Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 111: Từ biệt

Văn hội

28/12/2016

Lúc bốn huynh đệ đánh nhau trong trường luyện võ, Lý Minh Kỳ đang dạy dỗ Bạch Trản, tai thoáng nghe thấy sau viện có tiếng đánh nhau, hơn nữa động tĩnh cũng không nhỏ, hai nha đầu ngóng xa nhìn ra, hay thật, cung chủ cùng mấy vị Đường chủ đánh nhau rồi.

Đánh nhau rồi sao? Hai nha đầu kêu réo rối rít, kêu réo đến mức nàng choáng váng, không nói hai lời mặc y phục giúp nàng, lôi kéo nàng phải đến sau viện xem náo nhiệt, xem náo nhiệt xong, chút buồn bực trong lòng lập tức tan sạch, cảm thấy mỹ mãn ôm Tiểu Bạch trở về phòng.

Vừa vào phòng liền thấy Kiếm Hâm ngồi trên ghế tự rót trà uống một mình, hạ nhân trong hiên Ngô Đồng đều biết nàng ta, nên không ngăn lại, trực tiếp để nàng ta vào.

"Hâm nhi, cuối cùng cũng gặp được ngươi." Lý Minh Kỳ thật sự vui mừng, vốn nghĩ hôm qua nàng ta sẽ ở bên mình, ai ngờ chẳng thấy bóng người đâu, cũng không biết đi đâu làm gì, rất không có tình tỷ muội.

Kiếm Hâm ngồi thẳng lưng nơi đó, trên mặt mỉm cười, nghe thấy nàng trêu ghẹo, cười nói: "Tiểu Kỳ Kỳ đang sửa lưng tỷ tỷ sao?"

Gì mà tiểu? Thật là, lại còn lải nhải tỷ tỷ nữa, chiếm loạn tiện nghi, nàng đưa Tiểu Bạch cho Phượng Ngọc, nhìn nhìn nàng ta, không nói lời nào, chờ nàng ta tự cung khai.

Kiếm Hâm đặt chén trà xuống, đứng dậy chọc ghẹo Tiểu Bạch, "Ái chà, cún con thật đáng yêu, sao mà có được? Chờ có cơ hội, tỷ tỷ sẽ tặng ngươi một con thỏ trắng, có vẻ thích hợp hơn."

"Hâm nhi, ngươi còn nói bậy xem ta có may miệng ngươi không." Dám nói nàng giống thỏ, chọc nàng tức chết mà.

"Nhìn xem kìa, thỏ trắng nhỏ nóng giận rồi, muốn cắn người rồi."

Biết rõ nàng ta đang trêu đùa mình, cũng không buồn bực, hai tỷ muội nói cười nhốn nháo, cực kỳ vui vẻ.

"Có phải rất đáng yêu không? Ta đặt cho nó cái tên, gọi là Tiểu Bạch, nghe Trầm Ngạn Khanh nói, là Quân Nho tặng."

"Thật khiến người yêu thích, cho nên ngươi bèn có mới nới cũ? Kỳ Kỳ, ngươi như vậy là không tốt."



Lý Minh Kỳ đen mặt, cái gì mà có mới nới cũ? "Ngươi đang nói gì vậy?" Sao nàng nghe mà không hiểu?

"Ngươi còn không thừa nhận, lúc ta vào viện, thấy Bạch Trản ủ rũ rời đi, không phải do ngươi ức hiếp sao?" Liếc xéo nàng, trong viện này, trừ nữ chủ nhân, còn ai dám chọc con hổ hung hăng đó.

Cuối cùng cũng hiểu ra, nhớ tới hành vi của Bạch Trản, lòng nàng tràn đầy vô lực, ngẫm lại ót cũng đổ mồ hôi, "Đừng nói nữa, con hổ này ỷ lớn hiếp nhỏ, thật đáng giận."

Không biết làm sao bèn kể chuyện hồi sáng sinh động như thật lại một lần, chọc Kiếm Hâm cười ha ha, nửa ngày không khép miệng được, "Ngươi còn cười, ngươi nói có phải nó muốn tự tìm phiền phức không."

Kiếm Hâm ôm Tiểu Bạch yêu thích hôn hai cái, "Kỳ Kỳ ngoan à, ngươi thật không hiểu hay giả vờ không hiểu, Bạch Trản là đang ghen tị."

Một con hổ lớn ăn no lại đi tranh giành tình cảm với một con cún nhỏ? Không phải chứ, "Ghen tị?"

"Đúng vậy, ngươi phải tôn trọng tình cảm của Bạch Trản với ngươi, không thể tổn thương nó, ta thấy Bạch Trản rất có nhân tính." Nàng nói giống như đang kể một chuyện thật bình thường, Lý Minh Kỳ nghe mà bán tín bán nghi, về sau nên quan sát nhiều hơn.

Kiếm Hâm nhìn nhìn phòng tân hôn, hít một hơi thật sâu, đời này nàng ta có thể có một ngày như vậy không? Thực hâm mộ Kỳ Kỳ, cũng chân thành vui mừng cho nàng, "Kỳ Kỳ, ta chứng kiến ngươi thành thân, thấy hắn quan tâm đến ngươi như vậy, ta thật sự vui vẻ thay ngươi, nếu vậy. . . Ta cũng có thể yên tâm rời đi rồi."

Đây là ý đồ khi đến, hàng năm nàng ta bôn ba trên giang hồ, chuyện ly biệt đã tập mãi thành quen, mặc dù trong lòng đầy không nỡ, nhưng đến lúc nên rời đi, liền cất bước.

Nụ cười trên mặt Lý Minh Kỳ cứng lại, thấy nàng ta không giống đang nói đùa, "Hâm nhi, sao đột nhiên ngươi lại muốn rời đi?" Chưa cho nàng chút chuẩn bị tâm lý nào.

"Nha đầu ngốc, cũng không phải sẽ không còn gặp lại." Kéo tay nàng, nắm chặt trong hai tay, "Các vị Tiên Thần Phật à, xin truyền tất cả sức mạnh của Kỳ Kỳ lại cho ta, để ta dũng cảm đối mặt với tương lai." Dũng cảm bước tới, đối mặt với các loại khó khăn, vẫn không sợ hãi.

Không tình nguyện trong lòng cũng không biểu hiện lên mặt, nàng đã học được cách khống chế cảm xúc, biết nàng ta sợ, biết nàng ta không nỡ, "Hâm nhi, không thể ở lại sao?"

Kiếm Hâm là người bạn đầu tiên của nàng, hai người từng chung hoạn nạn, từng cùng ăn gió nằm sương, cũng từng chia ngọt sẻ bùi. Nếu Hâm nhi đi rồi, ngay cả một người để nói chuyện riêng tư nàng cũng không có.



"Kỳ Kỳ, ngươi đừng chọc ta khóc."

Lý Minh Kỳ nén khụt khịt, "Bao lớn rồi, còn khóc nhè sao. Ngươi mau nói rõ, sao đột nhiên lại muốn rời đi?" Trước đó vài ngày, không phải từng nói là muốn nhờ Vô Trần cung giúp sao?

"Kỳ Kỳ, thật ra chẳng đột nhiên đâu, rời đi chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, ta có chuyện phải tự mình hoàn thành." Không chỉ báo thù cho cha, còn phải trọng chấn tiếng tăm của bộ tộc Kiếm thị, nàng không biết mình có thể đi bao xa, chỉ có thể đi một bước tính một bước, chẳng sợ đầu rơi máu chảy cũng muốn mở một con đường rộng thênh thang, cũng may nàng không phải chống đỡ một mình.

Lý Minh Kỳ thầm sốt ruột, thật lòng lo lắng cho nàng ta, nhưng cuống cuồng lo lắng thì có lợi ích gì? Bụng mình đang lớn, tình trạng thân thể còn chưa rõ, có thể giúp gì cho nàng ấy chứ? Vài câu an ủi có phải là quá mức trống rỗng rồi không? "Hâm nhi, ta biết mình không giữ được ngươi, có thể nói cho ta biết, ngươi muốn đi đâu không?"

Kiếm Hâm vỗ bờ vai nàng giễu cợt, "Kỳ Kỳ, ngươi bao lớn rồi? Sao còn lộ ra vẻ mặt này, không phải ta đi rồi sẽ không quay lại."

"Hâm nhi."

"Được rồi, trêu chọc ngươi thôi, lần xuống núi này, ta không đi một mình, Phong Nhã Tụng và Tô Diễn cũng sẽ cùng đi, cho nên ngươi đừng lo lắng, được không?"

Vô Trần cung và Hoan Hỉ cung lại đi cùng nhau sao? Nàng đã nói rồi mà, cái tên Phong Nhã Tụng kia chẳng việc gì lại xum xoe, không gian cũng trộm, không biết là có tâm địa gian xảo gì. Lý Minh Kỳ thoáng nghĩ một chút, nhạy bén cảm giác được vấn đề, xem ra bọn họ đã thống nhất về mặt lợi ích, bằng không cũng sẽ không cùng xuống núi làm việc, chỉ không biết là nhằm vào điều gì, "Hâm nhi, các ngươi đi tra xét việc gì?"

"Ta cũng không gạt ngươi, lúc ngươi gặp ta, vừa lúc ta bị người đuổi giết, ngươi còn nhớ không?"

Đương nhiên Lý Minh Kỳ nhớ rõ, "Là Thanh Y giáo?"

"Ừ, đó là kẻ thù diệt môn của ta, ta nhất định phải chính tay giết chết bọn họ." Giọng điệu lập tức dời đến đề tài khác, "Được rồi Kỳ Kỳ à, đừng suốt ngày nói mấy chuyện đánh đánh giết giết này, chúng ta bàn chút chuyện quan trọng thoải mái khoái trá đi." Mặc kệ Kỳ Kỳ biểu hiện khôn khéo thế nào, vẫn không thoát được bản chất tiểu thư khuê các, chưa từng gột rửa máu tươi, cũng chưa hề trải qua việc giang hồ lục đục báo thù, nàng ta hi vọng Kỳ Kỳ có thể rời xa mấy chuyện bát nháo này, hi vọng nàng có thể tiếp tục cuộc sống đơn thuần hạnh phúc.

"Hâm nhi, ngươi có việc gì cần giúp thì nhất định phải nói với ta, nếu có khả năng ta nhất định sẽ giúp." Lý Minh Kỳ là người trọng tình cảm, với người nàng quan tâm, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt, cũng không cần bất kỳ báo đáp nào. Bản thân quả thật không có năng lực khiến người kiêng kị tin phục, nhưng Trầm Ngạn Khanh lại có, chỉ cần có thể giúp Hâm nhi, nàng nguyện ý mở miệng cầu xin.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Phu Cường Sủng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook