Chương 32
空梅雨 乱世鷺
04/01/2022
Chương 33:
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure's Attique
Người dịch: Ayako
Proof: Lancelot
Giọng của Cedric trở nên nghiêm khắc.
"Ta nghĩ hôm qua là một ngày lạ lùng. Ta đã xin lỗi tiểu thư Keshore và những vị khách khác sau đó tiễn họ về nhà. Ta hỏi tại sao Alphonse không ở cạnh nàng... và điều đó làm ta chợt nghĩ. Làm sao mà, một người thông minh như Artizea không biết được phu nhân Rosan sẽ không xuất hiện."
"..."
"Ta nói với Alphonse ở bên cạnh cô. Ta biết điều đó có nghĩa là nói cho những người khác rằng ta luôn ở bên cạnh nàng và ta sẽ bảo vệ nàng kể cả khi tôi không có mặt ở đó."
Artizea tránh cái nhìn sắc bén của Cedric. Cô không hiểu được tại sao anh lại buồn.
"Nhưng ta không thể hiểu được tại sao nàng yêu cầu Alphonse rời khỏi nhà vào cái ngày mà nàng mời khách. Nàng biết rằng phu nhân Rosan sẽ quay trở lại vào ngày đó mà?"
"Tôi nghĩ là... Tôi không biết hết được..."
"Đó không phải là câu trả lời. Đây có phải là một trong những kế hoạch của nàng hay không?"
"..."
Artizea ngập ngừng trả lời.
Có thể bịa ra mọi thứ mà không cần nói với anh ấy. Nhưng mà, nói dối khi được hỏi là không trung thành.
"Vâng."
Artizea trả lời và liếc nhìn Cedric.
Đó không phải là điều gì quan trọng mà cô không thể nói. Cô nhận ra rằng Cedric đang rất tức giận.
"Tôi không nói là bởi vì không muốn 'thêm dầu vào lửa'. Tôi chỉ đơn giản là mời khách vào đúng ngày mà mẹ tôi quay trở về. Và điều đó là cần thiết."
Artizea thở dài, nhưng cô nói sự thật.Bởi vì cô đã hứa sẽ nói về vấn đề này sau khi mà cô toan tính gì đó.
"Tôi muốn chắc chắn rằng tôi có cơ hội để cắt đứt mối quan hệ với phu nhân Rosan"
Artizea nói.
Bất cứ ai không biết Miraila ghét Artizea đến mức nào thì bây giờ sẽ biết.
Bất cứ ai nhìn thấy cô ở buổi khiêu vũ cũng sẽ biết rằng cô bị đối xử tệ bạc bởi phu nhân hầu tước Rosan.
Tuy nhiên, mọi người đều coi trọng mối quan hệ gia đình.
Bất kể ai không biết đến bà ta trực tiếp, hoặc người ở ngoài các mối quan hệ xã hội, sẽ nói rằng không có vấn đề gì quan trọng đằng sau cánh cửa đóng kín, người ta cho rằng không nên đối xử với mẹ của mình như vậy.
Thậm chí, những người biết thì họ vẫn nghĩ mối quan hệ giữa mẹ và con gái không dễ gì bị chia cách.
"Và nếu không có ai khởi xướng, tôi không thể có được danh hiệu Rosan ngay lập tức. Tôi lấy được chìa khóa và sổ cái từ chỗ của Bill, nhưng số tài sản có thể chuyển đi được trong hầm của biệt thư chỉ là một phần nhỏ."
"Tia."
"Trong trường hợp quản lý kinh doanh, di sản và những tài sản khác, tất cả sẽ được giao phó cho người đại diện, và người đại diện sẽ được chọn bởi hoàng đế. Thậm chí, nếu tôi kết hôn và thừa hưởng danh hiệu, thì mẹ tôi cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng."
Tuy nhiên, khi mọi thứ đi đến hồi kết, kể cả hoàng đế và Lawrence sẽ không thể đứng về phía Miraila bởi những hành động mà bà ta đã làm.
Đừng giả vờ là bà không biết và cho con gái bà những quyền lợi chính đáng.
Từ trước đến nay, trước mặt hoàng đế, cô đã luôn tỏ ra là một cô con gái ngoan hiền. Và bây giờ là lúc cô có thể gặt hái thành quả.
"Có vẻ như tôi đã đánh mất phẩm giá của mình với tư cách là một đại công tước phu nhân danh giá của Evron, dù gì danh tiếng của tôi cũng bị phá hủy. Tôi thà làm một cô gái tội nghiệp còn hơn phải đấu đá trên tòa và tạt nước bùn vào cái tên Evron."
Đấu đá vì tài sản giữa mẹ và con gái cũng là cuộc chiến chống lại quyền lực của hoàng đế và vây cánh của ông ta.
Ngay cả những bông hoa mà Miraila đội trên đầu cũng sẽ trở thành chủ để thú vị-đủ để các tờ báo viết nên những bài báo giật gân về nó.
Artizea không thể đi theo hướng đó được.
Không vì bản thân cô, mà là vì hầu tước phu nhân của Evron.
"Tia."
"Tài sản của hầu tước Rosan không hề nhỏ. Nó sẽ có ích để trợ giúp cho ngài trong tương lai. Ngược lại, nó lại quá nhiều khi trong tay anh trai tôi Lawrence."
Cedric lấy lòng bàn tay che mặt.
"Vậy nghĩa là nàng nói mình cần phải bị đánh đập, hành hạ."
"Vâng." Artizea nói không lưỡng lự.
Điều đó không có nghĩa là cô không sợ, nhưng bởi vì nó thực sự cần thiết, cô sẵn sàng hy sinh. Khi mọi việc xảy ra, cô chỉ thêm vào đó một bước đệm thêm vào cho những việc sẽ xảy ra.
Sau đó, mọi thứ diễn ra theo ý muốn, và cô phải chịu đựng.
"Tối hôm qua, lúc đi ngủ, ta đã cố gắng nghĩ làm sao để không nổi giận với nàng. Và lúc ta thức dậy vào buổi sáng hôm sau và tự nhắc bản thân nhớ sẽ không làm thế, nhưng nàng lại làm cho chuyện này chẳng dễ dàng chút nào. "
Nhưng Cedric rất tức giận. Nhưng Artizea thật sự không hiểu điều đó.
"Tại sao ngài lại khó chịu? Tôi xin lỗi vì đã không nói trước với ngài, nhưng chút chịu đựng đó nó thực sự có ích cho ngài. Tôi không cảm thấy nó đáng nói tới. Không có ai bị tổn thương cả. Tôi nghe được rằng tay của Alice bị bong gân, nhưng đó cũng không có thương tổn gì lớn lao."
Khi Miraila đánh cô, và những vị khách nhìn thấy như vậy. Chỉ có duy nhất Alice là bị oan, cô ấy đã che chắn cho cô và bị đánh đập thậm tệ.
Trong vụ việc này, không có gì là trái với đạo lý của Cedric cả.
"Cô có đau không?" Cedric nói với giọng kìm nén.
Một câu hỏi bất thình lình. Artizea chớp chớp mắt.
"Tia, ta không nổi giận vì ta nghĩ rằng sẽ không có sự biện hộ cho việc nàng làm. Ta giận là vì nàng đã đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm."
"Thực ra, tôi, nó không có nguy hiểm, bởi vì tôi biết mẹ của mình sẽ không giết tôi." Artizea lắp bắp trả lời.
"Nàng không thể làm như vậy. Nàng không nên dùng bản thân mình như một công cụ. Nếu nàng tiếp tục theo cách làm này và mọi thứ cứ đi theo kế hoạch, nàng sẽ kết thúc mạng sống của mình vào một ngày nào đó. Đây không phải là cách đối xử với một con người, thậm chí nếu đó là cơ thể của nàng." Cedric nói với giọng trầm trầm.
Artizea không nói gì và nhìn anh. Bởi vì nó thực sự là như vậy.
Cô nghĩ rằng mình sẽ không lãng phí phần đời còn lại vào lúc này.
Cuộc sống không có tay chân và lưỡi, sẽ vô nghĩa khi trải qua vài năm nữa với sự giúp đỡ từ người khác.
Vì vậy, cô muốn sử dụng thời gian của mình hữu dụng hơn.
Từ trước tới giờ, Artizea chỉ nhận thức được rằng cơ thể của mình là một nguồn tài nguyên rẻ tiền với chi phí thấp.
Không cần mua bằng tiền, không cần cố gắng để mua sự trung thành.
Cô cũng định giá lòng trung thành. Thật khó để có được một người trung thành, và một khi đã sử dụng hết, tất cả sẽ kết thúc.
Thêm vào đó, ý chí của con người có giới hạn, vì vậy, nếu bạn liên lục yêu cần nhũng công việc khó khăn, họ sẽ rời bỏ bạn.
Vì vậy, bạn nên mua lòng trung thành, nhưng hãy cần thận khi sử sử dụng nó.
So với nó thì cơ thể cô thật sự quá đơn giản. Không có sự phàn nàn hay sợ phản bội.
Vì thế cô cảm thấy lúng túng. Trước kia,cô chưa bao giờ được nghe những lời như vậy.
Sức khỏe, đúng, mọi người đều quan tâm đến sức khỏe.
Cô biết rằng Alice luôn lo lắng, và Sophie cũng luôn chú ý.
Sau khi, xem thừa nhận cô như một người thừa kế của hầu tước Rosan, họ trở thành người hầu của cô. Đám đông nịnh bợ chỉ duy nhất quan tâm đến sức khỏe của cô với những lời bàn tán phóng đại.
Thậm chí đến Lawrence cũng gửi thuốc đến cho cô. Bởi vì, cô là một nguồn lực khó thay thế.
Khi cô còn nhỏ, đến Miraila cũng chăm sóc cô khi cô bị ốm. Nhưng bây giờ, khi cô nói "nó cần thiết" mọi người sẽ làm theo.
Ngay cả Alice cũng nói, "Nếu vậy thì không thể nào khác được."
Và cô ấy sẽ chăm sóc cô với khuôn mặt buồn bã. Đó là lần đầu tiên cô ấy nổi giận.
Có người nói rằng cô không nên sử dụng cơ thể như một công cụ. Có người nói cô là con người.
"Lúc trước ta đã nói rõ ràng. Nếu nàng đồng hành bên cạnh ta, cô không nên làm đau bản thân mình."
"Ah"
Thật buồn cười khi cô nghe thấy điều đó, nhưng cô không để nó trong tâm trí. Vì vậy, Artizea thở hắt ra.
Cedric trừng mắt nhìn cô.
"Nàng thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc đó ư?"
"..."
Cedric nhích đến gần chiếc giường.
Artizea cúi đầu.
"Tôi xin lỗi."
Cedric nắm lấy tay cô đang để bên trên tấm chăn một cách thản thiên. Sau đó anh ủ ấm nó bằng cả hai tay.
"Có một chuyện khác mà nàng cũng đã làm sai."
"Vâng."
Artizea nói với giọng kéo dài. Bây giờ thì không cần giải thích gì cả.
"Nàng không cần cư xử như đã gây rắc rối cho ta."
"Tôi không nghĩ sẽ gây bất cứ rắc rối nào cho ngài. Tôi biết ơn ngài là đằng khác. Thậm chí tôi không nghĩ rằng ngài sẽ trực tiếp đến đây..."
"Hóa ra, nàng nghĩ rằng ta sẽ gửi một vài người tới mà không trực tiếp đến sau khi nghe tin như vậy ư?"
Artizea nhìn anh với cái nhìn tế nhị. Cô không thực sự nghĩ như vậy.
Dù gì, kế hoạch của cô cũng bao gồm sự giúp đỡ đến từ đại công tước Evron.
Đó là kết quả của việc cân nhắc đến tính cách nhanh nhạy của Rize và Marcus Hanson được Evron tin tưởng.
Nhưng cô vẫn không nghĩ rằng Cedric sẽ đến.
Cô không được báo trước ai đến, ai không đến, không có trường hợp cụ thể nào.
"Ta đã làm những điều mà ta phải làm. Ta biết rằng cô xem việc hứa hôn này chỉ là trên danh nghĩa, và nàng không chấp nhận ta như một vị hôn phu đích thực. Nếu vậy, hãy xem ta như một người đồng hành."
"Tôi đã toàn tâm quyết định sẽ kề cận ngài như một vị chủ nhân. Tại sao ngài lại nói như thế..."
"Vậy, tại sao nàng không muốn ta bảo vệ nàng? Đối với nàng có lẽ nó chỉ là một bước đi nhưng vai trò của ta là bảo vệ nàng"
"..."
Artizea cắn môi dưới.
"Bây giờ, cô có gì muốn nói với tôi không?"
Một phút bối rối. Artizea do dự.
Cô giỏi trong việc đoán suy nghĩ của người khác và luôn luôn đạt được kết quả mà cô mong muốn.
Nhưng bây giờ, điều mà Cedric muốn cô nói là " tôi xin lỗi" hay "cảm ơn ngài."
Sau cùng, cô nói với khuôn mặt ửng đỏ.
"Tôi rất vui khi anh đến để giúp tôi."
Đó thực sự đáng xấu hổ đối với cô khi nói điều đó với một người khác.
Mặt của Cedric cũng dần đỏ lên như của cô vậy.
Nhưng, anh vẫn chưa buông tay cô ra. Hơn nữa, anh càng cố sức nắm chặt nó hơn.
Artizea cúi đầu.
Tác giả: Han Mint
Nhóm dịch: Azure's Attique
Người dịch: Ayako
Proof: Lancelot
Giọng của Cedric trở nên nghiêm khắc.
"Ta nghĩ hôm qua là một ngày lạ lùng. Ta đã xin lỗi tiểu thư Keshore và những vị khách khác sau đó tiễn họ về nhà. Ta hỏi tại sao Alphonse không ở cạnh nàng... và điều đó làm ta chợt nghĩ. Làm sao mà, một người thông minh như Artizea không biết được phu nhân Rosan sẽ không xuất hiện."
"..."
"Ta nói với Alphonse ở bên cạnh cô. Ta biết điều đó có nghĩa là nói cho những người khác rằng ta luôn ở bên cạnh nàng và ta sẽ bảo vệ nàng kể cả khi tôi không có mặt ở đó."
Artizea tránh cái nhìn sắc bén của Cedric. Cô không hiểu được tại sao anh lại buồn.
"Nhưng ta không thể hiểu được tại sao nàng yêu cầu Alphonse rời khỏi nhà vào cái ngày mà nàng mời khách. Nàng biết rằng phu nhân Rosan sẽ quay trở lại vào ngày đó mà?"
"Tôi nghĩ là... Tôi không biết hết được..."
"Đó không phải là câu trả lời. Đây có phải là một trong những kế hoạch của nàng hay không?"
"..."
Artizea ngập ngừng trả lời.
Có thể bịa ra mọi thứ mà không cần nói với anh ấy. Nhưng mà, nói dối khi được hỏi là không trung thành.
"Vâng."
Artizea trả lời và liếc nhìn Cedric.
Đó không phải là điều gì quan trọng mà cô không thể nói. Cô nhận ra rằng Cedric đang rất tức giận.
"Tôi không nói là bởi vì không muốn 'thêm dầu vào lửa'. Tôi chỉ đơn giản là mời khách vào đúng ngày mà mẹ tôi quay trở về. Và điều đó là cần thiết."
Artizea thở dài, nhưng cô nói sự thật.Bởi vì cô đã hứa sẽ nói về vấn đề này sau khi mà cô toan tính gì đó.
"Tôi muốn chắc chắn rằng tôi có cơ hội để cắt đứt mối quan hệ với phu nhân Rosan"
Artizea nói.
Bất cứ ai không biết Miraila ghét Artizea đến mức nào thì bây giờ sẽ biết.
Bất cứ ai nhìn thấy cô ở buổi khiêu vũ cũng sẽ biết rằng cô bị đối xử tệ bạc bởi phu nhân hầu tước Rosan.
Tuy nhiên, mọi người đều coi trọng mối quan hệ gia đình.
Bất kể ai không biết đến bà ta trực tiếp, hoặc người ở ngoài các mối quan hệ xã hội, sẽ nói rằng không có vấn đề gì quan trọng đằng sau cánh cửa đóng kín, người ta cho rằng không nên đối xử với mẹ của mình như vậy.
Thậm chí, những người biết thì họ vẫn nghĩ mối quan hệ giữa mẹ và con gái không dễ gì bị chia cách.
"Và nếu không có ai khởi xướng, tôi không thể có được danh hiệu Rosan ngay lập tức. Tôi lấy được chìa khóa và sổ cái từ chỗ của Bill, nhưng số tài sản có thể chuyển đi được trong hầm của biệt thư chỉ là một phần nhỏ."
"Tia."
"Trong trường hợp quản lý kinh doanh, di sản và những tài sản khác, tất cả sẽ được giao phó cho người đại diện, và người đại diện sẽ được chọn bởi hoàng đế. Thậm chí, nếu tôi kết hôn và thừa hưởng danh hiệu, thì mẹ tôi cũng sẽ không từ bỏ dễ dàng."
Tuy nhiên, khi mọi thứ đi đến hồi kết, kể cả hoàng đế và Lawrence sẽ không thể đứng về phía Miraila bởi những hành động mà bà ta đã làm.
Đừng giả vờ là bà không biết và cho con gái bà những quyền lợi chính đáng.
Từ trước đến nay, trước mặt hoàng đế, cô đã luôn tỏ ra là một cô con gái ngoan hiền. Và bây giờ là lúc cô có thể gặt hái thành quả.
"Có vẻ như tôi đã đánh mất phẩm giá của mình với tư cách là một đại công tước phu nhân danh giá của Evron, dù gì danh tiếng của tôi cũng bị phá hủy. Tôi thà làm một cô gái tội nghiệp còn hơn phải đấu đá trên tòa và tạt nước bùn vào cái tên Evron."
Đấu đá vì tài sản giữa mẹ và con gái cũng là cuộc chiến chống lại quyền lực của hoàng đế và vây cánh của ông ta.
Ngay cả những bông hoa mà Miraila đội trên đầu cũng sẽ trở thành chủ để thú vị-đủ để các tờ báo viết nên những bài báo giật gân về nó.
Artizea không thể đi theo hướng đó được.
Không vì bản thân cô, mà là vì hầu tước phu nhân của Evron.
"Tia."
"Tài sản của hầu tước Rosan không hề nhỏ. Nó sẽ có ích để trợ giúp cho ngài trong tương lai. Ngược lại, nó lại quá nhiều khi trong tay anh trai tôi Lawrence."
Cedric lấy lòng bàn tay che mặt.
"Vậy nghĩa là nàng nói mình cần phải bị đánh đập, hành hạ."
"Vâng." Artizea nói không lưỡng lự.
Điều đó không có nghĩa là cô không sợ, nhưng bởi vì nó thực sự cần thiết, cô sẵn sàng hy sinh. Khi mọi việc xảy ra, cô chỉ thêm vào đó một bước đệm thêm vào cho những việc sẽ xảy ra.
Sau đó, mọi thứ diễn ra theo ý muốn, và cô phải chịu đựng.
"Tối hôm qua, lúc đi ngủ, ta đã cố gắng nghĩ làm sao để không nổi giận với nàng. Và lúc ta thức dậy vào buổi sáng hôm sau và tự nhắc bản thân nhớ sẽ không làm thế, nhưng nàng lại làm cho chuyện này chẳng dễ dàng chút nào. "
Nhưng Cedric rất tức giận. Nhưng Artizea thật sự không hiểu điều đó.
"Tại sao ngài lại khó chịu? Tôi xin lỗi vì đã không nói trước với ngài, nhưng chút chịu đựng đó nó thực sự có ích cho ngài. Tôi không cảm thấy nó đáng nói tới. Không có ai bị tổn thương cả. Tôi nghe được rằng tay của Alice bị bong gân, nhưng đó cũng không có thương tổn gì lớn lao."
Khi Miraila đánh cô, và những vị khách nhìn thấy như vậy. Chỉ có duy nhất Alice là bị oan, cô ấy đã che chắn cho cô và bị đánh đập thậm tệ.
Trong vụ việc này, không có gì là trái với đạo lý của Cedric cả.
"Cô có đau không?" Cedric nói với giọng kìm nén.
Một câu hỏi bất thình lình. Artizea chớp chớp mắt.
"Tia, ta không nổi giận vì ta nghĩ rằng sẽ không có sự biện hộ cho việc nàng làm. Ta giận là vì nàng đã đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm."
"Thực ra, tôi, nó không có nguy hiểm, bởi vì tôi biết mẹ của mình sẽ không giết tôi." Artizea lắp bắp trả lời.
"Nàng không thể làm như vậy. Nàng không nên dùng bản thân mình như một công cụ. Nếu nàng tiếp tục theo cách làm này và mọi thứ cứ đi theo kế hoạch, nàng sẽ kết thúc mạng sống của mình vào một ngày nào đó. Đây không phải là cách đối xử với một con người, thậm chí nếu đó là cơ thể của nàng." Cedric nói với giọng trầm trầm.
Artizea không nói gì và nhìn anh. Bởi vì nó thực sự là như vậy.
Cô nghĩ rằng mình sẽ không lãng phí phần đời còn lại vào lúc này.
Cuộc sống không có tay chân và lưỡi, sẽ vô nghĩa khi trải qua vài năm nữa với sự giúp đỡ từ người khác.
Vì vậy, cô muốn sử dụng thời gian của mình hữu dụng hơn.
Từ trước tới giờ, Artizea chỉ nhận thức được rằng cơ thể của mình là một nguồn tài nguyên rẻ tiền với chi phí thấp.
Không cần mua bằng tiền, không cần cố gắng để mua sự trung thành.
Cô cũng định giá lòng trung thành. Thật khó để có được một người trung thành, và một khi đã sử dụng hết, tất cả sẽ kết thúc.
Thêm vào đó, ý chí của con người có giới hạn, vì vậy, nếu bạn liên lục yêu cần nhũng công việc khó khăn, họ sẽ rời bỏ bạn.
Vì vậy, bạn nên mua lòng trung thành, nhưng hãy cần thận khi sử sử dụng nó.
So với nó thì cơ thể cô thật sự quá đơn giản. Không có sự phàn nàn hay sợ phản bội.
Vì thế cô cảm thấy lúng túng. Trước kia,cô chưa bao giờ được nghe những lời như vậy.
Sức khỏe, đúng, mọi người đều quan tâm đến sức khỏe.
Cô biết rằng Alice luôn lo lắng, và Sophie cũng luôn chú ý.
Sau khi, xem thừa nhận cô như một người thừa kế của hầu tước Rosan, họ trở thành người hầu của cô. Đám đông nịnh bợ chỉ duy nhất quan tâm đến sức khỏe của cô với những lời bàn tán phóng đại.
Thậm chí đến Lawrence cũng gửi thuốc đến cho cô. Bởi vì, cô là một nguồn lực khó thay thế.
Khi cô còn nhỏ, đến Miraila cũng chăm sóc cô khi cô bị ốm. Nhưng bây giờ, khi cô nói "nó cần thiết" mọi người sẽ làm theo.
Ngay cả Alice cũng nói, "Nếu vậy thì không thể nào khác được."
Và cô ấy sẽ chăm sóc cô với khuôn mặt buồn bã. Đó là lần đầu tiên cô ấy nổi giận.
Có người nói rằng cô không nên sử dụng cơ thể như một công cụ. Có người nói cô là con người.
"Lúc trước ta đã nói rõ ràng. Nếu nàng đồng hành bên cạnh ta, cô không nên làm đau bản thân mình."
"Ah"
Thật buồn cười khi cô nghe thấy điều đó, nhưng cô không để nó trong tâm trí. Vì vậy, Artizea thở hắt ra.
Cedric trừng mắt nhìn cô.
"Nàng thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc đó ư?"
"..."
Cedric nhích đến gần chiếc giường.
Artizea cúi đầu.
"Tôi xin lỗi."
Cedric nắm lấy tay cô đang để bên trên tấm chăn một cách thản thiên. Sau đó anh ủ ấm nó bằng cả hai tay.
"Có một chuyện khác mà nàng cũng đã làm sai."
"Vâng."
Artizea nói với giọng kéo dài. Bây giờ thì không cần giải thích gì cả.
"Nàng không cần cư xử như đã gây rắc rối cho ta."
"Tôi không nghĩ sẽ gây bất cứ rắc rối nào cho ngài. Tôi biết ơn ngài là đằng khác. Thậm chí tôi không nghĩ rằng ngài sẽ trực tiếp đến đây..."
"Hóa ra, nàng nghĩ rằng ta sẽ gửi một vài người tới mà không trực tiếp đến sau khi nghe tin như vậy ư?"
Artizea nhìn anh với cái nhìn tế nhị. Cô không thực sự nghĩ như vậy.
Dù gì, kế hoạch của cô cũng bao gồm sự giúp đỡ đến từ đại công tước Evron.
Đó là kết quả của việc cân nhắc đến tính cách nhanh nhạy của Rize và Marcus Hanson được Evron tin tưởng.
Nhưng cô vẫn không nghĩ rằng Cedric sẽ đến.
Cô không được báo trước ai đến, ai không đến, không có trường hợp cụ thể nào.
"Ta đã làm những điều mà ta phải làm. Ta biết rằng cô xem việc hứa hôn này chỉ là trên danh nghĩa, và nàng không chấp nhận ta như một vị hôn phu đích thực. Nếu vậy, hãy xem ta như một người đồng hành."
"Tôi đã toàn tâm quyết định sẽ kề cận ngài như một vị chủ nhân. Tại sao ngài lại nói như thế..."
"Vậy, tại sao nàng không muốn ta bảo vệ nàng? Đối với nàng có lẽ nó chỉ là một bước đi nhưng vai trò của ta là bảo vệ nàng"
"..."
Artizea cắn môi dưới.
"Bây giờ, cô có gì muốn nói với tôi không?"
Một phút bối rối. Artizea do dự.
Cô giỏi trong việc đoán suy nghĩ của người khác và luôn luôn đạt được kết quả mà cô mong muốn.
Nhưng bây giờ, điều mà Cedric muốn cô nói là " tôi xin lỗi" hay "cảm ơn ngài."
Sau cùng, cô nói với khuôn mặt ửng đỏ.
"Tôi rất vui khi anh đến để giúp tôi."
Đó thực sự đáng xấu hổ đối với cô khi nói điều đó với một người khác.
Mặt của Cedric cũng dần đỏ lên như của cô vậy.
Nhưng, anh vẫn chưa buông tay cô ra. Hơn nữa, anh càng cố sức nắm chặt nó hơn.
Artizea cúi đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.