Chương 105: Nổi nóng
Văn hội
28/12/2016
Trầm Ngạn Khanh đương nhiên cảm giác được khác thường của nàng, hắn
không nghĩ theo cách đó, chỉ cho là mình có việc giấu nàng, khiến nàng
khó chịu, hôn hôn mặt nàng trấn an, không nói một lời ôm nàng cất bước
vào tân phòng.
Vào trong, Lý Minh Kỳ giãy dụa muốn xuống, ngặt nỗi người nào đó không buông tay, "Trầm Ngạn Khanh, chàng buông thiếp xuống." Thực tức giận, không muốn quan tâm đến chàng.
Trầm Ngạn Khanh nén giọng cười cười, vô cùng gợi cảm, ôm nàng lên giường, "Được được, buông nàng xuống."
Lý Minh Kỳ bị hắn giở trò đành hết cách, hai tay chống lên giường, hai chân bám cạnh giường, "Trầm Ngạn Khanh, chưa từng thấy ai mặt dày như chàng."
"Nương tử đừng giận, để vi phu hầu hạ nàng đi ngủ." Trầm Ngạn Khanh ngồi xổm xuống bên giường, cực kỳ nghiêm túc cởi giày cho nàng, sau đó là tất, hai tay cầm chân nàng không buông.
Ánh mắt của hắn thành kính, mang theo nhiệt độ hòa tan nàng. Mặt Lý Minh Kỳ như bị lửa đốt, đỏ ửng, bàn chân xinh xắn trắng mượt giật giật, muốn rút ra, đáng tiếc không thể như nguyện, nàng cất giọng như muỗi kêu, "Ngạn. . . Khanh, chàng buông ra." Bộ dạng này của hắn, khiến nàng thực luống cuống.
Đôi mắt sâu như biển của Trầm Ngạn Khanh từ bàn chân trần của nàng dần dần hướng lên trên, lưu luyến từng tất da thịt trên người nàng, cuối cùng nhìn đến gương mặt đỏ bừng của nàng, "Kỳ Kỳ, ta yêu nàng." Theo lời yêu thương dịu dàng còn có nụ hôn mềm nhẹ, đốt nóng gót sen tuyết trắng của nàng.
Lý Minh Kỳ quên cả phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đẹp mịt mờ hơi nước lập tức mở to, nghĩ, nên đáp lại bao nhiêu cho đủ đây? Lời của nàng còn đảo quanh đầu lưỡi, nam nhân kia đã đứng dậy, trực tiếp đè xuống, đôi môi nóng rực cũng hôn xuống.
Trầm Ngạn Khanh hôn dịu dàng mà ngang ngược, không để lại cho nàng một khe hở, hôn đến khi nàng không thở nổi, trừ phát ra tiếng hô rất nhỏ thì chẳng thể làm gì khác.
Trầm Ngạn Khanh dịu dàng cẩn thận, trong đó lại ẩn chứa vài phần vội vàng nóng ruột.
Tất thảy mọi chuyện phát sinh đêm nay khiến hắn phiền chán không nói nên lời, lửa trong lòng cháy sáng, hắn nóng lòng cảm nhận được mềm mại của nàng, muốn đưa thân vào thế giới của nàng, giống như chỉ như vậy, mới không mất đi lý trí.
Hôn đến khi bốc lửa, hắn gấp gáp muốn càng nhiều, thế nên vừa hôn liền không thể dừng lại.
Lý Minh Kỳ cảm thấy đầu lưỡi bị hút mạnh, ngang ngược của hắn dần dần làm chủ lý trí của nàng, lời ra khỏi miệng đều vỡ vụn bởi nụ hôn.
Trầm Ngạn Khanh đẩy thân vào người nàng, khẽ đè nặng nàng, đối mặt kết hợp với nhau, rướn người hôn đôi môi đã sưng đỏ của nàng, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, ôm chặt ta."
Hai mắt Lý Minh Kỳ ngập nước, cảm thấy nam nhân này không bình thường, rốt cuộc là sao vậy? Với tay thong thả nhưng kiên định ôm lấy bờ vai hắn, rướn người hùa theo động tác của hắn, "Ngạn Khanh, thiếp đây."
Sau một phen điên Long đảo Phượng, vấn đề ban đầu nàng muốn nói đều bay biến hết.
Trước khi ngủ Lý Minh Kỳ vẫn còn nghi hoặc, quấy nhiễu nàng như dây đàn căng thẳng không muốn buông, "Ngạn Khanh, chàng vẫn chưa trả lời vấn đề của thiếp."
Trầm Ngạn Khanh ôm nàng, vốn tưởng nàng đã quên, không ngờ vẫn chấp nhất như vậy, "Kỳ Kỳ, thức đêm không tốt cho con, ngủ sớm đi thôi, có việc gì ngày mai hãy nói, được không?" Ngậm lấy môi nàng hôn tỉ mỉ, tay phải vỗ về nàng, "Ngủ đi."
Lý Minh Kỳ quả có mệt mỏi, được hắn vỗ về cực kỳ thoải mái, mơ mơ màng màng nghĩ, hôm nay bị chàng lừa bịp, vậy mai thì sao, việc này không thể để yên, càng không muốn nàng biết, nàng càng muốn biết, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất.
Trầm Ngạn Khanh ôm thân thể thơm mềm của nàng, lòng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Trong bóng đêm, hắn mở to đôi mắt, chẳng hề buồn ngủ, Kỳ Kỳ, nàng tin ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng.
Hôm sau, trong cơn oán hận cuộn trào, Lý Minh Kỳ chịu đựng sự choáng váng mà tỉnh lại.
Lúc nàng tỉnh, Trầm Ngạn Khanh vẫn còn đang ngủ, ngủ không hề đề phòng. Thường ngày cả người góc cạnh, có thể đóng băng người đến chết, ai thấy mà không sợ? Không ngờ sau khi ngủ, vẻ mặt lại mềm mại đến thế, ẩn chứa dịu dàng, giống một đứa trẻ.
Lý Minh Kỳ nhìn mà không khỏi lộ ra chút tươi cười, trở mình, trực tiếp nằm úp vào lòng hắn. Với tay lướt qua mày kiếm đen như mực, mũi cao như núi, đôi môi mỏng hơi nhạt màu của hắn. Cuối cùng tầm mắt rơi xuống cổ hắn, nơi đó có một vết bầm đỏ, trong mắt nàng hiện lên chút tinh ranh, lại mút lên đó một chút.
"Ngạn Khanh, Trầm Ngạn Khanh?" Thử gọi hai tiếng, vẫn không có phản ứng. Lý Minh Kỳ nghĩ, chàng cứ giả vờ đi, xem có thể giả vờ đến bao giờ.
Nàng đánh bạo hôn lên khóe môi hắn, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi hơi khô của hắn, vẫn không phản ứng, thật còn đang ngủ? Tâm tình vui vẻ, Lý Minh Kỳ bắt đầu làm xằng làm bậy.
Đêm qua Trầm Ngạn Khanh không tài nào ngủ được, tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, sở dĩ giả bộ ngủ, chính vì muốn biết nàng định làm gì, nào biết cả buổi sáng, nương tử lại bắt đầu đốt lửa, cảm thấy dục vọng có xu thế ngóc đầu dậy, hắn vội vàng siết chặt đôi tay, dùng cằm vô cùng thân thiết cọ cọ mặt nàng, "Kỳ Kỳ, đừng gây chuyện với vi phu, trời còn sớm, nàng ngủ thêm một lát, được không?"
Lý Minh Kỳ mơ hồ lên tiếng, gặm làm cằm hắn có một vệt đỏ ửng, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, tưởng tượng cảnh hắn mang dấu hôn ra cửa, không nhịn được mà bật cười, "Tướng công à, có phải tối qua chàng đã làm chuyện gì có lỗi với thiếp không?"
Trầm Ngạn Khanh sợ nàng đè lên bụng, ôm hông kéo nàng nằm xuống, mặt đối mặt, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa nhau, "Kỳ Kỳ, nàng nghĩ ngợi lung tung gì đó?"
Lý Minh Kỳ quấn tay lên cổ hắn, thân mình tựa vào lồng ngực hắn, chớp đôi mắt to ngập nước, "Tướng công, hôm qua chàng vừa hứa là nhất định không dối gạt thiếp, kết quả chưa được một ngày chàng đã thất hứa, chàng nói xem, có phải là chàng không còn yêu thiếp, có phải đã thay lòng đổi dạ rồi không?"
Trầm Ngạn Khanh đen mặt, chần chừ dùng sức vỗ mông nàng hai cái, "Nàng học ai vậy hả? Nói bậy bạ gì thế? Đáng đánh."
Lý Minh Kỳ thật muốn nổi nóng, lại không muốn chui vào thế cục mà hắn sắp đặt, chớp chớp mắt, cố nhịn xuống, dùng mặt cọ cọ lồng ngực hắn, thật đáng thương mà làm nũng, "Tướng công, chàng hung hăng gì chứ, đánh người là không đúng." Mình cứ nhịn trước đã, chịu đựng cơn xúc động muốn gầm rống, thật vất vả mà.
"Kỳ Kỳ, nàng đã không muốn ngủ, vậy chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi." Lửa đã bị nàng khơi dậy, tay phải thuần thục chui vào áo đơn của nàng, vuốt ve đường cong nơi eo, cảm nhận da thịt trắng mịn dưới tay.
Lý Minh Kỳ bị gậy ông đập lưng ông, đỏ mặt trừng hắn, dùng sức kéo tay hắn ra ngoài, đáng tiếc sức lực không bằng người. Sao có thể tiếp tục trò chuyện đây? Mỗi lần nàng nhắc tới, hắn liền dùng phương thức này di dời sự chú ý của nàng, thật đáng xấu hổ, tức giận mắng: "Tinh trùng lên não, cút ngay cho thiếp."
Bộ dạng này rơi vào mắt hắn, lại là phong tình vạn chủng, Trầm Ngạn Khanh thâm tình trêu đùa nàng, tay càng hăng hái vuốt ve, "Kỳ Kỳ, chúng ta làm đi."
Lý Minh Kỳ không thể nhịn được nữa, "Cả ngày chỉ biết làm, họ Trầm kia, thiếp và chàng nói chuyện chính đi."
Trầm Ngạn Khanh cọ cọ mặt nàng, ôm siết hông nàng, khàn khàn lên tiếng, "Luyện công cũng là chuyện chính, chúng ta luyện công đi."
Lý Minh Kỳ bùng nổ luôn, "Luyện luyện luyện, không luyện thì làm, họ Trầm kia, sống chỉ vì thế sao, thiếp muốn ra ở riêng, ở riêng." Môi đỏ mọng khép mở, nhất định phải chèn ép đến cùng, phải chiến tranh lạnh.
"Là ai cả buổi sáng vừa hôn vừa sờ?" Tâm tình Trầm Ngạn Khanh tốt, nói đạo lý với nàng, không ngờ lại bị nương tử nổi giận trực tiếp đá ra khỏi chăn.
Vào trong, Lý Minh Kỳ giãy dụa muốn xuống, ngặt nỗi người nào đó không buông tay, "Trầm Ngạn Khanh, chàng buông thiếp xuống." Thực tức giận, không muốn quan tâm đến chàng.
Trầm Ngạn Khanh nén giọng cười cười, vô cùng gợi cảm, ôm nàng lên giường, "Được được, buông nàng xuống."
Lý Minh Kỳ bị hắn giở trò đành hết cách, hai tay chống lên giường, hai chân bám cạnh giường, "Trầm Ngạn Khanh, chưa từng thấy ai mặt dày như chàng."
"Nương tử đừng giận, để vi phu hầu hạ nàng đi ngủ." Trầm Ngạn Khanh ngồi xổm xuống bên giường, cực kỳ nghiêm túc cởi giày cho nàng, sau đó là tất, hai tay cầm chân nàng không buông.
Ánh mắt của hắn thành kính, mang theo nhiệt độ hòa tan nàng. Mặt Lý Minh Kỳ như bị lửa đốt, đỏ ửng, bàn chân xinh xắn trắng mượt giật giật, muốn rút ra, đáng tiếc không thể như nguyện, nàng cất giọng như muỗi kêu, "Ngạn. . . Khanh, chàng buông ra." Bộ dạng này của hắn, khiến nàng thực luống cuống.
Đôi mắt sâu như biển của Trầm Ngạn Khanh từ bàn chân trần của nàng dần dần hướng lên trên, lưu luyến từng tất da thịt trên người nàng, cuối cùng nhìn đến gương mặt đỏ bừng của nàng, "Kỳ Kỳ, ta yêu nàng." Theo lời yêu thương dịu dàng còn có nụ hôn mềm nhẹ, đốt nóng gót sen tuyết trắng của nàng.
Lý Minh Kỳ quên cả phản ứng, chỉ có thể ngơ ngác nhìn hắn, đôi mắt đẹp mịt mờ hơi nước lập tức mở to, nghĩ, nên đáp lại bao nhiêu cho đủ đây? Lời của nàng còn đảo quanh đầu lưỡi, nam nhân kia đã đứng dậy, trực tiếp đè xuống, đôi môi nóng rực cũng hôn xuống.
Trầm Ngạn Khanh hôn dịu dàng mà ngang ngược, không để lại cho nàng một khe hở, hôn đến khi nàng không thở nổi, trừ phát ra tiếng hô rất nhỏ thì chẳng thể làm gì khác.
Trầm Ngạn Khanh dịu dàng cẩn thận, trong đó lại ẩn chứa vài phần vội vàng nóng ruột.
Tất thảy mọi chuyện phát sinh đêm nay khiến hắn phiền chán không nói nên lời, lửa trong lòng cháy sáng, hắn nóng lòng cảm nhận được mềm mại của nàng, muốn đưa thân vào thế giới của nàng, giống như chỉ như vậy, mới không mất đi lý trí.
Hôn đến khi bốc lửa, hắn gấp gáp muốn càng nhiều, thế nên vừa hôn liền không thể dừng lại.
Lý Minh Kỳ cảm thấy đầu lưỡi bị hút mạnh, ngang ngược của hắn dần dần làm chủ lý trí của nàng, lời ra khỏi miệng đều vỡ vụn bởi nụ hôn.
Trầm Ngạn Khanh đẩy thân vào người nàng, khẽ đè nặng nàng, đối mặt kết hợp với nhau, rướn người hôn đôi môi đã sưng đỏ của nàng, "Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ, ôm chặt ta."
Hai mắt Lý Minh Kỳ ngập nước, cảm thấy nam nhân này không bình thường, rốt cuộc là sao vậy? Với tay thong thả nhưng kiên định ôm lấy bờ vai hắn, rướn người hùa theo động tác của hắn, "Ngạn Khanh, thiếp đây."
Sau một phen điên Long đảo Phượng, vấn đề ban đầu nàng muốn nói đều bay biến hết.
Trước khi ngủ Lý Minh Kỳ vẫn còn nghi hoặc, quấy nhiễu nàng như dây đàn căng thẳng không muốn buông, "Ngạn Khanh, chàng vẫn chưa trả lời vấn đề của thiếp."
Trầm Ngạn Khanh ôm nàng, vốn tưởng nàng đã quên, không ngờ vẫn chấp nhất như vậy, "Kỳ Kỳ, thức đêm không tốt cho con, ngủ sớm đi thôi, có việc gì ngày mai hãy nói, được không?" Ngậm lấy môi nàng hôn tỉ mỉ, tay phải vỗ về nàng, "Ngủ đi."
Lý Minh Kỳ quả có mệt mỏi, được hắn vỗ về cực kỳ thoải mái, mơ mơ màng màng nghĩ, hôm nay bị chàng lừa bịp, vậy mai thì sao, việc này không thể để yên, càng không muốn nàng biết, nàng càng muốn biết, nghĩ đi nghĩ lại liền ngủ mất.
Trầm Ngạn Khanh ôm thân thể thơm mềm của nàng, lòng đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Trong bóng đêm, hắn mở to đôi mắt, chẳng hề buồn ngủ, Kỳ Kỳ, nàng tin ta, ta sẽ không để cho bất luận kẻ nào tổn thương nàng.
Hôm sau, trong cơn oán hận cuộn trào, Lý Minh Kỳ chịu đựng sự choáng váng mà tỉnh lại.
Lúc nàng tỉnh, Trầm Ngạn Khanh vẫn còn đang ngủ, ngủ không hề đề phòng. Thường ngày cả người góc cạnh, có thể đóng băng người đến chết, ai thấy mà không sợ? Không ngờ sau khi ngủ, vẻ mặt lại mềm mại đến thế, ẩn chứa dịu dàng, giống một đứa trẻ.
Lý Minh Kỳ nhìn mà không khỏi lộ ra chút tươi cười, trở mình, trực tiếp nằm úp vào lòng hắn. Với tay lướt qua mày kiếm đen như mực, mũi cao như núi, đôi môi mỏng hơi nhạt màu của hắn. Cuối cùng tầm mắt rơi xuống cổ hắn, nơi đó có một vết bầm đỏ, trong mắt nàng hiện lên chút tinh ranh, lại mút lên đó một chút.
"Ngạn Khanh, Trầm Ngạn Khanh?" Thử gọi hai tiếng, vẫn không có phản ứng. Lý Minh Kỳ nghĩ, chàng cứ giả vờ đi, xem có thể giả vờ đến bao giờ.
Nàng đánh bạo hôn lên khóe môi hắn, đầu lưỡi liếm liếm đôi môi hơi khô của hắn, vẫn không phản ứng, thật còn đang ngủ? Tâm tình vui vẻ, Lý Minh Kỳ bắt đầu làm xằng làm bậy.
Đêm qua Trầm Ngạn Khanh không tài nào ngủ được, tinh thần vẫn vô cùng phấn chấn, sở dĩ giả bộ ngủ, chính vì muốn biết nàng định làm gì, nào biết cả buổi sáng, nương tử lại bắt đầu đốt lửa, cảm thấy dục vọng có xu thế ngóc đầu dậy, hắn vội vàng siết chặt đôi tay, dùng cằm vô cùng thân thiết cọ cọ mặt nàng, "Kỳ Kỳ, đừng gây chuyện với vi phu, trời còn sớm, nàng ngủ thêm một lát, được không?"
Lý Minh Kỳ mơ hồ lên tiếng, gặm làm cằm hắn có một vệt đỏ ửng, nhìn thế nào cũng thấy buồn cười, tưởng tượng cảnh hắn mang dấu hôn ra cửa, không nhịn được mà bật cười, "Tướng công à, có phải tối qua chàng đã làm chuyện gì có lỗi với thiếp không?"
Trầm Ngạn Khanh sợ nàng đè lên bụng, ôm hông kéo nàng nằm xuống, mặt đối mặt, chóp mũi chạm nhau, hơi thở hòa nhau, "Kỳ Kỳ, nàng nghĩ ngợi lung tung gì đó?"
Lý Minh Kỳ quấn tay lên cổ hắn, thân mình tựa vào lồng ngực hắn, chớp đôi mắt to ngập nước, "Tướng công, hôm qua chàng vừa hứa là nhất định không dối gạt thiếp, kết quả chưa được một ngày chàng đã thất hứa, chàng nói xem, có phải là chàng không còn yêu thiếp, có phải đã thay lòng đổi dạ rồi không?"
Trầm Ngạn Khanh đen mặt, chần chừ dùng sức vỗ mông nàng hai cái, "Nàng học ai vậy hả? Nói bậy bạ gì thế? Đáng đánh."
Lý Minh Kỳ thật muốn nổi nóng, lại không muốn chui vào thế cục mà hắn sắp đặt, chớp chớp mắt, cố nhịn xuống, dùng mặt cọ cọ lồng ngực hắn, thật đáng thương mà làm nũng, "Tướng công, chàng hung hăng gì chứ, đánh người là không đúng." Mình cứ nhịn trước đã, chịu đựng cơn xúc động muốn gầm rống, thật vất vả mà.
"Kỳ Kỳ, nàng đã không muốn ngủ, vậy chúng ta làm chút chuyện có ý nghĩa đi." Lửa đã bị nàng khơi dậy, tay phải thuần thục chui vào áo đơn của nàng, vuốt ve đường cong nơi eo, cảm nhận da thịt trắng mịn dưới tay.
Lý Minh Kỳ bị gậy ông đập lưng ông, đỏ mặt trừng hắn, dùng sức kéo tay hắn ra ngoài, đáng tiếc sức lực không bằng người. Sao có thể tiếp tục trò chuyện đây? Mỗi lần nàng nhắc tới, hắn liền dùng phương thức này di dời sự chú ý của nàng, thật đáng xấu hổ, tức giận mắng: "Tinh trùng lên não, cút ngay cho thiếp."
Bộ dạng này rơi vào mắt hắn, lại là phong tình vạn chủng, Trầm Ngạn Khanh thâm tình trêu đùa nàng, tay càng hăng hái vuốt ve, "Kỳ Kỳ, chúng ta làm đi."
Lý Minh Kỳ không thể nhịn được nữa, "Cả ngày chỉ biết làm, họ Trầm kia, thiếp và chàng nói chuyện chính đi."
Trầm Ngạn Khanh cọ cọ mặt nàng, ôm siết hông nàng, khàn khàn lên tiếng, "Luyện công cũng là chuyện chính, chúng ta luyện công đi."
Lý Minh Kỳ bùng nổ luôn, "Luyện luyện luyện, không luyện thì làm, họ Trầm kia, sống chỉ vì thế sao, thiếp muốn ra ở riêng, ở riêng." Môi đỏ mọng khép mở, nhất định phải chèn ép đến cùng, phải chiến tranh lạnh.
"Là ai cả buổi sáng vừa hôn vừa sờ?" Tâm tình Trầm Ngạn Khanh tốt, nói đạo lý với nàng, không ngờ lại bị nương tử nổi giận trực tiếp đá ra khỏi chăn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.