Chương 116: Chúng Ta Kết Thúc Rồi
Ngoan Nhất Nhà
19/04/2021
Nghe Tịnh Kỳ gọi tên Mạc Tư Hàn, Bạch Tử Phong lửa giận trong lòng chợt bùng phát, anh mở cửa xe lao nhanh bên ngoài.
- Khốn khiếp! Muốn giết người sao?. Tên khốn này cậu tại sao lại làm như thế hả?
Vừa quát mắng, Bạch Tử Phong vừa nắm chặt bàn tay đấm một đấm vào mặt Mạc Tư Hàn. Anh không né tránh, cả cơ thể lảo đảo về phía sau. Rất nhanh, Bạch Tử Phong đã áp sát tới, túm chặt lấy cổ áo sơmi của Mạc Tư Hàn.
- Bỏ ra!
Mạc Tư Hàn nhổ ra ngụm máu trong miệng, ánh mắt đỏ ngầu mệt mỏi, xen lẫn sự giận dữ phóng ra như cảnh cáo Bạch Tử Phong.
- Mạc Tư Hàn, cậu không cần cô ấy nhưng tôi cần, cậu không muốn nuôi đứa trẻ đó, tôi nuôi. Tôi đã nói rồi, nếu cậu buông tay cô ấy một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để cậu có cơ hội đâu.
BỐPPPP
Mạc Tư Hàn siết chặt bàn tay đáp trả lại Bạch Tử Phong một cú đấm, Bạch Tử Phong mất đà lảo đảo người sang một bên, bàn tay nhanh chóng chống xuống mặt đường làm điểm tựa.
- Bạch Tử Phong cậu nghe cho rõ đây, tôi từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình Tịnh Kỳ, vĩnh viễn không buông tay cô ấy.
- Thằng khốn! Đây là cách cậu yêu cô ấy sao?. Cưới người đàn bà khác, giam giữ cô ấy ở biệt thự, bây giờ còn bắt cô ấy phải phá thai. Đây chính là tình yêu vĩ đại của cậu đấy hả?
Bạch Tử Phong quệt đi vệt máu trên khoé môi, từng câu đều đem ý khinh bỉ mà nói ra.
- Tôi yêu cô ấy thế nào, không cần cậu quản.
- Mạc Tư Hàn, cậu nghĩ mình còn tư cách sao nói câu đó sao?
Ánh mắt đầy lửa giận nhìn Mạc Tư Hàn, Bạch Tử Phong nhếch miệng cười mỉa mai, rồi nhanh chóng đứng dậy giơ nắm đấm lao vào anh.
- DỪNG LẠI!
- Hai người làm ơn hãy dừng lại đi.
Tịnh Kỳ đứng trước đầu mũi xe, trong làn khói bụi mờ, thân thể yếu ớt túm chặt lấy chiếc áo khoác, đang gắng sức mà gào lên.
- Mạc Tư Hàn, anh hãy để em đi đi, em muốn rời khỏi nơi này, muốn rời khỏi Nguyệt Tịnh An, muốn rời khỏi cả anh nữa. Xin anh, hãy để em đi đi..
Bàn tay Mạc Tư Hàn đang giơ nắm đấm chĩa vào Bạch Tử Phong bổng chợt cứng lại, sau đó từ từ hạ xuống, bất ngờ nhìn vào cô.
- Tịnh Kỳ..., tại sao?....
Anh chậm chạp bước từng bước về phía cô.
- Em là người lúc đầu van xin để được ở lại bên cạnh tôi, bây giờ lại là người van xin để được rời xa tôi. Là lòng em đã thay đổi rồi sao?
Tịnh Kỳ vội vã lắc đầu, dòng nước mắt lăn dài trên má cô, róng rát, đau đớn.
- Không, em chưa từng thay đổi, người thay đổi chính là anh, là Mạc Tư Hàn anh.
Mạc Tư Hàn nắm chặt lấy hay vai cô giận dữ gào lên:
- KHÔNG CÓ! TÔI TRƯỚC GIỜ KHÔNG CÓ, NGƯỜI TÔI YÊU DUY NHẤT CHỈ CÓ MÌNH EM.
- Vậy Mạc Tư Hàn, tình yêu này của anh, em không còn sức gánh nỗi nữa rồi, quả thực em rất mệt mỏi. Duy chỉ có mình em tin anh, cho anh cơ hội để chúng ta có thể bên cạnh nhau, nhưng anh từ đầu tới cuối đều tính toán trên người em, biến em thành vật để xoay vòng trong lòng bàn tay.
Tịnh Kỳ ngước đầu nhìn lên khuôn mặt đẹp đẽ, lạnh lùng, gương mặt chất chứa những tham vọng mà cô không thể nào thấu hết được.
Mạc Tư Hàn đưa tay luồn vào sau gáy, đỡ đầu cô rồi phủ xuống hôn lên cánh môi mềm yếu.
Rất nhẹ nhàng, nụ hồn đầy sự dịu dàng, ấm áp. Nhưng là thứ ấm áp từ nước mắt đang lặng lẽ chảy dài trên bờ mi cô.
- Tịnh Kỳ, là tôi đang bảo vệ em, hãy nghe lời tôi, chúng ta quay về Nguyệt Tịnh An.
Anh đưa bàn tay lên khẽ lau nước mắt trên má cô, Tịnh Kỳ đau đớn lắc đầu trong sự mệt mỏi chán chường.
- Không, em không muốn. Mạc Tư Hàn, chúng ta không thể được nữa rồi. Anh và em, chúng ta không thể quay lại như trước được nữa rồi, 15 năm đã là quá đủ rồi. Hãy để em trở về cuộc sống của chính mình đi.
- Tôi không cho phép em rời xa tôi, tuyệt đối không được.
Tịnh Kỳ dùng sức gỡ tay Mạc Tư Hàn ra khỏi vai mình, trái tim đã chịu quá nhiều thương tổn, đã không còn vì anh mà tiếp tục gắng gượng được nữa rồi.
- Hàn..., từ lúc anh bắt em phải từ bỏ cái thai trong bụng, thì anh đã không còn tư cách buộc em ở lại bên cạnh nữa rồi. Chúng ta, kết thúc rồi!
Tịnh Kỳ bước qua người anh, ánh mắt kiên định trên khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt, cô ngẩng đầu tiến về phía Bạch Tử Phong.
Bạch Tử Phong thấy vậy vội chạy đến cầm lấy tay cô.
- Tịnh Kỳ, chúng ta đi.
Bóng dáng lạnh lẽo của Mạc Tư Hàn đứng trước ánh đèn xe liền trở lên to lớn đáng sợ, anh nghiến chặt răng, gằn lên từng chữ máu lạnh.
- Bạch Tử Phong, hôm nay nếu cậu dám đưa cô ấy rời khỏi đây, tôi bắn gãy chân cậu.
Bước chân của Bạch Tử Phong và Tịnh Kỳ đột ngột dừng lại, cô vội quay đầu nhìn về phía sau lưng, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi, lo lắng. Cô không để ý biểu cảm của Bạch Tử Phong, chỉ nghe thấy giọng nói dứt khoát của anh vang lên bên tai mình.
- Tôi hôm nay nếu chỉ còn lại một chân, cũng nhất định đưa cô ấy rời khỏi nơi này.
- Tử Phong....
- Được lắm, lời là do cậu nói, đừng trách tôi.
"Cạch"
Khẩu súng từ tay Mạc Tư Hàn giơ lên chĩa thẳng vào phía dưới đùi của Bạch Tử Phong, Tịnh Kỳ hoảng sợ lao ra phía trước, đứng chắn trước người của anh.
- Không được! Mạc Tư Hàn anh không được bắn, không được bắn anh ấy, anh...
- Aaaaaa..... đau... đau... quá.....
- Tịnh Kỳ, em sao vậy?
- Tịnh Kỳ..
Cả Mạc Tư Hàn và Bạch Tử Phong cùng lúc lao về phía Tịnh Kỳ, cả cơ thể cô cứ thế đổ ập xuống dưới.
Cảm giác đau đến mức thần trí tê dại, trước mắt cô mọi thứ cứ quay cuồng đảo lộn rồi dần dần mờ đi. Cơ thể không còn một chút sinh lực nào, phút chốc bóng đen bao trùm khắp mọi nơi, chỉ còn văng vẳng bên tai là tiếng la hét của Mạc Tư Hàn.
- Lâm Tiêu, Lâm Tiêu, mau gọi cho IVy, chuẩn bị phòng phẫu thuật nhanh lên.
"Xin đừng, đừng làm hại con tôi...đừng làm hại con tôi....."
Tịnh Kỳ chỉ có thể mở lời van xin yếu ớt trong tiềm thức, rồi sau đó trước mắt cô, mọi thứ như khép lại hoàn toàn.
- Khốn khiếp! Muốn giết người sao?. Tên khốn này cậu tại sao lại làm như thế hả?
Vừa quát mắng, Bạch Tử Phong vừa nắm chặt bàn tay đấm một đấm vào mặt Mạc Tư Hàn. Anh không né tránh, cả cơ thể lảo đảo về phía sau. Rất nhanh, Bạch Tử Phong đã áp sát tới, túm chặt lấy cổ áo sơmi của Mạc Tư Hàn.
- Bỏ ra!
Mạc Tư Hàn nhổ ra ngụm máu trong miệng, ánh mắt đỏ ngầu mệt mỏi, xen lẫn sự giận dữ phóng ra như cảnh cáo Bạch Tử Phong.
- Mạc Tư Hàn, cậu không cần cô ấy nhưng tôi cần, cậu không muốn nuôi đứa trẻ đó, tôi nuôi. Tôi đã nói rồi, nếu cậu buông tay cô ấy một lần nữa, tôi nhất định sẽ không để cậu có cơ hội đâu.
BỐPPPP
Mạc Tư Hàn siết chặt bàn tay đáp trả lại Bạch Tử Phong một cú đấm, Bạch Tử Phong mất đà lảo đảo người sang một bên, bàn tay nhanh chóng chống xuống mặt đường làm điểm tựa.
- Bạch Tử Phong cậu nghe cho rõ đây, tôi từ đầu tới cuối chỉ yêu một mình Tịnh Kỳ, vĩnh viễn không buông tay cô ấy.
- Thằng khốn! Đây là cách cậu yêu cô ấy sao?. Cưới người đàn bà khác, giam giữ cô ấy ở biệt thự, bây giờ còn bắt cô ấy phải phá thai. Đây chính là tình yêu vĩ đại của cậu đấy hả?
Bạch Tử Phong quệt đi vệt máu trên khoé môi, từng câu đều đem ý khinh bỉ mà nói ra.
- Tôi yêu cô ấy thế nào, không cần cậu quản.
- Mạc Tư Hàn, cậu nghĩ mình còn tư cách sao nói câu đó sao?
Ánh mắt đầy lửa giận nhìn Mạc Tư Hàn, Bạch Tử Phong nhếch miệng cười mỉa mai, rồi nhanh chóng đứng dậy giơ nắm đấm lao vào anh.
- DỪNG LẠI!
- Hai người làm ơn hãy dừng lại đi.
Tịnh Kỳ đứng trước đầu mũi xe, trong làn khói bụi mờ, thân thể yếu ớt túm chặt lấy chiếc áo khoác, đang gắng sức mà gào lên.
- Mạc Tư Hàn, anh hãy để em đi đi, em muốn rời khỏi nơi này, muốn rời khỏi Nguyệt Tịnh An, muốn rời khỏi cả anh nữa. Xin anh, hãy để em đi đi..
Bàn tay Mạc Tư Hàn đang giơ nắm đấm chĩa vào Bạch Tử Phong bổng chợt cứng lại, sau đó từ từ hạ xuống, bất ngờ nhìn vào cô.
- Tịnh Kỳ..., tại sao?....
Anh chậm chạp bước từng bước về phía cô.
- Em là người lúc đầu van xin để được ở lại bên cạnh tôi, bây giờ lại là người van xin để được rời xa tôi. Là lòng em đã thay đổi rồi sao?
Tịnh Kỳ vội vã lắc đầu, dòng nước mắt lăn dài trên má cô, róng rát, đau đớn.
- Không, em chưa từng thay đổi, người thay đổi chính là anh, là Mạc Tư Hàn anh.
Mạc Tư Hàn nắm chặt lấy hay vai cô giận dữ gào lên:
- KHÔNG CÓ! TÔI TRƯỚC GIỜ KHÔNG CÓ, NGƯỜI TÔI YÊU DUY NHẤT CHỈ CÓ MÌNH EM.
- Vậy Mạc Tư Hàn, tình yêu này của anh, em không còn sức gánh nỗi nữa rồi, quả thực em rất mệt mỏi. Duy chỉ có mình em tin anh, cho anh cơ hội để chúng ta có thể bên cạnh nhau, nhưng anh từ đầu tới cuối đều tính toán trên người em, biến em thành vật để xoay vòng trong lòng bàn tay.
Tịnh Kỳ ngước đầu nhìn lên khuôn mặt đẹp đẽ, lạnh lùng, gương mặt chất chứa những tham vọng mà cô không thể nào thấu hết được.
Mạc Tư Hàn đưa tay luồn vào sau gáy, đỡ đầu cô rồi phủ xuống hôn lên cánh môi mềm yếu.
Rất nhẹ nhàng, nụ hồn đầy sự dịu dàng, ấm áp. Nhưng là thứ ấm áp từ nước mắt đang lặng lẽ chảy dài trên bờ mi cô.
- Tịnh Kỳ, là tôi đang bảo vệ em, hãy nghe lời tôi, chúng ta quay về Nguyệt Tịnh An.
Anh đưa bàn tay lên khẽ lau nước mắt trên má cô, Tịnh Kỳ đau đớn lắc đầu trong sự mệt mỏi chán chường.
- Không, em không muốn. Mạc Tư Hàn, chúng ta không thể được nữa rồi. Anh và em, chúng ta không thể quay lại như trước được nữa rồi, 15 năm đã là quá đủ rồi. Hãy để em trở về cuộc sống của chính mình đi.
- Tôi không cho phép em rời xa tôi, tuyệt đối không được.
Tịnh Kỳ dùng sức gỡ tay Mạc Tư Hàn ra khỏi vai mình, trái tim đã chịu quá nhiều thương tổn, đã không còn vì anh mà tiếp tục gắng gượng được nữa rồi.
- Hàn..., từ lúc anh bắt em phải từ bỏ cái thai trong bụng, thì anh đã không còn tư cách buộc em ở lại bên cạnh nữa rồi. Chúng ta, kết thúc rồi!
Tịnh Kỳ bước qua người anh, ánh mắt kiên định trên khuôn mặt đã thấm đẫm nước mắt, cô ngẩng đầu tiến về phía Bạch Tử Phong.
Bạch Tử Phong thấy vậy vội chạy đến cầm lấy tay cô.
- Tịnh Kỳ, chúng ta đi.
Bóng dáng lạnh lẽo của Mạc Tư Hàn đứng trước ánh đèn xe liền trở lên to lớn đáng sợ, anh nghiến chặt răng, gằn lên từng chữ máu lạnh.
- Bạch Tử Phong, hôm nay nếu cậu dám đưa cô ấy rời khỏi đây, tôi bắn gãy chân cậu.
Bước chân của Bạch Tử Phong và Tịnh Kỳ đột ngột dừng lại, cô vội quay đầu nhìn về phía sau lưng, khuôn mặt tràn ngập sự sợ hãi, lo lắng. Cô không để ý biểu cảm của Bạch Tử Phong, chỉ nghe thấy giọng nói dứt khoát của anh vang lên bên tai mình.
- Tôi hôm nay nếu chỉ còn lại một chân, cũng nhất định đưa cô ấy rời khỏi nơi này.
- Tử Phong....
- Được lắm, lời là do cậu nói, đừng trách tôi.
"Cạch"
Khẩu súng từ tay Mạc Tư Hàn giơ lên chĩa thẳng vào phía dưới đùi của Bạch Tử Phong, Tịnh Kỳ hoảng sợ lao ra phía trước, đứng chắn trước người của anh.
- Không được! Mạc Tư Hàn anh không được bắn, không được bắn anh ấy, anh...
- Aaaaaa..... đau... đau... quá.....
- Tịnh Kỳ, em sao vậy?
- Tịnh Kỳ..
Cả Mạc Tư Hàn và Bạch Tử Phong cùng lúc lao về phía Tịnh Kỳ, cả cơ thể cô cứ thế đổ ập xuống dưới.
Cảm giác đau đến mức thần trí tê dại, trước mắt cô mọi thứ cứ quay cuồng đảo lộn rồi dần dần mờ đi. Cơ thể không còn một chút sinh lực nào, phút chốc bóng đen bao trùm khắp mọi nơi, chỉ còn văng vẳng bên tai là tiếng la hét của Mạc Tư Hàn.
- Lâm Tiêu, Lâm Tiêu, mau gọi cho IVy, chuẩn bị phòng phẫu thuật nhanh lên.
"Xin đừng, đừng làm hại con tôi...đừng làm hại con tôi....."
Tịnh Kỳ chỉ có thể mở lời van xin yếu ớt trong tiềm thức, rồi sau đó trước mắt cô, mọi thứ như khép lại hoàn toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.