Chương 8: Phong Cũng Cute Đấy Nhờ!
Bướm Đen.
28/07/2021
Từ bar trở về nhà nó uể oải nằm dài trên giường mở bài nhạc quen thuộc để quên đi hết những phiền muộn. Trong gian phòng rộng lớn lại vang lên giai điệu nhạc quên thuộc.
"Giờ thì tình đã phai
Em đâu rồi người về với ai
Còn lại mình lẻ loi
Riêng mình tôi ôm nỗi đau này
Còn lại gì nữa đâu
Giờ thì đành mất em
Riêng mình tôi đợi chờ
,..."
Phiêu lưu trong những dòng nhạc chill giây phút nó thư giản và từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Nhạc chuông vang lên nó khẽ cựa mình và thức dậy. Giấc ngủ của nó mỗi ngày đều không sâu lắm nên chỉ một tiếng động nhỏ nó cũng sẽ tỉnh.
Vào nhà tắm thay đồng phục rồi nó chuẩn bị đến trường. Bộ đồ đồng phục thì vẫn như mọi ngày thôi: Sơ mi trắng cà vạt đen cùng chiếc váy ca rô đen.
Đứng trước cổng khoảng 5 phút quản gia liền lái xe đến đón nó đến trường.
-"Chào cô chủ."
Nó khẽ gật đầu rồi bước lên xe.
Vi vu trong làn gió nhẹ mái tóc nó khẽ bay bổng. Hướng ánh mắt vô hồn ra khoảng không gian bao la rộng lớn kia qua khung cửa sổ xe nhỏ bé. Ước chừng nó thật sự muốn bản thân mình như những chú chim ngoài kia cứ thế bay lượn đón nhận sự tự do mới không bị ràng buộc hay cô đơn. Bỗng nó nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, đó chẳng phải là bàn cùng bàn của nó hay sao. Thường ngày vẫn thấy có tài xế riêng đưa đón mà sao hôm nay lại cuốc bộ thế kia. Tự nhiên nó muốn đi bộ chung với Phong thật nên:
-"Quản gia dừng xe, cháu muốn tự đi đến trường."
-"Nhưng,..."
Chưa kịp mở lời khẽ lướt thấy ánh mắt hắc ám ấy quản gia liền dừng xe lại và nói:
-"Cô chủ hóng gió vui vẻ, trưa tôi sẽ đến đón."
Bước xuống xe, nó tiến bước đến chỗ chàng trai phái trước. Lúc sắp đến gần nó cất bước nhanh hơn như chỉ là vô tình lướt qua mà thôi! Bỗng Phong cầm lấy tay nó đằng sau hành động quá bất chợt nó không kịp phản ứng, nó quay lại lướt Phong ngay vị trí cầm tay nó. Quá sợ hãi Phong liền buông tay ra và cười trừ.
-"Xin lỗi bà nha, tại tui chỉ muốn đi chung với bà thôi mà!"
Thấy nó không nói gì, tưởng nó giận nên Phong mếu máo khuân mặt lúc đó thề là đáng yêu cực các bác ạ. Nó chợt nghĩ ' người này lớp 10 rồi mà sao giống trẻ con thế không biết, nhưng Phong cũng đáng yêu đấy nhở.'
-"Trẻ trâu."
Bỏ lại hai từ rồi nó cất bước đi tiếp thấy thế Phong cũng chạy theo phía sau. Chiều cao Phong hơn nó nên chân dài hơn mà chân dài hơn nên cậu nhanh chóng tiến lại gần và đi song song với nó, thấy vậy nó chỉ lặng thinh chắc trên đời này Phong là người thứ hai được phép đi chung với nó, vừa đi Phong vừa nói chuyện không ngừng mặc kệ nó có nghe hay không.
-"Ủa, xe đây mà sao bà đi bộ vậy. mà thôi nhìn là biết rồi có phải xe bà cũng hư giống xe tui luôn không, trùng hợp ghê đúng không?
-"Trời nay đen quá trời luôn tui tính nay đí học sớm để mà làm bài tập ai dè cuốc bộ dầy thôi nay làm biếng vậy.
-"Sao bà không nói gì hết vậy bà không nghe hay bà khinh tui vậy, hic hic."
Phong bày đặt làm mặt dỗi các thứ rồi tự biên tự diễn cứ thế bô bô cái miệng bên tai nó miết. Nếu là người khác thì nhanh chóng bị nó đá xa 8 mét rồi đó nhen nhưng không hiểu sao trường hợp này nó lại để cho Phong nói và lắng nghe. Không phải là nó khinh hay không coi trọng lời Phong đâu tại Phong tự nói rồi tự trả lời một mình rồi nói tiếp nên nó đâu chen mồm vô được đành im lặng. Bàn cùng bàn nó cũng thật thú vị đoạn đường đến trường giờ đâu không còn tẻ nhạt nữa rồi.
Vào đến lớp thì lớp trưởng lại hét lớn:
-"Hôm nay kiểm tra tiếng anh đó nhan mọi người hôm qua cô nhắn nhưng tui quên báo với mọi người rồi xin lỗi nhiều nhan.
Thế là cả lớp khóc than một trận tuy mang danh là lớp chuyên nhưng kiểm tra mà chưa ôn một chữ cũng sợ lắm đấy chứ đây còn là môn tiếng anh khắc nghiệt toàn chữ khắc nghiệt ai mà chả ngán. Thế là lớp 10a1 là van lên những tiếng khóc than nhất là bạn Dương Nhật Phong.
-"Trời ơi là trời hôm qua đi chơi tận khuya hưởng thụ đã vãi chưởng hôm nay lại làm bài kiểm tra toàn tiếng tàu, tiếng nhái gì đâu không sao cuộc đời tui khổ quá vậy trời huhu thương thay phận trai Nhật Phong mà!"
Tiếng anh cha ơi! Tàu với chả nhái chán mà.
Còn bàn cùng bàn của Phong thì đang rất bình tĩnh tận hưởng những giây phút cuối cùng. Trông nó thư thả phết nhờ đúng học sinh giỏi có khác.
-"Tại hạ thật sự ngưỡng mộ bà đó, Băng à sao bà có thể vui tươi như thế kia chứ!'
Phong nhìn thấy nó thì lắc đầu chán ngẫm xem mẽ sướng chưa kìa.
-"Chứ cậu muốn tui phải làm gì bây giờ."
-"Tui quên bà học sinh giỏi mà, chút chỉ bà tui với được không."
-"Để xem biểu hiện cậu đã."
Đang hoang mang thì cả lớp càng thêm hoang mang cực độ khi nghe thấy đoạn đối thoại giữa Phong với nó rồi tự hỏi: Ủa, họ thân khi nào vậy trời, sao Phong có thể tự nhiên như vậy kia chứ nhất là đối với một ác quỷ cơ đấy!. Còn nó sao có thể thân thiện như vậy. Thay dổi hết rồi trời ơi. Bão táp mưa sa sắp đổ bộ vào lớp 10a1 này rồi. Tiết học sẽ bị hủy và khỏi kiểm tra. Ô ze. Nhưng, khoan tất cả chỉ là bọn bạn trọng lớp tự ảo tưởng mà thôi. Ảo thật đấy!
Nó cũng không biết tự khi nào bản thân lại nói nhiều và thân thiện với Phong như vậy nữa chả lẽ,...
"Giờ thì tình đã phai
Em đâu rồi người về với ai
Còn lại mình lẻ loi
Riêng mình tôi ôm nỗi đau này
Còn lại gì nữa đâu
Giờ thì đành mất em
Riêng mình tôi đợi chờ
,..."
Phiêu lưu trong những dòng nhạc chill giây phút nó thư giản và từ từ chìm sâu vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau.
Nhạc chuông vang lên nó khẽ cựa mình và thức dậy. Giấc ngủ của nó mỗi ngày đều không sâu lắm nên chỉ một tiếng động nhỏ nó cũng sẽ tỉnh.
Vào nhà tắm thay đồng phục rồi nó chuẩn bị đến trường. Bộ đồ đồng phục thì vẫn như mọi ngày thôi: Sơ mi trắng cà vạt đen cùng chiếc váy ca rô đen.
Đứng trước cổng khoảng 5 phút quản gia liền lái xe đến đón nó đến trường.
-"Chào cô chủ."
Nó khẽ gật đầu rồi bước lên xe.
Vi vu trong làn gió nhẹ mái tóc nó khẽ bay bổng. Hướng ánh mắt vô hồn ra khoảng không gian bao la rộng lớn kia qua khung cửa sổ xe nhỏ bé. Ước chừng nó thật sự muốn bản thân mình như những chú chim ngoài kia cứ thế bay lượn đón nhận sự tự do mới không bị ràng buộc hay cô đơn. Bỗng nó nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, đó chẳng phải là bàn cùng bàn của nó hay sao. Thường ngày vẫn thấy có tài xế riêng đưa đón mà sao hôm nay lại cuốc bộ thế kia. Tự nhiên nó muốn đi bộ chung với Phong thật nên:
-"Quản gia dừng xe, cháu muốn tự đi đến trường."
-"Nhưng,..."
Chưa kịp mở lời khẽ lướt thấy ánh mắt hắc ám ấy quản gia liền dừng xe lại và nói:
-"Cô chủ hóng gió vui vẻ, trưa tôi sẽ đến đón."
Bước xuống xe, nó tiến bước đến chỗ chàng trai phái trước. Lúc sắp đến gần nó cất bước nhanh hơn như chỉ là vô tình lướt qua mà thôi! Bỗng Phong cầm lấy tay nó đằng sau hành động quá bất chợt nó không kịp phản ứng, nó quay lại lướt Phong ngay vị trí cầm tay nó. Quá sợ hãi Phong liền buông tay ra và cười trừ.
-"Xin lỗi bà nha, tại tui chỉ muốn đi chung với bà thôi mà!"
Thấy nó không nói gì, tưởng nó giận nên Phong mếu máo khuân mặt lúc đó thề là đáng yêu cực các bác ạ. Nó chợt nghĩ ' người này lớp 10 rồi mà sao giống trẻ con thế không biết, nhưng Phong cũng đáng yêu đấy nhở.'
-"Trẻ trâu."
Bỏ lại hai từ rồi nó cất bước đi tiếp thấy thế Phong cũng chạy theo phía sau. Chiều cao Phong hơn nó nên chân dài hơn mà chân dài hơn nên cậu nhanh chóng tiến lại gần và đi song song với nó, thấy vậy nó chỉ lặng thinh chắc trên đời này Phong là người thứ hai được phép đi chung với nó, vừa đi Phong vừa nói chuyện không ngừng mặc kệ nó có nghe hay không.
-"Ủa, xe đây mà sao bà đi bộ vậy. mà thôi nhìn là biết rồi có phải xe bà cũng hư giống xe tui luôn không, trùng hợp ghê đúng không?
-"Trời nay đen quá trời luôn tui tính nay đí học sớm để mà làm bài tập ai dè cuốc bộ dầy thôi nay làm biếng vậy.
-"Sao bà không nói gì hết vậy bà không nghe hay bà khinh tui vậy, hic hic."
Phong bày đặt làm mặt dỗi các thứ rồi tự biên tự diễn cứ thế bô bô cái miệng bên tai nó miết. Nếu là người khác thì nhanh chóng bị nó đá xa 8 mét rồi đó nhen nhưng không hiểu sao trường hợp này nó lại để cho Phong nói và lắng nghe. Không phải là nó khinh hay không coi trọng lời Phong đâu tại Phong tự nói rồi tự trả lời một mình rồi nói tiếp nên nó đâu chen mồm vô được đành im lặng. Bàn cùng bàn nó cũng thật thú vị đoạn đường đến trường giờ đâu không còn tẻ nhạt nữa rồi.
Vào đến lớp thì lớp trưởng lại hét lớn:
-"Hôm nay kiểm tra tiếng anh đó nhan mọi người hôm qua cô nhắn nhưng tui quên báo với mọi người rồi xin lỗi nhiều nhan.
Thế là cả lớp khóc than một trận tuy mang danh là lớp chuyên nhưng kiểm tra mà chưa ôn một chữ cũng sợ lắm đấy chứ đây còn là môn tiếng anh khắc nghiệt toàn chữ khắc nghiệt ai mà chả ngán. Thế là lớp 10a1 là van lên những tiếng khóc than nhất là bạn Dương Nhật Phong.
-"Trời ơi là trời hôm qua đi chơi tận khuya hưởng thụ đã vãi chưởng hôm nay lại làm bài kiểm tra toàn tiếng tàu, tiếng nhái gì đâu không sao cuộc đời tui khổ quá vậy trời huhu thương thay phận trai Nhật Phong mà!"
Tiếng anh cha ơi! Tàu với chả nhái chán mà.
Còn bàn cùng bàn của Phong thì đang rất bình tĩnh tận hưởng những giây phút cuối cùng. Trông nó thư thả phết nhờ đúng học sinh giỏi có khác.
-"Tại hạ thật sự ngưỡng mộ bà đó, Băng à sao bà có thể vui tươi như thế kia chứ!'
Phong nhìn thấy nó thì lắc đầu chán ngẫm xem mẽ sướng chưa kìa.
-"Chứ cậu muốn tui phải làm gì bây giờ."
-"Tui quên bà học sinh giỏi mà, chút chỉ bà tui với được không."
-"Để xem biểu hiện cậu đã."
Đang hoang mang thì cả lớp càng thêm hoang mang cực độ khi nghe thấy đoạn đối thoại giữa Phong với nó rồi tự hỏi: Ủa, họ thân khi nào vậy trời, sao Phong có thể tự nhiên như vậy kia chứ nhất là đối với một ác quỷ cơ đấy!. Còn nó sao có thể thân thiện như vậy. Thay dổi hết rồi trời ơi. Bão táp mưa sa sắp đổ bộ vào lớp 10a1 này rồi. Tiết học sẽ bị hủy và khỏi kiểm tra. Ô ze. Nhưng, khoan tất cả chỉ là bọn bạn trọng lớp tự ảo tưởng mà thôi. Ảo thật đấy!
Nó cũng không biết tự khi nào bản thân lại nói nhiều và thân thiện với Phong như vậy nữa chả lẽ,...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.