Ác Nữ Trùng Sinh: Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia
Chương 51: Thân phận của nàng (trung).
Hoả Liên Vũ Nguyệt
27/08/2021
Mọi người hung hăng hít một ngụm khí lạnh, run rẩy lùi về phía sau mấy bước....
Thật đáng sợ ! Hắn vì muội muội không ngại bóp nát cằm của thái tử, mặc dù hắn đã rời khỏi Vân Trang Tông, không có chỗ dựa.
Nam tử này, một chút cũng không có kiêng kị, gương mặt vẫn thản nhiên như người vừa bóp nát cằm thái tử không phải là hắn....
Thiên Huyết Tô một chút cũng không hoảng hốt càng không có một tia đau lòng, đứng lên lạnh lùng nói :
-" Đưa thái tử đi tìm thái y chữa trị !"
Tất cả mọi người tâm không khỏi rét lạnh, người đời nói vô tình nhất là nhà đế vương, quả nhiên....nhìn nhi tử mình bị bóp nát cằm, một chút lo lắng trong mắt cũng không có. Thái hậu ở bên cạnh không khỏi thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Huyết Tô.
Bỗng từ ngoài của điện, một giọng nói trầm thấp, vạn phần lạnh lẽo vang lên khiến cho toàn bộ Càng Khôn Điện như rơi vào hầm băng, và người mà giọng nói đó nhắm tới lại là....Thiên Dạ !
-" Bổn vương nghe nói, hoàng huynh muốn lấy trắc phi, người đó là Nguyệt nhi ?"
Bá quan văn võ không khỏi giật giật khoé môi, đem ánh mắt thương hại phóng tới cho Thiên Dạ. Này, tân thái tử này cũng biết chọn người mà chọc ghê ! Chọn ôn thần gây chuyện cơ đấy....
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Mặc Kinh Phong mặt mày đang đằng đằng sát khí liền lập tức biến mất không dấu vết, vui vẻ cười lớn :
-" Viêm huynh, huynh về rồi à ? Đệ nhớ huynh chết mất !"
Thiên Xích Viêm một thân hắc y bước vào, ba ngàn sợi tóc được vấn lên bằng kim quan. Áo choàng lông hồ ly màu đen càng làm hắn giống như quân vương khí thế cao cao tại thượng.
Khuôn mặt hắn là một mảnh lạnh lẽo, khẽ quét mắt qua Thiên Dạ đang đau đớn ôm chặt lấy cằm, môi mỏng vẽ lên một đường cong mị hoặc, nói :
-" Hoàng huynh thật khiến bổn vương phải rửa mắt mà nhìn, mới trở thành thái tử đã dám động tới thứ không nên động !"
Thiên Dạ muốn nói cũng không được, chỉ có thể dùng bàn tay đầy máu ôm cằm, ánh mắt hoảng sợ cực độ nhìn Thiên Xích Viêm. Mặc Kinh Phong liếc y đầy khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang hung hăng một phát đập tay thật mạnh vào lưng của Thiên Xích Viêm, hung ác trừng Thiên Dạ :
-" Tên khốn này dám đánh chủ ý lên Nguyệt nhi, nó đã nói không thích y vậy mà y dây dưa không ngừng, ta bẻ cằm hắn rồi, Viêm huynh thấy ta làm vậy có được không, dám đem muội muội ta làm thiếp, đánh chết cũng không hết tội !"
Lời Mặc Kinh Phong nói ra càng làm Thiên Dạ hoảng sợ, đây là trắng trợn tố cáo y, với tính cách bảo vệ Mặc Nguyệt còn hơn mạng sống như Thiên Xích Viêm, tuyệt sẽ không để yên cho y.
Thiên Xích Viêm ăn đau, hắn khẽ nhíu mày, không nhanh không chậm nhìn qua Mặc Kinh Phong đang tươi cười vui vẻ đứng bên cạnh tố cáo Thiên Dạ. Ở kinh thành, không ai không biết hai người là bằng hữu thuở nhỏ, vô cùng thân thiết, trong trí nhớ của hắn (TXV), hắn (MKP) chưa bao giờ vọng động như vậy, tuy một thời gian đã không gặp nhau, nhưng trước giờ Mặc Kinh Phong luôn trầm tĩnh, bình tĩnh mà giải quyết vấn đề, một thời gian, làm con người thay đổi nhanh như vậy ? Bỏ qua việc hắn (MKP) thay đổi, tay trong áo choàng của Thiên Xích Viêm khẽ động, một luồn sáng màu đen bắn ra, nhanh đến mức không ai nhìn thấy hướng đan điền Thiên Dạ...bụp một tiếng, không ai biết vì sao, Thiên Dạ đã ngất đi, mặt mày tái mét.
Mặc Nguyệt đứng một bên không khỏi ngạc nhiên, nàng hoàn toàn nhìn thấy động tác của Thiên Xích Viêm, sau này Thiên Dạ chắc phải làm một phế nhân rồi !
-" Mọi chuyện tới đây thôi, người tới, đưa thái tử xuống. Mặc Nguyệt và Kinh Phong đi với trẫm tới ngự thư phòng. Viêm nhi vừa mới quay về, nên nghỉ ngơi đi."
Thiên Huyết Tô không đợi mọi người phản ứng, lập tức phất tay áo rời đi, cũng quên mất phải ban thánh chỉ, để lại một đám người ngu ngơ không hiểu gì....vậy hoàng thượng gọi bọn họ vào cung làm gì ?
_Ngự thư phòng___
Thiên Huyết Tô ngồi trên ghế thở dài, nhìn thái hậu ở bên cạnh, thấy bà gật đầu, ông mới nhìn đôi huynh muội giống nhau như đúc trước mặt, dịu dàng nói :
-" Hai đứa có biết ta gọi hai đứa làm gì không ?"
Hai người thành thật lắc đầu, thật sự bọn họ cũng đâu có biết là có chuyện gì ?
Thiên Huyết Tô đến cả trẫm cũng không xưng như mọi khi, ông nhẹ giọng, có chút lo lắng :
-" Hai đứa có biết thế giới được chia làm bốn đại lục ? Đông đại lục, Tây đại lục, Nam đại lục và Bắc đại lục.
Trong bốn đại lục có hai đại lục tiếp giáp nhau là Đông đại lục và Nam đại lục, còn lại được chia cắt bởi dãy Sâm Lâm Ma Thú hung hiểm nhất, mà Đông đại lục và Nam đại lục là hai đại lục không bị ngăn cách, nên còn người của hai đại lục có thể thuận lợi qua lại. Ta và mẫu thân chính là đến từ Nam đại lục....."
Mặc Nguyệt cả kinh, không thể ngờ Thiên Huyết Tô và thái hậu lại không phải người của Đế Nguyệt Quốc, nàng quay đầu, chạm ngay ánh mắt cũng đang hoảng sợ của Mặc Kinh Phong. Chuyện này, kiếp trước nàng không hề biết !
-" Chúng ta đều xuất thân là người làm của một trong những thế lực đứng đầu Nam đại lục_Phượng Thiên Tông, mẫu thân là nô tỳ thân cận của Tô Thần Phù tiểu thư, là mẫu thân thật sự của hai đứa !"
Lời của ông như một đạo sấm sét giáng xuống ngự thư phòng.
Thật đáng sợ ! Hắn vì muội muội không ngại bóp nát cằm của thái tử, mặc dù hắn đã rời khỏi Vân Trang Tông, không có chỗ dựa.
Nam tử này, một chút cũng không có kiêng kị, gương mặt vẫn thản nhiên như người vừa bóp nát cằm thái tử không phải là hắn....
Thiên Huyết Tô một chút cũng không hoảng hốt càng không có một tia đau lòng, đứng lên lạnh lùng nói :
-" Đưa thái tử đi tìm thái y chữa trị !"
Tất cả mọi người tâm không khỏi rét lạnh, người đời nói vô tình nhất là nhà đế vương, quả nhiên....nhìn nhi tử mình bị bóp nát cằm, một chút lo lắng trong mắt cũng không có. Thái hậu ở bên cạnh không khỏi thở dài, ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Huyết Tô.
Bỗng từ ngoài của điện, một giọng nói trầm thấp, vạn phần lạnh lẽo vang lên khiến cho toàn bộ Càng Khôn Điện như rơi vào hầm băng, và người mà giọng nói đó nhắm tới lại là....Thiên Dạ !
-" Bổn vương nghe nói, hoàng huynh muốn lấy trắc phi, người đó là Nguyệt nhi ?"
Bá quan văn võ không khỏi giật giật khoé môi, đem ánh mắt thương hại phóng tới cho Thiên Dạ. Này, tân thái tử này cũng biết chọn người mà chọc ghê ! Chọn ôn thần gây chuyện cơ đấy....
Nhận ra giọng nói quen thuộc, Mặc Kinh Phong mặt mày đang đằng đằng sát khí liền lập tức biến mất không dấu vết, vui vẻ cười lớn :
-" Viêm huynh, huynh về rồi à ? Đệ nhớ huynh chết mất !"
Thiên Xích Viêm một thân hắc y bước vào, ba ngàn sợi tóc được vấn lên bằng kim quan. Áo choàng lông hồ ly màu đen càng làm hắn giống như quân vương khí thế cao cao tại thượng.
Khuôn mặt hắn là một mảnh lạnh lẽo, khẽ quét mắt qua Thiên Dạ đang đau đớn ôm chặt lấy cằm, môi mỏng vẽ lên một đường cong mị hoặc, nói :
-" Hoàng huynh thật khiến bổn vương phải rửa mắt mà nhìn, mới trở thành thái tử đã dám động tới thứ không nên động !"
Thiên Dạ muốn nói cũng không được, chỉ có thể dùng bàn tay đầy máu ôm cằm, ánh mắt hoảng sợ cực độ nhìn Thiên Xích Viêm. Mặc Kinh Phong liếc y đầy khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng, sau đó quay sang hung hăng một phát đập tay thật mạnh vào lưng của Thiên Xích Viêm, hung ác trừng Thiên Dạ :
-" Tên khốn này dám đánh chủ ý lên Nguyệt nhi, nó đã nói không thích y vậy mà y dây dưa không ngừng, ta bẻ cằm hắn rồi, Viêm huynh thấy ta làm vậy có được không, dám đem muội muội ta làm thiếp, đánh chết cũng không hết tội !"
Lời Mặc Kinh Phong nói ra càng làm Thiên Dạ hoảng sợ, đây là trắng trợn tố cáo y, với tính cách bảo vệ Mặc Nguyệt còn hơn mạng sống như Thiên Xích Viêm, tuyệt sẽ không để yên cho y.
Thiên Xích Viêm ăn đau, hắn khẽ nhíu mày, không nhanh không chậm nhìn qua Mặc Kinh Phong đang tươi cười vui vẻ đứng bên cạnh tố cáo Thiên Dạ. Ở kinh thành, không ai không biết hai người là bằng hữu thuở nhỏ, vô cùng thân thiết, trong trí nhớ của hắn (TXV), hắn (MKP) chưa bao giờ vọng động như vậy, tuy một thời gian đã không gặp nhau, nhưng trước giờ Mặc Kinh Phong luôn trầm tĩnh, bình tĩnh mà giải quyết vấn đề, một thời gian, làm con người thay đổi nhanh như vậy ? Bỏ qua việc hắn (MKP) thay đổi, tay trong áo choàng của Thiên Xích Viêm khẽ động, một luồn sáng màu đen bắn ra, nhanh đến mức không ai nhìn thấy hướng đan điền Thiên Dạ...bụp một tiếng, không ai biết vì sao, Thiên Dạ đã ngất đi, mặt mày tái mét.
Mặc Nguyệt đứng một bên không khỏi ngạc nhiên, nàng hoàn toàn nhìn thấy động tác của Thiên Xích Viêm, sau này Thiên Dạ chắc phải làm một phế nhân rồi !
-" Mọi chuyện tới đây thôi, người tới, đưa thái tử xuống. Mặc Nguyệt và Kinh Phong đi với trẫm tới ngự thư phòng. Viêm nhi vừa mới quay về, nên nghỉ ngơi đi."
Thiên Huyết Tô không đợi mọi người phản ứng, lập tức phất tay áo rời đi, cũng quên mất phải ban thánh chỉ, để lại một đám người ngu ngơ không hiểu gì....vậy hoàng thượng gọi bọn họ vào cung làm gì ?
_Ngự thư phòng___
Thiên Huyết Tô ngồi trên ghế thở dài, nhìn thái hậu ở bên cạnh, thấy bà gật đầu, ông mới nhìn đôi huynh muội giống nhau như đúc trước mặt, dịu dàng nói :
-" Hai đứa có biết ta gọi hai đứa làm gì không ?"
Hai người thành thật lắc đầu, thật sự bọn họ cũng đâu có biết là có chuyện gì ?
Thiên Huyết Tô đến cả trẫm cũng không xưng như mọi khi, ông nhẹ giọng, có chút lo lắng :
-" Hai đứa có biết thế giới được chia làm bốn đại lục ? Đông đại lục, Tây đại lục, Nam đại lục và Bắc đại lục.
Trong bốn đại lục có hai đại lục tiếp giáp nhau là Đông đại lục và Nam đại lục, còn lại được chia cắt bởi dãy Sâm Lâm Ma Thú hung hiểm nhất, mà Đông đại lục và Nam đại lục là hai đại lục không bị ngăn cách, nên còn người của hai đại lục có thể thuận lợi qua lại. Ta và mẫu thân chính là đến từ Nam đại lục....."
Mặc Nguyệt cả kinh, không thể ngờ Thiên Huyết Tô và thái hậu lại không phải người của Đế Nguyệt Quốc, nàng quay đầu, chạm ngay ánh mắt cũng đang hoảng sợ của Mặc Kinh Phong. Chuyện này, kiếp trước nàng không hề biết !
-" Chúng ta đều xuất thân là người làm của một trong những thế lực đứng đầu Nam đại lục_Phượng Thiên Tông, mẫu thân là nô tỳ thân cận của Tô Thần Phù tiểu thư, là mẫu thân thật sự của hai đứa !"
Lời của ông như một đạo sấm sét giáng xuống ngự thư phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.