Chương 76: Em muốn gặp Mạc Tư Hàn
Ngoan Nhất Nhà
30/03/2021
Ngay khi bấm nút, dòng điện phá rung lập tức phóng thẳng vào người Mạc Tư Hàn, cả người anh rung lên liên hồi, hai mắt mở to căng cứng. Anh nghiến chặt răng, bấu chặt hai tay vào thành ghế. Cảm giác như bị hút cạn hết nguyên khí, anh càng cố gồng mình càng khiến cơ thể trở lên tê dại hơn.
Từng cơ bắp cuộn lên căng cứng, gân trên cánh tay và cổ nổi gồ lên chằng chịt trông như những con rết. Không những cơ thể anh đang phải chịu những cơn đau xé thịt, mà anh còn phải chịu sự đả kích của sóng điện từ, dùng não bộ để cân bằng biến động bên trong cơ thể Tịnh Kỳ.
Tiếng vị bác sĩ người Anh văng vẳng bên tai.
- Giáo sư! Không thể tin được, điện tâm đồ có phản ứng rồi!
- Chúng tôi cũng đã đo được nhịp tim.
- Đã xác định được đường di chuyển của viên đạn.
Nhìn thấy sự gồng mình chống chọi mạnh mẽ từ Mạc Tư Hàn, vị giáo sư tay đang cầm dao mổ, nghiêm túc ra lệnh.
- Chúng ta chỉ có 2 phút để lấy viên đạn ra, sau 2 phút - dừng kích điện,
"Trong 120 giây ngắn ngủi này, nếu một trong hai việc không hoàn thành, thì người còn lại chỉ còn một con đường chết....
Một phút trôi qua, cơ thể Mạc Tư Hàn không còn dấu hiệu của việc căng cơ, mà thay vào đó, nó như đang dần hút đi sinh khí trên người anh vậy, mồ hồi cứ từng chút, từng chút làm ướt đẫm khắp cơ thể anh, khiến đôi mắt cũng liên tục phải nhíu lại.
Lâm Tiêu nắm chặt bàn tay, bước lại gần Mạc Tư Hàn thêm một bước. Chỉ cần thấy Boss không trụ nổi, mặc kệ là chưa đến 2 phút hay không, anh cũng sẽ tự tay dừng ngay thứ đó lại.
- Nhịp tim đang giảm...
- Viên đạn khiến động - tĩnh mạnh bị thương tổn, hiện tượng tràn dịch màng phổi đang xuất hiện, trước hết phải lập tức hút hết tụ dịch, mới có thể xác định được vị trí viên đạn.
Chúng ta còn 30 giây.
20 giây...
- Nhìn thấy rồi!
PHỤTTTT
Máu từ miệng Mạc Tư Hàn phun ra khắp nơi, cả thân hình cao lớn phút chốc đổ sập xuống sàn. Trước mắt anh mọi thứ cứ nhoè dần đi, chỉ còn văng vẳng bên tai âm thanh hoảng hốt kêu la, sau đó rất nhanh là một màu đen tối bao trùm.
...----------------...
1 tuần sau.
Bệnh viện Presbyterian - New York. khu vực VIP.
Tịnh Kỳ ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Vài ngày trước, sau khi bò dậy từ cửa hoàng tuyền, mãi cho đến tận bây giờ, điều cô quan tâm nhất là vẫn chưa được trông thấy Mạc Tư Hàn.
Mặc dù Bạch Tử Phong có giải thích cho cô biết rằng, trong khoảng thời gian cô bất tỉnh thì Mạc Tư Hàn vẫn luôn túc trực ở cạnh bên. Chẳng qua là mấy ngày này, trụ sở AIM ở đây gặp sự cố nguy hiểm, nên Mạc Tư Hàn không thể đến thăm cô ngay được.
Ban đầu cô còn tin là vậy, nhưng bây giờ lại có dự cảm vô cùng tệ hại. Không lẽ Mạc Tư Hàn lại bỏ rơi cô một lần nữa, sau khi mà cô đã gánh thay viên đạn đó cho anh.
"Tịnh Kỳ! Mày đang kể công ư? Chẳng phải lúc đó anh ấy còn la mày ngu ngốc, tự mình lao vào đó sao?"
"Hay anh ấy giận mình về việc đã đưa anh ấy đến quảng trường, khiến bọn chúng có cơ hội ra tay?"
Cô hết nghi hoặc, rồi tự quay sang trách cứ bản thân. Chiếc điện thoại trên tay bị day đi day lại không biết bao nhiêu lần. Chốc chốc cô lại ngó nhìn vào màn hình để kiểm tra, mặc dù biết rõ nó đã được cài đặt âm thanh, nhưng cứ như cô sợ, mình lại để lỡ mất điều gì đó quan trọng từ anh vậy.
Đúng lúc này, âm thanh chuyện trò từ bên ngoài vọng tới, cô nghe loáng thoáng có ai đó nhắc tới cái tên Hàn Tổng. Không suy nghĩ nhiều, Tịnh Kỳ liền nhanh chóng nhích người về phía thành giường, cô nhẹ nhàng xỏ chân vào đôi dép màu trắng, rồi từ từ đứng dậy.
Cánh cửa vừa hé mở, bóng dáng cao lớn liền hiện ra, cũng là lúc Tịnh Kỳ vừa bước đến nơi, gương mặt tràn ngập nụ cười rạng rỡ.
- Hàn...
- Tịnh Kỳ!
Trông thấy người đứng phía trước, cô ngượng ngùng thu lại nụ cười.
- Bạch Tử Phong, là anh sao?
- Em không chào đón tôi? Hay vì tôi không phải người mà em đang mong chờ?
Tịnh Kỳ cong cánh môi, tỏ thái độ với sự nhiều chuyện của Bạch Tử Phong.
- Em đuổi anh được chắc.
- Có đuổi anh cũng không đi, Mạc Tư Hàn đã giao phó em cho anh, nếu em có vấn đề gì cậu ta sẽ giết anh mất.
...
- Cẩn thận! Anh đưa em về giường.
- Không sao đâu! Bác sĩ cũng nói em nên vận động một chút, có như thế vết thương bên trong sẽ co dãn tốt hơn.
Cô mĩm cười, ánh mắt tươi sáng nhìn vào Bạch Tử Phong.
- À! Anh đã đến chổ của Tư Hàn chưa? Anh ấy thế nào? Mọi chuyện ở đó đã ổn rồi chứ?
- Ừhm... ổn rồi!
- Vậy anh ấy có nói khi nào sẽ đến thăm em không?
- Có lẽ sắp rồi!
- "Sắp" là bao lâu?
- Khoảng 2,3 ngày nữa, em chịu khó chút đi, có phải sẽ không được nhìn thấy cậu ấy nữa đâu mà vội.
Mạc Tư Hàn cau có chau mày, nhìn Tịnh Kỳ một cách giận dỗi. Trong khi ấy cô lại mở nụ cười hy vọng, nét mặt còn ánh chút sức sống hồng hào.
- Quan trọng bây giờ em ăn uống và nghỉ ngơi cho thật tốt, đến lúc gặp lại cậu ấy, nhìn thấy bộ dạng này của em, nói không chừng cậu ta lại bỏ của chạy lấy người ấy.
- Xìiii
Cô bữu môi, khẽ hắt mái tóc với dáng vẻ đỏng đảnh.
Bạch Tử Phong liền đưa tay xoa đầu, nhìn cô với gương mặt phảng phất nét muộn phiền.
"Nếu để Tịnh Kỳ biết tình trạng của Mạc Tư Hàn, cô ấy sẽ phản ứng thế nào đây?"
Từng cơ bắp cuộn lên căng cứng, gân trên cánh tay và cổ nổi gồ lên chằng chịt trông như những con rết. Không những cơ thể anh đang phải chịu những cơn đau xé thịt, mà anh còn phải chịu sự đả kích của sóng điện từ, dùng não bộ để cân bằng biến động bên trong cơ thể Tịnh Kỳ.
Tiếng vị bác sĩ người Anh văng vẳng bên tai.
- Giáo sư! Không thể tin được, điện tâm đồ có phản ứng rồi!
- Chúng tôi cũng đã đo được nhịp tim.
- Đã xác định được đường di chuyển của viên đạn.
Nhìn thấy sự gồng mình chống chọi mạnh mẽ từ Mạc Tư Hàn, vị giáo sư tay đang cầm dao mổ, nghiêm túc ra lệnh.
- Chúng ta chỉ có 2 phút để lấy viên đạn ra, sau 2 phút - dừng kích điện,
"Trong 120 giây ngắn ngủi này, nếu một trong hai việc không hoàn thành, thì người còn lại chỉ còn một con đường chết....
Một phút trôi qua, cơ thể Mạc Tư Hàn không còn dấu hiệu của việc căng cơ, mà thay vào đó, nó như đang dần hút đi sinh khí trên người anh vậy, mồ hồi cứ từng chút, từng chút làm ướt đẫm khắp cơ thể anh, khiến đôi mắt cũng liên tục phải nhíu lại.
Lâm Tiêu nắm chặt bàn tay, bước lại gần Mạc Tư Hàn thêm một bước. Chỉ cần thấy Boss không trụ nổi, mặc kệ là chưa đến 2 phút hay không, anh cũng sẽ tự tay dừng ngay thứ đó lại.
- Nhịp tim đang giảm...
- Viên đạn khiến động - tĩnh mạnh bị thương tổn, hiện tượng tràn dịch màng phổi đang xuất hiện, trước hết phải lập tức hút hết tụ dịch, mới có thể xác định được vị trí viên đạn.
Chúng ta còn 30 giây.
20 giây...
- Nhìn thấy rồi!
PHỤTTTT
Máu từ miệng Mạc Tư Hàn phun ra khắp nơi, cả thân hình cao lớn phút chốc đổ sập xuống sàn. Trước mắt anh mọi thứ cứ nhoè dần đi, chỉ còn văng vẳng bên tai âm thanh hoảng hốt kêu la, sau đó rất nhanh là một màu đen tối bao trùm.
...----------------...
1 tuần sau.
Bệnh viện Presbyterian - New York. khu vực VIP.
Tịnh Kỳ ngồi trên giường bệnh, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Vài ngày trước, sau khi bò dậy từ cửa hoàng tuyền, mãi cho đến tận bây giờ, điều cô quan tâm nhất là vẫn chưa được trông thấy Mạc Tư Hàn.
Mặc dù Bạch Tử Phong có giải thích cho cô biết rằng, trong khoảng thời gian cô bất tỉnh thì Mạc Tư Hàn vẫn luôn túc trực ở cạnh bên. Chẳng qua là mấy ngày này, trụ sở AIM ở đây gặp sự cố nguy hiểm, nên Mạc Tư Hàn không thể đến thăm cô ngay được.
Ban đầu cô còn tin là vậy, nhưng bây giờ lại có dự cảm vô cùng tệ hại. Không lẽ Mạc Tư Hàn lại bỏ rơi cô một lần nữa, sau khi mà cô đã gánh thay viên đạn đó cho anh.
"Tịnh Kỳ! Mày đang kể công ư? Chẳng phải lúc đó anh ấy còn la mày ngu ngốc, tự mình lao vào đó sao?"
"Hay anh ấy giận mình về việc đã đưa anh ấy đến quảng trường, khiến bọn chúng có cơ hội ra tay?"
Cô hết nghi hoặc, rồi tự quay sang trách cứ bản thân. Chiếc điện thoại trên tay bị day đi day lại không biết bao nhiêu lần. Chốc chốc cô lại ngó nhìn vào màn hình để kiểm tra, mặc dù biết rõ nó đã được cài đặt âm thanh, nhưng cứ như cô sợ, mình lại để lỡ mất điều gì đó quan trọng từ anh vậy.
Đúng lúc này, âm thanh chuyện trò từ bên ngoài vọng tới, cô nghe loáng thoáng có ai đó nhắc tới cái tên Hàn Tổng. Không suy nghĩ nhiều, Tịnh Kỳ liền nhanh chóng nhích người về phía thành giường, cô nhẹ nhàng xỏ chân vào đôi dép màu trắng, rồi từ từ đứng dậy.
Cánh cửa vừa hé mở, bóng dáng cao lớn liền hiện ra, cũng là lúc Tịnh Kỳ vừa bước đến nơi, gương mặt tràn ngập nụ cười rạng rỡ.
- Hàn...
- Tịnh Kỳ!
Trông thấy người đứng phía trước, cô ngượng ngùng thu lại nụ cười.
- Bạch Tử Phong, là anh sao?
- Em không chào đón tôi? Hay vì tôi không phải người mà em đang mong chờ?
Tịnh Kỳ cong cánh môi, tỏ thái độ với sự nhiều chuyện của Bạch Tử Phong.
- Em đuổi anh được chắc.
- Có đuổi anh cũng không đi, Mạc Tư Hàn đã giao phó em cho anh, nếu em có vấn đề gì cậu ta sẽ giết anh mất.
...
- Cẩn thận! Anh đưa em về giường.
- Không sao đâu! Bác sĩ cũng nói em nên vận động một chút, có như thế vết thương bên trong sẽ co dãn tốt hơn.
Cô mĩm cười, ánh mắt tươi sáng nhìn vào Bạch Tử Phong.
- À! Anh đã đến chổ của Tư Hàn chưa? Anh ấy thế nào? Mọi chuyện ở đó đã ổn rồi chứ?
- Ừhm... ổn rồi!
- Vậy anh ấy có nói khi nào sẽ đến thăm em không?
- Có lẽ sắp rồi!
- "Sắp" là bao lâu?
- Khoảng 2,3 ngày nữa, em chịu khó chút đi, có phải sẽ không được nhìn thấy cậu ấy nữa đâu mà vội.
Mạc Tư Hàn cau có chau mày, nhìn Tịnh Kỳ một cách giận dỗi. Trong khi ấy cô lại mở nụ cười hy vọng, nét mặt còn ánh chút sức sống hồng hào.
- Quan trọng bây giờ em ăn uống và nghỉ ngơi cho thật tốt, đến lúc gặp lại cậu ấy, nhìn thấy bộ dạng này của em, nói không chừng cậu ta lại bỏ của chạy lấy người ấy.
- Xìiii
Cô bữu môi, khẽ hắt mái tóc với dáng vẻ đỏng đảnh.
Bạch Tử Phong liền đưa tay xoa đầu, nhìn cô với gương mặt phảng phất nét muộn phiền.
"Nếu để Tịnh Kỳ biết tình trạng của Mạc Tư Hàn, cô ấy sẽ phản ứng thế nào đây?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.