Chương 69: Ngũ cô nương phiền phức
Văn hội
24/12/2016
Lý Minh Kỳ tự nhận mình là một người giỏi nhịn, nhưng vị Ngũ cô nương ở
trước mặt, lại khiến người ta có xúc động muốn bước qua cho một cái tát, "Ngũ cô nương, ngươi tội gì phải để ý một người ngoài?" Hơi nghiêng
đầu, ánh mắt đảo qua Triệu Hân Linh cuối cùng rơi xuống đất, khóe môi lộ ra chút cười châm biếm, "Quân đại ca, ngài nói có đúng không?"
Quân Nho túm lấy tiểu sư muội định kéo ra một chỗ dạy dỗ, hắn giải quyết bất cứ chuyện gì cũng có đạo lý rõ ràng, vừa đụng đến đến nữ nhân cãi nhau, liền hoàn toàn hết cách, khẽ giọng nhún nhường, "Minh Kỳ, muội cũng nói ít hai câu đi, muội vừa đồng ý với ta mà."
"Sư huynh, huynh đừng lôi kéo muội, hôm nay nhất định muội phải dạy dỗ nàng ta một chút." Mặt ngọc của Triệu Hân Linh rét lạnh, trợn mắt nhìn, nàng ta xem Lý Minh Kỳ là hạt cát trong mắt, cho dù khóc cũng phải xả trôi hạt cát này ra.
Sao Quân Nho có thể buông tay, trong bụng vị chủ nhân kia còn chứa một vị nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chưa nói Ngạn Khanh sẽ phản ứng thế nào, bản thân hắn cũng không thể tha thứ cho mình, nhìn sắc mặt muốn ăn thịt người của tiểu sư muội, bỗng dưng sinh ra một sự phiền chán, giọng điệu cũng cứng rắn hơn, "Hân Linh, đừng náo loạn."
Noãn nhi vừa thấy tình thế không tốt, vội vàng bước ra hoà giải, "Noãn nhi bái kiến đại gia, bái kiến Lý cô nương." Ban đầu đúng là nàng ta muốn xem thử Lý cô nương trước mắt sẽ phản ứng thế nào, nhìn kỹ ra, người theo hầu bên cạnh không phải cũng là nha đầu bên người Tứ gia nhà mình sao.
Hai ngày nay, vài vị tỷ muội trong các đều hoặc nhiều hoặc ít nghe đến đại danh của Lý Minh Kỳ, vốn tưởng rằng cũng chỉ là một chủ nhân không leo được đến nơi thanh nhã, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, chỉ khí thế đã bất phàm rồi. Dù sao, có thể lọt vào mắt Tứ gia cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Noãn nhi cô nương khách sáo rồi." Trên mặt Lý Minh Kỳ mang theo nụ cười xa cách, ý cười không đọng đáy mắt, đuôi mắt đuôi lông mày còn mang theo chút lạnh lùng lơ đễnh.
Triệu Hân Linh cắn cắn môi, oán hận nói: "Noãn nhi, ngươi không phải khách sáo với nàng ta. Không tự nhìn xem mình có đức hạnh, lại vì được cưng chìu mà kiêu ngạo. Làm tiểu sư huynh ta bị thương còn có mặt mũi theo tới Vô Trần cung, hừ, ta xem ngươi có thể đắc ý được mấy ngày." Vừa nói vừa uất ức trừng mắt nhìn Quân Nho, trong đôi mắt long lanh như có ngàn câu vạn chữ muốn nói.
"Hân Linh." Tính tình nhã nhặn của Quân Nho bị đánh phá, nhịn không được quát khẽ một tiếng, ngay sau đó nói: "Minh Kỳ, muội đừng để trong lòng, tiểu sư muội nhanh mồm nhanh miệng, khiến muội không thoải mái, ta xin lỗi muội."
Lý Minh Kỳ thầm nghĩ, lòng ngươi đã thiên vị đến thế, còn muốn nàng nói gì đây? "Quân đại ca, huynh khách sáo rồi, Minh Kỳ thật lấy làm xấu hổ." Nàng quyết định bỏ qua ánh nhìn khiêu khích, khẽ cười nói: "Quân đại ca, đi suốt một ngày đường, muội hơi mệt, không biết có phòng để muội về nghỉ không?" Lý Minh Kỳ không nhẹ không nặng bỏ một câu, không muốn nổi giận như trước kia nữa, thấy người này nhất định phải xoay người bỏ đi, lúc này không giống ngày xưa, thân là tù nhân phải có tự giác của tù nhân, chỉ là ngươi nghiêm mặt với ta thì cũng đừng vội trách ta khiến ngươi sượng mặt.
Quân Nho đương nhiên biết tính tình người này, ngay cả đối mặt với gương mặt lạnh của Ngạn Khanh cũng dám nhuộm máu dao găm, những người khác nàng sẽ để vào mắt sao? Noãn nhi cũng là người có tầm mắt, "Có có có chứ, đã sớm sắp xếp cho cô nương xong, lát nữa sẽ đưa cô nương đến đó."
"Hừ, Lý Minh Kỳ, ngày lành của ngươi sắp chấm dứt rồi, ta sẽ chờ đến ngày ngươi bị đuổi ra khỏi đây. Ta cho ngươi biết, ít ngày nữa tiểu sư huynh của ta sẽ thành hôn, tân nương không phải là ngươi, không biết ngươi có cảm tưởng gì nhỉ?" Triệu Hân Linh cười nhẹ một tiếng, có chút ác độc nhìn nàng, khoái trá nghĩ, ngươi được Tứ sư huynh xem trọng, leo lên giường sư huynh, kết quả thế nào? Tiền mất tật mang! Lý Minh Kỳ, ngươi cho là ngươi thông minh lắm sao? A, kết quả ngươi cũng chỉ là một trò cười, nhất định ta sẽ biến ngươi thành một trò cười, dẫm nát cả đời ngươi dưới chân, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.
"Chủ nhân, ngài đừng nghe lời Ngũ cô nương, trong lòng cung chủ chỉ có ngài." Phượng Nhã nghe không nổi nữa, "Đại gia, nô tỳ đưa chủ nhân đi nghỉ ngơi."
"Thứ ăn cây táo, rào cây sung, hồi cung xem ta sẽ trừng trị ngươi thế nào." Roi mềm bên hông như con rắn linh hoạt le lưỡi đánh úp về phía Phượng Nhã, bị Quân Nho bắt được, hắn thầm nén lửa giận, hận không thể một tát đánh qua, hai nắm tay nắm thật chặc, đoạt lấy roi mềm, vứt lên mặt đất, có chút áy náy hành lễ với Lý Minh Kỳ, "Minh Kỳ, muội đừng nghĩ nhiều, trở về Ngạn Khanh sẽ giải thích với muội."
Triệu Hân Linh bị kéo một cái, lảo đảo, nàng ta đỏ hai mắt, oán hận dậm chân, "Lý Minh Kỳ, chúng ta chờ xem." Dứt lời, cúi đầu tránh mắt dưới ánh nhìn của đại sư huynh.
Tim Lý Minh Kỳ suýt ngừng đập, có chút đau đớn hít thở không thông, giải thích? Giải thích cái gì? Con ngươi đen chớp chớp, "Quân đại ca, đây cũng không phải là điều ta muốn. Noãn nhi cô nương, làm phiền rồi." Trước khi đi lại liếc mắt nhìn Triệu Hân Linh một cái, không biết trong hai ta ai là trò cười, thử xem ai mới có thể là người cười cuối cùng.
Noãn nhi hơi cúi đầu, "Lý cô nương, mời đi bên này." Bước sen nhẹ nhàng, có một mùi hương ngọt ngào tinh tế xông vào mũi.
Quân Nho nhìn các nàng đi xa, vung tay bắt được cánh tay Triệu Hân Linh, cất giọng lạnh lùng: "Sư muội, trách phạt lần trước còn chưa đủ? Muội muốn tìm đường chết sao."
"Sư huynh, muội chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà, sao huynh lại tức giận, cũng không biết nàng ta có gì tốt, mà các huynh đều bị mê hoặc mất hồn." Triệu Hân Linh nhớ tới sự việc lần trước lòng vẫn còn sợ hãi, nghe quát lớn sư huynh, lại uất ức, "Sư huynh, nàng ta có gì tốt? Muội kém nàng ta chỗ nào chứ?"
"Tốt xấu đều không liên quan gì đến muội, tốt nhất muội nên nhớ rõ bổn phận của mình, nếu lại không đúng mực, ta thấy muội cũng đừng tiếp tục ở lại đây nữa." Quân Nho vung tay áo, xoay người liền bước vào lầu các.
Triệu Hân Linh nắm chặt hai tay, móng tay bấu thật sâu vào da thịt, trong lòng cũng hiểu hắn không dọa mình, nghĩ đến lúc trẻ nàng bị phụ thân đưa đến nơi này học tập, không phải cũng chính vì người nọ sao, cố gắng nhiều năm như vậy chẳng lẽ đều để làm áo cưới cho người khác? Tuyệt đối không thể. Trong lòng nàng cực kỳ cáu giận, "Hứ, tức chết ta rồi." Thở ra một hơi thật mạnh, tạm thời nuốt cơn giận này xuống trước, có một số việc nàng không nên làm, chỉ cần có tiền có quyền sẽ có người thay làm nàng.
Quân Nho túm lấy tiểu sư muội định kéo ra một chỗ dạy dỗ, hắn giải quyết bất cứ chuyện gì cũng có đạo lý rõ ràng, vừa đụng đến đến nữ nhân cãi nhau, liền hoàn toàn hết cách, khẽ giọng nhún nhường, "Minh Kỳ, muội cũng nói ít hai câu đi, muội vừa đồng ý với ta mà."
"Sư huynh, huynh đừng lôi kéo muội, hôm nay nhất định muội phải dạy dỗ nàng ta một chút." Mặt ngọc của Triệu Hân Linh rét lạnh, trợn mắt nhìn, nàng ta xem Lý Minh Kỳ là hạt cát trong mắt, cho dù khóc cũng phải xả trôi hạt cát này ra.
Sao Quân Nho có thể buông tay, trong bụng vị chủ nhân kia còn chứa một vị nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chưa nói Ngạn Khanh sẽ phản ứng thế nào, bản thân hắn cũng không thể tha thứ cho mình, nhìn sắc mặt muốn ăn thịt người của tiểu sư muội, bỗng dưng sinh ra một sự phiền chán, giọng điệu cũng cứng rắn hơn, "Hân Linh, đừng náo loạn."
Noãn nhi vừa thấy tình thế không tốt, vội vàng bước ra hoà giải, "Noãn nhi bái kiến đại gia, bái kiến Lý cô nương." Ban đầu đúng là nàng ta muốn xem thử Lý cô nương trước mắt sẽ phản ứng thế nào, nhìn kỹ ra, người theo hầu bên cạnh không phải cũng là nha đầu bên người Tứ gia nhà mình sao.
Hai ngày nay, vài vị tỷ muội trong các đều hoặc nhiều hoặc ít nghe đến đại danh của Lý Minh Kỳ, vốn tưởng rằng cũng chỉ là một chủ nhân không leo được đến nơi thanh nhã, nhưng hôm nay vừa nhìn thấy, chỉ khí thế đã bất phàm rồi. Dù sao, có thể lọt vào mắt Tứ gia cũng không phải là chuyện dễ dàng.
"Noãn nhi cô nương khách sáo rồi." Trên mặt Lý Minh Kỳ mang theo nụ cười xa cách, ý cười không đọng đáy mắt, đuôi mắt đuôi lông mày còn mang theo chút lạnh lùng lơ đễnh.
Triệu Hân Linh cắn cắn môi, oán hận nói: "Noãn nhi, ngươi không phải khách sáo với nàng ta. Không tự nhìn xem mình có đức hạnh, lại vì được cưng chìu mà kiêu ngạo. Làm tiểu sư huynh ta bị thương còn có mặt mũi theo tới Vô Trần cung, hừ, ta xem ngươi có thể đắc ý được mấy ngày." Vừa nói vừa uất ức trừng mắt nhìn Quân Nho, trong đôi mắt long lanh như có ngàn câu vạn chữ muốn nói.
"Hân Linh." Tính tình nhã nhặn của Quân Nho bị đánh phá, nhịn không được quát khẽ một tiếng, ngay sau đó nói: "Minh Kỳ, muội đừng để trong lòng, tiểu sư muội nhanh mồm nhanh miệng, khiến muội không thoải mái, ta xin lỗi muội."
Lý Minh Kỳ thầm nghĩ, lòng ngươi đã thiên vị đến thế, còn muốn nàng nói gì đây? "Quân đại ca, huynh khách sáo rồi, Minh Kỳ thật lấy làm xấu hổ." Nàng quyết định bỏ qua ánh nhìn khiêu khích, khẽ cười nói: "Quân đại ca, đi suốt một ngày đường, muội hơi mệt, không biết có phòng để muội về nghỉ không?" Lý Minh Kỳ không nhẹ không nặng bỏ một câu, không muốn nổi giận như trước kia nữa, thấy người này nhất định phải xoay người bỏ đi, lúc này không giống ngày xưa, thân là tù nhân phải có tự giác của tù nhân, chỉ là ngươi nghiêm mặt với ta thì cũng đừng vội trách ta khiến ngươi sượng mặt.
Quân Nho đương nhiên biết tính tình người này, ngay cả đối mặt với gương mặt lạnh của Ngạn Khanh cũng dám nhuộm máu dao găm, những người khác nàng sẽ để vào mắt sao? Noãn nhi cũng là người có tầm mắt, "Có có có chứ, đã sớm sắp xếp cho cô nương xong, lát nữa sẽ đưa cô nương đến đó."
"Hừ, Lý Minh Kỳ, ngày lành của ngươi sắp chấm dứt rồi, ta sẽ chờ đến ngày ngươi bị đuổi ra khỏi đây. Ta cho ngươi biết, ít ngày nữa tiểu sư huynh của ta sẽ thành hôn, tân nương không phải là ngươi, không biết ngươi có cảm tưởng gì nhỉ?" Triệu Hân Linh cười nhẹ một tiếng, có chút ác độc nhìn nàng, khoái trá nghĩ, ngươi được Tứ sư huynh xem trọng, leo lên giường sư huynh, kết quả thế nào? Tiền mất tật mang! Lý Minh Kỳ, ngươi cho là ngươi thông minh lắm sao? A, kết quả ngươi cũng chỉ là một trò cười, nhất định ta sẽ biến ngươi thành một trò cười, dẫm nát cả đời ngươi dưới chân, vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được.
"Chủ nhân, ngài đừng nghe lời Ngũ cô nương, trong lòng cung chủ chỉ có ngài." Phượng Nhã nghe không nổi nữa, "Đại gia, nô tỳ đưa chủ nhân đi nghỉ ngơi."
"Thứ ăn cây táo, rào cây sung, hồi cung xem ta sẽ trừng trị ngươi thế nào." Roi mềm bên hông như con rắn linh hoạt le lưỡi đánh úp về phía Phượng Nhã, bị Quân Nho bắt được, hắn thầm nén lửa giận, hận không thể một tát đánh qua, hai nắm tay nắm thật chặc, đoạt lấy roi mềm, vứt lên mặt đất, có chút áy náy hành lễ với Lý Minh Kỳ, "Minh Kỳ, muội đừng nghĩ nhiều, trở về Ngạn Khanh sẽ giải thích với muội."
Triệu Hân Linh bị kéo một cái, lảo đảo, nàng ta đỏ hai mắt, oán hận dậm chân, "Lý Minh Kỳ, chúng ta chờ xem." Dứt lời, cúi đầu tránh mắt dưới ánh nhìn của đại sư huynh.
Tim Lý Minh Kỳ suýt ngừng đập, có chút đau đớn hít thở không thông, giải thích? Giải thích cái gì? Con ngươi đen chớp chớp, "Quân đại ca, đây cũng không phải là điều ta muốn. Noãn nhi cô nương, làm phiền rồi." Trước khi đi lại liếc mắt nhìn Triệu Hân Linh một cái, không biết trong hai ta ai là trò cười, thử xem ai mới có thể là người cười cuối cùng.
Noãn nhi hơi cúi đầu, "Lý cô nương, mời đi bên này." Bước sen nhẹ nhàng, có một mùi hương ngọt ngào tinh tế xông vào mũi.
Quân Nho nhìn các nàng đi xa, vung tay bắt được cánh tay Triệu Hân Linh, cất giọng lạnh lùng: "Sư muội, trách phạt lần trước còn chưa đủ? Muội muốn tìm đường chết sao."
"Sư huynh, muội chỉ là ăn ngay nói thật thôi mà, sao huynh lại tức giận, cũng không biết nàng ta có gì tốt, mà các huynh đều bị mê hoặc mất hồn." Triệu Hân Linh nhớ tới sự việc lần trước lòng vẫn còn sợ hãi, nghe quát lớn sư huynh, lại uất ức, "Sư huynh, nàng ta có gì tốt? Muội kém nàng ta chỗ nào chứ?"
"Tốt xấu đều không liên quan gì đến muội, tốt nhất muội nên nhớ rõ bổn phận của mình, nếu lại không đúng mực, ta thấy muội cũng đừng tiếp tục ở lại đây nữa." Quân Nho vung tay áo, xoay người liền bước vào lầu các.
Triệu Hân Linh nắm chặt hai tay, móng tay bấu thật sâu vào da thịt, trong lòng cũng hiểu hắn không dọa mình, nghĩ đến lúc trẻ nàng bị phụ thân đưa đến nơi này học tập, không phải cũng chính vì người nọ sao, cố gắng nhiều năm như vậy chẳng lẽ đều để làm áo cưới cho người khác? Tuyệt đối không thể. Trong lòng nàng cực kỳ cáu giận, "Hứ, tức chết ta rồi." Thở ra một hơi thật mạnh, tạm thời nuốt cơn giận này xuống trước, có một số việc nàng không nên làm, chỉ cần có tiền có quyền sẽ có người thay làm nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.