Ác Nữ Trùng Sinh: Nghe Nói Ta Là Boss Phản Diện Mạt Thế
Chương 46:
Thước Hàm
14/03/2024
Thu Nguyệt hạ quyết tâm, muốn vực dậy Tiểu Tứ, giúp hắn ta hòa nhập với gia đình, trở nên vui vẻ hoạt bát hơn một chút.
Mặc dù sắc mặt Tiểu Tứ vẫn lạnh lùng như người chết, làm chuyện gì cũng chậm hơn người khác. Ngay cả khi người ta nói chuyện, hắn ta cũng ngây người một lúc, mới có thể trả lời.
Nhưng Thu Nguyệt lại hoàn toàn không để ý, thậm chí còn kéo Tiểu Tứ ngồi đối diện mình, tự tay dạy hắn ta làm sủi cảo.
Mãi đến khi Tiểu Tứ làm được một cái sủi cảo xấu kinh khủng, Thu Nguyệt mới cười nói: “Đừng để nhiều nhân như vậy, vỏ bánh phải bóp chặt một chút, lát nữa lúc nấu không xì nhân là được, hình dáng bên ngoài không quan trọng lắm đâu.”
Tiểu Tứ nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Thu Nguyệt lại vỗ vai hắn ta, cười nói: “Được rồi, vậy em tiếp cố gắng gói nhé. Lát em gói được cái nào thì cho em ăn cái đó.” Tiểu Tứ nghe xong, thiếu chút đã ném luôn sủi cảo.
Thu Nguyệt lại cười lớn, rồi nói tiếp: “Ôi trời, em không chịu nghĩ thử à, nhiều sủi cảo bỏ cùng một chỗ, sao biết cái nào cũng ai gói?”
Tiểu Tứ nhìn cô một cái, có chút bối rối lại gật gật đầu.
Thu Nguyệt vỗ vai rồi lại nói: “Vậy chị qua đó một chút. Em phải cố gắng lên, coi chừng thua Tiểu Tuyết đấy.”
Tiểu Tứ nhìn về phía đối diện, Tiểu Tuyết đang vụng về làm sủi cảo, nhân bánh để quá nhiều, vỏ sủi cảo không khép lại được. Cô bé nóng vội bèn dứt khoát sử dụng dị năng. Không chỉ khiến vỏ sủi cảo liền lại, còn tiện tay tạo hình. Trông giống hệt sủi cảo do chị Ba làm.
“...” Cứ tiếp tục như vậy, sủi cảo do Tiểu Tuyết làm sẽ hơn mình mất. Tiểu Tứ ngẫm nghĩ nhìn vỏ sủi cảo trong tay, rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy dù sao cũng không thể bại dưới tay Tiểu Tuyết.
Đợi đến khi Thu Nguyệt về lại chổ ngồi, thấy ở phía đối diện có một bóng đen đang từ từ trồi lên từ dưới đất. Nó trông như một con người, ngồi bên cạnh Tiểu Tứ, cùng Tiểu Tứ cầm vỏ sủi cảo, để nhân, rồi nhanh chóng gói một cái sủi cảo gần như hoàn mỹ.
Nhất thời, Thu Nguyệt nhìn đến sững sờ. Cô cũng không biết dị năng của Tiểu Tứ còn có thể làm những công việc tỉ mỉ thế này.
Cặp song sinh cũng nhìn thấy, kinh ngạc đến mức ném luôn sủi cảo.
Mặc dù sắc mặt Tiểu Tứ vẫn lạnh lùng như người chết, làm chuyện gì cũng chậm hơn người khác. Ngay cả khi người ta nói chuyện, hắn ta cũng ngây người một lúc, mới có thể trả lời.
Nhưng Thu Nguyệt lại hoàn toàn không để ý, thậm chí còn kéo Tiểu Tứ ngồi đối diện mình, tự tay dạy hắn ta làm sủi cảo.
Mãi đến khi Tiểu Tứ làm được một cái sủi cảo xấu kinh khủng, Thu Nguyệt mới cười nói: “Đừng để nhiều nhân như vậy, vỏ bánh phải bóp chặt một chút, lát nữa lúc nấu không xì nhân là được, hình dáng bên ngoài không quan trọng lắm đâu.”
Tiểu Tứ nhìn cô một cái rồi gật đầu.
Thu Nguyệt lại vỗ vai hắn ta, cười nói: “Được rồi, vậy em tiếp cố gắng gói nhé. Lát em gói được cái nào thì cho em ăn cái đó.” Tiểu Tứ nghe xong, thiếu chút đã ném luôn sủi cảo.
Thu Nguyệt lại cười lớn, rồi nói tiếp: “Ôi trời, em không chịu nghĩ thử à, nhiều sủi cảo bỏ cùng một chỗ, sao biết cái nào cũng ai gói?”
Tiểu Tứ nhìn cô một cái, có chút bối rối lại gật gật đầu.
Thu Nguyệt vỗ vai rồi lại nói: “Vậy chị qua đó một chút. Em phải cố gắng lên, coi chừng thua Tiểu Tuyết đấy.”
Tiểu Tứ nhìn về phía đối diện, Tiểu Tuyết đang vụng về làm sủi cảo, nhân bánh để quá nhiều, vỏ sủi cảo không khép lại được. Cô bé nóng vội bèn dứt khoát sử dụng dị năng. Không chỉ khiến vỏ sủi cảo liền lại, còn tiện tay tạo hình. Trông giống hệt sủi cảo do chị Ba làm.
“...” Cứ tiếp tục như vậy, sủi cảo do Tiểu Tuyết làm sẽ hơn mình mất. Tiểu Tứ ngẫm nghĩ nhìn vỏ sủi cảo trong tay, rút ra kinh nghiệm xương máu, cảm thấy dù sao cũng không thể bại dưới tay Tiểu Tuyết.
Đợi đến khi Thu Nguyệt về lại chổ ngồi, thấy ở phía đối diện có một bóng đen đang từ từ trồi lên từ dưới đất. Nó trông như một con người, ngồi bên cạnh Tiểu Tứ, cùng Tiểu Tứ cầm vỏ sủi cảo, để nhân, rồi nhanh chóng gói một cái sủi cảo gần như hoàn mỹ.
Nhất thời, Thu Nguyệt nhìn đến sững sờ. Cô cũng không biết dị năng của Tiểu Tứ còn có thể làm những công việc tỉ mỉ thế này.
Cặp song sinh cũng nhìn thấy, kinh ngạc đến mức ném luôn sủi cảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.