Chương 103: 101: Bừng tỉnh mộng, chẳng thấy chàng
Văn hội
28/12/2016
Ban đêm nổi gió, trời bắt đầu vẩy đầy bông tuyết, hơi thở cũng đọng
sương, ngay cả máu tanh trên đất cũng bị rửa sạch, Vô Trần cung to lớn
rốt cục cũng yên tĩnh lại.
Trong Ngô Đồng hiên thật tĩnh lặng, đèn Dạ Minh hắt ra ánh vàng yếu ớt, tạo thành một vầng sáng.
Lý Minh Kỳ ôm lấy chăn gấm vội lui về luồng nhiệt ở sau lưng, có thể là do ác mộng, dáng ngủ như đang vô cùng phòng bị. Trán nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi, lông mày nhíu lại, khẽ hô một tiếng, đột nhiên mở mắt.
Đã lâu không gặp ác mộng, cảnh trong mơ đêm nay khiến nàng cực kỳ hoảng hốt, cúi xuống sờ sờ bụng mình, đứa bé vẫn còn, cũng không xảy ra chuyện gì.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, hết thảy đều là tự mình dọa mình, đứa bé không sao, người nhà cũng sẽ vô sự, đều bình an, "A." Chân truyền đến từng đợt co rút, đau đớn quen thuộc, đáng tiếc tối nay lại không ai giúp nàng giảm bớt.
"Trầm Ngạn Khanh. . ." Gọi luôn ba tiếng mà cũng không nghe đáp lại, hắn không ở đây, bên người chỉ có Bạch Trản nép vào người nàng ngủ lim dim.
Đây là một nơi xa lạ, không gian không lớn, chỉ khoảng hai ba mươi thước vuông, trang trí vô cùng thư thái tao nhã, phía đông là hai giá sách đầy tràn, một bàn đọc sách, bên trên đặt giấy bút và nghiên mực.
Lý Minh Kỳ không còn buồn ngủ, dụi dụi mắt đứng dậy khỏi giường, lại gọi: "Nhã Nhi, Ngọc nhi." Vẫn không ai trả lời.
Lý Minh Kỳ cũng không hốt hoảng, chỉ nghi hoặc, sao lại thế này? Trầm Ngạn Khanh đi đâu rồi? Đưa ánh mắt chuyển đến mục tiêu trợ giúp duy nhất, "Đại Bạch, Trầm Ngạn Khanh đi đâu rồi?"
Bạch Trản nâng nửa người trên dậy, đầu tiên là ngáp một cái, thấy nàng tìm không thấy đường ra, rất thông minh liền hiểu ý của nàng. Nó rũ thân mình, đứng dậy khỏi giường, nâng móng vuốt gõ lên vách đá bên giường, nhìn Lý Minh Kỳ, lại gầm gừ một tiếng.
Lý Minh Kỳ bán tín bán nghi, sờ soạng vách tường nửa ngày, không biết đụng vào thứ gì, vách tường bắt đầu hoạt động, lộ ra căn phòng quen thuộc, "Gì chứ, sao ta chưa bao giờ biết?" Nếu không có vách tường ngăn trở, thì đây chính là một cái giường siêu lớn, nàng sống ở đây một thời gian dài như vậy, lại chưa hề phát hiện, thật là ngu ngốc, lát nữa nhất định phải hỏi Trầm Ngạn Khanh thật kỹ.
"Đại Bạch, mày thật thông minh." Lý Minh Kỳ vuốt vuốt cái đầu to của Bạch Trản, cười khen ngợi.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc vốn đang chợp mắt trong sảnh, nghe thấy bên trong có tiếng vang, vội vọt vào, liếc mắt liền thấy chủ nhân nhà mình và Bạch Trản, người có chút sững sờ, tiếp theo vô cùng vui sướng, "Chủ nhân, ngài đã đi đâu?"
"Hả?" Lý Minh Kỳ vuốt vuốt đầu, vẫn có chút choáng váng, "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Trầm Ngạn Khanh giấu nàng trong phòng tối, sao cả hai nha đầu này cũng bị gạt?
"Không có việc gì đâu, trời còn chưa sáng, chủ nhân, ngài ngủ thêm nhé?" Phượng Nhã vội vàng phủ nhận, chủ nhân mặc áo đơn, hẳn là không hề rời khỏi phòng, chỉ là đã đi đâu nhỉ?
"Trầm Ngạn Khanh đâu?" Không có việc gì mới lạ ấy, sắp xếp để nàng ở một mình trong phòng bí mật, hắn lại biến mất không tung tích, thật quá khả nghi mà.
"Có một số việc cần cung chủ xử lý, nói là đi một lát sẽ về ngay, bảo ngài đừng lo lắng." Phượng Nhã kéo tay nàng, xốc chăn gấm lên muốn giúp nàng lên giường.
Lý Minh Kỳ ngăn tay nàng ta lại, cau mày, không nói lời nào, bắt đầu mặc quần áo.
Phượng Nhã hết cách, cũng không thể đứng nhìn, giúp nàng chuẩn bị, "Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?"
"Dù sao cũng không ngủ được, ta ra ngoài xem thử." Nàng không muốn chuyện gì cũng bị giấu giếm, nếu không ai chịu nói với mình, đành tự mình tìm hiểu vậy.
Phượng Ngọc thấy tỷ tỷ không ngăn được, tiến lên năn nỉ: "Chủ nhân, bên ngoài tuyết rơi, trời đông giá rét, ngài đừng nên ra ngoài, cẩn thận coi chừng nhiễm lạnh. Chủ nhân, chủ nhân, nô tỳ đi mời cung chủ về ngay, được không?"
Đương nhiên không được, Lý Minh Kỳ cười dịu dàng, dùng hành động ngăn hai nha đầu lại, cửa vừa mở gió lạnh liền ùa vào, Lý Minh Kỳ nhịn không được rùng mình một cái.
Phượng Nhã cản không được, vội vàng đến phòng quần áo lấy một cái áo mũ choàng gấm trắng chỉ vàng đệm da phủ thêm cho nàng, "Chủ nhân tốt à, trong cung thật sự không xảy ra chuyện gì đâu, sao ngài lại không chịu tin nô tỳ."
Lý Minh Kỳ cười vuốt vuốt mặt hai tỷ muội, "Ngoan, ta không tin ai cũng tin các ngươi đâu." Nói cũng đã nói rồi, có chuyện hay không vừa nghe liền rõ.
Hai tỷ muội vô cùng chột dạ, ngặt nỗi cung chủ đã ra lệnh, chỉ có thể nuốt vào trong bụng, một trái một phải đỡ chủ nhân xuống thềm.
Lý Minh Kỳ hít thật sâu một ngụm khí lạnh như băng, đây là trận tuyết đầu tiên nàng đón sau khi trọng sinh, dừng bước một chút, tinh thần có chút bay xa.
"Chủ nhân, ngài sao vậy?" Phượng Nhã chưa từng thấy nàng có dáng vẻ như thế, có chút lo lắng.
Lý Minh Kỳ thu hồi thương cảm thình lình xuất hiện, cười cười an ủi, "Nhớ tới một vài chuyện xưa, chúng ta đi thôi."
Nhóm Ám Long vệ tận lực hoàn thành trách nhiệm canh giữ Ngô Đồng hiên từ chỗ tối, thấy cửa mở liền biết có phiền phức, thấy Lý Minh Kỳ ra cửa, một rồi hai người vô cùng ăn ý hiện thân, cùng quỳ trong viện, "Thuộc hạ thưa với chủ mẫu, bên ngoài trời giá rét, xin chủ mẫu hãy trở về phòng nghỉ ngơi."
Lý Minh Kỳ từng thấy Ám Long vệ giả trang, biết những người này là đội bảo vệ bên người của Trầm Ngạn Khanh, võ công cao cường, da cũng dày, căn bản là không sợ chút giá lạnh ấy. Nàng quyết định không nhìn bọn họ, muốn quỳ thì cứ quỳ, lướt qua bọn họ tiếp tục bước đi.
Nhóm Ám Long vệ ‘ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi’, đều hơi luống cuống. Bọn họ nhận được mệnh lệnh là bảo vệ nơi này thật tốt, không cho phép ra vào, với hiểu biết của bọn họ về cung chủ nhà mình, đã không cho phép thì tuyệt đối sẽ không có trường hợp đặc biệt. Đêm nay bọn họ vừa phạm sai lầm, để người không được phép bước vào nhà, giờ thì sao? Chẳng lẽ muốn mắc thêm lỗi để chủ mẫu ra khỏi phòng sao? Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Muốn bọn họ ngăn cản, ai sẽ xung phong? Lỡ tay thì còn đường sống sao?
Người đứng đầu Ám Long vệ biết nhiệm vụ mình quan trọng, cúi đầu nhích lại gần, hỏi lấy lòng: "Hai vị cô nương, phải làm sao đây?"
Phượng Nhã và Phượng Ngọc cũng hết cách, "Còn làm gì được nữa? Đi theo thôi."
Lý Minh Kỳ có chút tức giận, mình không phải là tội phạm, hay bọn họ cảm thấy mình là gánh nặng trói gà không chặt? Bước chân nàng càng lúc càng nhanh, sắp tạo được gió luôn rồi.
Hai nha đầu hết hồn hết vía, vừa bảo vệ vừa cầu xin, "Chủ nhân, ngài chậm một chút." Té ngã nơi trời băng đất tuyết này, không phải là chuyện chơi.
Khuôn mặt Lý Minh Kỳ lạnh băng, mím môi, thực đã xem nàng thành tiểu thư khuê các luôn rồi, "Nha đầu ngoan, chủ nhân của các ngươi không yếu ớt vậy đâu, các ngươi yên tâm đi."
Ba chủ tớ vừa mới ra khỏi cửa viện, liền nhìn thấy Trầm Ngạn Khanh trở về. Trong lòng hắn như đang ôm gì đó, phình to ra.
Lý Minh Kỳ đứng yên lại, chớp mắt, không ngừng theo dõi hắn, suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến hắn nói thật.
Bước chân của Trầm Ngạn Khanh tạm ngừng một chút, quả nhiên Kỳ Kỳ đã tỉnh, điều này khiến hắn có chút chán nản, bước nhanh đến trước mặt nàng, lo lắng hỏi: "Kỳ Kỳ, sao nàng lại ra đây?" Ánh mắt sắc bén quét về phía hai nha đầu, mở nhanh áo choàng của mình ôm lấy thân thể đã chớm lạnh của nàng.
Trong Ngô Đồng hiên thật tĩnh lặng, đèn Dạ Minh hắt ra ánh vàng yếu ớt, tạo thành một vầng sáng.
Lý Minh Kỳ ôm lấy chăn gấm vội lui về luồng nhiệt ở sau lưng, có thể là do ác mộng, dáng ngủ như đang vô cùng phòng bị. Trán nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi, lông mày nhíu lại, khẽ hô một tiếng, đột nhiên mở mắt.
Đã lâu không gặp ác mộng, cảnh trong mơ đêm nay khiến nàng cực kỳ hoảng hốt, cúi xuống sờ sờ bụng mình, đứa bé vẫn còn, cũng không xảy ra chuyện gì.
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ ngực, hết thảy đều là tự mình dọa mình, đứa bé không sao, người nhà cũng sẽ vô sự, đều bình an, "A." Chân truyền đến từng đợt co rút, đau đớn quen thuộc, đáng tiếc tối nay lại không ai giúp nàng giảm bớt.
"Trầm Ngạn Khanh. . ." Gọi luôn ba tiếng mà cũng không nghe đáp lại, hắn không ở đây, bên người chỉ có Bạch Trản nép vào người nàng ngủ lim dim.
Đây là một nơi xa lạ, không gian không lớn, chỉ khoảng hai ba mươi thước vuông, trang trí vô cùng thư thái tao nhã, phía đông là hai giá sách đầy tràn, một bàn đọc sách, bên trên đặt giấy bút và nghiên mực.
Lý Minh Kỳ không còn buồn ngủ, dụi dụi mắt đứng dậy khỏi giường, lại gọi: "Nhã Nhi, Ngọc nhi." Vẫn không ai trả lời.
Lý Minh Kỳ cũng không hốt hoảng, chỉ nghi hoặc, sao lại thế này? Trầm Ngạn Khanh đi đâu rồi? Đưa ánh mắt chuyển đến mục tiêu trợ giúp duy nhất, "Đại Bạch, Trầm Ngạn Khanh đi đâu rồi?"
Bạch Trản nâng nửa người trên dậy, đầu tiên là ngáp một cái, thấy nàng tìm không thấy đường ra, rất thông minh liền hiểu ý của nàng. Nó rũ thân mình, đứng dậy khỏi giường, nâng móng vuốt gõ lên vách đá bên giường, nhìn Lý Minh Kỳ, lại gầm gừ một tiếng.
Lý Minh Kỳ bán tín bán nghi, sờ soạng vách tường nửa ngày, không biết đụng vào thứ gì, vách tường bắt đầu hoạt động, lộ ra căn phòng quen thuộc, "Gì chứ, sao ta chưa bao giờ biết?" Nếu không có vách tường ngăn trở, thì đây chính là một cái giường siêu lớn, nàng sống ở đây một thời gian dài như vậy, lại chưa hề phát hiện, thật là ngu ngốc, lát nữa nhất định phải hỏi Trầm Ngạn Khanh thật kỹ.
"Đại Bạch, mày thật thông minh." Lý Minh Kỳ vuốt vuốt cái đầu to của Bạch Trản, cười khen ngợi.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc vốn đang chợp mắt trong sảnh, nghe thấy bên trong có tiếng vang, vội vọt vào, liếc mắt liền thấy chủ nhân nhà mình và Bạch Trản, người có chút sững sờ, tiếp theo vô cùng vui sướng, "Chủ nhân, ngài đã đi đâu?"
"Hả?" Lý Minh Kỳ vuốt vuốt đầu, vẫn có chút choáng váng, "Đã xảy ra chuyện gì sao?" Trầm Ngạn Khanh giấu nàng trong phòng tối, sao cả hai nha đầu này cũng bị gạt?
"Không có việc gì đâu, trời còn chưa sáng, chủ nhân, ngài ngủ thêm nhé?" Phượng Nhã vội vàng phủ nhận, chủ nhân mặc áo đơn, hẳn là không hề rời khỏi phòng, chỉ là đã đi đâu nhỉ?
"Trầm Ngạn Khanh đâu?" Không có việc gì mới lạ ấy, sắp xếp để nàng ở một mình trong phòng bí mật, hắn lại biến mất không tung tích, thật quá khả nghi mà.
"Có một số việc cần cung chủ xử lý, nói là đi một lát sẽ về ngay, bảo ngài đừng lo lắng." Phượng Nhã kéo tay nàng, xốc chăn gấm lên muốn giúp nàng lên giường.
Lý Minh Kỳ ngăn tay nàng ta lại, cau mày, không nói lời nào, bắt đầu mặc quần áo.
Phượng Nhã hết cách, cũng không thể đứng nhìn, giúp nàng chuẩn bị, "Chủ nhân, ngài muốn đi đâu?"
"Dù sao cũng không ngủ được, ta ra ngoài xem thử." Nàng không muốn chuyện gì cũng bị giấu giếm, nếu không ai chịu nói với mình, đành tự mình tìm hiểu vậy.
Phượng Ngọc thấy tỷ tỷ không ngăn được, tiến lên năn nỉ: "Chủ nhân, bên ngoài tuyết rơi, trời đông giá rét, ngài đừng nên ra ngoài, cẩn thận coi chừng nhiễm lạnh. Chủ nhân, chủ nhân, nô tỳ đi mời cung chủ về ngay, được không?"
Đương nhiên không được, Lý Minh Kỳ cười dịu dàng, dùng hành động ngăn hai nha đầu lại, cửa vừa mở gió lạnh liền ùa vào, Lý Minh Kỳ nhịn không được rùng mình một cái.
Phượng Nhã cản không được, vội vàng đến phòng quần áo lấy một cái áo mũ choàng gấm trắng chỉ vàng đệm da phủ thêm cho nàng, "Chủ nhân tốt à, trong cung thật sự không xảy ra chuyện gì đâu, sao ngài lại không chịu tin nô tỳ."
Lý Minh Kỳ cười vuốt vuốt mặt hai tỷ muội, "Ngoan, ta không tin ai cũng tin các ngươi đâu." Nói cũng đã nói rồi, có chuyện hay không vừa nghe liền rõ.
Hai tỷ muội vô cùng chột dạ, ngặt nỗi cung chủ đã ra lệnh, chỉ có thể nuốt vào trong bụng, một trái một phải đỡ chủ nhân xuống thềm.
Lý Minh Kỳ hít thật sâu một ngụm khí lạnh như băng, đây là trận tuyết đầu tiên nàng đón sau khi trọng sinh, dừng bước một chút, tinh thần có chút bay xa.
"Chủ nhân, ngài sao vậy?" Phượng Nhã chưa từng thấy nàng có dáng vẻ như thế, có chút lo lắng.
Lý Minh Kỳ thu hồi thương cảm thình lình xuất hiện, cười cười an ủi, "Nhớ tới một vài chuyện xưa, chúng ta đi thôi."
Nhóm Ám Long vệ tận lực hoàn thành trách nhiệm canh giữ Ngô Đồng hiên từ chỗ tối, thấy cửa mở liền biết có phiền phức, thấy Lý Minh Kỳ ra cửa, một rồi hai người vô cùng ăn ý hiện thân, cùng quỳ trong viện, "Thuộc hạ thưa với chủ mẫu, bên ngoài trời giá rét, xin chủ mẫu hãy trở về phòng nghỉ ngơi."
Lý Minh Kỳ từng thấy Ám Long vệ giả trang, biết những người này là đội bảo vệ bên người của Trầm Ngạn Khanh, võ công cao cường, da cũng dày, căn bản là không sợ chút giá lạnh ấy. Nàng quyết định không nhìn bọn họ, muốn quỳ thì cứ quỳ, lướt qua bọn họ tiếp tục bước đi.
Nhóm Ám Long vệ ‘ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi’, đều hơi luống cuống. Bọn họ nhận được mệnh lệnh là bảo vệ nơi này thật tốt, không cho phép ra vào, với hiểu biết của bọn họ về cung chủ nhà mình, đã không cho phép thì tuyệt đối sẽ không có trường hợp đặc biệt. Đêm nay bọn họ vừa phạm sai lầm, để người không được phép bước vào nhà, giờ thì sao? Chẳng lẽ muốn mắc thêm lỗi để chủ mẫu ra khỏi phòng sao? Xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Muốn bọn họ ngăn cản, ai sẽ xung phong? Lỡ tay thì còn đường sống sao?
Người đứng đầu Ám Long vệ biết nhiệm vụ mình quan trọng, cúi đầu nhích lại gần, hỏi lấy lòng: "Hai vị cô nương, phải làm sao đây?"
Phượng Nhã và Phượng Ngọc cũng hết cách, "Còn làm gì được nữa? Đi theo thôi."
Lý Minh Kỳ có chút tức giận, mình không phải là tội phạm, hay bọn họ cảm thấy mình là gánh nặng trói gà không chặt? Bước chân nàng càng lúc càng nhanh, sắp tạo được gió luôn rồi.
Hai nha đầu hết hồn hết vía, vừa bảo vệ vừa cầu xin, "Chủ nhân, ngài chậm một chút." Té ngã nơi trời băng đất tuyết này, không phải là chuyện chơi.
Khuôn mặt Lý Minh Kỳ lạnh băng, mím môi, thực đã xem nàng thành tiểu thư khuê các luôn rồi, "Nha đầu ngoan, chủ nhân của các ngươi không yếu ớt vậy đâu, các ngươi yên tâm đi."
Ba chủ tớ vừa mới ra khỏi cửa viện, liền nhìn thấy Trầm Ngạn Khanh trở về. Trong lòng hắn như đang ôm gì đó, phình to ra.
Lý Minh Kỳ đứng yên lại, chớp mắt, không ngừng theo dõi hắn, suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến hắn nói thật.
Bước chân của Trầm Ngạn Khanh tạm ngừng một chút, quả nhiên Kỳ Kỳ đã tỉnh, điều này khiến hắn có chút chán nản, bước nhanh đến trước mặt nàng, lo lắng hỏi: "Kỳ Kỳ, sao nàng lại ra đây?" Ánh mắt sắc bén quét về phía hai nha đầu, mở nhanh áo choàng của mình ôm lấy thân thể đã chớm lạnh của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.