Chương 22: Tịnh Kỳ Sập Bẫy
Ngoan Nhất Nhà
30/03/2021
Kí Túc Xá Khu B - Trường Đại Học A
10 giờ sáng.
Tịnh Kỳ đang nằm dài trên giường nguyên một ngày hôm qua cô phải làm việc ở toàn án, sau đó lại sang phòng hành chính hoàn thành nốt mấy hợp đồng, về đến trường đại học thì giúp giáo sư đánh giá xếp hạng bài tốt nghiệp, tối thì phải chuẩn bị tới 4 bài luận văn thạc sĩ dành cho lớp cao học, nên đến giờ cả cơ thể vẫn còn mệt mỏi, thật sự cô không muốn dậy một chút nào. Tâm trạng đang mơ màng thì đột nhiên có tiếng la lớn.
- Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ, cậu dậy chưa? Mau mở cửa cho mình, nhanh lên!
Giọng Nhược Vũ bên ngoài xem ra rất vội vàng.
Tịnh Kỳ mắt nhắm mắt mở, lơ ngơ ngồi dậy rồi uể oải bước về phía trước. Nhược Vũ vừa trông thấy Tịnh Kỳ liền tỏ ra ái ngại sau đó động tác nhanh nhẹn nghiêng người đi vào bên trong.
Chưa kịp để Tịnh Kỳ hỏi, Nhược Vũ đã gấp gáp lên tiếng.
- Sáng nay Tiểu Miên lên lớp trước mình, cậu ấy bảo phải đến thư viện tìm ít tài liệu nhưng sau đó thì không thấy quay lại nữa.
- Gọi điện thì tắt máy, lên thư viện tìm cũng không thấy. Mình lo quá nên chạy về đây tìm cậu, không biết Tiểu Miên có gặp phải chuyện gì không?
Nhược Vũ tay cầm điện thoại vẻ mặt bồn chồn lo lắng.
Tịnh Kỳ vừa cột tóc vừa ngồi xuống bên cạnh cô trấn an.
- Cậu bình tĩnh, có khi nào Tiểu Miên xin nghỉ mà chưa kịp nói cho cậu không?
- Mình đã hỏi giáo sư Châu ông ấy nói Tiểu Miên không đến, cũng không thấy cậu ấy xin nghỉ, chưa bao giờ cậu ấy bỏ lỡ buổi giảng nào của ông ấy cả.
Nhược Vũ thở dài trả lời. Trong khi Tịnh Kỳ đang cố gọi cho Tiều Miên.
tút...tút... tút... điện thoại vẫn đổ chuông.
...
Khi màn hình hiển thị những giây đầu tiên, Nhược Vũ đã vội la lớn.
- Tiểu Miên, cậu ở đâu vậy? Tại sao không liên lạc lại cho mình, có biết bà đây đi tìm cậu lo lắng thế nào không?
- ...
Đầu giây bên kia không có tiếng trả lời.
- ....
- Tiểu Miên! Mình là Tịnh Kỳ đây! Cậu không sao chứ?
- ...
vẫn không thấy tiếng Tiểu Miên, thay vào đó là một giọng nói khác vang lên.
- Triệu Tịnh Kỳ! Là tao, Lưu Thiên Uyển.
Tịnh Kỳ trau mày quay sang nhìn Nhược Vũ một cách khó hiểu.
- Cô là ai?
- Mẹ nó, mày không biết tao sao?
Thiên Uyển giọng điệu trong điện thoại vừa tức giận vừa xấu hổ.
Tịnh Kỳ bỏ ngoài tai lời cô ả mà vào ngay vấn đề.
- Sao cô lại cầm điện thoại của Tiểu Miên?
- Con khốn! Mày vẫn là cái kiểu cao ngạo, coi thường người khác chẳng trách không ai ưa nổi.
Thiên Uyển cười với giọng kinh bỉ.
-Cô muốn gì?
Tịnh Kỳ đáp trả ngắn gọn.
- Tao muốn xem rốt cuộc mày chỉ coi trọng bản thân mày hay còn quan tâm đến đứa bạn như nó.
Thiên Uyển quay sang nhìn Tiểu Miên quần áo xộc xệch, đầu tóc rối xù, trên mặt còn có mấy vết thương đã sưng đỏ, có thể nhìn ra là vết tát rất mạnh. Xung quanh còn có 3 đứa con vái khác ăn mặc rất thời thượng đang cười đùa trên ghế.
- Địa Điểm?
Tịnh Kỳ gằn lên, siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
- Trung Tâm Hoạt Động Nghệ Thuật, CLB Dance. Đừng căng thẳng, tao chỉ muốn nói chuyện với mày thôi, nên biết điều đừng lôi kéo ai theo, nếu không hậu quả bạn mày gánh không nổi đâu.
Giọng nói đầy ma mãnh phát ra khiến Nhược Vũ bên cạnh hoảng sợ cầm lấy tay Tịnh Kỳ.
- Được, 30 phút nữa tôi sẽ đến.
Tịnh Kỳ vừa tắt máy Nhược Vũ đã vội vàng ngăn cản.
- Không được Tịnh Kỳ, để mình đi cùng cậu, chắc chắn đây là cái bẫy chúng lợi dụng Tiểu Miên để dụ cậu đến.
- Bởi vậy mình cần phải đi, chúng nhốt Tiểu Miên lâu như vậy đến giờ mới chờ mình liên lạc, chỉ sợ chúng đã làm gì với cậu ấy rồi, giờ nếu biết có người theo mình e rằng người chịu trận sẽ là cậu ấy thôi. Cậu đừng quá lo lắng, dù sao đây cũng là trường đại học A, an ninh rất tốt, không có chuyện giết người phi tang được đâu.
Tịnh Kỳ vừa vào nhà vệ sinh, dùng giọng điệu trấn an xen chút doạ dẫm mà nói với Nhược Vũ.
- Hic.. cậu không biết Lưu Thiên Uyển này xấu xa, bỉ ổi đến mức nào đâu. Mình nghe sinh viên năm 2 khoa nghệ thuật nói ai cũng nể sợ cô ta, trước tự phong là mỹ nhân đại học A, vậy mà cậu vừa tới đã nhảy lên vị trí số 1 về nhan sắc lẫn học thức, điều này khiến cô ả ganh cậu ra mặt, đi đâu cũng gieo rắc nói xấu, còn lập hẳn page ngày ngày lên diễn đàn cắn trộm cậu nữa.
Nhược Vũ bồn chồn đi đi, lại lại xung quanh giường kể lể. Tịnh Kỳ lúc này đang vội vàng thay quần áo cũng tò mò lên tiếng.
- Sao mình không chút ấn tượng nào về cô ta thế nhỉ?.
- À! Cậu nhớ hôm ở giảng đường khoa Công Nghệ Thông Tin không? Hôm đó cậu có quay lại nhìn bọn nữ sinh năm 2 nói xấu cậu ấy, Lưu Thiên Uyển cũng có trong số đó. Đáng mừng là sau hôm ấy cái page của cô ả đã bị đánh sập hoàn toàn. Đã vậy vị Hacker này rất có tâm trước đó thả liền mấy em virut vào đường link, kết quả là những ai truy cập thì ngay ngày hôm sau đều phải vác máy ra tiệm.
- Lưu Thiên Uyển sao?.. cái tên nghe rất quen.
- Lưu... Thiên Uyển.
- Lưu Thiên...
- Là em gái của Lưu Thiên Đông giám đốc công ty xây dựng Lưu Đông.
- Cậu biết anh trai cô ta à?.
Nhược Vũ bước theo sau Tịnh Kỳ, thấy cô nói vậy liền bất ngờ hỏi.
- Không quen, nhưng bọn người ở Triệu gia thì khá là thân.
Cô cau mày, nói bằng giọng đầy mỉa mai khinh bỉ.
- Đúng là dòng máu đê tiện thì nên chảy cùng nhau.
10 giờ sáng.
Tịnh Kỳ đang nằm dài trên giường nguyên một ngày hôm qua cô phải làm việc ở toàn án, sau đó lại sang phòng hành chính hoàn thành nốt mấy hợp đồng, về đến trường đại học thì giúp giáo sư đánh giá xếp hạng bài tốt nghiệp, tối thì phải chuẩn bị tới 4 bài luận văn thạc sĩ dành cho lớp cao học, nên đến giờ cả cơ thể vẫn còn mệt mỏi, thật sự cô không muốn dậy một chút nào. Tâm trạng đang mơ màng thì đột nhiên có tiếng la lớn.
- Tịnh Kỳ, Tịnh Kỳ, cậu dậy chưa? Mau mở cửa cho mình, nhanh lên!
Giọng Nhược Vũ bên ngoài xem ra rất vội vàng.
Tịnh Kỳ mắt nhắm mắt mở, lơ ngơ ngồi dậy rồi uể oải bước về phía trước. Nhược Vũ vừa trông thấy Tịnh Kỳ liền tỏ ra ái ngại sau đó động tác nhanh nhẹn nghiêng người đi vào bên trong.
Chưa kịp để Tịnh Kỳ hỏi, Nhược Vũ đã gấp gáp lên tiếng.
- Sáng nay Tiểu Miên lên lớp trước mình, cậu ấy bảo phải đến thư viện tìm ít tài liệu nhưng sau đó thì không thấy quay lại nữa.
- Gọi điện thì tắt máy, lên thư viện tìm cũng không thấy. Mình lo quá nên chạy về đây tìm cậu, không biết Tiểu Miên có gặp phải chuyện gì không?
Nhược Vũ tay cầm điện thoại vẻ mặt bồn chồn lo lắng.
Tịnh Kỳ vừa cột tóc vừa ngồi xuống bên cạnh cô trấn an.
- Cậu bình tĩnh, có khi nào Tiểu Miên xin nghỉ mà chưa kịp nói cho cậu không?
- Mình đã hỏi giáo sư Châu ông ấy nói Tiểu Miên không đến, cũng không thấy cậu ấy xin nghỉ, chưa bao giờ cậu ấy bỏ lỡ buổi giảng nào của ông ấy cả.
Nhược Vũ thở dài trả lời. Trong khi Tịnh Kỳ đang cố gọi cho Tiều Miên.
tút...tút... tút... điện thoại vẫn đổ chuông.
...
Khi màn hình hiển thị những giây đầu tiên, Nhược Vũ đã vội la lớn.
- Tiểu Miên, cậu ở đâu vậy? Tại sao không liên lạc lại cho mình, có biết bà đây đi tìm cậu lo lắng thế nào không?
- ...
Đầu giây bên kia không có tiếng trả lời.
- ....
- Tiểu Miên! Mình là Tịnh Kỳ đây! Cậu không sao chứ?
- ...
vẫn không thấy tiếng Tiểu Miên, thay vào đó là một giọng nói khác vang lên.
- Triệu Tịnh Kỳ! Là tao, Lưu Thiên Uyển.
Tịnh Kỳ trau mày quay sang nhìn Nhược Vũ một cách khó hiểu.
- Cô là ai?
- Mẹ nó, mày không biết tao sao?
Thiên Uyển giọng điệu trong điện thoại vừa tức giận vừa xấu hổ.
Tịnh Kỳ bỏ ngoài tai lời cô ả mà vào ngay vấn đề.
- Sao cô lại cầm điện thoại của Tiểu Miên?
- Con khốn! Mày vẫn là cái kiểu cao ngạo, coi thường người khác chẳng trách không ai ưa nổi.
Thiên Uyển cười với giọng kinh bỉ.
-Cô muốn gì?
Tịnh Kỳ đáp trả ngắn gọn.
- Tao muốn xem rốt cuộc mày chỉ coi trọng bản thân mày hay còn quan tâm đến đứa bạn như nó.
Thiên Uyển quay sang nhìn Tiểu Miên quần áo xộc xệch, đầu tóc rối xù, trên mặt còn có mấy vết thương đã sưng đỏ, có thể nhìn ra là vết tát rất mạnh. Xung quanh còn có 3 đứa con vái khác ăn mặc rất thời thượng đang cười đùa trên ghế.
- Địa Điểm?
Tịnh Kỳ gằn lên, siết chặt chiếc điện thoại trong tay.
- Trung Tâm Hoạt Động Nghệ Thuật, CLB Dance. Đừng căng thẳng, tao chỉ muốn nói chuyện với mày thôi, nên biết điều đừng lôi kéo ai theo, nếu không hậu quả bạn mày gánh không nổi đâu.
Giọng nói đầy ma mãnh phát ra khiến Nhược Vũ bên cạnh hoảng sợ cầm lấy tay Tịnh Kỳ.
- Được, 30 phút nữa tôi sẽ đến.
Tịnh Kỳ vừa tắt máy Nhược Vũ đã vội vàng ngăn cản.
- Không được Tịnh Kỳ, để mình đi cùng cậu, chắc chắn đây là cái bẫy chúng lợi dụng Tiểu Miên để dụ cậu đến.
- Bởi vậy mình cần phải đi, chúng nhốt Tiểu Miên lâu như vậy đến giờ mới chờ mình liên lạc, chỉ sợ chúng đã làm gì với cậu ấy rồi, giờ nếu biết có người theo mình e rằng người chịu trận sẽ là cậu ấy thôi. Cậu đừng quá lo lắng, dù sao đây cũng là trường đại học A, an ninh rất tốt, không có chuyện giết người phi tang được đâu.
Tịnh Kỳ vừa vào nhà vệ sinh, dùng giọng điệu trấn an xen chút doạ dẫm mà nói với Nhược Vũ.
- Hic.. cậu không biết Lưu Thiên Uyển này xấu xa, bỉ ổi đến mức nào đâu. Mình nghe sinh viên năm 2 khoa nghệ thuật nói ai cũng nể sợ cô ta, trước tự phong là mỹ nhân đại học A, vậy mà cậu vừa tới đã nhảy lên vị trí số 1 về nhan sắc lẫn học thức, điều này khiến cô ả ganh cậu ra mặt, đi đâu cũng gieo rắc nói xấu, còn lập hẳn page ngày ngày lên diễn đàn cắn trộm cậu nữa.
Nhược Vũ bồn chồn đi đi, lại lại xung quanh giường kể lể. Tịnh Kỳ lúc này đang vội vàng thay quần áo cũng tò mò lên tiếng.
- Sao mình không chút ấn tượng nào về cô ta thế nhỉ?.
- À! Cậu nhớ hôm ở giảng đường khoa Công Nghệ Thông Tin không? Hôm đó cậu có quay lại nhìn bọn nữ sinh năm 2 nói xấu cậu ấy, Lưu Thiên Uyển cũng có trong số đó. Đáng mừng là sau hôm ấy cái page của cô ả đã bị đánh sập hoàn toàn. Đã vậy vị Hacker này rất có tâm trước đó thả liền mấy em virut vào đường link, kết quả là những ai truy cập thì ngay ngày hôm sau đều phải vác máy ra tiệm.
- Lưu Thiên Uyển sao?.. cái tên nghe rất quen.
- Lưu... Thiên Uyển.
- Lưu Thiên...
- Là em gái của Lưu Thiên Đông giám đốc công ty xây dựng Lưu Đông.
- Cậu biết anh trai cô ta à?.
Nhược Vũ bước theo sau Tịnh Kỳ, thấy cô nói vậy liền bất ngờ hỏi.
- Không quen, nhưng bọn người ở Triệu gia thì khá là thân.
Cô cau mày, nói bằng giọng đầy mỉa mai khinh bỉ.
- Đúng là dòng máu đê tiện thì nên chảy cùng nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.