Chương 11:
Anh Đào
09/11/2024
Bà Hoàng cười đủ rồi mới mang bát cơm chan canh cá nóng hổi cho con trai ăn. Trình Gia Hưng nhìn bát cơm canh cá với nước súp trắng sữa, thêm một miếng thịt cá bụng to, lại có vài cọng rau xanh làm điểm nhấn. Bà Hoàng sợ chỉ rau thì không đủ nên cắt thêm dưa muối, xới một ít dưa muối lên bát cơm cho cậu.
Trình Gia Hưng nhìn bát cơm đầy ắp, cười hì hì: “Mẹ đúng là thương con nhất.”
“Bây giờ mới biết sao? Bảo con đi gặp người ta mà cứ như mẹ muốn hại con!”
“Con sai rồi, mẹ đừng nhắc lại nữa, mẹ ăn xong cứ để bát đũa đấy rồi mau qua nhà bà Phí, nhờ bà ấy lên nhà họ Hà cầu hôn đi. Cô Kiều Hạnh vừa xinh đẹp lại giỏi giang, để người ta cướp mất thì làm sao tìm được người con dâu tốt thế nữa?”
Bà Hoàng: …
Trời đất ơi, cái thằng nhóc này!
Lúc trước còn bảo không muốn cưới, bây giờ thì vội như bị cháy đuôi! Đúng là trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay!
Bà Hoàng nghĩ đến con trai, thằng ba quả thật có chút giống bà, hồi bà còn con gái cũng được nhiều người để ý. Đến khi đủ tuổi, có nhiều nhà nhờ mai mối, trong đó có nhà khá giả, có người tự thân lập nghiệp. Bố mẹ cũng bảo bà rằng lấy chồng là chuyện cả đời, nên chọn người mình thấy hợp. Sau khi xem xét, bà chọn cha của Trình Gia Hưng. Ông ấy không giàu nhất, cũng không giỏi nhất, nhưng nhìn chung đều ổn, nhất là dáng cao ráo, đứng đắn.
Ông nhà bà tuy không giàu có, nhưng có tướng, sinh ra bốn đứa con trai đều cao lớn, hai thằng đầu dễ dàng lấy được vợ. Gia Hưng thì còn đẹp trai hơn hai anh, chỉ vì tính hơi lười mà mãi chưa xong.
Trên đường đi tìm bà Phí, bà Hoàng còn nghĩ, nhất định phải nhanh chóng dàn xếp hôn sự cho Hà Kiều Hạnh, khó khăn lắm con trai mới thích một người, nếu không thành, chắc cả đời cậu không chịu cưới.
Trong bốn đứa con trai, chỉ có thằng ba là khiến bà đau đầu, so ra thì thằng tư giỏi giang hơn. Thằng tư khéo tay, từ nhỏ đã thích làm những món đồ nhỏ nhắn, lớn hơn thì được gửi đi học nghề mộc, thầy mộc thấy cậu học nhanh, lại biết cư xử, sau này còn định gả con gái cho cậu. Đầu năm nay, cậu tư mang về không ít quà, ở nhà chơi nửa tháng rồi đi vào ngày rằm. Bà Hoàng cũng nói tuổi cậu cũng gần rồi, nhưng cậu tư không để nhà phải lo lắng, bảo mẹ lo cưới vợ cho anh ba trước, chọn một cô tốt cho anh ấy.
Trình Gia Hưng không biết rằng cậu em thứ tư của mình đã "phản bội tổ chức." Tết về, cậu tư còn trò chuyện vui vẻ với cậu, hai anh em nhất trí cho rằng đàn ông không nên chịu sự quản thúc! Đừng nói là cậu không muốn cưới sớm, cho dù có cưới thì đàn ông cũng phải là người làm chủ! Để vợ đè đầu cưỡi cổ thì thật là nhục!
…
Lần này bà Hoàng qua nhà bà Phí không mang trứng gà, mà mang tiền. Trong lời nói, bà biểu lộ rõ sự hài lòng với Hà Kiều Hạnh, nhờ bà Phí giúp nói khéo, hễ thành hôn sự thì tiền mừng sẽ không thiếu, còn bảo nếu cưới được, bà sẽ bắt Gia Hưng mua rượu ngon, mang theo gà sống để tạ ơn.
Bà Phí cầm tiền lên cân thử, cười rất thật lòng, cam đoan mọi chuyện sẽ ổn thỏa, bảo bà Hoàng về chờ tin.
Chiều hôm đó, bà Phí lại sang nhà họ Hà. Đã vài ngày trôi qua từ lần trước bà đến, mẹ của Hà Kiều Hạnh đã dặn cậu con út dò la tin tức, sau đó kể lại với con gái.
“Cậu Trình Gia Hưng cũng không có thói xấu nào, chỉ là không hứng thú với việc làm ruộng. Nghe nói cậu ta thích lên núi đặt bẫy bắt gà, thỏ. Cậu ta không ra đồng nhiều, so với trước đây thì đã cải thiện chút rồi.” Nhà họ Trình cũng không tệ, bản thân Trình Gia Hưng cũng ổn, khiến bà Tang động lòng, nghĩ cậu rể như vậy cũng được, nhưng nghĩ đến việc cậu không thích làm ruộng, lòng bà lại do dự. Ở nông thôn, nếu không có nghề riêng thì không làm ruộng còn làm gì? Chẳng lẽ trông chờ vào việc núi luôn có gà, thỏ để săn?
Bà Tang nghĩ mãi, nói: “Nếu bà Phí còn đến, ta sẽ hỏi xem bên nhà họ Trình có ý kiến gì không. Nếu thành thân thì cậu Trình Gia Hưng sau này định làm gì. Con thấy sao?”
Hà Kiều Hạnh đang nhấm nháp mấy hạt đậu phộng bọc bột cá, nghe mẹ gọi mới ngẩng lên: “Mẹ định trông mong cậu ta sẽ thay đổi sao? Con nghĩ bản tính khó dời, giờ nhà họ Trình muốn kết thân với mình, mẹ nói gì cậu ta cũng đồng ý trước, còn có làm được hay không thì còn phải xem.”
“Ý con là thôi đừng trông mong gì, từ chối luôn?”
“Không hẳn. Mẹ, hôm nọ con mang cơm cho ông nội đã gặp Trình Gia Hưng, cậu ta trông cũng được, ăn cơm cũng có thể ăn thêm nửa bát. Mẹ xem con gái mẹ cũng không nhất thiết phải dựa vào đàn ông mà sống, con chưa bao giờ mong đàn ông giỏi giang gì, chỉ có một yêu cầu là cậu ta phải một lòng một dạ với con, không được tơ tưởng người khác. Mẹ nhìn Triệu Lục của làng mình đi, thấy cô nào xinh đẹp là muốn động tay động chân, không được thì buông vài lời chọc ghẹo cho hả hê. Còn cha cậu ta thì chẳng ra gì, vợ bệnh cũng không thèm lo, còn len lén đến nhà góa phụ vào ban đêm.”
Bà Tang giật mình, đưa tay bịt miệng con gái: “Con bé này sao dám nói chuyện thế hả? Ai lại đi nói mấy chuyện đó? Để người khác nghe thấy thì sao?”
“Mẹ yên tâm, con thính lắm, quanh đây chỉ có hai mẹ con mình thôi.”
Trình Gia Hưng nhìn bát cơm đầy ắp, cười hì hì: “Mẹ đúng là thương con nhất.”
“Bây giờ mới biết sao? Bảo con đi gặp người ta mà cứ như mẹ muốn hại con!”
“Con sai rồi, mẹ đừng nhắc lại nữa, mẹ ăn xong cứ để bát đũa đấy rồi mau qua nhà bà Phí, nhờ bà ấy lên nhà họ Hà cầu hôn đi. Cô Kiều Hạnh vừa xinh đẹp lại giỏi giang, để người ta cướp mất thì làm sao tìm được người con dâu tốt thế nữa?”
Bà Hoàng: …
Trời đất ơi, cái thằng nhóc này!
Lúc trước còn bảo không muốn cưới, bây giờ thì vội như bị cháy đuôi! Đúng là trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay!
Bà Hoàng nghĩ đến con trai, thằng ba quả thật có chút giống bà, hồi bà còn con gái cũng được nhiều người để ý. Đến khi đủ tuổi, có nhiều nhà nhờ mai mối, trong đó có nhà khá giả, có người tự thân lập nghiệp. Bố mẹ cũng bảo bà rằng lấy chồng là chuyện cả đời, nên chọn người mình thấy hợp. Sau khi xem xét, bà chọn cha của Trình Gia Hưng. Ông ấy không giàu nhất, cũng không giỏi nhất, nhưng nhìn chung đều ổn, nhất là dáng cao ráo, đứng đắn.
Ông nhà bà tuy không giàu có, nhưng có tướng, sinh ra bốn đứa con trai đều cao lớn, hai thằng đầu dễ dàng lấy được vợ. Gia Hưng thì còn đẹp trai hơn hai anh, chỉ vì tính hơi lười mà mãi chưa xong.
Trên đường đi tìm bà Phí, bà Hoàng còn nghĩ, nhất định phải nhanh chóng dàn xếp hôn sự cho Hà Kiều Hạnh, khó khăn lắm con trai mới thích một người, nếu không thành, chắc cả đời cậu không chịu cưới.
Trong bốn đứa con trai, chỉ có thằng ba là khiến bà đau đầu, so ra thì thằng tư giỏi giang hơn. Thằng tư khéo tay, từ nhỏ đã thích làm những món đồ nhỏ nhắn, lớn hơn thì được gửi đi học nghề mộc, thầy mộc thấy cậu học nhanh, lại biết cư xử, sau này còn định gả con gái cho cậu. Đầu năm nay, cậu tư mang về không ít quà, ở nhà chơi nửa tháng rồi đi vào ngày rằm. Bà Hoàng cũng nói tuổi cậu cũng gần rồi, nhưng cậu tư không để nhà phải lo lắng, bảo mẹ lo cưới vợ cho anh ba trước, chọn một cô tốt cho anh ấy.
Trình Gia Hưng không biết rằng cậu em thứ tư của mình đã "phản bội tổ chức." Tết về, cậu tư còn trò chuyện vui vẻ với cậu, hai anh em nhất trí cho rằng đàn ông không nên chịu sự quản thúc! Đừng nói là cậu không muốn cưới sớm, cho dù có cưới thì đàn ông cũng phải là người làm chủ! Để vợ đè đầu cưỡi cổ thì thật là nhục!
…
Lần này bà Hoàng qua nhà bà Phí không mang trứng gà, mà mang tiền. Trong lời nói, bà biểu lộ rõ sự hài lòng với Hà Kiều Hạnh, nhờ bà Phí giúp nói khéo, hễ thành hôn sự thì tiền mừng sẽ không thiếu, còn bảo nếu cưới được, bà sẽ bắt Gia Hưng mua rượu ngon, mang theo gà sống để tạ ơn.
Bà Phí cầm tiền lên cân thử, cười rất thật lòng, cam đoan mọi chuyện sẽ ổn thỏa, bảo bà Hoàng về chờ tin.
Chiều hôm đó, bà Phí lại sang nhà họ Hà. Đã vài ngày trôi qua từ lần trước bà đến, mẹ của Hà Kiều Hạnh đã dặn cậu con út dò la tin tức, sau đó kể lại với con gái.
“Cậu Trình Gia Hưng cũng không có thói xấu nào, chỉ là không hứng thú với việc làm ruộng. Nghe nói cậu ta thích lên núi đặt bẫy bắt gà, thỏ. Cậu ta không ra đồng nhiều, so với trước đây thì đã cải thiện chút rồi.” Nhà họ Trình cũng không tệ, bản thân Trình Gia Hưng cũng ổn, khiến bà Tang động lòng, nghĩ cậu rể như vậy cũng được, nhưng nghĩ đến việc cậu không thích làm ruộng, lòng bà lại do dự. Ở nông thôn, nếu không có nghề riêng thì không làm ruộng còn làm gì? Chẳng lẽ trông chờ vào việc núi luôn có gà, thỏ để săn?
Bà Tang nghĩ mãi, nói: “Nếu bà Phí còn đến, ta sẽ hỏi xem bên nhà họ Trình có ý kiến gì không. Nếu thành thân thì cậu Trình Gia Hưng sau này định làm gì. Con thấy sao?”
Hà Kiều Hạnh đang nhấm nháp mấy hạt đậu phộng bọc bột cá, nghe mẹ gọi mới ngẩng lên: “Mẹ định trông mong cậu ta sẽ thay đổi sao? Con nghĩ bản tính khó dời, giờ nhà họ Trình muốn kết thân với mình, mẹ nói gì cậu ta cũng đồng ý trước, còn có làm được hay không thì còn phải xem.”
“Ý con là thôi đừng trông mong gì, từ chối luôn?”
“Không hẳn. Mẹ, hôm nọ con mang cơm cho ông nội đã gặp Trình Gia Hưng, cậu ta trông cũng được, ăn cơm cũng có thể ăn thêm nửa bát. Mẹ xem con gái mẹ cũng không nhất thiết phải dựa vào đàn ông mà sống, con chưa bao giờ mong đàn ông giỏi giang gì, chỉ có một yêu cầu là cậu ta phải một lòng một dạ với con, không được tơ tưởng người khác. Mẹ nhìn Triệu Lục của làng mình đi, thấy cô nào xinh đẹp là muốn động tay động chân, không được thì buông vài lời chọc ghẹo cho hả hê. Còn cha cậu ta thì chẳng ra gì, vợ bệnh cũng không thèm lo, còn len lén đến nhà góa phụ vào ban đêm.”
Bà Tang giật mình, đưa tay bịt miệng con gái: “Con bé này sao dám nói chuyện thế hả? Ai lại đi nói mấy chuyện đó? Để người khác nghe thấy thì sao?”
“Mẹ yên tâm, con thính lắm, quanh đây chỉ có hai mẹ con mình thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.