Chương 125: Bước tiếp
Văn hội
28/12/2016
Tuyết Nữ từ Ngô Đồng hiên đi ra, tinh thần cũng có chút hoảng hốt, bên
tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng nước nhỏ giọt khi tuyết đầu mùa tan
ra, dung nhan tuyệt thế mơ hồ lộ ra chút sầu khổ.
Sao phải khổ? Sao phải lo? E là cũng chỉ lòng nàng sáng tỏ.
Như có dự cảm, nhìn về phía trước, người nọ toàn thân áo đỏ xinh đẹp lười biếng nghiêng người dựa vào cột đình, ôm ngực nhìn trời xanh, như đang ngắm cảnh lại như chờ người.
Bước chân Tuyết Nữ càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại, nhớ tới trước kia bọn họ vô cùng thân thiết, nhớ tới dịu dàng vô hạn của hắn, đối lập với lạnh nhạt đến mức lạnh lùng hiện nay, rõ ràng chỉ cách vài bước, giữa hai người lại như có một khoảng cách nhìn không thấy phá không thủng, phải làm sao đây?
Phong Thiển Ảnh vừa về cung đã tới đây chờ nàng, hắn muốn nói gì đó, nhưng mỗi khi muốn mở miệng lại không thốt nên lời, nhất quyết xoay người rời đi.
"Đừng đi, Thiển Ảnh, chàng đừng đi." Rốt cục Tuyết Nữ cũng mở miệng ngăn hắn xoay người rời đi.
Thiển Ảnh, chàng đừng đi, đợi thiếp.
Tuyết Nữ nghĩ, vì hắn, làm chim nhỏ nép vào người một lần, yếu đuối một lần thì có sao đâu? Một mình chống chọi quá lâu rồi, thực mệt mỏi.
Tâm tâm niệm niệm của thiếp đều là chàng, chàng có biết, suốt những ngày ngày đêm đêm không gặp, thiếp đã nhớ chàng đến mức nào không, có biết thế nào là sống một ngày bằng một năm không? Chàng có thể bị cảm động không, có thể bình thường với thiếp được không?
Phong Thiển Ảnh đột nhiên dậm chân, nói đến mà buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng giữ hắn lại, trước kia đều là hắn giữ nàng lại. Dừng động tác xoay người, ngẩng đầu nhìn lại, nàng nước mắt thành dòng, vẻ mặt cực kỳ bi thương.
Giọt lệ rơi trên hai má, nàng như biến thành mây ở chân trời, lay động theo gió ở nơi hắn không thể chạm tới, chỉ không chú ý sẽ tan biến thành làn khói.
Trong lòng hắn khốn khổ, lại cứ không đành lòng, hành động nhanh hơn suy nghĩ, dùng sức ôm chặt thiên hạ mỏng manh ấy, cất giọng nghèn nghẹn, "Tuyết Nhi, nàng bảo ta phải làm gì với nàng đây?"
"Thiếp gả cho chàng, chàng có còn cần thiếp nữa không?" Tuyết Nữ nắm chặt quần áo hắn, khẩn trương, nghẹn ngào, nhìn trời cầu xin.
Tóc trắng tuyết, phất phơ theo gió lướt qua mặt nàng, mông lung che khuất tầm mắt nàng.
"Nàng bảo ta phải tin nàng thế nào đây?" Hắn chịu hết nỗi khổ biệt ly, dùng tình yêu cả đời để trả, ngày đêm ngóng trông được gặp gỡ nàng, thứ nhận được là hơn bảy trăm ngày ngày đêm đêm, dày vò thế nào? Khốn khổ ra sao? Bao đêm bừng tỉnh trong giấc mộng, hi vọng nàng cận kề bên gối. Lại bao nhiêu lần sống mơ mơ màng màng, hận không thể thật sự chết đi.
Tuyết Nữ tránh khỏi ngực của hắn, dùng ống tay áo lau lệ trên mặt, gió lạnh thổi qua, mắt đỏ ẩm ướt, mặt cũng đỏ, vừa đỏ vừa đau, lại thêm cái lạnh thấu xương, nàng nở nụ cười đẹp nhất với hắn, "Thiển Ảnh, thiếp đưa chàng đến một nơi."
Phong Thiển Ảnh tựa như mê muội, nhắm mắt đi theo nàng.
Hai người đều có công phu, nhanh như chớp đã vào thành, đi thẳng theo hướng đông, cuối cùng đứng trước một cửa hàng.
Phong Thiển Ảnh không kiềm chế được trái tim đang đập điên cuồng, hắn biết, Tuyết Nhi đã quyết định thành khẩn thẳng thắn với hắn, hạnh phúc đến có chút đột nhiên, khiến nhất thời hắn không biết làm sao cho đúng.
Gõ gõ cửa, không lâu sau đã có gã sai vặt Thanh Y đến mở cửa, nhìn thấy Tuyết Nữ, lập tức xoay người hành lễ, "Là tiểu thư ư, mời vào trong."
Tuyết Nữ giật nhẹ Phong Thiển Ảnh đang đứng bất động trước cửa, cười nói: "Mau vào đi."
Đây không chỉ đơn giản là bước vào, đây là tới gặp tộc trưởng ư? Não không kịp suy nghĩ, ngu ngốc bị nàng kéo về phía trước, tiến một bước lui hai bước, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cần suy xét một chút.
Tuyết Nữ cười an ủi: "Yên tâm đi, Thất thúc sẽ không làm khó chàng." Dù ông ấy muốn, nàng cũng sẽ không cho phép.
Gã sai vặt Thanh Y cũng nói theo lời Tuyết Nữ, "Cô gia, mau vào đi, gia nhà ta đã chờ các người thật lâu."
"Thất thúc đang làm gì?" Tuyết Nữ tranh thủ hỏi một câu, đang là buổi trưa, đừng quấy rầy Thất thúc ngủ trưa mới tốt.
"Đang ở thư phòng, hôm nay đoán ngài có thể tới, từ sáng đã dặn dò, nếu ngài tới, trực tiếp đưa đi gặp ông ấy." Gã sai vặt Thanh Y không nén được tò mò, nhìn Phong Thiển Ảnh vài lần.
Tuyết Nữ gật đầu, xoay người thấy bộ dạng Phong Thiển Ảnh không được tự nhiên, không nhịn được cười khẽ, "Chàng sợ gì chứ? Sợ bị ăn thịt sao? Đi mau, đừng để Thất thúc chờ lâu."
Phong Thiển Ảnh ho khan hai tiếng, chỉnh đốn tâm tình của bản thân, đồng thời cũng thu hồi dáng vẻ bất cần đời kia, cười dịu dàng như Ngọc, biến thành một thế gia công tử trong thời loạn lạc, đảo khách thành chủ, "Nếu đã thế, chúng ta liền vào thôi."
Tuyết Nữ nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, thở dài, nàng quay về lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn cười chân thành như thế. Nàng vuốt cằm, dắt tay hắn, "Được."
Gã sai vặt Thanh Y dẫn bọn họ xuyên qua sảnh lớn, vào hậu viện liền nhìn thấy hai phòng kề, ở giữa là một cái sân thật dài, nối liền bởi hành lang gấp khúc, trên hành lang rợp bóng dây mây xanh mướt, chịu đựng giá lạnh mặc sức vươn thân trổ lá, cành lá nhỏ đẹp như được cắt tỉa khéo léo.
Ánh mặt trời mùa đông rọi nghiêng qua cành lá chiếu vào, trên dây mây có vài giọt tuyết vẫn không rơi xuống, vừa xanh biếc vừa trong suốt, nhìn thấy mà vô cùng thoải mái.
Phong Thiển Ảnh nhìn nhiều thêm mấy lần, thầm nghĩ, vị Thất thúc này cũng là một vị cực biết hưởng thụ cuộc sống, tiểu bối bọn họ thật không bằng, nên học tập.
Sao phải khổ? Sao phải lo? E là cũng chỉ lòng nàng sáng tỏ.
Như có dự cảm, nhìn về phía trước, người nọ toàn thân áo đỏ xinh đẹp lười biếng nghiêng người dựa vào cột đình, ôm ngực nhìn trời xanh, như đang ngắm cảnh lại như chờ người.
Bước chân Tuyết Nữ càng đi càng chậm, cuối cùng dừng lại, nhớ tới trước kia bọn họ vô cùng thân thiết, nhớ tới dịu dàng vô hạn của hắn, đối lập với lạnh nhạt đến mức lạnh lùng hiện nay, rõ ràng chỉ cách vài bước, giữa hai người lại như có một khoảng cách nhìn không thấy phá không thủng, phải làm sao đây?
Phong Thiển Ảnh vừa về cung đã tới đây chờ nàng, hắn muốn nói gì đó, nhưng mỗi khi muốn mở miệng lại không thốt nên lời, nhất quyết xoay người rời đi.
"Đừng đi, Thiển Ảnh, chàng đừng đi." Rốt cục Tuyết Nữ cũng mở miệng ngăn hắn xoay người rời đi.
Thiển Ảnh, chàng đừng đi, đợi thiếp.
Tuyết Nữ nghĩ, vì hắn, làm chim nhỏ nép vào người một lần, yếu đuối một lần thì có sao đâu? Một mình chống chọi quá lâu rồi, thực mệt mỏi.
Tâm tâm niệm niệm của thiếp đều là chàng, chàng có biết, suốt những ngày ngày đêm đêm không gặp, thiếp đã nhớ chàng đến mức nào không, có biết thế nào là sống một ngày bằng một năm không? Chàng có thể bị cảm động không, có thể bình thường với thiếp được không?
Phong Thiển Ảnh đột nhiên dậm chân, nói đến mà buồn cười, đây là lần đầu tiên nàng mở miệng giữ hắn lại, trước kia đều là hắn giữ nàng lại. Dừng động tác xoay người, ngẩng đầu nhìn lại, nàng nước mắt thành dòng, vẻ mặt cực kỳ bi thương.
Giọt lệ rơi trên hai má, nàng như biến thành mây ở chân trời, lay động theo gió ở nơi hắn không thể chạm tới, chỉ không chú ý sẽ tan biến thành làn khói.
Trong lòng hắn khốn khổ, lại cứ không đành lòng, hành động nhanh hơn suy nghĩ, dùng sức ôm chặt thiên hạ mỏng manh ấy, cất giọng nghèn nghẹn, "Tuyết Nhi, nàng bảo ta phải làm gì với nàng đây?"
"Thiếp gả cho chàng, chàng có còn cần thiếp nữa không?" Tuyết Nữ nắm chặt quần áo hắn, khẩn trương, nghẹn ngào, nhìn trời cầu xin.
Tóc trắng tuyết, phất phơ theo gió lướt qua mặt nàng, mông lung che khuất tầm mắt nàng.
"Nàng bảo ta phải tin nàng thế nào đây?" Hắn chịu hết nỗi khổ biệt ly, dùng tình yêu cả đời để trả, ngày đêm ngóng trông được gặp gỡ nàng, thứ nhận được là hơn bảy trăm ngày ngày đêm đêm, dày vò thế nào? Khốn khổ ra sao? Bao đêm bừng tỉnh trong giấc mộng, hi vọng nàng cận kề bên gối. Lại bao nhiêu lần sống mơ mơ màng màng, hận không thể thật sự chết đi.
Tuyết Nữ tránh khỏi ngực của hắn, dùng ống tay áo lau lệ trên mặt, gió lạnh thổi qua, mắt đỏ ẩm ướt, mặt cũng đỏ, vừa đỏ vừa đau, lại thêm cái lạnh thấu xương, nàng nở nụ cười đẹp nhất với hắn, "Thiển Ảnh, thiếp đưa chàng đến một nơi."
Phong Thiển Ảnh tựa như mê muội, nhắm mắt đi theo nàng.
Hai người đều có công phu, nhanh như chớp đã vào thành, đi thẳng theo hướng đông, cuối cùng đứng trước một cửa hàng.
Phong Thiển Ảnh không kiềm chế được trái tim đang đập điên cuồng, hắn biết, Tuyết Nhi đã quyết định thành khẩn thẳng thắn với hắn, hạnh phúc đến có chút đột nhiên, khiến nhất thời hắn không biết làm sao cho đúng.
Gõ gõ cửa, không lâu sau đã có gã sai vặt Thanh Y đến mở cửa, nhìn thấy Tuyết Nữ, lập tức xoay người hành lễ, "Là tiểu thư ư, mời vào trong."
Tuyết Nữ giật nhẹ Phong Thiển Ảnh đang đứng bất động trước cửa, cười nói: "Mau vào đi."
Đây không chỉ đơn giản là bước vào, đây là tới gặp tộc trưởng ư? Não không kịp suy nghĩ, ngu ngốc bị nàng kéo về phía trước, tiến một bước lui hai bước, hắn còn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt, cần suy xét một chút.
Tuyết Nữ cười an ủi: "Yên tâm đi, Thất thúc sẽ không làm khó chàng." Dù ông ấy muốn, nàng cũng sẽ không cho phép.
Gã sai vặt Thanh Y cũng nói theo lời Tuyết Nữ, "Cô gia, mau vào đi, gia nhà ta đã chờ các người thật lâu."
"Thất thúc đang làm gì?" Tuyết Nữ tranh thủ hỏi một câu, đang là buổi trưa, đừng quấy rầy Thất thúc ngủ trưa mới tốt.
"Đang ở thư phòng, hôm nay đoán ngài có thể tới, từ sáng đã dặn dò, nếu ngài tới, trực tiếp đưa đi gặp ông ấy." Gã sai vặt Thanh Y không nén được tò mò, nhìn Phong Thiển Ảnh vài lần.
Tuyết Nữ gật đầu, xoay người thấy bộ dạng Phong Thiển Ảnh không được tự nhiên, không nhịn được cười khẽ, "Chàng sợ gì chứ? Sợ bị ăn thịt sao? Đi mau, đừng để Thất thúc chờ lâu."
Phong Thiển Ảnh ho khan hai tiếng, chỉnh đốn tâm tình của bản thân, đồng thời cũng thu hồi dáng vẻ bất cần đời kia, cười dịu dàng như Ngọc, biến thành một thế gia công tử trong thời loạn lạc, đảo khách thành chủ, "Nếu đã thế, chúng ta liền vào thôi."
Tuyết Nữ nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, thở dài, nàng quay về lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy hắn cười chân thành như thế. Nàng vuốt cằm, dắt tay hắn, "Được."
Gã sai vặt Thanh Y dẫn bọn họ xuyên qua sảnh lớn, vào hậu viện liền nhìn thấy hai phòng kề, ở giữa là một cái sân thật dài, nối liền bởi hành lang gấp khúc, trên hành lang rợp bóng dây mây xanh mướt, chịu đựng giá lạnh mặc sức vươn thân trổ lá, cành lá nhỏ đẹp như được cắt tỉa khéo léo.
Ánh mặt trời mùa đông rọi nghiêng qua cành lá chiếu vào, trên dây mây có vài giọt tuyết vẫn không rơi xuống, vừa xanh biếc vừa trong suốt, nhìn thấy mà vô cùng thoải mái.
Phong Thiển Ảnh nhìn nhiều thêm mấy lần, thầm nghĩ, vị Thất thúc này cũng là một vị cực biết hưởng thụ cuộc sống, tiểu bối bọn họ thật không bằng, nên học tập.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.