Chương 43:
Anh Đào
09/11/2024
Trình Gia Phú làm xong việc ngoài đồng về nhà, chạy ra giếng hai chuyến, gánh bốn thùng nước đổ đầy bể, rồi mới lau mặt bước ra khỏi nhà. Anh đứng dưới hiên nghỉ một lúc, sau đó đi vào phòng tìm vợ là Lưu thị.
“Thiết Ngưu đâu? Sao không thấy nó?”
Lưu thị nằm nghiêng trên giường, lúc đầu quay mặt vào trong, nghe anh hỏi thì quay lại: “Chắc chạy đâu đó ra đồng chơi dế rồi. Nó khỏe thế, chạy nhảy suốt ngày, em thì đang mang bầu, làm sao mà trông nổi?”
“Cũng phải dặn nó cẩn thận, ra ngoài chơi thì được nhưng đừng ra gần sông, giếng.” Trình Gia Phú nói rồi nhìn vợ, hỏi tiếp, “Em hôm nay thấy không khỏe à? Sao lại nằm trên giường?”
Lưu thị không nói gì.
Trình Gia Phú lại bảo: “Không khỏe thì nói, anh đi tìm thầy thuốc đến xem cho em.”
Lưu thị nghĩ một lát rồi ngồi dậy, đáp: “Có gì không khỏe đâu, em nằm nghĩ ngợi thôi.”
“Nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ làm sao để kiếm ra tiền, anh nói xem rốt cuộc em út bận rộn cái gì nhỉ? Nó bảo đi kiếm đồ rừng, săn thú về bán, em không tin lắm. Anh nghĩ mà xem, nửa lượng bạc là năm trăm đồng tiền, giá thịt lợn ở nhà mổ là bao nhiêu? Giả sử là hai mươi đồng một cân đi, năm trăm đồng đủ mua hai mươi mấy cân thịt. Đồ trong rừng làm sao đáng giá thế?”
Nghe đến đó, Trình Gia Phú ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể là may mắn tìm được thảo dược gì đó, mà tính toán những chuyện này làm gì? Cho dù em hỏi rõ, người ta cũng chưa chắc học được.”
“Anh không muốn kiếm tiền sao? Em út nộp tiền về nhà hai lần rồi, anh sao còn ngồi yên được?”
“Giờ là mùa vụ, chẳng có thời gian làm gì khác. Đợi đến mùa thu thu hoạch xong, vào mùa đông rảnh rỗi, anh sẽ xin phép cha mẹ đi làm thuê ngắn hạn kiếm thêm tiền. Nhà mình ăn mặc không thiếu, chuyện kiếm tiền em đừng nôn nóng, gấp cũng chẳng được.”
Hai vợ chồng suy nghĩ khác nhau. Trình Gia Phú là anh cả trong nhà, tính tự lập, không mong gì từ em trai, làm việc trong nhà cũng tự nguyện làm nhiều. Lưu thị lại là chị dâu cả, ở nhà mẹ đẻ cô là em út, có anh trai lo toan mọi chuyện, đến khi chia phần cũng được ưu ái. Giờ cô thấy em út có đường kiếm tiền, muốn cậu em dẫn dắt thêm, nên chưa bỏ ý định.
Những ngày sau trời đẹp, nghĩ rằng nấm chỉ nhiều sau khi mưa, nhưng mấy ngày nay Trình Gia Hưng không lên núi, hoặc là nằm dài ở nhà ngủ, hoặc đi tìm đám thanh niên nhàn rỗi trong làng tụ tập tán gẫu. Khi tán gẫu, anh nghe nói nhà Trần Ma Tử ở làng Tiểu Hà mở một sòng chọi dế, thu hút những kẻ nhàn rỗi mười dặm tám thôn đến đó cá cược. Nhà Trần Ma Tử ngày càng đông đúc náo nhiệt.
Nghe thế, Trình Gia Hưng lập tức đứng dậy, nhổ hai bãi nước bọt rồi nói: “Mình cũng qua đó xem thử.”
“Xem cái gì? Đâu có tiền để đặt cược.”
Trình Gia Hưng nghe vậy liền đập vào đầu Mãn Tử một cái, y hệt cách Hoàng thị vỗ đầu anh: “Anh có ý định khác, theo anh đi.”
Trình Gia Hưng dẫn Mãn Tử và Tiểu Thuận đến làng Tiểu Hà, ngồi quan sát nửa ngày, hiểu rõ luật chơi, trên đường về anh bảo: “Trần Ma Tử làm ăn có tay nghề thật đấy, sòng chọi dế của ông ta thu hút hết đám nhàn rỗi trong vùng.”
“Đúng vậy! Ở đó từ sáng đến tối, lên cơn nghiện còn chẳng thèm về ăn trưa.”
“Vậy thì tốt quá!”
Thấy Trình Gia Hưng như đang có ý đồ gì, Tiểu Thuận hỏi anh nghĩ ra gì vậy.
“Anh nghĩ ra cách kiếm tiền, còn xem hai đứa có hứng thú không thôi?”
Nghe đến kiếm tiền thì ai mà không có hứng?
“Anh nói thử xem nào.”
“Lần trước anh cho hai đứa ăn thử cá chiên giòn và măng cay rồi, nếu mình mang hai món đó đến sòng của Trần Ma Tử bán, không phải sẽ kiếm được tiền sao?”
Mãn Tử và Tiểu Thuận nghĩ đến chuyện những người cá cược dế ngồi đó cả ngày, chắc chắn phải ăn vặt. Cá chiên giòn và măng cay đều hợp để giết thời gian, chắc chắn mấy kẻ nhàn rỗi thích ăn vặt sẽ mê. Hai người nghe xong mắt sáng lên, xấu hổ xoa tay: “Chúng em đâu biết làm, anh Trình có chịu chỉ bảo không?”
Trình Gia Hưng khoác vai hai người, nói: “Anh em mình từ nhỏ đã chơi với nhau, có đường kiếm tiền, sao anh lại không chia sẻ? Nhưng mà, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, các cậu cũng biết mà, làm ăn bán thức ăn quan trọng nhất là tay nghề và ý tưởng. Ba anh em mình hợp tác, anh đưa ý tưởng, vợ anh phụ trách nấu nướng, hai đứa bỏ vốn, tiền kiếm được mình chia.”
Nghĩ đến việc chỉ cần chút vốn mà không phải món gì quá đắt, kể cả có cần nhiều cũng không sao, họ sẽ về nhà xin thêm nếu cần. Như Mãn Tử là con trai duy nhất trong nhà, còn Tiểu Thuận không được cha mẹ thương, nhưng lại là bảo bối của bà nội, nên xin ít vốn cũng không khó.
Trình Gia Hưng bảo hai người về lo liệu đậu phộng, đậu nành, rồi chuẩn bị tiền đi trấn mua gia vị. Riêng anh thì đội nắng đi thẳng đến làng Ngư Tuyền tìm cô vợ nhỏ để bàn chuyện.
Trong lòng háo hức, vừa qua sông, anh chạy vào sân nhà Hà Kiều Hạnh, lúc này cô đang phơi lúa mạch.
Thấy anh tới, Hà Kiều Hạnh hơi ngạc nhiên.
“Sao anh lại tới đây?”
Trình Gia Hưng nắm lấy tay Hà Kiều Hạnh: “Hạnh, đi với anh, anh có chuyện muốn bàn.”
Hà Kiều Hạnh đưa khăn tay cho anh lau mồ hôi, rồi đẩy nhẹ bảo anh vào rừng trúc đợi, còn mình gọi Hương Đào ở nhà bên sang trông hộ, rồi mới đi theo. Cô vừa vào rừng trúc đã thấy Trình Gia Hưng ngồi xổm cạnh cái cây bị cô bẻ gãy lần trước: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Dạo này bọ ngựa với dế đều xuất hiện rồi, làng Tiểu Hà bên mình có sòng chọi dế của Trần Ma Tử, náo nhiệt lắm.”
“Thiết Ngưu đâu? Sao không thấy nó?”
Lưu thị nằm nghiêng trên giường, lúc đầu quay mặt vào trong, nghe anh hỏi thì quay lại: “Chắc chạy đâu đó ra đồng chơi dế rồi. Nó khỏe thế, chạy nhảy suốt ngày, em thì đang mang bầu, làm sao mà trông nổi?”
“Cũng phải dặn nó cẩn thận, ra ngoài chơi thì được nhưng đừng ra gần sông, giếng.” Trình Gia Phú nói rồi nhìn vợ, hỏi tiếp, “Em hôm nay thấy không khỏe à? Sao lại nằm trên giường?”
Lưu thị không nói gì.
Trình Gia Phú lại bảo: “Không khỏe thì nói, anh đi tìm thầy thuốc đến xem cho em.”
Lưu thị nghĩ một lát rồi ngồi dậy, đáp: “Có gì không khỏe đâu, em nằm nghĩ ngợi thôi.”
“Nghĩ gì thế?”
“Em đang nghĩ làm sao để kiếm ra tiền, anh nói xem rốt cuộc em út bận rộn cái gì nhỉ? Nó bảo đi kiếm đồ rừng, săn thú về bán, em không tin lắm. Anh nghĩ mà xem, nửa lượng bạc là năm trăm đồng tiền, giá thịt lợn ở nhà mổ là bao nhiêu? Giả sử là hai mươi đồng một cân đi, năm trăm đồng đủ mua hai mươi mấy cân thịt. Đồ trong rừng làm sao đáng giá thế?”
Nghe đến đó, Trình Gia Phú ngẫm nghĩ rồi nói: “Có thể là may mắn tìm được thảo dược gì đó, mà tính toán những chuyện này làm gì? Cho dù em hỏi rõ, người ta cũng chưa chắc học được.”
“Anh không muốn kiếm tiền sao? Em út nộp tiền về nhà hai lần rồi, anh sao còn ngồi yên được?”
“Giờ là mùa vụ, chẳng có thời gian làm gì khác. Đợi đến mùa thu thu hoạch xong, vào mùa đông rảnh rỗi, anh sẽ xin phép cha mẹ đi làm thuê ngắn hạn kiếm thêm tiền. Nhà mình ăn mặc không thiếu, chuyện kiếm tiền em đừng nôn nóng, gấp cũng chẳng được.”
Hai vợ chồng suy nghĩ khác nhau. Trình Gia Phú là anh cả trong nhà, tính tự lập, không mong gì từ em trai, làm việc trong nhà cũng tự nguyện làm nhiều. Lưu thị lại là chị dâu cả, ở nhà mẹ đẻ cô là em út, có anh trai lo toan mọi chuyện, đến khi chia phần cũng được ưu ái. Giờ cô thấy em út có đường kiếm tiền, muốn cậu em dẫn dắt thêm, nên chưa bỏ ý định.
Những ngày sau trời đẹp, nghĩ rằng nấm chỉ nhiều sau khi mưa, nhưng mấy ngày nay Trình Gia Hưng không lên núi, hoặc là nằm dài ở nhà ngủ, hoặc đi tìm đám thanh niên nhàn rỗi trong làng tụ tập tán gẫu. Khi tán gẫu, anh nghe nói nhà Trần Ma Tử ở làng Tiểu Hà mở một sòng chọi dế, thu hút những kẻ nhàn rỗi mười dặm tám thôn đến đó cá cược. Nhà Trần Ma Tử ngày càng đông đúc náo nhiệt.
Nghe thế, Trình Gia Hưng lập tức đứng dậy, nhổ hai bãi nước bọt rồi nói: “Mình cũng qua đó xem thử.”
“Xem cái gì? Đâu có tiền để đặt cược.”
Trình Gia Hưng nghe vậy liền đập vào đầu Mãn Tử một cái, y hệt cách Hoàng thị vỗ đầu anh: “Anh có ý định khác, theo anh đi.”
Trình Gia Hưng dẫn Mãn Tử và Tiểu Thuận đến làng Tiểu Hà, ngồi quan sát nửa ngày, hiểu rõ luật chơi, trên đường về anh bảo: “Trần Ma Tử làm ăn có tay nghề thật đấy, sòng chọi dế của ông ta thu hút hết đám nhàn rỗi trong vùng.”
“Đúng vậy! Ở đó từ sáng đến tối, lên cơn nghiện còn chẳng thèm về ăn trưa.”
“Vậy thì tốt quá!”
Thấy Trình Gia Hưng như đang có ý đồ gì, Tiểu Thuận hỏi anh nghĩ ra gì vậy.
“Anh nghĩ ra cách kiếm tiền, còn xem hai đứa có hứng thú không thôi?”
Nghe đến kiếm tiền thì ai mà không có hứng?
“Anh nói thử xem nào.”
“Lần trước anh cho hai đứa ăn thử cá chiên giòn và măng cay rồi, nếu mình mang hai món đó đến sòng của Trần Ma Tử bán, không phải sẽ kiếm được tiền sao?”
Mãn Tử và Tiểu Thuận nghĩ đến chuyện những người cá cược dế ngồi đó cả ngày, chắc chắn phải ăn vặt. Cá chiên giòn và măng cay đều hợp để giết thời gian, chắc chắn mấy kẻ nhàn rỗi thích ăn vặt sẽ mê. Hai người nghe xong mắt sáng lên, xấu hổ xoa tay: “Chúng em đâu biết làm, anh Trình có chịu chỉ bảo không?”
Trình Gia Hưng khoác vai hai người, nói: “Anh em mình từ nhỏ đã chơi với nhau, có đường kiếm tiền, sao anh lại không chia sẻ? Nhưng mà, tình cảm là tình cảm, làm ăn là làm ăn, các cậu cũng biết mà, làm ăn bán thức ăn quan trọng nhất là tay nghề và ý tưởng. Ba anh em mình hợp tác, anh đưa ý tưởng, vợ anh phụ trách nấu nướng, hai đứa bỏ vốn, tiền kiếm được mình chia.”
Nghĩ đến việc chỉ cần chút vốn mà không phải món gì quá đắt, kể cả có cần nhiều cũng không sao, họ sẽ về nhà xin thêm nếu cần. Như Mãn Tử là con trai duy nhất trong nhà, còn Tiểu Thuận không được cha mẹ thương, nhưng lại là bảo bối của bà nội, nên xin ít vốn cũng không khó.
Trình Gia Hưng bảo hai người về lo liệu đậu phộng, đậu nành, rồi chuẩn bị tiền đi trấn mua gia vị. Riêng anh thì đội nắng đi thẳng đến làng Ngư Tuyền tìm cô vợ nhỏ để bàn chuyện.
Trong lòng háo hức, vừa qua sông, anh chạy vào sân nhà Hà Kiều Hạnh, lúc này cô đang phơi lúa mạch.
Thấy anh tới, Hà Kiều Hạnh hơi ngạc nhiên.
“Sao anh lại tới đây?”
Trình Gia Hưng nắm lấy tay Hà Kiều Hạnh: “Hạnh, đi với anh, anh có chuyện muốn bàn.”
Hà Kiều Hạnh đưa khăn tay cho anh lau mồ hôi, rồi đẩy nhẹ bảo anh vào rừng trúc đợi, còn mình gọi Hương Đào ở nhà bên sang trông hộ, rồi mới đi theo. Cô vừa vào rừng trúc đã thấy Trình Gia Hưng ngồi xổm cạnh cái cây bị cô bẻ gãy lần trước: “Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Dạo này bọ ngựa với dế đều xuất hiện rồi, làng Tiểu Hà bên mình có sòng chọi dế của Trần Ma Tử, náo nhiệt lắm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.