Ác Nữ Vương Đừng Quậy Nữa

Chương 16: Kẻ gieo rắc cái chết (1)

Thanh Thảo

18/06/2023

Thẩm Nhược Giai đi xung quanh những nơi mà cô cho là khả nghi để xem xét.

Bất chợt cô bị một người lạ mặt chùm túi lên đầu rồi bế đi.

Thẩm Nhược Giai vùng vẫy trong bất lực để đòi ra.

Một lúc sao cô bị quăng xuống, Thẩm Nhược Giai nghe thấy tiếng cười của ai đó liền lên tiếng hỏi.

" là ai, mau thả tôi ra "

"haha....thả cô sao "

Giọng nói trầm cất lên cùng với mùi hương lạ xộc lên mũi làm Thẩm Nhược Giai bất ngờ ngước lên.

Khi chiếc bao trùm đầu Thẩm Nhược Giai được tháo ra thì người trước mắt làm cô khá ngạc nhiên.

Người vừa đụng trúng Mạc Mạc ở công viên là người đã bắt cô đem đến nhà kho này.

" xin chào cô gái, còn nhớ tôi chứ??"

Thẩm Nhược Giai trả bằng thái độ khinh thường.

" đương nhiên là....khôn..g..!! à không nhớ rồi, anh là cái người đụng trúng bạn tôi, đúng không nhỉ "

" haha...giỏi lắm cô gái "

" quá khen, muốn gì ở tôi nói nhanh nào "

" hay....cũng cứng miệng quá nhỉ, nhưng tiếc là loài người các cô chỉ như một con kiến với tôi mà thôi "

" oh, thế á "

" nói thế chắc cô cũng không biết đâu nhỉ "

Thẩm Nhược Giai nhướng một bên chân mày nhìn cái tên hống hách trước mặt.

" thôi được rồi, nhìn này cô gái "

Thẩm Nhược Giai nhìn theo với thái độ không thể nào coi thường hơn.

Ánh sáng đen chiếu thẳng vào cái tên phía trước mặt cô.

Ánh sáng làm Thẩm Nhược Giai khó chịu phải nhắm mắt lại.

Tiếng cười của hắn lúc này đã trở nên rùng rợn hơn ban đầu.

Thẩm Nhược Giai từ từ mở mắt, đúng như cô nghĩ, hắn không phải là con người.

Giọng nói khiến ai nghe cũng lạnh sống lưng cất lên.

" sao nào cô gái, đã sợ ta chưa "

" Ừ đáng sợ quá "

" khinh ta đó sao "

"chả có gì thú vị "

" mày....bây đâu bắt nó treo lên kia cho ta "

" bước lại đây thử xem "

Thẩm Nhược Giai gục mặt xuống rồi cười phá lên.

Cô ngước lên với đôi mắt đỏ he, cô đứng dậy chạm tay lên mặt rồi cười lớn hơn.

Một luồng ánh sáng đỏ phát ra từ Thẩm Nhược Giai biến cô trở thành một con người khác.

Lũ con người và tên kia sững sờ. Hắn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nói.

" chà, đồng loại sau "

Thẩm Nhược Giai phi thẳng một con dao ngang mặt tên đó rồi nói.

" ai là đồng loại với bọn ngươi, tùy tiện bắt người khác mà không biết xem họ là ai là dở quá rồi nhỉ "

" haha, khá quá nhỉ, bây đâu lên nào "



Một đám người nổ súng và lao đến phía cô.

Thẩm Nhược Giai nhanh nhẹn né tránh, cô lấy ra con dao mà Mạc Mạc đã đưa cho cô rồi cười nói.

" huh....một lũ kém cỏi "

Thẩm Nhược Giai lao tới như mũi tên, với tốc độ nhanh nhẹn và kĩ năng của mình đã giúp cô dẹp gọn lũ người kia một cách nhẹ nhàng.

Thẩm Nhược Giai bước ra với bộ váy đen nhem nhuốc, máu của lũ người kia cũng dính khắp người cô.

Cây dao mà cô đang cầm cũng nhỏ máu tí tách xuống nền.

Thẩm Nhược Giai nghiêng đầu nhìn về tên kia cười nhẹ.

" Có thế thôi hả, chán vậy "

" cô...cô..là ai "

" Tôi là ai á..."

Thẩm Nhược Giai đưa cây dao dính nhầy nhụa máu lên đôi môi, liếm nhẹ một cái rồi nói.

" Kẻ gieo rắc cái chết và cũng là con gái của Lục Ngạn nữ vương dị giới "

" cái...cái...gì?? haha cô đang đùa đấy à "

" đùa?? nhìn tôi giống đùa lắm sao"

" hah, nữ vương làm gì có con mà cô lại nhận vơ như thế "

" oh, không tin thì thôi, biết làm sao được "

" cô...!!"

Thẩm Nhược Giai đi đến chỗ tên kia đưa dao lên người hắn, mũi dao lướt từ cổ xuống ngực khiến hắn đơ người không biết làm gì.

" nói tôi nghe là ai bảo mấy người bắt tôi đấy "

" hah, ta thích hành hạ phụ nữ nên cứ bắt đấy, chả ai bảo "

Thẩm Nhược Giai ghim thẳng con dao vào tim của tên đó rồi nói.

" ôi xin lỗi nhé tôi lỡ tay thôi...huh..thứ hèn hạ "

" mày....mày...dám "

" sao lại không, tôi còn làm được nhiều hơn nữa đấy "

Thẩm Nhược Giai rút dao ra, cô xoay lưng quay đi, được một đoạn thì cô ngưng lại nói.

" Tạm biệt nhé...!!"

Thẩm Nhược Giai búng tay một cái làm tên kia bị lửa thiêu cháy

Hắn gào thét một lúc rồi tan thành khói.

Thẩm Nhược Giai quay nhẹ đầu về sau nhìn, cô nhếch mép cười rồi bỏ đi.

Bên bệnh viện, Lục Tử Mặc nhìn ra cửa sổ mà chưa thấy cô về nên lo lắng nói.

" con mèo hoang này đi đâu rồi nhỉ, sau mãi chưa về nữa, trời sắp tối rồi "

Chợt có tiếng mở cửa, Lục Tử Mặc quay lại nhìn.

Thẩm Nhược Giai trở về với tay xách khá nhiều đồ.

Lục Tử Mặc đứng dậy đi đến cầm giúp cô hỏi.

" cô đi đâu mà về muộn thế, rồi gì đây?? "

" tôi mua chút đồ tẩm bổ cho dì, à có cho anh nữa đấy "

" cho tôi?? tôi cần tẩm bổ để làm gì cô nhìn tôi chưa đủ khỏe sao??"

" hmmm, anh cao với nặng bao nhiêu đấy "

" cô hỏi để làm gì "

" thì cứ trả lời đi, à mà thôi thân hình vạm vỡ to con này của anh chỉ có thể mặc size to nhất."



"??? "

" đồ tẩm bổ là của dì tôi, còn mớ áo sơ mi với quần này là cho anh "

" oh...!! mèo hoang cô lạc quan hơn khi nảy quá rồi nhỉ "

" ừm thì lúc nảy đi mua chút đồ cho dì thì tôi cũng có suy nghĩ rất nhiều"

" tôi cảm thấy nếu suy sụp như thế dì tôi mà biết thì bệnh sẽ nặng hơn vì lo cho tôi "

" cô trưởng thành rồi đấy "

" xìa "

" mà cô không mua gì cho cô sao "

" à, đồ ở nhà tôi còn rất nhiều, toàn đầm với váy xinh thôi chỉ tiếc là chưa có dịp để mặc nó"

" thế mua cho tôi làm gì "

" không thích thì trả lại đây "

" được rồi, cảm ơn cô "

" xìa, gu ăn mặc của anh nhìn không hợp nên tôi lựa đồ mới cho anh thôi "

" à mà tay cô dính gì kìa, đưa tôi xem "

Thẩm Nhược Giai nhìn xuống bàn tay của mình rồi nhận ra, đó là máu của bọn vừa rồi.

" à...à không có gì đâu để tôi đi rửa tay "

" ừ "

Thẩm Nhược Giai chạy vào nhà vệ sinh rửa tay rồi đi ra.

Lúc cô quay về thì thấy Lục Tử Mặc bước ra, cô đi đến hỏi.

" anh định đi đâu à "

" ra ngoài mua chút gì ăn tối, cô định chỉ ăn bao nhiêu đó thôi à "

" anh nhắc tôi mới nhớ, hay ra quán cơm gần đây ăn đi, còn mở cửa ý "

" ừm cũng được "

Thẩm Nhược Giai kéo tay Lục Tử Mặc nhanh chóng qua quán ăn vì cô cũng đang đói.

Đến quán ăn cả hai cùng ngồi vào bàn, Thẩm Nhược Giai nhìn xung quanh để kiếm phục vụ.

" Ah...Phục vụ "

" xin hỏi hai bạn muốn ăn cơm gì ạ "

" tôi một cơm với canh gà hầm "

" tôi một phần giống vậy"

" vâng, hai bạn đợi một lát "

" ừm "

" này ai cho anh gọi món giống tôi chứ "

" tại sao lại không, tôi muốn ăn gì là quyền của tôi"

" xìa "

Chợt tv phát bản tin làm Thẩm Nhược Giai và Lục Tử Mặc chú ý.

" Theo thông tin chúng tôi vừa nhận được, chiều nay vào khoảng 18h40, một người dân đã phát hiện có khoảng 15 cái xác đã được tìm thấy trong một nhà kho gần khu X "

" Cảnh sát đã có mặt và đang điều tra làm rõ,mọi thông tin liên quan chúng tôi sẽ cập nhật vào phần sao "

Thẩm Nhược Giai chợt nhếch mép cười rồi quay đi chỗ khác.

...----------------...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Nữ Vương Đừng Quậy Nữa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook