Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 101: Tự gây nghiệp chướng

Văn hội

28/12/2016

Trong nhà tù âm u không thấy một cánh cửa sổ, đuốc cháy sáng bốn góc, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang rất nhỏ, trong phòng trừ dụng cụ tra tấn, trên đất trống còn có một cái bàn vuông nhỏ, trên mặt bàn có một khay hoa quả và một bình trà mới pha.

Triệu Hân Linh không nén nổi rùng mình, nàng ta còn lạ gì nhà tù u ám này, bao nhiêu cung nhân phạm lỗi đã từng bị quất roi ở đây, lại đã chứng kiến bao nhiêu cái chết? Nàng ta giương mắt nhìn, liếc một cái liền nhìn thấy tử sĩ của mình, các nàng bị xích sắt khóa lên tường, trên người không có vết thương, vết thương duy nhất là cằm bị tháo khớp. Đuôi mắt đảo qua, vẫn không nhìn thấy bóng dáng Quân Nho và Tô Diễn, chẳng lẽ hôm nay thật sự không thể yên ổn thoát ra sao? Nàng ta ngồi chồm hỗm trên mặt đất, rất biết vâng lời, hiếm khi nhu nhược nghe lời.

Trầm Ngạn Khanh ngồi ngay ngắn ở ghế trên, nhắm mắt nghỉ ngơi, không có ý mở miệng. Hắn có suy nghĩ của riêng mình, mọi việc đêm nay hắn đều nắm trong lòng bàn tay, cho nên không thể thật sự làm hắn tức giận, hắn làm như thế bất quá chỉ để một lần dọn sạch. Kỳ Kỳ của hắn đã là nữ chủ nhân trong cung, lại là phụ nữ có mang, hắn không cho phép có chút sơ xuất nào, người chướng mắt muốn mượn cơ hội này uy hiếp đều phải bị quét sạch mới tốt.

Phong Thiển Ảnh dạo vòng quanh bốn phạm nhân một vòng, đế giày tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng vang cộp cộp, "Tiểu sư muội, muội đang tìm ai, là Đại sư huynh hay Tam sư huynh của muội?"

Quân Nho và Tô Diễn mắt không thấy thì lòng sẽ không phiền, trực tiếp chọn cách lảng tránh, lựa chọn như thế mới là sáng suốt. Hôm trước Vô Trần Tử xuất quan, Ngạn Khanh cho người che giấu tin tức, không nói cho tiểu sư muội biết, mà sư phụ cũng chưa hề nhắc tới, sao bọn họ còn không rõ thái độ của ông. Tiểu sư muội cũng thật sự quá đua tranh, hồ đồ hết lần này đến lần khác, quả thật không thích hợp để ở lại trong cung, chỉ mong sao Ngạn Khanh nể chút tình cảm nhiều năm, có thể nương tay.

"Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, huynh giúp muội đi, van xin huynh, huynh mau giúp muội đi, muội không dám nữa, đó không phải là lỗi của muội, muội không trộm thứ gì hết, không có." Triệu Hân Linh nuốt nước bọt, vẫn quyết định mở miệng xin tha, đầu gối nhích tới vài bước, ôm lấy đùi Phong Thiển Ảnh, hốc mắt trong suốt lóe sáng, đuôi mắt thỉnh thoảng đảo về phía Trầm Ngạn Khanh, hôm nay tiểu sư huynh không nói một lời, lại khiến nàng ta vô cùng sợ hãi, khiến nàng ta không dám đến gần van xin.

Phong Thiển Ảnh không để ý đến nàng ta, nâng cằm Huyết Kiều Nhi, "Ngươi nói xem là lỗi của ai?"

"Mong Tô đường chủ suy xét, mọi việc đều là lỗi của nô tỳ, chủ nhân bị nô tỳ giấu giếm, chẳng hề hay biết." Huyết Kiều Nhi là nô tài nuôi trong nhà, mức độ trung thành là không thể hoài nghi, nàng ta cúi đầu nhìn chủ nhân nước mắt đầm đìa, cũng đỏ hốc mắt, thấy chủ nhân chịu khổ, chịu uất ức, lại không đành lòng, "Chủ nhân, ngài đừng sợ. Tô đường chủ, có trừng phạt gì cứ trút lên người nô tỳ, trăm ngàn lần đừng tổn thương chủ nhân, nô tỳ van xin ngài."

"Châm ngôn nói rất đúng, ngàn phòng vạn phòng - cướp nhà khó phòng, tiểu sư muội, muội trộm cái gì vậy?"

Nếu nàng ta chịu thẳng thắn, hắn đỡ phải động tay chân, nàng ta cũng có thể ít phải chịu khổ, ngặt nỗi có người lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, "Nhị sư huynh, huynh tin muội đi, muội thật sự không trộm gì cả, không có."

"Tiểu sư muội, muội có thể nói cho huynh biết, vì sao muội lại lén lút xuống núi không?" Phong Thiển Ảnh hào hoa phong nhã, lại không có ý định nhận người thân, như vậy thật quá khó coi.



"Muội. . . Nhị sư huynh, chỉ vì muội rất đau lòng, tiểu sư huynh thành thân, tân nương lại không phải là muội, mọi người còn nhốt muội lại. Mọi người đều không quan tâm đến muội, muội rất đau lòng, muội không biết phải ở lại trên núi thế nào nữa, lại không muốn giáp mặt nói lời từ biệt với mọi người, cho nên mới định rời đi." Không biết lời nói dối này có phải do nàng ta đã chuẩn bị sẵn hay không, dù sao lúc nói thật vô cùng chân thành sâu sắc, vô cùng yếu ớt đáng thương, hoàn toàn là một người bị hại.

Phong Thiển Ảnh nhếch lên một nụ cười ác ý, nắm chặt cằm Huyết Kiều Nhi, nhét cho nàng ta một viên thuốc, "Tiểu sư muội, đừng trách sư huynh bạc tình. Muội luôn biết thủ đoạn của ta, trên đời này chỉ có chuyện ta không muốn biết, không ai có thể giở trò trước mặt ta."

Quả nhiên Triệu Hân Linh co rúm lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, nàng ta lắc đầu phủ nhận, "Nhị sư huynh, muội đều nói thật, muội thật sự không biết gì hết, huynh hãy tin muội."

Huyết Kiều Nhi uống thuốc rồi, trên mặt lộ vẻ tựa như ảo mộng, vô cùng say mê, giống như say rượu.

Hai mắt Phong Thiển Ảnh có sức mê hoặc chết người, dịu dàng đứng cạnh nàng ta, khiến người ta có cảm giác an toàn, muốn tin tưởng, hắn dịu dàng nói: "Cô nương tốt, ngươi nói cho ta biết, ta có nên tin nàng ấy hay không?"

Huyết Kiều Nhi lặng đi một chút, lộ vẻ mê mang cùng khó hiểu, trong tầm mắt chỉ có mình hắn, không còn người khác.

Phong Thiển Ảnh tốt bụng hướng dẫn từng bước, "Ngoan, ngươi nghĩ kỹ lại xem, đêm nay ngươi đã làm gì?"

Triệu Hân Linh thấy tình huống bất lợi, khàn giọng kêu to, ngặt nỗi bị người dùng nội lực khống chế, chỉ có thể lắc đầu cầu khẩn, há mồm lại không phát ra tiếng, toàn thân tràn ngập bất lực.

Phong Thiển Ảnh làm như không thấy vẻ khốn khổ của nàng ta, không ngừng cố gắng hỏi: "Cô nương tốt, ngươi nhớ ra chưa?"

Huyết Kiều Nhi lộ vẻ mờ mịt, không biết rốt cuộc hắn muốn hỏi điều gì, tác dụng của thuốc sớm làm cho nàng ta đánh mất chính mình, muốn chìm đắm trong dịu dàng của hắn, "Đêm nay ta làm rất nhiều việc."



"Ngươi có đi trộm bí kíp võ công của Vô Trần Cung không?"

"Có chứ, có bí kíp là có thể trở nên hùng mạnh."

"Các ngươi còn làm gì nữa?"

"Còn phái người đi giết Lý Minh Kỳ, ai bảo nàng ta không có mắt, muốn cướp người trong lòng của chủ nhân, nàng ta đáng chết."

Lời của nàng ta thành công khiến Triệu Hân Linh rũ người, cũng không giãy dụa vô ích nữa, ngay cả ánh mắt cũng nhuộm màu xám trắng, nàng thật sự sai rồi sao?

Người ở địa vị cao, xem nhẹ nhất chính là sinh mạng của người khác, Triệu Hân Linh chịu cách giáo dục như vậy nhiều năm. Lý Minh Kỳ là trở ngại, vướng mắt nàng ta, đoạt nam nhân của nàng ta, đương nhiên đáng chết, có gì sai sao?

"Ừm, nàng ta đáng chết. Vậy nửa đêm các ngươi vụng trộm xuống núi là muốn làm gì?" Phong Thiển Ảnh liếc mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh một cái, không nhìn ra cảm xúc gì.

Huyết Kiều Nhi khẽ mím môi, hàng năm nàng ta chịu huấn luyện khắc nghiệt, có ý muốn chống cự, lặp lại câu hỏi, "Làm gì chứ?"

"Không phải ngươi muốn đưa bí kíp võ công xuống núi sao? Là muốn đưa cho Xuy Tuyết sao?" Phong Thiển Ảnh không đợi nàng ta trả lời, lại bỏ thêm một câu, "Hay là tặng cho môn chủ của các ngươi? Huyết Y Môn là tà phái, đường đường là Tể phụ của triều đình, sao lại có thể liên quan đến tổ chức tà giáo?"

Huyết Kiều Nhi lộ vẻ chấn động, hoàn toàn khôi phục ý thức, nghĩ đến lời mình vừa nói, miễn cưỡng ổn định tinh thần: "Tô đường chủ, ngươi đang nói gì? Nô tỳ nghe không rõ."

Phong Thiển Ảnh điểm các huyệt lớn quanh thân nàng ta, Nhị đệ nhà mình luôn tra xét động tĩnh của Huyết Y Môn, vừa vặn có thể giao nàng này cho hắn, hỏi cũng không cần hỏi nhiều, "Ngạn Khanh, đệ nói gì đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ác Phu Cường Sủng Thê

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook