Ác Nữ Trùng Sinh: Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia
Chương 62: Đại tiểu thư Vân Trang Tông (3).
Hoả Liên Vũ Nguyệt
27/08/2021
Mặc Kinh Phong có chút đen mặt, hiển nhiên mới gặp không lâu, hắn đã vô cùng quen thuộc với y, nhìn y hắn cứ như thấy muội muội đáng yêu đang tươi cười với hắn vậy. Đặc biệt nụ cười ấm áp đó, như huyết mạch tương liên, làm trái tim hắn có chút mềm mại, như người thân, huynh trưởng đang nhìn hắn, đang cười với hắn.
Mặc Kinh Phong xoa xoa đầu, mày nhíu chặt lại.
Huyết mạnh tương liên ? Người thân ?
Sao có thể, nam nhân mới gặp này làm sao có thể khiến hắn cảm thấy huyết mạch tương liên được ?
-" Ta có thể ngủ trên giường không ?"
Hoàng Đế Tử nhẹ nhàng hỏi lại nhưng vẫn thấy Mặc Kinh Phong trầm tư, liền lập tức leo lên giường, đắp chăn có ý định ngủ.
Ca vẫn thường cho y ngủ chung thế này, khi còn nhỏ ca cũng ôm y ngủ, tránh cho y gặp ác mộng. Nhưng....đại ca sớm đã không còn trên thế gian này nữa, nay Hoàng Đế Tử gặp ngay người mang chung huyết mạch, càng đừng nói Mặc Kinh Phong có chút giống đại ca y, đương nhiên tính trẻ con trỗi dậy, mặc cho y bây giờ là lão già bao nhiêu tuổi.
-" Này, ngươi ngủ đây thì ta ngủ chỗ nào ?"
Mặc Kinh Phong rối rắm, lời vừa dứt lại truyền ra giọng nói mang chút bi thương của Hoàng Đế Tử :
-" Ta từ nhỏ phụ mẫu không có, chỉ có đại ca chăm sóc ta, đại ca mất rồi, giờ gặp được ngươi có chút giống đại ca, ta chỉ là nhớ huynh ấy thôi."
Nghe giọng bi thương của y, hắn có chút không đành lòng. Nhưng hắn căn bản không có thói quen ngủ cùng người khác, cho dù hắn đã sống qua một kiếp người.....
-" Này, vậy ta....."
Ánh mắt Mặc Kinh Phong rũ xuống, vừa quay lưng định xuống giường, đột nhiên một quyền đánh tới Hoàng Đế Tử.
Bỗng hắn có xúc động muốn biết, thực lực của nam nhân ôn nhu dịu dàng như ngọc này tới đâu !
Hoàng Đế Tử cau mày đưa tay ra đỡ.
Phanh !
Đúng lúc hai người đang gằn co, cánh cửa phòng bị đạp bay.
Mặc Nguyệt một chân đạp cửa phòng bật mở, hai tay chống hông, cười lớn.
-" Ca ca, muội có tin tốt muốn thương lượng với huynh !"
Mà Như Mộng ở phía sau hoảng hốt muốn ngăn hành động của nàng.
-" Tiểu thư, người là hoàng hoa khuê nữ đó."
Nhưng đột nhiên tiếng cười Mặc Nguyệt im bặt, cả không gian lâm vào một sự yên tĩnh đến đáng sợ, Như Mộng mặt mày tái đi, lo lắng hỏi :
-" Tiểu thư, thiếu gia xảy ra chuyện gì rồi sao ?"
Nhưng khi nàng vội vàng chen đầu vào nhìn, lập tức, biểu tình của nàng so với Mặc Nguyệt càng kinh khủng hơn.
Mùa thu lá rụng, lá vàng bay bay trong gió.
Hai nữ tử, hoá đá và vỡ vụn thành bột, bay theo gió.
Mặc Nguyệt :"..........."
Nàng đã tạo nghiệt gì rồi đúng không ? Sao có thể chọn đúng thời điểm như vậy nhỉ ?
Ập vào mắt nàng là một hình ảnh khiến người ta đỏ mặt, thậm chí máu mũi cũng muốn chảy như sông.
Hai nam nhân nằm trên giường với tư thế vô cùng ái muội, Mặc Kinh Phong một thân y phục lộ ra nữa ngực trái, hai tay bị một bàn tay to lớn hơn tóm chặt đặt lên trên đỉnh đầu, mà nam nhân tóc đỏ băng lãnh Hoàng Đế Tử kia đang đè lên người hắn, hai chân kẹp chặt giữa chân hắn, một tay còn lại của Hoàng Đế Tử đặt lên nơi ngực lộ ra của Mặc Kinh Phong.....
Tình cảnh này tất nhiên rơi vào mắt Mặc Nguyệt chính là : Huynh trưởng nàng mới mười sáu tuổi, lại đẹp đến độ nam, nữ khó có người cưỡng nổi, thân thể lại nhỏ nhắn*, nhìn như tiểu thụ đáng yêu, rất dễ khiến người ta muốn làm gì đó.....Hoàng Đế Tử có vẻ ngoài yêu nghiệt, mắt phượng lạnh lẽo, thân hình cường tráng, thực lực thâm sâu khó dò nhưng có vẻ không chống cự nổi huynh trưởng.....và Mặc Nguyệt nàng, lại là kẻ thiếu đạo đức đi phá chuyện tốt của người ta.
-" Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục."
Mặc Kinh Phong :"............"
Hiểu lầm, hiểu lầm trầm trọng a muội muội !
Hắn muốn bật dậy, nhưng căn bản không để cho hắn kịp phản ứng, Mặc Nguyệt một tay ném Như Mộng bay về phía sau, không những thế còn vô cùng ' hiểu đạo lý ', nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó kéo Như Mộng chạy như bay về viện của mình.
Như Mộng bị nàng kéo liền hoàn hồn, nhớ lại hình ảnh khi đó, mặt đỏ tới tận tại, quay đầu nhìn Mặc Nguyệt :
-" Tiểu thư sao không...ngăn cản ?"
-" Ca ca ta đã tình nguyện, ta dĩ nhiên không muốn xen vào."
Ngăn cản ? Nàng còn chưa muốn tạo tội ác tày trời đâu !
Như Mộng nao nao, sao nàng không thấy thiếu gia có chỗ nào tình nguyện nhỉ. Rõ ràng khi đó thiếu gia có vẻ mặt ủy khuất lắm mà ?
Như Mộng không nhớ sai, Mặc Kinh Phong quả thật vô cùng ủy khuất, thực lực đánh không lại người ta, bị đè chống cự không nổi là lẽ thường tình, nhưng Mặc Nguyệt sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai nam nhân như vậy, tuy hai người chưa cởi hết, những một người là huynh trưởng nàng, cũng đủ khiến nàng không có đầu óc để suy ngẫm chuyện gì hết rồi.
Đây đúng là chuyện không tưởng nổi !
_________________________
* Ở những chap truyện trước đã sửa lại về dáng người Mặc Kinh Phong...khụ...khụ....????????????????????????????
Mặc Nguyệt có chút không nhịn được muốn phì cười.
Ca ca đoạn tụ ?
Nghĩ đến đó, nàng lại bật cười ha hả, trong lòng không giấu nổi buồn cười, nhìn nàng như vậy, Như Mộng có chút không nói nên lời, chuyển đề tài nói :
-" Tiểu thư, khoảng một tháng sẽ tổ chức hôn lễ cho thái tử và Mặc Liên tiểu thư, tân hoàng hậu cũng đã lập rồi, không biết tiểu thư, chúng ta nên làm gì ?"
Mặc Kinh Phong xoa xoa đầu, mày nhíu chặt lại.
Huyết mạnh tương liên ? Người thân ?
Sao có thể, nam nhân mới gặp này làm sao có thể khiến hắn cảm thấy huyết mạch tương liên được ?
-" Ta có thể ngủ trên giường không ?"
Hoàng Đế Tử nhẹ nhàng hỏi lại nhưng vẫn thấy Mặc Kinh Phong trầm tư, liền lập tức leo lên giường, đắp chăn có ý định ngủ.
Ca vẫn thường cho y ngủ chung thế này, khi còn nhỏ ca cũng ôm y ngủ, tránh cho y gặp ác mộng. Nhưng....đại ca sớm đã không còn trên thế gian này nữa, nay Hoàng Đế Tử gặp ngay người mang chung huyết mạch, càng đừng nói Mặc Kinh Phong có chút giống đại ca y, đương nhiên tính trẻ con trỗi dậy, mặc cho y bây giờ là lão già bao nhiêu tuổi.
-" Này, ngươi ngủ đây thì ta ngủ chỗ nào ?"
Mặc Kinh Phong rối rắm, lời vừa dứt lại truyền ra giọng nói mang chút bi thương của Hoàng Đế Tử :
-" Ta từ nhỏ phụ mẫu không có, chỉ có đại ca chăm sóc ta, đại ca mất rồi, giờ gặp được ngươi có chút giống đại ca, ta chỉ là nhớ huynh ấy thôi."
Nghe giọng bi thương của y, hắn có chút không đành lòng. Nhưng hắn căn bản không có thói quen ngủ cùng người khác, cho dù hắn đã sống qua một kiếp người.....
-" Này, vậy ta....."
Ánh mắt Mặc Kinh Phong rũ xuống, vừa quay lưng định xuống giường, đột nhiên một quyền đánh tới Hoàng Đế Tử.
Bỗng hắn có xúc động muốn biết, thực lực của nam nhân ôn nhu dịu dàng như ngọc này tới đâu !
Hoàng Đế Tử cau mày đưa tay ra đỡ.
Phanh !
Đúng lúc hai người đang gằn co, cánh cửa phòng bị đạp bay.
Mặc Nguyệt một chân đạp cửa phòng bật mở, hai tay chống hông, cười lớn.
-" Ca ca, muội có tin tốt muốn thương lượng với huynh !"
Mà Như Mộng ở phía sau hoảng hốt muốn ngăn hành động của nàng.
-" Tiểu thư, người là hoàng hoa khuê nữ đó."
Nhưng đột nhiên tiếng cười Mặc Nguyệt im bặt, cả không gian lâm vào một sự yên tĩnh đến đáng sợ, Như Mộng mặt mày tái đi, lo lắng hỏi :
-" Tiểu thư, thiếu gia xảy ra chuyện gì rồi sao ?"
Nhưng khi nàng vội vàng chen đầu vào nhìn, lập tức, biểu tình của nàng so với Mặc Nguyệt càng kinh khủng hơn.
Mùa thu lá rụng, lá vàng bay bay trong gió.
Hai nữ tử, hoá đá và vỡ vụn thành bột, bay theo gió.
Mặc Nguyệt :"..........."
Nàng đã tạo nghiệt gì rồi đúng không ? Sao có thể chọn đúng thời điểm như vậy nhỉ ?
Ập vào mắt nàng là một hình ảnh khiến người ta đỏ mặt, thậm chí máu mũi cũng muốn chảy như sông.
Hai nam nhân nằm trên giường với tư thế vô cùng ái muội, Mặc Kinh Phong một thân y phục lộ ra nữa ngực trái, hai tay bị một bàn tay to lớn hơn tóm chặt đặt lên trên đỉnh đầu, mà nam nhân tóc đỏ băng lãnh Hoàng Đế Tử kia đang đè lên người hắn, hai chân kẹp chặt giữa chân hắn, một tay còn lại của Hoàng Đế Tử đặt lên nơi ngực lộ ra của Mặc Kinh Phong.....
Tình cảnh này tất nhiên rơi vào mắt Mặc Nguyệt chính là : Huynh trưởng nàng mới mười sáu tuổi, lại đẹp đến độ nam, nữ khó có người cưỡng nổi, thân thể lại nhỏ nhắn*, nhìn như tiểu thụ đáng yêu, rất dễ khiến người ta muốn làm gì đó.....Hoàng Đế Tử có vẻ ngoài yêu nghiệt, mắt phượng lạnh lẽo, thân hình cường tráng, thực lực thâm sâu khó dò nhưng có vẻ không chống cự nổi huynh trưởng.....và Mặc Nguyệt nàng, lại là kẻ thiếu đạo đức đi phá chuyện tốt của người ta.
-" Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục."
Mặc Kinh Phong :"............"
Hiểu lầm, hiểu lầm trầm trọng a muội muội !
Hắn muốn bật dậy, nhưng căn bản không để cho hắn kịp phản ứng, Mặc Nguyệt một tay ném Như Mộng bay về phía sau, không những thế còn vô cùng ' hiểu đạo lý ', nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó kéo Như Mộng chạy như bay về viện của mình.
Như Mộng bị nàng kéo liền hoàn hồn, nhớ lại hình ảnh khi đó, mặt đỏ tới tận tại, quay đầu nhìn Mặc Nguyệt :
-" Tiểu thư sao không...ngăn cản ?"
-" Ca ca ta đã tình nguyện, ta dĩ nhiên không muốn xen vào."
Ngăn cản ? Nàng còn chưa muốn tạo tội ác tày trời đâu !
Như Mộng nao nao, sao nàng không thấy thiếu gia có chỗ nào tình nguyện nhỉ. Rõ ràng khi đó thiếu gia có vẻ mặt ủy khuất lắm mà ?
Như Mộng không nhớ sai, Mặc Kinh Phong quả thật vô cùng ủy khuất, thực lực đánh không lại người ta, bị đè chống cự không nổi là lẽ thường tình, nhưng Mặc Nguyệt sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên nhìn thấy hai nam nhân như vậy, tuy hai người chưa cởi hết, những một người là huynh trưởng nàng, cũng đủ khiến nàng không có đầu óc để suy ngẫm chuyện gì hết rồi.
Đây đúng là chuyện không tưởng nổi !
_________________________
* Ở những chap truyện trước đã sửa lại về dáng người Mặc Kinh Phong...khụ...khụ....????????????????????????????
Mặc Nguyệt có chút không nhịn được muốn phì cười.
Ca ca đoạn tụ ?
Nghĩ đến đó, nàng lại bật cười ha hả, trong lòng không giấu nổi buồn cười, nhìn nàng như vậy, Như Mộng có chút không nói nên lời, chuyển đề tài nói :
-" Tiểu thư, khoảng một tháng sẽ tổ chức hôn lễ cho thái tử và Mặc Liên tiểu thư, tân hoàng hậu cũng đã lập rồi, không biết tiểu thư, chúng ta nên làm gì ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.