Chương 15
Thu Thảo
11/09/2015
"Xong rồi chị hai, chúng ta đi được chưa." Sau khi "tiễn" Bạch Long và Lăng Kiệt về, Hàn Long lập tức te tởn chạy lại chỗ Băng Tâm (mất hình tượng trai đẹp quá.)
"Ừm, tới đó cấm không được bát nháo nhớ chưa, cấm không được trộm đồ từ đó ra." Trước khi đi Băng Tâm không quên cảnh cáo Hàn Long.
"Em biết rồi." Hàn Long đau khổ nói, mới chỉ có ý định lấy vài mẫu súng mà đã bị đánh gãy rồi.
... ...... ...
Sau đó Hàn Long và Băng Tâm bắt đầu đi đến Thiên Đường, khi đi vào nơi này chỉ có thể miêu tả bằng vài từ là nghiêm ngặt, bảo mật, nhiều người và xa hoa.
Đây là nơi mơ ước của các nhà nghiên cứu, thiên đường của độc dược, súng ống, bom đạn, vũ khí giết người, sát thủ.
"Chị hai." Băng Tâm vừa tiến vào thì tất cả mọi người đều ngừng việc đang làm, quay về phía cô cúi đầu chào.
"Tiếp tục làm việc đi." Tâm chỉ phất tay nhẹ rồi đi tiếp
"Quy mô ngày càng khủng bố rồi." Hàn Long nhìn người đang làm việc và diện tích nơi này cậu vừa ngó được ở cửa chính mà cảm thán. Lão đại nhà mình chưa chắc đã giàu bằng chị ấy.
"Lưu Ly ở phòng bắn súng, cậu tự đến đấy đi." Vứt cho Hàn Long một câu Băng Tâm đi thẳng đến phòng thử độc nơi có người mà cô muốn gặp.
"Vừa đến đây đã đi như vậy, lần này cô chết chắc rồi Ảnh." Nhìn bóng lưng Tâm rời đi, Hàn Long cười đến vui vẻ xoay người đi kiếm bà xã đang bị hành hạ bởi chế độ luyện tập ở đây.
"Chị hai." Tâm vừa mở cửa phòng thí nghiệm ra đã có mấy người mặc đồ bảo hộ cúi chào.
"Ừ, cô ta còn tỉnh không?" Nhìn kẻ đang nằm cách đó không xa Băng Tâm hỏi
"Hiện giờ cô ta đang rất tỉnh táo, bọn em định 2 phút nữa sẽ thử loại độc thứ 5 trên người cô ta." Một người trong số đó nói, kể từ khi có người sống làm thí nghiệm họ cảm thấy rất thích thú, hơn nữa việc chế thuốc giải cũng dễ dàng hơn.
Phòng nghiên cứu này chuyên tạo ra các loại độc đa số không gây chết mà khiến người ta sống không bằng chết. Đôi khi cũng có các loại độc của rắn, bọ cạp,.... để thử nghiệm, ngoài ra còn có các loại độc dùng để tra tấn, cũng có loại dùng để giết người nhưng đa số chúng đã có thuốc giải mới được thử nghiệm lên con người. Những kẻ được đưa đến đây thường chỉ sống được trong khoảng thời gian ngắn nhưng riêng người đàn bà này đã được dặn dò kỹ nên không bị chết nhưng phải chịu rất nhiều đau khổ.
"Mang thuốc đây." Tâm không kiêng kị gì mà trực tiếp đưa tay về hướng người đang nói.
"Đây ạ, tiêm ở bắp tay nhé chị." Người đó đưa một ống thuốc vào tay Băng Tâm
"Được rồi, chuẩn bị thuốc giải đi." Lãnh Băng Tâm bỏ lại một câu rồi tiến đến bên giường.
"Lâu rồi không gặp tôi nhớ cô lắm." Băng Tâm vừa tươi cười vừa tiêm thuốc vào người Ảnh, lúc này cô ta cũng chẳng thể làm gì ngoài việc trừng mắt nhìn nụ cười đẹp đến đáng sợ trước mặt.
Thuốc vừa tiêm vào đã khiến cho Ảnh cảm thấy đau khắp toàn thân như thể bị gặm nhấm từng chút từng chút một. Đau nhức khó chịu khiến cô ta không nhịn được mà giãy giụa, cảm giác như không muốn sống nữa, thà chết đi còn dễ chịu hơn.
"Mới vậy mà đã giãy giụa rồi, chờ sau này có nhiều loại thuốc hơn chắc chắn sẽ làm cho cô vui vẻ hơn thế này nhiều." Nhìn thống khổ trên mặt Ảnh, Tâm cũng chỉ buông lời châm chọc mà không thấy áy náy gì.
"Chị hai, không hay rồi." Tường Vy không biết từ đâu xông thẳng vào phòng hô to
"Làm cái gì mà ồn ào thế." Tâm nhíu mày, bình thường con bé này bình tĩnh lắm mà, sao hôm nay hớt ha hớt hải thế.
"Lô vũ khí của chúng ta trong lúc giao dịch đã bị cướp đi rồi." Tường Vy lo sợ nhìn sắc mặt ngày càng lạnh băng của Tâm.
"Liên lạc với bên nhận hàng, nói với họ chúng ta sẽ cùng đi tìm." Im lặng một lúc Băng Tâm nói
"Đã liên lạc, người phía bọn họ cũng đang trên đường tới địa điểm hàng bị cướp rồi ạ." Tường Vy toát mồ hôi hột.
"Gọi cả Lưu Ly chuẩn bị cùng tôi đến đó." Tâm lạnh lùng phun ra một câu rồi đi thẳng ra ngoài.
"Dạ vâng ạ." Tường Vy lập tức chạy đi
Ở bên kia Hàn Long vừa gặp Lưu Ly thì điện thoại đổ chuông
"Alo....ờ....ừ.....được rồi tôi lập tức đến ngay." Nghe xong điện thoại vẻ mặt Hàn Long ngày càng trầm xuống.
"Bên nhà anh xảy ra chút việc gấp, anh phải đi trước." Hàn Long quay lại hôn một cái lên môi Lưu Ly rồi gấp rút chạy ra ngoài.
"Lưu Ly mau đi thôi, có việc gấp." Trong lúc Lưu Ly còn đang ngẩn người thì đã bị Tường Vy kéo đi
"Có chuyện gì vậy?" Nhìn hành động nóng vội của Vy, Lưu Ly không khỏi nhíu mày hỏi.
"Có lô hàng bị cướp, hiện tại chị hai đang rất tức giận." Tường Vy vừa đi vừa nói khái quát tình hình cho Lưu Ly.
"Lần này chết chắc rồi." Lưu Ly thầm than cũng bước nhanh theo Vy
"Ừm, tới đó cấm không được bát nháo nhớ chưa, cấm không được trộm đồ từ đó ra." Trước khi đi Băng Tâm không quên cảnh cáo Hàn Long.
"Em biết rồi." Hàn Long đau khổ nói, mới chỉ có ý định lấy vài mẫu súng mà đã bị đánh gãy rồi.
... ...... ...
Sau đó Hàn Long và Băng Tâm bắt đầu đi đến Thiên Đường, khi đi vào nơi này chỉ có thể miêu tả bằng vài từ là nghiêm ngặt, bảo mật, nhiều người và xa hoa.
Đây là nơi mơ ước của các nhà nghiên cứu, thiên đường của độc dược, súng ống, bom đạn, vũ khí giết người, sát thủ.
"Chị hai." Băng Tâm vừa tiến vào thì tất cả mọi người đều ngừng việc đang làm, quay về phía cô cúi đầu chào.
"Tiếp tục làm việc đi." Tâm chỉ phất tay nhẹ rồi đi tiếp
"Quy mô ngày càng khủng bố rồi." Hàn Long nhìn người đang làm việc và diện tích nơi này cậu vừa ngó được ở cửa chính mà cảm thán. Lão đại nhà mình chưa chắc đã giàu bằng chị ấy.
"Lưu Ly ở phòng bắn súng, cậu tự đến đấy đi." Vứt cho Hàn Long một câu Băng Tâm đi thẳng đến phòng thử độc nơi có người mà cô muốn gặp.
"Vừa đến đây đã đi như vậy, lần này cô chết chắc rồi Ảnh." Nhìn bóng lưng Tâm rời đi, Hàn Long cười đến vui vẻ xoay người đi kiếm bà xã đang bị hành hạ bởi chế độ luyện tập ở đây.
"Chị hai." Tâm vừa mở cửa phòng thí nghiệm ra đã có mấy người mặc đồ bảo hộ cúi chào.
"Ừ, cô ta còn tỉnh không?" Nhìn kẻ đang nằm cách đó không xa Băng Tâm hỏi
"Hiện giờ cô ta đang rất tỉnh táo, bọn em định 2 phút nữa sẽ thử loại độc thứ 5 trên người cô ta." Một người trong số đó nói, kể từ khi có người sống làm thí nghiệm họ cảm thấy rất thích thú, hơn nữa việc chế thuốc giải cũng dễ dàng hơn.
Phòng nghiên cứu này chuyên tạo ra các loại độc đa số không gây chết mà khiến người ta sống không bằng chết. Đôi khi cũng có các loại độc của rắn, bọ cạp,.... để thử nghiệm, ngoài ra còn có các loại độc dùng để tra tấn, cũng có loại dùng để giết người nhưng đa số chúng đã có thuốc giải mới được thử nghiệm lên con người. Những kẻ được đưa đến đây thường chỉ sống được trong khoảng thời gian ngắn nhưng riêng người đàn bà này đã được dặn dò kỹ nên không bị chết nhưng phải chịu rất nhiều đau khổ.
"Mang thuốc đây." Tâm không kiêng kị gì mà trực tiếp đưa tay về hướng người đang nói.
"Đây ạ, tiêm ở bắp tay nhé chị." Người đó đưa một ống thuốc vào tay Băng Tâm
"Được rồi, chuẩn bị thuốc giải đi." Lãnh Băng Tâm bỏ lại một câu rồi tiến đến bên giường.
"Lâu rồi không gặp tôi nhớ cô lắm." Băng Tâm vừa tươi cười vừa tiêm thuốc vào người Ảnh, lúc này cô ta cũng chẳng thể làm gì ngoài việc trừng mắt nhìn nụ cười đẹp đến đáng sợ trước mặt.
Thuốc vừa tiêm vào đã khiến cho Ảnh cảm thấy đau khắp toàn thân như thể bị gặm nhấm từng chút từng chút một. Đau nhức khó chịu khiến cô ta không nhịn được mà giãy giụa, cảm giác như không muốn sống nữa, thà chết đi còn dễ chịu hơn.
"Mới vậy mà đã giãy giụa rồi, chờ sau này có nhiều loại thuốc hơn chắc chắn sẽ làm cho cô vui vẻ hơn thế này nhiều." Nhìn thống khổ trên mặt Ảnh, Tâm cũng chỉ buông lời châm chọc mà không thấy áy náy gì.
"Chị hai, không hay rồi." Tường Vy không biết từ đâu xông thẳng vào phòng hô to
"Làm cái gì mà ồn ào thế." Tâm nhíu mày, bình thường con bé này bình tĩnh lắm mà, sao hôm nay hớt ha hớt hải thế.
"Lô vũ khí của chúng ta trong lúc giao dịch đã bị cướp đi rồi." Tường Vy lo sợ nhìn sắc mặt ngày càng lạnh băng của Tâm.
"Liên lạc với bên nhận hàng, nói với họ chúng ta sẽ cùng đi tìm." Im lặng một lúc Băng Tâm nói
"Đã liên lạc, người phía bọn họ cũng đang trên đường tới địa điểm hàng bị cướp rồi ạ." Tường Vy toát mồ hôi hột.
"Gọi cả Lưu Ly chuẩn bị cùng tôi đến đó." Tâm lạnh lùng phun ra một câu rồi đi thẳng ra ngoài.
"Dạ vâng ạ." Tường Vy lập tức chạy đi
Ở bên kia Hàn Long vừa gặp Lưu Ly thì điện thoại đổ chuông
"Alo....ờ....ừ.....được rồi tôi lập tức đến ngay." Nghe xong điện thoại vẻ mặt Hàn Long ngày càng trầm xuống.
"Bên nhà anh xảy ra chút việc gấp, anh phải đi trước." Hàn Long quay lại hôn một cái lên môi Lưu Ly rồi gấp rút chạy ra ngoài.
"Lưu Ly mau đi thôi, có việc gấp." Trong lúc Lưu Ly còn đang ngẩn người thì đã bị Tường Vy kéo đi
"Có chuyện gì vậy?" Nhìn hành động nóng vội của Vy, Lưu Ly không khỏi nhíu mày hỏi.
"Có lô hàng bị cướp, hiện tại chị hai đang rất tức giận." Tường Vy vừa đi vừa nói khái quát tình hình cho Lưu Ly.
"Lần này chết chắc rồi." Lưu Ly thầm than cũng bước nhanh theo Vy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.