Chương 4: Bí Mật ( 2 )
Xuki
25/04/2016
Nó chạy về phía dãy phòng của mình … đột nhiên cánh cửa phòng kế bên mở ra … là phòng hắn . Từ bên trong hắn và một người nữa bước ra … Nó giật mình nép vào một cánh cửa gần đó … ( lại nghe lén =_= )
- Này , con thật sự không muốn đính hôn với Bảo Nhi sao ?_Giọng ba hắn cất lên ,.. nó giật nảy mình vai nó khẻ run run …
- Con đã nói rồi mà, con không muốn … đính hôn ở tuổi này ư ? Ba đùa à _ hắn lớn tiếng
- Dù gì hai gia đình chúng ta đã có hôn ước từ trước … và nếu con không muốn đính hôn bây giờ thì đợi khi con và Bảo Nhi lớn thêm chút nữa cũng được mà…_Ba hắn khuyên
- Ba không hỉu à ? không phải vì lớn hay nhỏ ,.. chỉ là vì con không thích thôi , con chỉ xem Bảo Nhi là em gái không hơn không kém _ hắn gắt lên
- Được rồi , cứ làm theo ý con … nhưng dù gì tuần sau cũng là ngày hai gia đình gặp mặt để bàn chuyện đính hôn … con nhớ đến đấy _ Ba hắn nói rồi đi mất hút
Thấy bóng hắn khuất xa , nó mới bước ra … lê từng bước chân nặng trĩu ra đuôi tàu ,… nơi này thật yên tỉnh , không có ai làm phiền , chỉ ánh đèn và nó … Chỉ có nơi này nó mới bình tỉnh mà suy nghĩ về những chuyện vừa trãi qua …
Hắn vừa mới bước ra ngoài là đã bị nhỏ Nhi đeo bám ,… nhỏ cứ ôm chặt cánh tay của hắn…còn hắn thì cứ loai hoai tìm nó , không để ý gì đến nhỏ …
- Anh Ken này , trông em như thế nào ?_ nhỏ Nhi hỏi … vì lúc trước nghe nó gọi hắn như thế nên bây giờ nhỏ bắt chước gọi theo …
- Em đừng bao giờ gọi anh bằng cái tên đó nữa ,… và buông tay anh ra nào_ hắn khó chịu
- Không , tại sao chứ ? sao Băng Di gọi được còn em lại không ? Anh thật không công bằng _ càng nói nó càng siết chặt tay hắn .
- Hai người đang làm gì thế? _ Jun lên tiếng
- Không có gì hết_ hắn giật mạnh cánh tay ra rồi bước đến chổ Jun… nhỏ Nhi tức tối bước theo …
- Jun , cậu có thấy Tiểu Băng ở đâu không ? Tớ tìm em ấy nãy giờ nhưng chẳng thấy đâu _ hắn lo lắng
- Không biết nữa , tớ và ba mẹ em ấy cũng đang tìm em ấy đây này, hình như họ có chuyện gì đó , nhìn ba mẹ em ấy lo lắng lắm_Jun nói
Lúc này nhỏ Nhi mới lên tiếng – A ,.. em thấy nó bước ra đuôi tàu nè , nhìn mặt nó thẫn thờ lắm …_ biết mình lỡ lời nên nó lấy tay che miệng lại … “ Bảo Nhi ơi Bảo Nhi sao mày ngu thế nói ra làm gì không biết nữa …” nhỏ nghĩ thầm…Hắn nghe xong lật đật chạy ra phía sau…
- Anh Ken… đợi em .. _ nhỏ Nhi la lên … định chạy theo thì Jun giữ tay nhỏ lại
- Định làm gì thế ? cả buổi tối bám riết lấy Kenvin rồi chưa đủ với em sao, Bảo Nhi ?_Jun liếc nó … nó hặm hực bỏ đi …
Ở chổ nó… “ Chuyện gì thế này ,… đùa với tôi sao ? chỉ trong một đêm tất cả như sụp đỗ đối với tôi … tôi không phải con ruột của họ và ba mẹ ruột của tôi lại bị sát hại ư ? Ngay cả người tôi yêu thương cũng sắp phải đính hôn với người khác … vậy thì tôi sống trên đời này làm cái gì nữa cơ chứ ? “ _ nó thầm nghĩ , rồi nước mắt rơi đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp của nó…
- Tiểu Băng … Em đang làm gì ở đây ? _ Giọng hắn vang lên
- Em .. em chỉ đang hóng gió thôi _ nó vẫn không quay mặt lại ,.. nó sợ hắn thấy gương mặt đẫm nước mắt của nó bây giờ
- Ba mẹ lo lắng cho em lắm đấy
- Ba mẹ sao ? em có ba mẹ à ?...
- Em nói gì ? _ hắn ngạc nhiên
- không có gì ạ
- Ừ… Thật ra thì … thì … Anh có chuyện muốn nói với em
- Chuyện gì ạ ?_ Nó thoáng ngạc nhiên rồi bình tĩnh đáp
- À thì … em biết đấy … Chuyện ở nhà anh hôm trước … anh đã hiểu lầm em rồi còn la mắng em nữa… em cho anh xin lỗi nhé !!! Chúng ta trỡ lại như lúc trước nha … _ Hắn nói có vè ngượng ngùng
- Như lúc trước ? Có thể sao ?....
- Hả ? _ hắn ngơ ngác
- không có gì… ý em nói là … em đã hết giận anh lâu rồi …
- Ừ… vậy chúng ta vào trong nhé ,… Ngoài này gió lớn lắm _ hắn quay lưng đi và đột nhiên có một vòng tay ôm chằm lấy hắn . Hắn ngạc nhiên và chết lặng tại chổ …” Anh đừng đi “
- Này , con thật sự không muốn đính hôn với Bảo Nhi sao ?_Giọng ba hắn cất lên ,.. nó giật nảy mình vai nó khẻ run run …
- Con đã nói rồi mà, con không muốn … đính hôn ở tuổi này ư ? Ba đùa à _ hắn lớn tiếng
- Dù gì hai gia đình chúng ta đã có hôn ước từ trước … và nếu con không muốn đính hôn bây giờ thì đợi khi con và Bảo Nhi lớn thêm chút nữa cũng được mà…_Ba hắn khuyên
- Ba không hỉu à ? không phải vì lớn hay nhỏ ,.. chỉ là vì con không thích thôi , con chỉ xem Bảo Nhi là em gái không hơn không kém _ hắn gắt lên
- Được rồi , cứ làm theo ý con … nhưng dù gì tuần sau cũng là ngày hai gia đình gặp mặt để bàn chuyện đính hôn … con nhớ đến đấy _ Ba hắn nói rồi đi mất hút
Thấy bóng hắn khuất xa , nó mới bước ra … lê từng bước chân nặng trĩu ra đuôi tàu ,… nơi này thật yên tỉnh , không có ai làm phiền , chỉ ánh đèn và nó … Chỉ có nơi này nó mới bình tỉnh mà suy nghĩ về những chuyện vừa trãi qua …
Hắn vừa mới bước ra ngoài là đã bị nhỏ Nhi đeo bám ,… nhỏ cứ ôm chặt cánh tay của hắn…còn hắn thì cứ loai hoai tìm nó , không để ý gì đến nhỏ …
- Anh Ken này , trông em như thế nào ?_ nhỏ Nhi hỏi … vì lúc trước nghe nó gọi hắn như thế nên bây giờ nhỏ bắt chước gọi theo …
- Em đừng bao giờ gọi anh bằng cái tên đó nữa ,… và buông tay anh ra nào_ hắn khó chịu
- Không , tại sao chứ ? sao Băng Di gọi được còn em lại không ? Anh thật không công bằng _ càng nói nó càng siết chặt tay hắn .
- Hai người đang làm gì thế? _ Jun lên tiếng
- Không có gì hết_ hắn giật mạnh cánh tay ra rồi bước đến chổ Jun… nhỏ Nhi tức tối bước theo …
- Jun , cậu có thấy Tiểu Băng ở đâu không ? Tớ tìm em ấy nãy giờ nhưng chẳng thấy đâu _ hắn lo lắng
- Không biết nữa , tớ và ba mẹ em ấy cũng đang tìm em ấy đây này, hình như họ có chuyện gì đó , nhìn ba mẹ em ấy lo lắng lắm_Jun nói
Lúc này nhỏ Nhi mới lên tiếng – A ,.. em thấy nó bước ra đuôi tàu nè , nhìn mặt nó thẫn thờ lắm …_ biết mình lỡ lời nên nó lấy tay che miệng lại … “ Bảo Nhi ơi Bảo Nhi sao mày ngu thế nói ra làm gì không biết nữa …” nhỏ nghĩ thầm…Hắn nghe xong lật đật chạy ra phía sau…
- Anh Ken… đợi em .. _ nhỏ Nhi la lên … định chạy theo thì Jun giữ tay nhỏ lại
- Định làm gì thế ? cả buổi tối bám riết lấy Kenvin rồi chưa đủ với em sao, Bảo Nhi ?_Jun liếc nó … nó hặm hực bỏ đi …
Ở chổ nó… “ Chuyện gì thế này ,… đùa với tôi sao ? chỉ trong một đêm tất cả như sụp đỗ đối với tôi … tôi không phải con ruột của họ và ba mẹ ruột của tôi lại bị sát hại ư ? Ngay cả người tôi yêu thương cũng sắp phải đính hôn với người khác … vậy thì tôi sống trên đời này làm cái gì nữa cơ chứ ? “ _ nó thầm nghĩ , rồi nước mắt rơi đầm đìa trên khuôn mặt xinh đẹp của nó…
- Tiểu Băng … Em đang làm gì ở đây ? _ Giọng hắn vang lên
- Em .. em chỉ đang hóng gió thôi _ nó vẫn không quay mặt lại ,.. nó sợ hắn thấy gương mặt đẫm nước mắt của nó bây giờ
- Ba mẹ lo lắng cho em lắm đấy
- Ba mẹ sao ? em có ba mẹ à ?...
- Em nói gì ? _ hắn ngạc nhiên
- không có gì ạ
- Ừ… Thật ra thì … thì … Anh có chuyện muốn nói với em
- Chuyện gì ạ ?_ Nó thoáng ngạc nhiên rồi bình tĩnh đáp
- À thì … em biết đấy … Chuyện ở nhà anh hôm trước … anh đã hiểu lầm em rồi còn la mắng em nữa… em cho anh xin lỗi nhé !!! Chúng ta trỡ lại như lúc trước nha … _ Hắn nói có vè ngượng ngùng
- Như lúc trước ? Có thể sao ?....
- Hả ? _ hắn ngơ ngác
- không có gì… ý em nói là … em đã hết giận anh lâu rồi …
- Ừ… vậy chúng ta vào trong nhé ,… Ngoài này gió lớn lắm _ hắn quay lưng đi và đột nhiên có một vòng tay ôm chằm lấy hắn . Hắn ngạc nhiên và chết lặng tại chổ …” Anh đừng đi “
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.