Lăng Nhược Hi, lạnh lùng nói: "Liễu Tuyền có nói, Thanh Ti Nhiễu phải là cao thủ mới dùng được, mọi người đều biết Liễu Tuyền là thần y, ngươi nói, có phải ngươi trong ngoài phối hợp với hắn, cố ý tính kế Thanh Dương không!"
Lăng Nhược Hi không ngờ rằng mũi dùi lại đột nhiên hướng về phía mình, nhất thời ủy khuất nhìn đại phu nhân, nghẹn ngào nói: "Đại bá mẫu có ý gì ạ? Nhược Hi làm sao có thể làm chuyện này được? Tuy là con có quan hệ tốt với Liễu thần y, nhưng mọi người đều biết, tính tình hắn cổ quái, làm sao có thể chuyện gì cũng nghe theo con được!"
Lão phu nhân nhìn Lăng Nhược Hi rồi lại nhìn đại phu nhân, hơi nhíu mày: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Lăng Nhược Hi quỳ thẳng xuống, nhìn vào ánh mắt quật cường của lão phu nhân: "Xin tổ mẫu làm chủ cho Nhược Hi, tội danh hãm hại trường tỷ như vậy, Nhược Hi gánh không nổi, cầu xin tổ mẫu điều tra rõ chân tướng, làm chủ cho Nhược Hi!"
Lão phu nhân nghe đến đây, cũng hơi nhíu mày, hai người đều là cháu gái của bà, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, trong phút chốc bà không biết phải nói gì.
Từ phía sau, Hồng Vân tiến đến, vội vàng nói: "Lão phu nhân, Minh Nguyệt cô cô bên cạnh Đức phi nương nương đến ạ, đang đứng ngay ngoài cửa."
"Ngươi nói cái gì?" Lão phu Nhân không tin mở mắt nhìn, sau đó tức giận nói: "Vậy ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mời vào nhanh lên!"
Hồng Vân gật đầu xoay người, lão phu nhân nhíu mày nhìn đại phu nhân, lạnh như băng nói: "Lát nữa có gười vào, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chắc là ngươi đã rõ!"
Việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, đạo lý này đại phu nhân vẫn hiểu, nên liền gật đầu, không cam lòng kéo Lăng Thanh Dương sang một bên.
Minh Nguyệt không hề tới một mình, phía sau còn có thêm một đám người nữa, trong tay đều cầm toàn đồ trang trí, vừa nhìn đã thấy xa xỉ.
Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, cảm thấy lạ, Minh Nguyệt tới trước mặt lão phu nhân, hơi cúi người, mở miệng một cách máy móc: "Diện kiến lão phu nhân, những lễ vật này đều do Đức phi nương nương ban cho tam tiểu thư, để cảm tạ lần trước tam tiểu thư ra tay trượng nghĩa, cứu Vương gia của chúng ta."
Lão phu nhân vội vàng gật đầu, kích động nói: "Đa tạ nương nương quan tâm, đây đều là chuyện Nhược Hi nên làm."
Minh Nguyệt khinh thường liếc lão phu nhân một cái, sau đó hướng sang Lăng Nhược Hi cúi người, thản nhiên nói: "Nô tỳ diện kiến tam tiểu thư, cái vòng này của tam tiểu thư, lần trước tam tiểu thư đi gấp, nương nương vẫn chưa kịp trả lại cho tam tiểu thư, bây giờ, vật về chủ củ."
Vừa nói xong, một tiểu nha đầu phía sau từng bước tiến lên, trong khay đặt một hộp gấm, tất nhiên, đây là vòng Huyết Ngọc lúc trước Lăng Nhược Hi đeo trên tay.
Lăng Nhược Hi gật đầu, tiến lên phía trước nhận lấy, hơi do dự, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Không biết thân thể Vương gia bây giờ như thế nào rồi?"
"Tam tiểu thư yên tâm, Vương gia vẫn khỏe, sau khi tỉnh lại vẫn nhắc tới tam tiểu thư, nương nương không ứng phó nổi, cho nên lần này nô tỳ tới, đầu tiên là tặng lễ vật cho tam tiểu thư, thứ hai là nghênh tiếp tam tiểu thư đến Vương phủ."
Có trời mới biết đại phu nhân dùng rất nhiều khí lực mới khống chế được chính mình, không để bản thân đi lên đập chết lấy Lăng Nhược Hi, chỉ lạnh như băng nói: "Dù thế nào thì Nhược Hi cũng là một cô nương, đi đến Vương phủ không minh bạch như vậy, sợ là không ổn?"
Nghe đến đây, sắc mặt Minh Nguyệt nhất thời trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn đại phu nhân, khinh thường nói: "Sợ là phu nhân lo lắng quá nhiều rồi? Nương nương thích tam tiểu thư, cùng tam tiểu thư kết duyên, tất nhiên là muốn thân mật với tam tiểu thư hơn, thế nào, đại phu nhân cho rằng, nương nương sẽ phá hoại sự trong sạch của tam tiểu thư?"
Nghe nói vậy, đại phu nhân sợ hãi vội vàng quỳ xuống: "Thần phụ không dám, xin cô cô đừng trách tội."
"Biết không dám là tốt, không biết tam tiểu thư có thể tới Vương phủ hay không?" Minh Nguyệt là nữ quan trong cung, nếu thật sự bàn về thân phận, đại phu nhân còn không thể cản người ta nổi đâu.
Cho dù có bất mãn hơn đi nữa, cũng không dám đắc tội với người của hoàng cung, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gật đầu: "Được nương nương để mắt tới, điều này là tất nhiên!"
Minh Nguyệt lúc này mới gật đầu vừa ý, xoay người nhìn Lăng Nhược Hi: "Không biết bây giờ tam tiểu thư có tiện hay không?"
Lăng Nhược Hi rụt rè liếc nhìn lão phu nhân một cái, lão phu nhân vội vàng mở miệng: "Còn ngây ra làm gì? Thay quần áo theo cô cô đi."
Nhị phu nhân cũng không ngờ rằng Nhị gia lại nói như vậy ngay thời điểm này, nhất thời sốt ruột, nhưng vẫn gật đầu, sau đó buồn không nói đi theo Nhị gia ra ngoài, khi đi ngang qua Lăng Nhược Hi, ánh mắt của Nhị gia trở nên bí hiểm, cúi đầu nói một câu: "Bắn được chim đầu đàn."
Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, tưởng như mình đã nghe nhầm, ngay khi phản ứng lại được, Lăng Phong đã kéo tay Nhị phu nhân, đi ra ngoài rất xa rồi.
Trong phút chốc Lăng Nhược Hi không hiểu, Lăng Phong nói như vậy là có ý gì, ánh mắt tối sầm lại, gắt gao nắm tay, đứng ở một bên.
Thấy nhị phòng ra dáng vẻ cao cao quải khởi*, lão phu nhân hơi nhíu mày, nhưng vẫn mở miệng nói: "Rốt cuộc thì đây cũng là chuyện của đại phòng các ngươi, nhị phòng đi rồi, ngược lại có thể nói rõ ràng hơn một chút đi."
(*vứt chuyện sang không liên quan đến mình một bên, không thèm quan tâm)
Sắc mặt Lăng Nham âm trầm khó coi, nhìn chằm chằm vào nam nhân đang quỳ trên đất nhũn người gần như nát thành bùn, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, ngươi thành thật nói rõ cho ta!"
Nam nhân run rẩy, nhưng vẫn rất nhanh mồm nhanh miệng: "Lão gia tha mạng, tiểu nhân vô tội, buổi sáng hôm nay, Tình Tuyết cô nương trong phòng của Thanh Ngọc tiểu thư nói muốn tiểu nhân đem mấy chậu hoa thối trong viện của Thanh Ngọc tiểu thư đi, nhưng thật không ngờ, không rõ tại sao đi vào viện của đại tiểu thư, vừa mới mở cửa ra, đại tiểu thư quần áo không chỉnh tề vọt tới, sau đó.. sau đó.."
Câu tiếp theo, cho dù nam nhân kia không nói ra, mọi người cũng đều biết rõ.
Nghe đến đây, Lăng Thanh Ngọc nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đắc ý nhìn đại phu nhân, nhẹ giọng nói: "Chuyện chính là như vậy, trong viện ta có rất nhiều chậu hoa bị thối, tất cả cũng chỉ để trang trí, không bằng đem ra ngoài bán."
Đại phu nhân nghe đến đây sắc mặt càng thêm khó coi, hung hăng đá nam nhân trên đất một cước, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhìn Lăng Thanh Ngọc tức giận nói: "Nếu nói như vậy, sao trước kia ngươi không cho hắn nói, cứ ấp a ấp úng, vừa nhìn là thấy lạ!"
Lăng Thanh Ngọc nào biết người kia muốn nói như vậy, nếu như biết sớm, nhất định sẽ không ngăn cản, thế nên không có ý tốt quét lên một tia mắt trắng, hợp tình hợp lý mà nói: "Trước kia chỉ vì con nhìn thấy Thanh Dương chịu ủy khuất, nhất thời suy nghĩ hồ đồ, hơn nửa chuyện chậu hoa là con đã phân phó vào mấy ngày trước, không biết hôm nay sẽ có người đến."
Lý do thoái thác như vậy, tuyệt đối không chê vào đâu được, dù đại phu nhân có tức giận, cũng chỉ là bất đắc dĩ, nhìn Lăng Nhược Hi, lạnh lùng nói: "Liễu Tuyền có nói, Thanh Ti Nhiễu phải là cao thủ mới dùng được, mọi người đều biết Liễu Tuyền là thần y, ngươi nói, có phải ngươi trong ngoài phối hợp với hắn, cố ý tính kế Thanh Dương không!"
Lăng Nhược Hi không ngờ rằng mũi dùi lại đột nhiên hướng về phía mình, nhất thời ủy khuất nhìn đại phu nhân, nghẹn ngào nói: "Đại bá mẫu có ý gì ạ? Nhược Hi làm sao có thể làm chuyện này được? Tuy là con có quan hệ tốt với Liễu thần y, nhưng mọi người đều biết, tính tình hắn cổ quái, làm sao có thể chuyện gì cũng nghe theo con được!"
Lão phu nhân nhìn Lăng Nhược Hi rồi lại nhìn đại phu nhân, hơi nhíu mày: "Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?"
Lăng Nhược Hi quỳ thẳng xuống, nhìn vào ánh mắt quật cường của lão phu nhân: "Xin tổ mẫu làm chủ cho Nhược Hi, tội danh hãm hại trường tỷ như vậy, Nhược Hi gánh không nổi, cầu xin tổ mẫu điều tra rõ chân tướng, làm chủ cho Nhược Hi!"
Lão phu nhân nghe đến đây, cũng hơi nhíu mày, hai người đều là cháu gái của bà, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, trong phút chốc bà không biết phải nói gì.
Từ phía sau, Hồng Vân tiến đến, vội vàng nói: "Lão phu nhân, Minh Nguyệt cô cô bên cạnh Đức phi nương nương đến ạ, đang đứng ngay ngoài cửa."
"Ngươi nói cái gì?" Lão phu Nhân không tin mở mắt nhìn, sau đó tức giận nói: "Vậy ngươi còn ngây ra đó làm gì? Mời vào nhanh lên!"
Hồng Vân gật đầu xoay người, lão phu nhân nhíu mày nhìn đại phu nhân, lạnh như băng nói: "Lát nữa có gười vào, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chắc là ngươi đã rõ!"
Việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, đạo lý này đại phu nhân vẫn hiểu, nên liền gật đầu, không cam lòng kéo Lăng Thanh Dương sang một bên.
Minh Nguyệt không hề tới một mình, phía sau còn có thêm một đám người nữa, trong tay đều cầm toàn đồ trang trí, vừa nhìn đã thấy xa xỉ.
Lăng Nhược Hi hơi nhíu mày, cảm thấy lạ, Minh Nguyệt tới trước mặt lão phu nhân, hơi cúi người, mở miệng một cách máy móc: "Diện kiến lão phu nhân, những lễ vật này đều do Đức phi nương nương ban cho tam tiểu thư, để cảm tạ lần trước tam tiểu thư ra tay trượng nghĩa, cứu Vương gia của chúng ta."
Lão phu nhân vội vàng gật đầu, kích động nói: "Đa tạ nương nương quan tâm, đây đều là chuyện Nhược Hi nên làm."
Minh Nguyệt khinh thường liếc lão phu nhân một cái, sau đó hướng sang Lăng Nhược Hi cúi người, thản nhiên nói: "Nô tỳ diện kiến tam tiểu thư, cái vòng này của tam tiểu thư, lần trước tam tiểu thư đi gấp, nương nương vẫn chưa kịp trả lại cho tam tiểu thư, bây giờ, vật về chủ củ."
Vừa nói xong, một tiểu nha đầu phía sau từng bước tiến lên, trong khay đặt một hộp gấm, tất nhiên, đây là vòng Huyết Ngọc lúc trước Lăng Nhược Hi đeo trên tay.
Lăng Nhược Hi gật đầu, tiến lên phía trước nhận lấy, hơi do dự, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Không biết thân thể Vương gia bây giờ như thế nào rồi?"
"Tam tiểu thư yên tâm, Vương gia vẫn khỏe, sau khi tỉnh lại vẫn nhắc tới tam tiểu thư, nương nương không ứng phó nổi, cho nên lần này nô tỳ tới, đầu tiên là tặng lễ vật cho tam tiểu thư, thứ hai là nghênh tiếp tam tiểu thư đến Vương phủ."
Có trời mới biết đại phu nhân dùng rất nhiều khí lực mới khống chế được chính mình, không để bản thân đi lên đập chết lấy Lăng Nhược Hi, chỉ lạnh như băng nói: "Dù thế nào thì Nhược Hi cũng là một cô nương, đi đến Vương phủ không minh bạch như vậy, sợ là không ổn?"
Nghe đến đây, sắc mặt Minh Nguyệt nhất thời trở nên âm trầm, lạnh lùng nhìn đại phu nhân, khinh thường nói: "Sợ là phu nhân lo lắng quá nhiều rồi? Nương nương thích tam tiểu thư, cùng tam tiểu thư kết duyên, tất nhiên là muốn thân mật với tam tiểu thư hơn, thế nào, đại phu nhân cho rằng, nương nương sẽ phá hoại sự trong sạch của tam tiểu thư?"
Nghe nói vậy, đại phu nhân sợ hãi vội vàng quỳ xuống: "Thần phụ không dám, xin cô cô đừng trách tội."
"Biết không dám là tốt, không biết tam tiểu thư có thể tới Vương phủ hay không?" Minh Nguyệt là nữ quan trong cung, nếu thật sự bàn về thân phận, đại phu nhân còn không thể cản người ta nổi đâu.
Cho dù có bất mãn hơn đi nữa, cũng không dám đắc tội với người của hoàng cung, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi gật đầu: "Được nương nương để mắt tới, điều này là tất nhiên!"
Minh Nguyệt lúc này mới gật đầu vừa ý, xoay người nhìn Lăng Nhược Hi: "Không biết bây giờ tam tiểu thư có tiện hay không?"
Lăng Nhược Hi rụt rè liếc nhìn lão phu nhân một cái, lão phu nhân vội vàng mở miệng: "Còn ngây ra làm gì? Thay quần áo theo cô cô đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.