Chương 49
Thu Thảo
29/11/2016
Long trường ở Long
Môn vẫn còn đang bắt đầu tự mình sắp xếp kế hoạch khiến Lãnh Băng Tâm
rơi xuống vực thẳm thì lúc này Tâm lại nhàn nhã ngồi uống trà trong một
căn biệt thự ven biển ngồi ngắm ánh hòang hôn đỏ rực bao phủ bầu trời.
Đã nhiều năm trước có một gia đình hạnh phúc người thân bên cạnh mà giờ
bản thân lại giống như ánh mặt trời lặn tràn ngập ưu thương và cô đơn. Giờ phút này ánh mắt Băng Tâm nhuốm một màu đỏ cô đơn rõ rệt nhưng trong đó lại có một tia ánh sáng khó hiểu.
Lăng Kiệt từ xa đi vào tiến tới ôm lấy Băng Tâm vốn đang ngồi trên ghế lười biếng nhìn mặt trời xuống biển, cả người lạnh lẽo không có chút độ ấm nào. Anh biết chuyện điên rồ cô đã làm nhưng không sao cả, cho dù trời có sụp xuống thì cũng có anh ở đây chống đỡ tất cả cho cô rồi.
“Lăng thủ lĩnh, anh làm gì vậy?” Băng Tâm đang trong dòng suy nghĩ của bản thân chợt cảm nhận được cả người rơi vào một vòng tay cứng rắn, mùi thơm đặc trưng vấn vương trên người đàn ông len vào mũi cô. Anh ta muốn gì cô biết nhưng cô không nghĩ sẽ để trái tim mình rơi vào tay một người đàn ông, vết xe đổ của mẹ và chị gái đủ làm nỗi sợ của cô không bao giờ tan đi rồi.
“Tại sao không chấp nhận tôi?” Lăng Kiệt biết trái tim cô dường như đã có chút lung lay với mình nhưng không hiểu sao cô không chấp nhận. Là do anh không đủ tốt, vẫn chưa làm được gì cho cô sao?
“Có lẽ anh không hề hiểu Lãnh Băng Tâm rồi, cô ấy cũng giống với cái tên của mình luôn không có tình cảm bởi vì trái tim đã bị sự lạnh lẽo của cuộc đời bao phủ.
Cho nên đối với cô ấy mà nói, tình cảm là một thứ vô cùng xa xỉ, nó đắt đến mức một khi chạm đến khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi, sợ sẽ mất đi tất cả.” Băng Tâm nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói nhẹ như cơn gió, nói ra tất cả khiến trái tim cô thả lỏng hơn.
“Điều cô ấy lo sợ rất khó đối với những người khác nhưng tôi có thể đảm bảo mình sẽ làm được. Không để tình cảm của bản thân giống những loại tình cảm cô ấy thấy, tôi sẽ khắc sâu cô ấy vào trái tim mà không phải trên cát nên xin hãy nói với cô ấy hãy thử một lần.” Lăng Kiệt ôm cả người cô vào lòng còn bản thân thì ngồi lên chiếc ghế cô đang ngồi để hai người cùng đối mặt với ánh hoang hôn đỏ cả mặt biển.
“Sao anh có thể chắc chắn như vậy, đàn ông nói đều là lời giả dối mà thôi, ban đầu lúc nào họ cũng nói vậy nhưng đến cuối cùng thì sao? Chẳng phải vẫn là cái kết quả nhà tan cửa nát sao?” Lãnh Băng Tâm cười nhẹ, giọng nói hờ hững vang lên mang theo một chút lạnh lẽo và châm chọc. Điều cô nói không hề sai, người đàn ông họ Lãnh kia cũng từng hứa, từng cam kết với mẹ cô một câu trọn đời nhưng đâu ai ngờ ông ta lại chính là kẻ khiến gia đình hạnh phúc tan vỡ, còn khiến cả những người thân bên cạnh cô chết trong máu và lửa. Khiến cô trở thành kẻ máu lạnh vô tình, sống trong biển máu. Lâm Phong cũng vậy, anh ta ngay cả chị gái cô cũng không bảo vệ được, đến cuối cùng lại vì cái lí do vớ vẩn gì mà tin tưởng thuộc hạ khiến Thiên Thiên và Chính Thần cũng bước chân vào cái thế giới tàn khốc đầy máu tanh này. Anh ta dựa vào cái gì mà đảm bảo mình sẽ làm được mà không giống những người đàn ông kia?
“Vì trái tim của anh rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người phụ nữ mà thôi, hơn nữa với anh tình cảm là phải chắc chắn bởi vì anh ngồi được lên vị trí ngày hôm nay là dùng máu của mẹ anh để đổi lấy.” Lăng Kiệt để cô dựa vào lòng mình, cúi đầu xuống để cô nhìn rõ sự kiên định trong ánh mắt mình. “Anh kể cho em nghe một câu chuyện, được không?”
“Được.” Băng Tâm nhìn sự kiên định trong mắt anh khiến trái tim khẽ run lên, không tự chủ mà đồng ý. Có lẽ sau vẻ mặt lạnh lẽo như băng này còn có một câu chuyện không thể nói và cô lại rất muốn biết, không phải tò mò hay vì bất cứ điều gì khác mà bởi vì anh nói là dùng máu của mẹ đổi lấy. Đối với mỗi người con, mẹ là người họ yêu nhất, có thể sẽ có một ngày họ yêu một người khác nhưng mẹ vẫn luôn giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng họ.
“Có một cậu bé cùng mẹ sống cuộc sống rất bình yên và hạnh phúc, chỉ có họ luôn nương tựa lẫn nhau mà sống, đôi khi cậu cũng muốn biết cha mình là ai nhưng mẹ không muốn nói lên cậu cũng không nhắc tới.
Vào một ngày, cậu vừa đi học về đến cửa nhà thì bị một đám người áo đen bịt miệng bắt đi, không biết họ lấy máu của cậu để làm gì nhưng cậu chỉ có suy nghĩ duy nhất là phải nhanh chóng về nhà nếu không mẹ sẽ lo lắng.
Rồi có một người đàn ông bước đến cầm một tờ giấy nói rằng đây là kết quả xét nghiệm ADN và cậu là con trai ông ta. Ông ta mang cậu vào một căn nhà rất lớn, có một người phụ nữ và một đứa trẻ nữa nhỏ tuổi hơn cậu, bắt cậu gọi bà ta là mẹ và cho người canh giữ không cho cậu đi tìm mẹ.
Hàng ngày, cậu sống vô hồn trong căn nhà đó, ai cũng coi thường cậu, người đàn bà và đứa trẻ kia thì không ngừng đánh đạp, chà đạp, vùi dập rồi chửi cậu là đồ con hoang còn chửi mẹ cậu là đồ lẳng lơ, không biết xấu hổ.
Người đàn ông kia cũng lạnh nhạt, ông ta cũng mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm chỉ coi cậu như con rối để sai bảo, bắt phục tùng nếu không ông ta sẽ giết mẹ cậu.
Cậu bé đành phải nghe lời, có một ngày không hiểu sao mẹ lại lẻn vào được vào trong căn nhà đó ôm cậu và nói cho cậu biết hết tất cả mọi chuyện.” Nói đến đây Kiệt hơi dừng lại một chút, bàn tay càng ôm chặt Tâm hơn rồi mới tiếp tục câu chuyện, có lẽ anh cần một chút ấm áp để nói ra chuyện mình đã chôn sâu trong lòng nhiều năm.
“Vốn dĩ ba mẹ đã có hôn ước từ trước, trong một lần say rượu hai người phát sinh quan hệ, khi hai người chuẩn bị làm đám cưới mẹ cậu bé mới biết người sắp làm chồng mình đã yêu một người bạn của mình, không hề yêu mình nên bỏ trốn khỏi đám cưới mong tác thành cho bọn họ. Nhưng bà lại không ngờ mình đã mang thai, vì đã yêu người đàn ông kia từ nhỏ nên bà đã tự nguyện sinh đứa bé ra.
Rồi bà mang cậu bé trốn đi, họ trốn ra sân bay nhưng không ngờ đã có người phát hiện ra, họ bị người khác đuổi bắt từ lúc đó cho đến sân bay, mẹ cậu để cậu trốn sau một cây cột còn bản thân thì chạy đi để đánh lạc hướng bọn họ.
Nhưng chẳng được bao xa bà mẹ ấy đã bị bắt lại, những người kia chĩa súng vào đầu bà hô to ép cậu bé phải đi ra, bà ấy không còn cách nào khác, nhiều ngày chứng kiến cảnh con trai sống trong khổ sở vì mình cắn răng nói ‘con trai, mẹ xin lỗi.’ rồi tay bóp vào còi súng của ngườ kia tự bắn vào đầu mình, cậu bé vốn đang định bước ra lức này lại cứng người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được nhìn mẹ mình chết.
Cảnh sát bao vây, tiếng còi ầm ĩ, tiếng ồn ào trong sân bay hoàn toàn không còn ý nghĩa, chỉ còn cậu bé lẳng lặng đứng cạnh cây cột nhìn người phụ nữ trong vũng máu mà không thể lên tiếng. Lúc đó cậu rất đau, đau đến mức không muốn sống, cũng là lúc cậu quyết tâm để trái tim mình chính thức đóng lại.
Cậu bắt đầu sống trong hắc đạo, từng bước leo lên tới vị trí người đứng đầu hắc đạo rồi cũng biết được người bạn kia của mẹ hóa ra lại chính là người sắp đặt tất cả, từ việc mẹ cậu rời bỏ đám cưới cho tới cái chết của mẹ cậu. Cậu không hề do dự giết chết bà ta và con bà ta, còn người đàn ông kia thì cậu lấy đi tất cả sự nghiệp của ông ta ở hắc đạo khiến ông ta bị kẻ thù trong hắc đao truy sát mà chết.
Nói cậu không có tình người cũng phải, nhưng cậu là người sống bằng việc dẫm lên xác kẻ khác, nếu có tình cảm thì chắc chắn không thể thay đổi hay để cho tình cảm đó bị rạn nứt dù có bất cứ lý do gì. Cậu biết bản thân cần làm gì để có được một gia đình bên cạnh người mình yêu mà không phải giống như mẹ mình cuối cùng lại mất hết tất cả.
Từ đó cậu luôn giữ bộ dạng lạnh như băng không bao giờ nở nụ cười cho tới một ngày gặp được một người dần đi vào trái tim mình khiến trái tim từ từ tan chảy.”
Lăng Kiệt dựa cằm vào đầu Băng Tâm, những thứ đè nén trong lòng đã nói ra khiến bản thân cảm thấy vô cùng thoải mái. Đây là người đầu tiên để anh thả lỏng bản thân nói hết ra những gì chất chứa trong lòng, cũng như một lời giải thích với cô.
“Tôi tin anh, hi vọng cậu bé sẽ làm được. Tôi sẽ chuyển lời tới Lãnh Băng Tâm để cô ấy mở lòng mình ra một chút thử đón nhận tình tảm này xem sao.” Băng Tam nghe hết câu chuyện mới biết thì ra người đứng trên đỉnh cao như anh cũng từng có cuộc sống như vậy, cô muốn thử để trái tim mình mở ra một lần, nhưng chỉ là cần có thời gian để kiểm nghiệm mà thôi.
Hai người cứ như vậy mà tựa vào nhau ngắm nhìn cảnh mặt trời đỏ rực chim xuống mặt biển và bóng đem dần dần bao phủ mở ra những trận sóng to gió lớn mới trong cuộc đời họ nhưng bên cạnh đã vô tình có thêm một người để tin tưởng.
Lăng Kiệt từ xa đi vào tiến tới ôm lấy Băng Tâm vốn đang ngồi trên ghế lười biếng nhìn mặt trời xuống biển, cả người lạnh lẽo không có chút độ ấm nào. Anh biết chuyện điên rồ cô đã làm nhưng không sao cả, cho dù trời có sụp xuống thì cũng có anh ở đây chống đỡ tất cả cho cô rồi.
“Lăng thủ lĩnh, anh làm gì vậy?” Băng Tâm đang trong dòng suy nghĩ của bản thân chợt cảm nhận được cả người rơi vào một vòng tay cứng rắn, mùi thơm đặc trưng vấn vương trên người đàn ông len vào mũi cô. Anh ta muốn gì cô biết nhưng cô không nghĩ sẽ để trái tim mình rơi vào tay một người đàn ông, vết xe đổ của mẹ và chị gái đủ làm nỗi sợ của cô không bao giờ tan đi rồi.
“Tại sao không chấp nhận tôi?” Lăng Kiệt biết trái tim cô dường như đã có chút lung lay với mình nhưng không hiểu sao cô không chấp nhận. Là do anh không đủ tốt, vẫn chưa làm được gì cho cô sao?
“Có lẽ anh không hề hiểu Lãnh Băng Tâm rồi, cô ấy cũng giống với cái tên của mình luôn không có tình cảm bởi vì trái tim đã bị sự lạnh lẽo của cuộc đời bao phủ.
Cho nên đối với cô ấy mà nói, tình cảm là một thứ vô cùng xa xỉ, nó đắt đến mức một khi chạm đến khiến cô ấy cảm thấy sợ hãi, sợ sẽ mất đi tất cả.” Băng Tâm nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói nhẹ như cơn gió, nói ra tất cả khiến trái tim cô thả lỏng hơn.
“Điều cô ấy lo sợ rất khó đối với những người khác nhưng tôi có thể đảm bảo mình sẽ làm được. Không để tình cảm của bản thân giống những loại tình cảm cô ấy thấy, tôi sẽ khắc sâu cô ấy vào trái tim mà không phải trên cát nên xin hãy nói với cô ấy hãy thử một lần.” Lăng Kiệt ôm cả người cô vào lòng còn bản thân thì ngồi lên chiếc ghế cô đang ngồi để hai người cùng đối mặt với ánh hoang hôn đỏ cả mặt biển.
“Sao anh có thể chắc chắn như vậy, đàn ông nói đều là lời giả dối mà thôi, ban đầu lúc nào họ cũng nói vậy nhưng đến cuối cùng thì sao? Chẳng phải vẫn là cái kết quả nhà tan cửa nát sao?” Lãnh Băng Tâm cười nhẹ, giọng nói hờ hững vang lên mang theo một chút lạnh lẽo và châm chọc. Điều cô nói không hề sai, người đàn ông họ Lãnh kia cũng từng hứa, từng cam kết với mẹ cô một câu trọn đời nhưng đâu ai ngờ ông ta lại chính là kẻ khiến gia đình hạnh phúc tan vỡ, còn khiến cả những người thân bên cạnh cô chết trong máu và lửa. Khiến cô trở thành kẻ máu lạnh vô tình, sống trong biển máu. Lâm Phong cũng vậy, anh ta ngay cả chị gái cô cũng không bảo vệ được, đến cuối cùng lại vì cái lí do vớ vẩn gì mà tin tưởng thuộc hạ khiến Thiên Thiên và Chính Thần cũng bước chân vào cái thế giới tàn khốc đầy máu tanh này. Anh ta dựa vào cái gì mà đảm bảo mình sẽ làm được mà không giống những người đàn ông kia?
“Vì trái tim của anh rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người phụ nữ mà thôi, hơn nữa với anh tình cảm là phải chắc chắn bởi vì anh ngồi được lên vị trí ngày hôm nay là dùng máu của mẹ anh để đổi lấy.” Lăng Kiệt để cô dựa vào lòng mình, cúi đầu xuống để cô nhìn rõ sự kiên định trong ánh mắt mình. “Anh kể cho em nghe một câu chuyện, được không?”
“Được.” Băng Tâm nhìn sự kiên định trong mắt anh khiến trái tim khẽ run lên, không tự chủ mà đồng ý. Có lẽ sau vẻ mặt lạnh lẽo như băng này còn có một câu chuyện không thể nói và cô lại rất muốn biết, không phải tò mò hay vì bất cứ điều gì khác mà bởi vì anh nói là dùng máu của mẹ đổi lấy. Đối với mỗi người con, mẹ là người họ yêu nhất, có thể sẽ có một ngày họ yêu một người khác nhưng mẹ vẫn luôn giữ vị trí quan trọng nhất trong lòng họ.
“Có một cậu bé cùng mẹ sống cuộc sống rất bình yên và hạnh phúc, chỉ có họ luôn nương tựa lẫn nhau mà sống, đôi khi cậu cũng muốn biết cha mình là ai nhưng mẹ không muốn nói lên cậu cũng không nhắc tới.
Vào một ngày, cậu vừa đi học về đến cửa nhà thì bị một đám người áo đen bịt miệng bắt đi, không biết họ lấy máu của cậu để làm gì nhưng cậu chỉ có suy nghĩ duy nhất là phải nhanh chóng về nhà nếu không mẹ sẽ lo lắng.
Rồi có một người đàn ông bước đến cầm một tờ giấy nói rằng đây là kết quả xét nghiệm ADN và cậu là con trai ông ta. Ông ta mang cậu vào một căn nhà rất lớn, có một người phụ nữ và một đứa trẻ nữa nhỏ tuổi hơn cậu, bắt cậu gọi bà ta là mẹ và cho người canh giữ không cho cậu đi tìm mẹ.
Hàng ngày, cậu sống vô hồn trong căn nhà đó, ai cũng coi thường cậu, người đàn bà và đứa trẻ kia thì không ngừng đánh đạp, chà đạp, vùi dập rồi chửi cậu là đồ con hoang còn chửi mẹ cậu là đồ lẳng lơ, không biết xấu hổ.
Người đàn ông kia cũng lạnh nhạt, ông ta cũng mặc kệ bọn họ muốn làm gì thì làm chỉ coi cậu như con rối để sai bảo, bắt phục tùng nếu không ông ta sẽ giết mẹ cậu.
Cậu bé đành phải nghe lời, có một ngày không hiểu sao mẹ lại lẻn vào được vào trong căn nhà đó ôm cậu và nói cho cậu biết hết tất cả mọi chuyện.” Nói đến đây Kiệt hơi dừng lại một chút, bàn tay càng ôm chặt Tâm hơn rồi mới tiếp tục câu chuyện, có lẽ anh cần một chút ấm áp để nói ra chuyện mình đã chôn sâu trong lòng nhiều năm.
“Vốn dĩ ba mẹ đã có hôn ước từ trước, trong một lần say rượu hai người phát sinh quan hệ, khi hai người chuẩn bị làm đám cưới mẹ cậu bé mới biết người sắp làm chồng mình đã yêu một người bạn của mình, không hề yêu mình nên bỏ trốn khỏi đám cưới mong tác thành cho bọn họ. Nhưng bà lại không ngờ mình đã mang thai, vì đã yêu người đàn ông kia từ nhỏ nên bà đã tự nguyện sinh đứa bé ra.
Rồi bà mang cậu bé trốn đi, họ trốn ra sân bay nhưng không ngờ đã có người phát hiện ra, họ bị người khác đuổi bắt từ lúc đó cho đến sân bay, mẹ cậu để cậu trốn sau một cây cột còn bản thân thì chạy đi để đánh lạc hướng bọn họ.
Nhưng chẳng được bao xa bà mẹ ấy đã bị bắt lại, những người kia chĩa súng vào đầu bà hô to ép cậu bé phải đi ra, bà ấy không còn cách nào khác, nhiều ngày chứng kiến cảnh con trai sống trong khổ sở vì mình cắn răng nói ‘con trai, mẹ xin lỗi.’ rồi tay bóp vào còi súng của ngườ kia tự bắn vào đầu mình, cậu bé vốn đang định bước ra lức này lại cứng người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích được nhìn mẹ mình chết.
Cảnh sát bao vây, tiếng còi ầm ĩ, tiếng ồn ào trong sân bay hoàn toàn không còn ý nghĩa, chỉ còn cậu bé lẳng lặng đứng cạnh cây cột nhìn người phụ nữ trong vũng máu mà không thể lên tiếng. Lúc đó cậu rất đau, đau đến mức không muốn sống, cũng là lúc cậu quyết tâm để trái tim mình chính thức đóng lại.
Cậu bắt đầu sống trong hắc đạo, từng bước leo lên tới vị trí người đứng đầu hắc đạo rồi cũng biết được người bạn kia của mẹ hóa ra lại chính là người sắp đặt tất cả, từ việc mẹ cậu rời bỏ đám cưới cho tới cái chết của mẹ cậu. Cậu không hề do dự giết chết bà ta và con bà ta, còn người đàn ông kia thì cậu lấy đi tất cả sự nghiệp của ông ta ở hắc đạo khiến ông ta bị kẻ thù trong hắc đao truy sát mà chết.
Nói cậu không có tình người cũng phải, nhưng cậu là người sống bằng việc dẫm lên xác kẻ khác, nếu có tình cảm thì chắc chắn không thể thay đổi hay để cho tình cảm đó bị rạn nứt dù có bất cứ lý do gì. Cậu biết bản thân cần làm gì để có được một gia đình bên cạnh người mình yêu mà không phải giống như mẹ mình cuối cùng lại mất hết tất cả.
Từ đó cậu luôn giữ bộ dạng lạnh như băng không bao giờ nở nụ cười cho tới một ngày gặp được một người dần đi vào trái tim mình khiến trái tim từ từ tan chảy.”
Lăng Kiệt dựa cằm vào đầu Băng Tâm, những thứ đè nén trong lòng đã nói ra khiến bản thân cảm thấy vô cùng thoải mái. Đây là người đầu tiên để anh thả lỏng bản thân nói hết ra những gì chất chứa trong lòng, cũng như một lời giải thích với cô.
“Tôi tin anh, hi vọng cậu bé sẽ làm được. Tôi sẽ chuyển lời tới Lãnh Băng Tâm để cô ấy mở lòng mình ra một chút thử đón nhận tình tảm này xem sao.” Băng Tam nghe hết câu chuyện mới biết thì ra người đứng trên đỉnh cao như anh cũng từng có cuộc sống như vậy, cô muốn thử để trái tim mình mở ra một lần, nhưng chỉ là cần có thời gian để kiểm nghiệm mà thôi.
Hai người cứ như vậy mà tựa vào nhau ngắm nhìn cảnh mặt trời đỏ rực chim xuống mặt biển và bóng đem dần dần bao phủ mở ra những trận sóng to gió lớn mới trong cuộc đời họ nhưng bên cạnh đã vô tình có thêm một người để tin tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.