Chương 93: Vốn không sóng gió
Văn hội
28/12/2016
Trương Tử Tuấn cầm lấy bình rượu trên bàn, hung hăng trút một ngụm, đôi
mắt đỏ bừng, cực lực kiềm nén khắc chế điên cuồng trong lòng, "Hay cho
một câu cam tâm tình nguyện." Gã cười khẽ một tiếng, vừa ngưng cười, đại sảnh lập tức truyền đến một tiếng rống, sau đó ồn ào bàn tán nổi lên
bốn phía, muốn xem diện mạo của tân nương tử, các vị nhiều tuổi địa vị cao thì vẫn ngồi im, yên lặng xem xét.
Phong Thiển Ảnh trừng mắt nhìn, "Sư đệ, bọn họ muốn xem mặt tân nương tử, đệ có định cho xem không?"
Trầm Ngạn Khanh lại không tức giận, con ngươi đen đảo qua, cuối cùng rơi lên người Trương Tử Tuấn, "Ở đây, muốn nói chuyện, hết thảy đều phải dựa vào năng lực."
Lý Minh Kỳ tựa thấp đầu xuống, thoáng kề sát đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng dính vào." Ầm ỹ như vậy, có bao nhiêu người đến với ý định gây hấn? Cuối cùng không thể thu xếp thì phải làm sao?
"Kỳ Kỳ, hôm nay là đại hôn của ta và nàng." Nếu ai dám đến đây gây sự, sẽ khiến gã thẳng lưng bước vào, nằm ngửa vác ra.
Người gây khó dễ đầu tiên không ai khác, chính là Tửu Công, lão như một con khỉ, vô cùng nhanh nhẹn, thứ lão bổ nhào vào không phải là người mà là rượu trong tay mười hai cung nữ, "Đừng nói lời vô nghĩa, mang rượu đến đây." Mùi rượu sớm đã dụ dỗ con sâu rượu của lão, nhẫn nhịn mãi cuối cùng cũng không chịu nổi mê hoặc, liều lĩnh nhào tới.
Rượu kia không phải là rượu bình thường, ai không đỏ mắt? Bị lão uống thì người khác còn gì để uống sao? Trong đó cũng không thiếu người đến gây sự, mượn cơ hội này, bước chân khẽ nhấc, mọi người theo đó nhào lên.
Tai Lý Minh Kỳ nghe ầm ỹ, trong lòng hoảng hốt, chỉ biết sắp có chuyện xấu, ngặt nỗi nam nhân bên người vững vàng như núi.
Phong Thiển Ảnh đè thấp giọng, "Ngạn Khanh, không ngăn lại sao?"
"Ừm." Hắn khẽ vuốt cằm, trong đôi mắt như có mạch nước ngầm chảy qua.
Phong Thiển Ảnh thủ thế, vốn dĩ xuyên qua các cung nữ đã rất khó khăn, người người đều thân thủ bất phàm, hợp thành một đội, trên người các nàng đều thoảng mùi hương, mùi hương này gặp rượu sẽ thành một loại độc, trong nháy mắt có thể khiến người ta mất hết sức lực. Những người gây chuyện dính phải đều ngã xuống đất, người chồng người thành một ngọn núi nhỏ. Đều bị thị vệ vác ra ngoài, về phần xử lý thế nào, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, e là sẽ không thể chết già.
Từ lúc rối loạn đến lúc chấm dứt, chỉ giằng co trong vài lần hít thở, đầu sỏ gây ra chuyện - Tửu Công - đang ôm hai vò rượu vừa cướp được uống ừng ực, mọi người nhìn thấy mà đỏ mắt, oán hận giậm chân giận dữ.
Phong Thiển Ảnh ho khan một tiếng, không lộ vẻ tức giận, ngược lại còn thoải mái sung sướng, "Mọi người nhiệt tình như thế, chúng ta xin đón nhận."
Thị vệ cung nữ của Vô Trần cung có công lực đến mức nào, hôm nay bọn họ xem như hiểu rõ. Gặp nguy không loạn, hành động hợp lý, tuyệt đối không để kẻ địch có thời cơ lợi dụng, người ngã xuống nhiều như vậy lại không ngã một cái bàn hay vỡ một cái chén nào, thật đáng sợ, đáng sợ nhất vẫn là công phu dùng độc.
Trầm Ngạn Khanh ôm lấy thắt lưng Lý Minh Kỳ, vô cùng hờ hững hỏi: "Còn ai không phục không?" Dứt lời, trong sảnh im lìm không tiếng động, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai dám không phục? Cho dù có không phục, cũng nào có ai dám đưa lời dị nghị?
Hai tay Phong Thiển Ảnh ép xuống, cười nói: "Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì, vậy mời tân lang cùng tân nương chúng ta xuống làm lễ."
"Chậm đã, Trầm cung chủ võ công cái thế, hiếm khi ta mới được đến gặp, mượn cơ hội này muốn cùng Trầm cung chủ tỷ thí một phen." Người cầm đầu chính là Tôn Chi Hạc của kiếm phái Thiên Sơn, cùng đi với lão ta có năm người, đều là nhân vật lớn thành danh đã lâu trên giang hồ, bọn họ đã quyết, muốn đòi lại ảnh hưởng. Hôm nay là đại hôn của Trầm Ngạn Khanh hắn, hẳn là hắn không thể giết người nhuốm máu.
Trầm Ngạn Khanh hơi nheo mắt, ánh mắt có chút nguy hiểm, "Các ngài muốn tỷ thí cùng lúc sao?"
Sắc mặt năm người cứng đờ, ai không biết hắn lợi hại chứ, nhưng vẫn dày mặt đáp: "Bọn ta cùng ra tay e rằng cũng không thắng được Trầm cung chủ đâu nhỉ."
Mọi người trong sảnh ồ lên, bắt đầu ồn ào.
Tay phải của Lý Minh Kỳ nhéo nhéo sau lưng hắn, có chút lo lắng hắn chịu thiệt thòi, "Ngạn Khanh, đừng hành động theo cảm tính."
Trầm Ngạn Khanh nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn không thường cười, có vài cung nữ thị vệ vào cung hơn mười năm cũng chưa từng thấy hắn cười, không ai biết hắn cười rộ lên sẽ ưa nhìn đến mức nào, nhân sĩ võ lâm khó hiểu, nghĩ rằng hắn không bị điên chứ? Cười cái gì?
Đương nhiên Trầm Ngạn Khanh sẽ không vô duyên vô cớ mà bật cười, hôm nay là hôn lễ của hắn và Kỳ Kỳ, hắn thật vui mừng, vui mừng đương nhiên sẽ muốn cười. Hắn không chỉ muốn cười, hơn nữa còn muốn cười thật sảng khoái, cười người trong thiên hạ buồn cười, cười bọn người đáng thương không biết tự lượng sức, dùng cười thể hiện đau thương.
Phong Thiển Ảnh lui về sau vài bước, cho đến giờ hắn ta chưa từng nhìn thấy Ngạn Khanh cười thoải mái như thế, cười bất thường như là yêu quái.
Tiếng cười khẽ dần biến thành cười to vui sướng, trong tiếng cười như treo lưỡi hái Tử Thần, không ai biết hắn cười lại đáng sợ đến thế, có thể dùng từ cướp đoạt hồn phách để hình dung, áp bức ngươi không nâng đầu lên nổi, ép ngươi khụy gối quỳ xuống, khiến ngươi không còn sức để phản kháng.
Tôn Chi Hạc thấy năm người dần thay đổi sắc mặt, gương mặt đỏ lên, khóe miệng tràn máu tươi, hơi thở cũng dần dần uể oải, rốt cục bọn họ cũng lãnh giáo chỗ đáng sợ của hắn, nhưng hiểu được thì đã chậm, đã đến giới hạn cuối của xem trọng chính mình coi khinh người khác, lúc bọn họ ngã xuống đất là lúc bị cung nữ đưa đi.
Nội lực Trầm Ngạn Khanh thâm hậu, hầu hết nhân sĩ võ lâm đều biết, cho dù mọi người cùng tiến lên, e rằng cũng không chống nổi hắn. Cười to xong, hắn giương giọng nói: "Hôm nay là đại hôn của bổn tọa, mọi người đến chúc mừng, ta ghi nhớ trong lòng. Nếu trong các vị vẫn có người mang tâm tư khác, lúc này liền cùng đứng ra, được chứ?" Giọng mũi rất nhẹ, có một loại thẳng thắng tùy tiện, trong sảnh lặng ngắt như tờ, không còn ai dám đứng ra.
Phong Thiển Ảnh tiến lên giảng hòa, tân lang tân nương hành lễ, một tiếng hô vái chào xong liền đưa vào động phòng, lại thấy ngoài cửa thổi vào một trận gió lạnh. Sau khi gió ngừng, trong sảnh liền xuất hiện một người "Trầm cung chủ, hôm qua ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi nghĩ hôm nay ta sẽ đền ơn ngươi thế nào?" Người đứng dưới sảnh không ai khác chính là Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ toàn thân áo trắng như tuyết, mày cong như trăng rằm, đôi mắt đen bóng, trừ khuôn mặt, toàn thân cao thấp đều trắng ngần trong suốt. Nàng xinh đẹp như hoa, khiến cả sảnh sửng sốt.
"Nàng tới làm gì?" Phong Thiển Ảnh tiến lên một bước, ánh mắt lập tức vằn đỏ, giọng điệu cũng không tốt theo.
Ánh mắt Trương Tử Tuấn cũng phóng tới, vừa nhìn thấy Tuyết Nữ, con ngươi của gã nhanh chóng co rút, cả người lui về sau vài bước, ẩn núp sau người khác, Bác Dục khó hiểu, "Tử Tuấn, sao vậy?"
"Sao nàng ta lại đến đây?" Trương Tử Tuấn không thể tin, như hỏi người khác lại như đang tự hỏi.
Nàng ta? Là ai?
Bác Dục theo tiếng nhìn qua, sắc mặt cũng thay đổi, "Tả sứ? Không phải nàng ta trúng độc chưa lành sao? Tới đây làm gì?"
"Không rõ lắm, chúng ta yên lặng xem xét, đừng lộ diện." Tâm tình Trương Tử Tuấn lên lên xuống xuống, lại có hiểu biết mới về thực lực của Trầm Ngạn Khanh.
"Ta biết rồi." Hai người ăn ý cúi đầu, ẩn sâu vào trong góc.
Kiếm Hâm và Phong Nhã Tụng cách bọn họ không xa, đương nhiên nhìn thấu khác thường của bọn họ. Tụng gia thầm hiểu rõ, cũng không vạch trần, chọc chọc Kiếm Hâm, cười nói: "Hôm nay xem chút náo nhiệt, thật chưa đã nghiền."
"Ngươi lại vui sướng khi người gặp họa rồi." Kiếm Hâm tức giận, nàng có chút lo lắng cho an nguy của Minh Kỳ.
Tuyết Nữ chân thành mà đến, làm như không thấy ánh mắt xung quanh, nhìn chằm chằm vào Phong Thiển Ảnh, "Thiển Ảnh, thiếp và chàng là vợ chồng, về lý nên cùng chống lại người ngoài. Hắn phá hỏng đêm động phòng hoa chúc của thiếp, chàng nói xem thiếp đến để làm gì?" Đương nhiên là muốn dùng gậy ông đập lưng ông.
Lý Minh Kỳ lập tức hiểu ra, Thánh nữ y độc quả bất phàm, ánh mắt Phong Thiển Ảnh quả nhiên độc đáo, hai người này đúng là tuyệt xứng của thế gian, nhìn một cái cũng gây ra chuyện? Bái đường mà thôi, khó dễ đến vậy sao? Nàng rất muốn nói, cô nương ơi cô nương, ngươi truy phu sao lại muốn truy đến hôn lễ của nàng? Ngươi tức giận sao lại muốn tái giá với phu quân nhà nàng? Có phải lá gan của ngươi đã quá lớn rồi không? Không sợ dưới cơn nóng giận Trầm cung chủ vỗ ngươi lún xuống đất luôn sao? Việc cứ tiếp tục thế này, thật quá làm ầm ĩ, nàng nhấc chân đá đá Trầm Ngạn Khanh, thúc giục hắn nhanh giải quyết.
Trầm Ngạn Khanh hiểu ý, siết chặt ôm ấp, con ngươi đen xem xét Tuyết Nữ, gằn từng chữ: "Sư huynh, huynh đón nhận nàng đi, bằng không đệ sẽ không khách sáo nữa." Cơn giận của hắn đã bùng lên, nếu thật sự làm hỏng đêm động phòng hoa chúc của hắn, hừ hừ, lột da cũng không thể giải quyết nổi.
Phong Thiển Ảnh vỗ vỗ tay, "Các cô nương, dâng rượu, mở tiệc." Còn hắn lại bước một bước về phía Tuyết Nữ, "Nàng nợ ta, đêm nay liền trả hết một lần đi."
Tuyết Nữ trừng mắt nhìn, nhìn nam nhân đang bước từng bước về phía nàng, khóe môi nâng lên chút tươi cười vì gian kế đã thành.
Phong Thiển Ảnh trừng mắt nhìn, "Sư đệ, bọn họ muốn xem mặt tân nương tử, đệ có định cho xem không?"
Trầm Ngạn Khanh lại không tức giận, con ngươi đen đảo qua, cuối cùng rơi lên người Trương Tử Tuấn, "Ở đây, muốn nói chuyện, hết thảy đều phải dựa vào năng lực."
Lý Minh Kỳ tựa thấp đầu xuống, thoáng kề sát đến trước mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng dính vào." Ầm ỹ như vậy, có bao nhiêu người đến với ý định gây hấn? Cuối cùng không thể thu xếp thì phải làm sao?
"Kỳ Kỳ, hôm nay là đại hôn của ta và nàng." Nếu ai dám đến đây gây sự, sẽ khiến gã thẳng lưng bước vào, nằm ngửa vác ra.
Người gây khó dễ đầu tiên không ai khác, chính là Tửu Công, lão như một con khỉ, vô cùng nhanh nhẹn, thứ lão bổ nhào vào không phải là người mà là rượu trong tay mười hai cung nữ, "Đừng nói lời vô nghĩa, mang rượu đến đây." Mùi rượu sớm đã dụ dỗ con sâu rượu của lão, nhẫn nhịn mãi cuối cùng cũng không chịu nổi mê hoặc, liều lĩnh nhào tới.
Rượu kia không phải là rượu bình thường, ai không đỏ mắt? Bị lão uống thì người khác còn gì để uống sao? Trong đó cũng không thiếu người đến gây sự, mượn cơ hội này, bước chân khẽ nhấc, mọi người theo đó nhào lên.
Tai Lý Minh Kỳ nghe ầm ỹ, trong lòng hoảng hốt, chỉ biết sắp có chuyện xấu, ngặt nỗi nam nhân bên người vững vàng như núi.
Phong Thiển Ảnh đè thấp giọng, "Ngạn Khanh, không ngăn lại sao?"
"Ừm." Hắn khẽ vuốt cằm, trong đôi mắt như có mạch nước ngầm chảy qua.
Phong Thiển Ảnh thủ thế, vốn dĩ xuyên qua các cung nữ đã rất khó khăn, người người đều thân thủ bất phàm, hợp thành một đội, trên người các nàng đều thoảng mùi hương, mùi hương này gặp rượu sẽ thành một loại độc, trong nháy mắt có thể khiến người ta mất hết sức lực. Những người gây chuyện dính phải đều ngã xuống đất, người chồng người thành một ngọn núi nhỏ. Đều bị thị vệ vác ra ngoài, về phần xử lý thế nào, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, e là sẽ không thể chết già.
Từ lúc rối loạn đến lúc chấm dứt, chỉ giằng co trong vài lần hít thở, đầu sỏ gây ra chuyện - Tửu Công - đang ôm hai vò rượu vừa cướp được uống ừng ực, mọi người nhìn thấy mà đỏ mắt, oán hận giậm chân giận dữ.
Phong Thiển Ảnh ho khan một tiếng, không lộ vẻ tức giận, ngược lại còn thoải mái sung sướng, "Mọi người nhiệt tình như thế, chúng ta xin đón nhận."
Thị vệ cung nữ của Vô Trần cung có công lực đến mức nào, hôm nay bọn họ xem như hiểu rõ. Gặp nguy không loạn, hành động hợp lý, tuyệt đối không để kẻ địch có thời cơ lợi dụng, người ngã xuống nhiều như vậy lại không ngã một cái bàn hay vỡ một cái chén nào, thật đáng sợ, đáng sợ nhất vẫn là công phu dùng độc.
Trầm Ngạn Khanh ôm lấy thắt lưng Lý Minh Kỳ, vô cùng hờ hững hỏi: "Còn ai không phục không?" Dứt lời, trong sảnh im lìm không tiếng động, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai dám không phục? Cho dù có không phục, cũng nào có ai dám đưa lời dị nghị?
Hai tay Phong Thiển Ảnh ép xuống, cười nói: "Nếu tất cả mọi người không có ý kiến gì, vậy mời tân lang cùng tân nương chúng ta xuống làm lễ."
"Chậm đã, Trầm cung chủ võ công cái thế, hiếm khi ta mới được đến gặp, mượn cơ hội này muốn cùng Trầm cung chủ tỷ thí một phen." Người cầm đầu chính là Tôn Chi Hạc của kiếm phái Thiên Sơn, cùng đi với lão ta có năm người, đều là nhân vật lớn thành danh đã lâu trên giang hồ, bọn họ đã quyết, muốn đòi lại ảnh hưởng. Hôm nay là đại hôn của Trầm Ngạn Khanh hắn, hẳn là hắn không thể giết người nhuốm máu.
Trầm Ngạn Khanh hơi nheo mắt, ánh mắt có chút nguy hiểm, "Các ngài muốn tỷ thí cùng lúc sao?"
Sắc mặt năm người cứng đờ, ai không biết hắn lợi hại chứ, nhưng vẫn dày mặt đáp: "Bọn ta cùng ra tay e rằng cũng không thắng được Trầm cung chủ đâu nhỉ."
Mọi người trong sảnh ồ lên, bắt đầu ồn ào.
Tay phải của Lý Minh Kỳ nhéo nhéo sau lưng hắn, có chút lo lắng hắn chịu thiệt thòi, "Ngạn Khanh, đừng hành động theo cảm tính."
Trầm Ngạn Khanh nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn không thường cười, có vài cung nữ thị vệ vào cung hơn mười năm cũng chưa từng thấy hắn cười, không ai biết hắn cười rộ lên sẽ ưa nhìn đến mức nào, nhân sĩ võ lâm khó hiểu, nghĩ rằng hắn không bị điên chứ? Cười cái gì?
Đương nhiên Trầm Ngạn Khanh sẽ không vô duyên vô cớ mà bật cười, hôm nay là hôn lễ của hắn và Kỳ Kỳ, hắn thật vui mừng, vui mừng đương nhiên sẽ muốn cười. Hắn không chỉ muốn cười, hơn nữa còn muốn cười thật sảng khoái, cười người trong thiên hạ buồn cười, cười bọn người đáng thương không biết tự lượng sức, dùng cười thể hiện đau thương.
Phong Thiển Ảnh lui về sau vài bước, cho đến giờ hắn ta chưa từng nhìn thấy Ngạn Khanh cười thoải mái như thế, cười bất thường như là yêu quái.
Tiếng cười khẽ dần biến thành cười to vui sướng, trong tiếng cười như treo lưỡi hái Tử Thần, không ai biết hắn cười lại đáng sợ đến thế, có thể dùng từ cướp đoạt hồn phách để hình dung, áp bức ngươi không nâng đầu lên nổi, ép ngươi khụy gối quỳ xuống, khiến ngươi không còn sức để phản kháng.
Tôn Chi Hạc thấy năm người dần thay đổi sắc mặt, gương mặt đỏ lên, khóe miệng tràn máu tươi, hơi thở cũng dần dần uể oải, rốt cục bọn họ cũng lãnh giáo chỗ đáng sợ của hắn, nhưng hiểu được thì đã chậm, đã đến giới hạn cuối của xem trọng chính mình coi khinh người khác, lúc bọn họ ngã xuống đất là lúc bị cung nữ đưa đi.
Nội lực Trầm Ngạn Khanh thâm hậu, hầu hết nhân sĩ võ lâm đều biết, cho dù mọi người cùng tiến lên, e rằng cũng không chống nổi hắn. Cười to xong, hắn giương giọng nói: "Hôm nay là đại hôn của bổn tọa, mọi người đến chúc mừng, ta ghi nhớ trong lòng. Nếu trong các vị vẫn có người mang tâm tư khác, lúc này liền cùng đứng ra, được chứ?" Giọng mũi rất nhẹ, có một loại thẳng thắng tùy tiện, trong sảnh lặng ngắt như tờ, không còn ai dám đứng ra.
Phong Thiển Ảnh tiến lên giảng hòa, tân lang tân nương hành lễ, một tiếng hô vái chào xong liền đưa vào động phòng, lại thấy ngoài cửa thổi vào một trận gió lạnh. Sau khi gió ngừng, trong sảnh liền xuất hiện một người "Trầm cung chủ, hôm qua ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, ngươi nghĩ hôm nay ta sẽ đền ơn ngươi thế nào?" Người đứng dưới sảnh không ai khác chính là Tuyết Nữ.
Tuyết Nữ toàn thân áo trắng như tuyết, mày cong như trăng rằm, đôi mắt đen bóng, trừ khuôn mặt, toàn thân cao thấp đều trắng ngần trong suốt. Nàng xinh đẹp như hoa, khiến cả sảnh sửng sốt.
"Nàng tới làm gì?" Phong Thiển Ảnh tiến lên một bước, ánh mắt lập tức vằn đỏ, giọng điệu cũng không tốt theo.
Ánh mắt Trương Tử Tuấn cũng phóng tới, vừa nhìn thấy Tuyết Nữ, con ngươi của gã nhanh chóng co rút, cả người lui về sau vài bước, ẩn núp sau người khác, Bác Dục khó hiểu, "Tử Tuấn, sao vậy?"
"Sao nàng ta lại đến đây?" Trương Tử Tuấn không thể tin, như hỏi người khác lại như đang tự hỏi.
Nàng ta? Là ai?
Bác Dục theo tiếng nhìn qua, sắc mặt cũng thay đổi, "Tả sứ? Không phải nàng ta trúng độc chưa lành sao? Tới đây làm gì?"
"Không rõ lắm, chúng ta yên lặng xem xét, đừng lộ diện." Tâm tình Trương Tử Tuấn lên lên xuống xuống, lại có hiểu biết mới về thực lực của Trầm Ngạn Khanh.
"Ta biết rồi." Hai người ăn ý cúi đầu, ẩn sâu vào trong góc.
Kiếm Hâm và Phong Nhã Tụng cách bọn họ không xa, đương nhiên nhìn thấu khác thường của bọn họ. Tụng gia thầm hiểu rõ, cũng không vạch trần, chọc chọc Kiếm Hâm, cười nói: "Hôm nay xem chút náo nhiệt, thật chưa đã nghiền."
"Ngươi lại vui sướng khi người gặp họa rồi." Kiếm Hâm tức giận, nàng có chút lo lắng cho an nguy của Minh Kỳ.
Tuyết Nữ chân thành mà đến, làm như không thấy ánh mắt xung quanh, nhìn chằm chằm vào Phong Thiển Ảnh, "Thiển Ảnh, thiếp và chàng là vợ chồng, về lý nên cùng chống lại người ngoài. Hắn phá hỏng đêm động phòng hoa chúc của thiếp, chàng nói xem thiếp đến để làm gì?" Đương nhiên là muốn dùng gậy ông đập lưng ông.
Lý Minh Kỳ lập tức hiểu ra, Thánh nữ y độc quả bất phàm, ánh mắt Phong Thiển Ảnh quả nhiên độc đáo, hai người này đúng là tuyệt xứng của thế gian, nhìn một cái cũng gây ra chuyện? Bái đường mà thôi, khó dễ đến vậy sao? Nàng rất muốn nói, cô nương ơi cô nương, ngươi truy phu sao lại muốn truy đến hôn lễ của nàng? Ngươi tức giận sao lại muốn tái giá với phu quân nhà nàng? Có phải lá gan của ngươi đã quá lớn rồi không? Không sợ dưới cơn nóng giận Trầm cung chủ vỗ ngươi lún xuống đất luôn sao? Việc cứ tiếp tục thế này, thật quá làm ầm ĩ, nàng nhấc chân đá đá Trầm Ngạn Khanh, thúc giục hắn nhanh giải quyết.
Trầm Ngạn Khanh hiểu ý, siết chặt ôm ấp, con ngươi đen xem xét Tuyết Nữ, gằn từng chữ: "Sư huynh, huynh đón nhận nàng đi, bằng không đệ sẽ không khách sáo nữa." Cơn giận của hắn đã bùng lên, nếu thật sự làm hỏng đêm động phòng hoa chúc của hắn, hừ hừ, lột da cũng không thể giải quyết nổi.
Phong Thiển Ảnh vỗ vỗ tay, "Các cô nương, dâng rượu, mở tiệc." Còn hắn lại bước một bước về phía Tuyết Nữ, "Nàng nợ ta, đêm nay liền trả hết một lần đi."
Tuyết Nữ trừng mắt nhìn, nhìn nam nhân đang bước từng bước về phía nàng, khóe môi nâng lên chút tươi cười vì gian kế đã thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.