Chương 17: Chấp niệm sâu nhất.
Văn hội
24/12/2016
Lý Minh Kỳ rất muốn nổi giận, nhưng tình huống trước mắt thế này thì sao có thể phát ra, đá người xuống giường sao? Vậy sẽ phải gánh chịu kết cục thê thảm từ cơn giận của hắn, mất còn
nhiều hơn được.
Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm mỗi biểu cảm trên mặt hắn, sau đó hỏi: ''Ta chỉ hỏi một điều thôi, cái chết của cha mẹ ta có liên quan tới ngươi không?"
Màu mắt Trầm Ngạn Khanh sâu hơn: "Sao nàng lại hỏi vậy?"
"Có liên quan không?"
Thâm Ngạn Khanh không trả lời, lấy từ dưới gối ra một đôi ngọc bội, chính là ngọc long phượng: "Giang hồ đồn rằng, hoàng thất giấu kho báu trong dân gian, mà chìa khóa kho báu này do các thế hệ Trầm gia có công lớn nhất trong việc dựng nước bảo vệ. Truyền thuyết nói chìa khóa là đôi ngọc long phượng. Vì thế mà trên dưới bảy mươi người của Trầm gia ta gặp họa sát thân, nàng nói xem có liên quan không?"
Lý Minh Kỳ nhìn vẻ mặt đau xót của hắn, lòng nàng cũng không thoải mái: "Thật xin lỗi, ta......" Ta cái gì nhỉ, nói nàng không biết rõ ràng mọi việc, hay nói nàng không hề hoài nghi hắn? Nàng không chỉ hoài nghi, mà còn vô cùng nghi ngờ.
"Minh Kỳ, ta có tổn thương bản thân cũng sẽ không tổn thương nàng, nàng hiểu không?"
"Ta không hiểu, trong lòng ngươi có ta, vì sao vẫn ép ta cúi đầu, vì sao khi ta chỉ còn hai bàn tay trắng ngươi lại không quan tâm đến ta, trái lại còn cưới thiên kim nhà Tể tướng." Lý Minh Kỳ gần như gào lên, hốc mắt lập tức ửng đỏ, rất tủi thân, thật vô cùng tủi thân, người này luôn miệng nói yêu, nhưng lại nhiều lần trêu chọc nàng, nhìn nàng đau khổ giãy giụa trong tuyệt vọng.
Trầm Ngạn Khanh vươn tay lau lệ trên mặt nàng, dịu giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi, nàng từ từ nghe ta giải thích đã, ta không cưới nàng ấy."
Lý Minh Kỳ thút tha thút thít, sao chịu tin hắn, lộ vẻ ‘ngươi đang lừa quỷ à’.
"Thật mà, tân lang hôm đó là Tô Diễn, ta chẳng hay biết gì, đến khi ta biết được, tìm khắp xung quanh lại không thấy nàng, cả người đều hoảng loạn." Nói xong, ánh mắt có chút u ám, "Tiểu sư muội tên Triệu Hân Tinh, là con gái nhỏ nhà Tể tướng. Năm mười tuổi lúc ta bế quan, tiểu sư muội lảo đảo chạy tới, kêu khóc với ta, nói Trầm gia bị diệt môn, ta vừa nghe liền uất nghẹn, nội lực chảy ngược, suýt nữa thất khiếu chảy máu mà chết, cũng may sư phụ đến kịp, cứu ta một mạng."
"Sau đó, nàng ta cho là mình đã hại ngươi, nợ ngươi, nên muốn gả cho ngươi, bù đắp những tổn thương đã gây cho ngươi?"
"Kỳ Kỳ thật thông minh." Trầm Ngạn Khanh cười buồn, nhìn thấy mà Lý Minh Kỳ khó hiểu, nàng nuốt một ngụm nước bọt, đảo mắt đi, "Ngươi nhìn gì vậy?"
Trầm Ngạn Khanh đột nhiên ngồi dậy, trên tấm lưng trần có hình Cửu Trảo Kim Long*, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lý Minh Kỳ, nàng ôm chặt chăn gấm ngồi dậy, run run với tay chạm vào: "Đây là?" (*rồng vàng chín móng/vuốt)
"Do sư phụ xăm lúc năm tuổi, của ta là rồng, của nàng là phượng, màu vẽ trộn từ máu của ta và nàng, chúng ta nhất định sẽ kết thành phu thê. Kỳ Kỳ, ta cũng không muốn tổn thương nàng, chẳng qua khi đó khắp người nàng đều là gai nhọn, ta vừa nhích đến gần liền bị đâm một nhát, thấy nàng và gã thân mật gắn bó, nàng nói xem tâm trạng ta nên thế nào đây?"
Lý Minh Kỳ chợt mở to mắt, trong lòng nàng thật e sợ hắn, đỏ vành mắt mắng: "Ngươi đúng là tên khốn kiếp vô liêm sỉ." Từ nhỏ Lý Minh Kỳ luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, có những lời dù thế nào nàng cũng không mắng được.
"Ha ha, không chỉ vô liêm sỉ mà còn lưu manh nữa." Trầm Ngạn Khanh giơ tay lau nước mắt cho nàng, sau đó cười mê hoặc, vội ôm lấy người hôn xuống, đến khi Lý Minh Kỳ khó thở mới buông ra. Hắn dịu dàng hôn lên trán nàng, Minh Kỳ, nàng vĩnh viễn không biết chấp niệm của ta đối với nàng sâu đến cỡ nào đâu.
Năm đó, hắn năm tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã có chính kiến, hắn biết rõ ý nghĩa của việc kết thân, nhìn bé gái mặt ngọc da phấn kia, trong lòng bỗng nhiên mềm mại, muốn ôm, muốn hôn, hắn nhận ngọc long phượng trong tay phụ thân đích thân đeo cho bé gái còn quấn tã ấy, xác định thân phận trong tiếng cười trẻ con trong trẻo của nàng, từ giây phút ấy, hắn liền khẳng định, cô bé con này là thuộc về mình, không ai có thể cướp đi.
Kỳ Kỳ, xin nàng đừng đẩy ta ra, nếu không ta thật không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.
"Trầm Ngạn Khanh, đây chỉ là một loại chấp niệm, căn bản không phải là yêu, không phải, thừa dịp bi kịch còn chưa xảy ra, chúng ta nên trả mọi thứ trở lại vị trí ban đầu, được không? Thiên hạ có vô số cô nương tốt, ngươi buông tha cho ta đi."
Trầm Ngạn Khanh dịu dàng lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Đây là phương thức ta yêu nàng, Kỳ Kỳ, vậy nàng cũng tha cho ta đi." Trầm Ngạn Khanh không gọi người, tự mình chậm rãi mặc quần áo rửa mặt chải đầu, chỉnh trang xong, hắn một tay giữ cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra nụ cười có thể xem là dịu dàng: "Kỳ Kỳ, ta cho nàng thời gian suy nghĩ, nhưng nàng cũng biết mà, kiên nhẫn của ta chỉ đến mức độ nào đó thôi." Nói xong lại hôn lên khóe môi nàng.
Mức độ kiên nhẫn, dù sao vẫn phải có, người đã ở trên tay mình, có thể chạy đi đâu?
Lý Minh Kỳ giận mà không dám nói, chỉ có thể quay mặt không nhìn tới hắn, nếu đã nói rõ hết thảy thì cũng chẳng cần giả vờ chi nữa. Trước nay người này vẫn luôn ngông cuồng kiêu ngạo, mặt băng tim lạnh, chuyện mà hắn đã quyết thì dù ngọc hoàng thượng đế có muốn cản cũng không cản được. Nếu hắn đã quyết định, ý kiến của nàng cũng không còn quan trọng nữa, nàng chỉ có một con đường mà thôi.
Quả thật Lý Minh Kỳ không hận hắn, chỉ e ngại, sợ hãi, căm ghét, người này dùng thủ đoạn cứng rắn can thiệp vào cuộc sống của nàng, phá hủy hôn nhân của nàng, ép nàng quăng mũ cởi giáp, có thể hắn thật sự yêu nàng, nhưng tình yêu này lại nặng nề đầy ép buộc, vậy cũng là yêu sao? Có khác gì cướp đoạt? Tim nàng đã vỡ vụn thành tro từ kiếp trước, bị nàng chôn vùi dưới Phật sơn, nàng không thể cũng không dám chống đối, lại không muốn thỏa hiệp, nên làm thế nào đây?
Lý Minh Kỳ ngẩng đầu nhìn chằm chằm mỗi biểu cảm trên mặt hắn, sau đó hỏi: ''Ta chỉ hỏi một điều thôi, cái chết của cha mẹ ta có liên quan tới ngươi không?"
Màu mắt Trầm Ngạn Khanh sâu hơn: "Sao nàng lại hỏi vậy?"
"Có liên quan không?"
Thâm Ngạn Khanh không trả lời, lấy từ dưới gối ra một đôi ngọc bội, chính là ngọc long phượng: "Giang hồ đồn rằng, hoàng thất giấu kho báu trong dân gian, mà chìa khóa kho báu này do các thế hệ Trầm gia có công lớn nhất trong việc dựng nước bảo vệ. Truyền thuyết nói chìa khóa là đôi ngọc long phượng. Vì thế mà trên dưới bảy mươi người của Trầm gia ta gặp họa sát thân, nàng nói xem có liên quan không?"
Lý Minh Kỳ nhìn vẻ mặt đau xót của hắn, lòng nàng cũng không thoải mái: "Thật xin lỗi, ta......" Ta cái gì nhỉ, nói nàng không biết rõ ràng mọi việc, hay nói nàng không hề hoài nghi hắn? Nàng không chỉ hoài nghi, mà còn vô cùng nghi ngờ.
"Minh Kỳ, ta có tổn thương bản thân cũng sẽ không tổn thương nàng, nàng hiểu không?"
"Ta không hiểu, trong lòng ngươi có ta, vì sao vẫn ép ta cúi đầu, vì sao khi ta chỉ còn hai bàn tay trắng ngươi lại không quan tâm đến ta, trái lại còn cưới thiên kim nhà Tể tướng." Lý Minh Kỳ gần như gào lên, hốc mắt lập tức ửng đỏ, rất tủi thân, thật vô cùng tủi thân, người này luôn miệng nói yêu, nhưng lại nhiều lần trêu chọc nàng, nhìn nàng đau khổ giãy giụa trong tuyệt vọng.
Trầm Ngạn Khanh vươn tay lau lệ trên mặt nàng, dịu giọng xin lỗi: "Thật xin lỗi, nàng từ từ nghe ta giải thích đã, ta không cưới nàng ấy."
Lý Minh Kỳ thút tha thút thít, sao chịu tin hắn, lộ vẻ ‘ngươi đang lừa quỷ à’.
"Thật mà, tân lang hôm đó là Tô Diễn, ta chẳng hay biết gì, đến khi ta biết được, tìm khắp xung quanh lại không thấy nàng, cả người đều hoảng loạn." Nói xong, ánh mắt có chút u ám, "Tiểu sư muội tên Triệu Hân Tinh, là con gái nhỏ nhà Tể tướng. Năm mười tuổi lúc ta bế quan, tiểu sư muội lảo đảo chạy tới, kêu khóc với ta, nói Trầm gia bị diệt môn, ta vừa nghe liền uất nghẹn, nội lực chảy ngược, suýt nữa thất khiếu chảy máu mà chết, cũng may sư phụ đến kịp, cứu ta một mạng."
"Sau đó, nàng ta cho là mình đã hại ngươi, nợ ngươi, nên muốn gả cho ngươi, bù đắp những tổn thương đã gây cho ngươi?"
"Kỳ Kỳ thật thông minh." Trầm Ngạn Khanh cười buồn, nhìn thấy mà Lý Minh Kỳ khó hiểu, nàng nuốt một ngụm nước bọt, đảo mắt đi, "Ngươi nhìn gì vậy?"
Trầm Ngạn Khanh đột nhiên ngồi dậy, trên tấm lưng trần có hình Cửu Trảo Kim Long*, lập tức hấp dẫn sự chú ý của Lý Minh Kỳ, nàng ôm chặt chăn gấm ngồi dậy, run run với tay chạm vào: "Đây là?" (*rồng vàng chín móng/vuốt)
"Do sư phụ xăm lúc năm tuổi, của ta là rồng, của nàng là phượng, màu vẽ trộn từ máu của ta và nàng, chúng ta nhất định sẽ kết thành phu thê. Kỳ Kỳ, ta cũng không muốn tổn thương nàng, chẳng qua khi đó khắp người nàng đều là gai nhọn, ta vừa nhích đến gần liền bị đâm một nhát, thấy nàng và gã thân mật gắn bó, nàng nói xem tâm trạng ta nên thế nào đây?"
Lý Minh Kỳ chợt mở to mắt, trong lòng nàng thật e sợ hắn, đỏ vành mắt mắng: "Ngươi đúng là tên khốn kiếp vô liêm sỉ." Từ nhỏ Lý Minh Kỳ luôn được nuôi dưỡng trong khuê phòng, có những lời dù thế nào nàng cũng không mắng được.
"Ha ha, không chỉ vô liêm sỉ mà còn lưu manh nữa." Trầm Ngạn Khanh giơ tay lau nước mắt cho nàng, sau đó cười mê hoặc, vội ôm lấy người hôn xuống, đến khi Lý Minh Kỳ khó thở mới buông ra. Hắn dịu dàng hôn lên trán nàng, Minh Kỳ, nàng vĩnh viễn không biết chấp niệm của ta đối với nàng sâu đến cỡ nào đâu.
Năm đó, hắn năm tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã có chính kiến, hắn biết rõ ý nghĩa của việc kết thân, nhìn bé gái mặt ngọc da phấn kia, trong lòng bỗng nhiên mềm mại, muốn ôm, muốn hôn, hắn nhận ngọc long phượng trong tay phụ thân đích thân đeo cho bé gái còn quấn tã ấy, xác định thân phận trong tiếng cười trẻ con trong trẻo của nàng, từ giây phút ấy, hắn liền khẳng định, cô bé con này là thuộc về mình, không ai có thể cướp đi.
Kỳ Kỳ, xin nàng đừng đẩy ta ra, nếu không ta thật không biết mình sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì nữa.
"Trầm Ngạn Khanh, đây chỉ là một loại chấp niệm, căn bản không phải là yêu, không phải, thừa dịp bi kịch còn chưa xảy ra, chúng ta nên trả mọi thứ trở lại vị trí ban đầu, được không? Thiên hạ có vô số cô nương tốt, ngươi buông tha cho ta đi."
Trầm Ngạn Khanh dịu dàng lau nước mắt cho nàng, cười nói: "Đây là phương thức ta yêu nàng, Kỳ Kỳ, vậy nàng cũng tha cho ta đi." Trầm Ngạn Khanh không gọi người, tự mình chậm rãi mặc quần áo rửa mặt chải đầu, chỉnh trang xong, hắn một tay giữ cằm nàng, nhẹ nhàng nâng lên, lộ ra nụ cười có thể xem là dịu dàng: "Kỳ Kỳ, ta cho nàng thời gian suy nghĩ, nhưng nàng cũng biết mà, kiên nhẫn của ta chỉ đến mức độ nào đó thôi." Nói xong lại hôn lên khóe môi nàng.
Mức độ kiên nhẫn, dù sao vẫn phải có, người đã ở trên tay mình, có thể chạy đi đâu?
Lý Minh Kỳ giận mà không dám nói, chỉ có thể quay mặt không nhìn tới hắn, nếu đã nói rõ hết thảy thì cũng chẳng cần giả vờ chi nữa. Trước nay người này vẫn luôn ngông cuồng kiêu ngạo, mặt băng tim lạnh, chuyện mà hắn đã quyết thì dù ngọc hoàng thượng đế có muốn cản cũng không cản được. Nếu hắn đã quyết định, ý kiến của nàng cũng không còn quan trọng nữa, nàng chỉ có một con đường mà thôi.
Quả thật Lý Minh Kỳ không hận hắn, chỉ e ngại, sợ hãi, căm ghét, người này dùng thủ đoạn cứng rắn can thiệp vào cuộc sống của nàng, phá hủy hôn nhân của nàng, ép nàng quăng mũ cởi giáp, có thể hắn thật sự yêu nàng, nhưng tình yêu này lại nặng nề đầy ép buộc, vậy cũng là yêu sao? Có khác gì cướp đoạt? Tim nàng đã vỡ vụn thành tro từ kiếp trước, bị nàng chôn vùi dưới Phật sơn, nàng không thể cũng không dám chống đối, lại không muốn thỏa hiệp, nên làm thế nào đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.