Chương 23
kimkim224
10/06/2017
Hôm nay vẫn như bao hôm khác, nó mặc kệ chuyện hôm qua, rồi chuyện lúc nảy làm như không biết gì. Nó chậm rãi bước vào cổng. Vừa bước vào thì
bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn vào nó. Toàn những ánh mắt kì thị, khó
chịu, cũng có vài ánh mắt cười khinh Bỉ, mãn nguyện đều là dành cho nó. Nó hơi thắc mắc nhưng cũng mặc kệ mà đi tiếp. Đang đi thì nó nghe thấy
tiếng bàn tán của một nhóm nam lẫn nữ đang chỉ trỏ nó mà nói chuyện
- Ê nó kìa tụi bây - một nữ sinh lên tiếng
- ờ! Cái con chó đó giám quyến rũ anh Thiên Ân và 2 hoàng tử kia của chúng ta - một nữ sinh khác lên tiếng
- hôm nay nó tới số rồi mày ạ - nữ sinh ban nãy nói xong thì cười ha hả
- có khi lại không còn răng mà ăn cháo đấy - Một nam sinh lên tiếng
- Nó nghĩ nó có giá lắm á - một nam sinh khác lên tiếng rồi cười khinh nó
- Chị Thanh Hà sắp dạy nó một bài học rồi - rồi cả đám cười rộ lên
Nó cảm thấy cực kì khó chịu khi bị người khác đem ra chửi bới, chà đạp nó. Nó khẽ nhẹ nở một nụ cười lạnh lẽo .
" Thanh Hà sao? Để tôi xem cô làm gì được tôi! " nó thì thầm trong miệng chỉ đủ nó nghe thấy
Nó đi lên lớp, trong lớp vẫn là những ánh mắt ấy nhưng nó chẳng để ý mấy mà nó để ý đến hắn, hôm nay chẳng thấy hắn đâu . " Chẳng lẽ hôm qua hắn bị thương sao? " Nó hơi lo lắng nhưng cũng mặc kệ và mau choang bước về chỗ ngồi
- Hey! Chào em - Anh vỗ vai nó và nở nụ cười
- Chào cậu / chị - Cô / nhỏ / cậu đồng thanh
* *
*
Những tiết học nhàm chán lặng lẽ trôi qua nhường chỗ cho giờ giải lao
"Reng... Reng... Reng" tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Sau giấc ngủ ngon trên bàn, nó thức dậy vươn nhẹ vai một cái. Chỉnh lại tóc và mủ rồi đứng dậy
- Băng à! Chúng tớ xuống canteen cậu đi chung nha! - Nhỏ nhanh nhảu nói
- Đi với chúng tớ nhé! - Cô nói
- Được. Đi thôi - nó nói như không rồi ra khỏi lớp theo sau là anh, nhỏ, cô và cậu
Sau khi ổn định một góc yên tĩnh trong canteen thì cô lên tiếng.
- Các cậu ăn gì tớ đi lấy
- Như cũ - nó nói
- Để tớ đi cùng ! Tớ cũng không biết ăn gì - cậu gãi gãi đầu cười hì hì
- Vậy tớ cũng đi - nhỏ bĩu môi nói
- Hai cậu đi không - cô hỏi nó và anh vì thấy cả hai cứ im lặng
- không - cả hai đồng thanh
- Vậy bọn tớ đi đây - nhỏ cười và kéo cả hai đứa kia đi mất
Không khí lúc này im lặng đến đáng sợ. Lũ con gái nườm nượp kéo nhau ra bàn xung quanh nó và anh đang ngồi và nhìn nó với ánh mắt hình Viên đạn . Nó cảm thấy ngột ngạt, khó chịu nên đứng dậy.
- Em đi đâu vậy - anh giữ tay nó lại
- Ngột ngạt, hóng gió - nó nói ngắn gọn nhưng đủ làm cho anh hiểu ý nó, anh nhìn xung quanh rồi buông tay nó ra
Nó rải bước tới cửa ra của căn teen thì gặp một nhóm người rất đông bao vây xung quanh nó. Nó chẳng ngạc nhiên hay biểu lộ cảm xúc gì mà đứng khoanh tay nhìn
- Muốn gì? - nó lên tiếng
- Tôi muốn trả thù cô đấy - hắn từ trong đám đông xuất hiện trước mặt nó
- Tôi không nghĩ thiếu gia Hàn Gia, Hàn Thiên Ân anh lại thù dai vậy đấy - nó nói rõ ràng từng chữ .
Hắn đỏ mặt tức giận vì những lời mỉa mai ấy của nó
- Tôi..tôi..tôi..vậy đấy... Sao.. Sao.. Hả - chẳng biết hắn ăn trúng thứ gì mà cứ gặp nó là bị cà lăm
- Tôi thật tiếc cho tậo đoàn Hàn Gia, coa mỗi đứa con trai mà lại bị cà lăm
- thì..sao.. Bọn...bay...ném cho anh - hắn vừa dứt lời thì những tờ giấy được vo tròn bay vô người nó
Sau khi ném đã đời thì bọn họ cũng dừng lại. Nó phủ nhẹ và lướt qua hắn ra khỏi canteen
Chưa dừng lại ở đó, nó vừa bước ra khỏi cửa thì bao nhiêu nước trên lầu đổ hết xuống phía nó, may là noa né kịp chứ không là ướt như chuột lột rồi
- Cô là Huỳnh Lý Hạ Băng ? - Tố thanh Hà cùng Tố Như và Tố Nhi xuất hiện khoanh tay trước ngực nghênh mặt lên nhìn nó
- Đúng. Còn cô là..? - nó dừng lại vì nhận ra khuôn mặt cô gái đứng trước mặt mình là ai ! Khẽ cười
- Tôi là Tố Thanh Hà
Nó chẳng muốn đứng đó nữa mà lách qua người Thanh Hà rồi bỏ đi. Nhywng chưa đi được xa thì cô ta nắn vai nó lại
- Tao còn chưa xong chuyện với mày đấy - Thanh Hà hét lên bằng giọng điệu chua ngoa lộ rõ bản chất.
Nó hất mạnh tay cô ta ra và quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén. Thanh hà sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng vì cả trường đã ở đây gần hết. Tố nhi đưa tay kéo bịt mặt của nó ra
"Chát...chát" hai cái tát in hằn trên khuôn mặt nó. Thanh hà chưa dừng lại, coi ta đưa tay bóp miệng nó và nói khinh Bỉ rằng:
- tao cảnh cáo mày tránh xa 3 hoàng tử ra
- không! Thì sao? - nó ngước mắt lên nói bằng giọng lạnh lẽo pha chút đêy cợt
- Không thì thế này này - nói xong Thanh Hà cùng Tố Nhi và Tố Như xô nó xuống đất đánh đập nó, cả trường nhìn nó cười khinh Bỉ.
Đánh xong cô ta phủi tay, toạc giả và mủ của nó cũng rớt ra, cả trường tò mò nhìn mái tóc màu xám sau bộ tóc đen kia. Khoảnh khắc nó ngước lên tất cả như đơ người trước vẻ đẹp mê hồn của nó, vẻ đẹp như búp bê, vô hồn lạnh lẽo mà mạnh mẽ đến đáng sợ, những cái khuyên trên mặt nổi lên tô thêm vẻ đẹp cho khuôn mặt của nó.
Nó đứng dậy gỡ hẵn bộ tóc ra, chẳng hiểu Thanh Hà còn lương tâm hay không. Cô ta cố ý tiến gần như muốn xé nát bộ đồ nó đang mặc nhưng chủ nắm được chiếc Áo khoác của nó. " Xoẹt " cái ái bị tố thanh hà xé rách. Cái Áo bị rách cũng đồng nghĩa với những hình xăm sau lớp áo cũng lộ ra, hôm nay nó không bôi kem che hình xăm nên hình lộ ra hết, vết băng trắng băng vết thương đã chảy chút máu . Cả trường nhìn nó sợ hại, cùng lúc đó hắn, anh, cậu, nhỏ và cô cũng chạy ra. Cả anh, coi và cậu ngạc nhiên nhìn nó còn hau người kia thì lo cho vết thương ở eo của nó.
Sức chịu đựng của con người có hạn, nó tiến gần chỗ Thanh Hà bóp cổ cô ta giơ lên cao làm cả thân thể của cô ta lơ lửng trên không. Nó bóp chặt cổ cô ta làm mặt cô ta tái mét , trắng bệch như không còn tí máu, những ngón tay của nó từ từ đâm và cổ cô ta khiến máy rỉ giọt. Cả trường sởn gái ooac nhìn khuôn mặt lạnh lẽo và hành động của nó, bây giờ nó chằn khác gì một con quái vật cả
- " Chúng ta thật có duyên" - nó thì thầm vào tai của Thanh Hà rồi móc trong túi xách ra một bao bì đựng cái Áo trắng lem luốc máu ném cho Tố Nhi, Tố Như. Thanh Hà nhìn cái Áo trắng thì xác định chính xác nó chính là ai rồi
" Rầm " hắn vẻ mặt khó chịu xii noa ngã đập người vào tường miệng rỉ ra ít máu, vết thương ngay eo nó bắt đầu chảy máu. Thanh Hà được thế ôm chầm lấy cánh tay của hắn
Hành động của hắn làm cả 4 con người kia lộ rõ vẻ tức giận
Khoảnh khắc hắn đẩy nó ra, nó cảm thấy như thời gian đã dừng lại, nó nhìn hắn, ánh mắt thật rối bời
- Ê nó kìa tụi bây - một nữ sinh lên tiếng
- ờ! Cái con chó đó giám quyến rũ anh Thiên Ân và 2 hoàng tử kia của chúng ta - một nữ sinh khác lên tiếng
- hôm nay nó tới số rồi mày ạ - nữ sinh ban nãy nói xong thì cười ha hả
- có khi lại không còn răng mà ăn cháo đấy - Một nam sinh lên tiếng
- Nó nghĩ nó có giá lắm á - một nam sinh khác lên tiếng rồi cười khinh nó
- Chị Thanh Hà sắp dạy nó một bài học rồi - rồi cả đám cười rộ lên
Nó cảm thấy cực kì khó chịu khi bị người khác đem ra chửi bới, chà đạp nó. Nó khẽ nhẹ nở một nụ cười lạnh lẽo .
" Thanh Hà sao? Để tôi xem cô làm gì được tôi! " nó thì thầm trong miệng chỉ đủ nó nghe thấy
Nó đi lên lớp, trong lớp vẫn là những ánh mắt ấy nhưng nó chẳng để ý mấy mà nó để ý đến hắn, hôm nay chẳng thấy hắn đâu . " Chẳng lẽ hôm qua hắn bị thương sao? " Nó hơi lo lắng nhưng cũng mặc kệ và mau choang bước về chỗ ngồi
- Hey! Chào em - Anh vỗ vai nó và nở nụ cười
- Chào cậu / chị - Cô / nhỏ / cậu đồng thanh
* *
*
Những tiết học nhàm chán lặng lẽ trôi qua nhường chỗ cho giờ giải lao
"Reng... Reng... Reng" tiếng chuông báo hết giờ vang lên. Sau giấc ngủ ngon trên bàn, nó thức dậy vươn nhẹ vai một cái. Chỉnh lại tóc và mủ rồi đứng dậy
- Băng à! Chúng tớ xuống canteen cậu đi chung nha! - Nhỏ nhanh nhảu nói
- Đi với chúng tớ nhé! - Cô nói
- Được. Đi thôi - nó nói như không rồi ra khỏi lớp theo sau là anh, nhỏ, cô và cậu
Sau khi ổn định một góc yên tĩnh trong canteen thì cô lên tiếng.
- Các cậu ăn gì tớ đi lấy
- Như cũ - nó nói
- Để tớ đi cùng ! Tớ cũng không biết ăn gì - cậu gãi gãi đầu cười hì hì
- Vậy tớ cũng đi - nhỏ bĩu môi nói
- Hai cậu đi không - cô hỏi nó và anh vì thấy cả hai cứ im lặng
- không - cả hai đồng thanh
- Vậy bọn tớ đi đây - nhỏ cười và kéo cả hai đứa kia đi mất
Không khí lúc này im lặng đến đáng sợ. Lũ con gái nườm nượp kéo nhau ra bàn xung quanh nó và anh đang ngồi và nhìn nó với ánh mắt hình Viên đạn . Nó cảm thấy ngột ngạt, khó chịu nên đứng dậy.
- Em đi đâu vậy - anh giữ tay nó lại
- Ngột ngạt, hóng gió - nó nói ngắn gọn nhưng đủ làm cho anh hiểu ý nó, anh nhìn xung quanh rồi buông tay nó ra
Nó rải bước tới cửa ra của căn teen thì gặp một nhóm người rất đông bao vây xung quanh nó. Nó chẳng ngạc nhiên hay biểu lộ cảm xúc gì mà đứng khoanh tay nhìn
- Muốn gì? - nó lên tiếng
- Tôi muốn trả thù cô đấy - hắn từ trong đám đông xuất hiện trước mặt nó
- Tôi không nghĩ thiếu gia Hàn Gia, Hàn Thiên Ân anh lại thù dai vậy đấy - nó nói rõ ràng từng chữ .
Hắn đỏ mặt tức giận vì những lời mỉa mai ấy của nó
- Tôi..tôi..tôi..vậy đấy... Sao.. Sao.. Hả - chẳng biết hắn ăn trúng thứ gì mà cứ gặp nó là bị cà lăm
- Tôi thật tiếc cho tậo đoàn Hàn Gia, coa mỗi đứa con trai mà lại bị cà lăm
- thì..sao.. Bọn...bay...ném cho anh - hắn vừa dứt lời thì những tờ giấy được vo tròn bay vô người nó
Sau khi ném đã đời thì bọn họ cũng dừng lại. Nó phủ nhẹ và lướt qua hắn ra khỏi canteen
Chưa dừng lại ở đó, nó vừa bước ra khỏi cửa thì bao nhiêu nước trên lầu đổ hết xuống phía nó, may là noa né kịp chứ không là ướt như chuột lột rồi
- Cô là Huỳnh Lý Hạ Băng ? - Tố thanh Hà cùng Tố Như và Tố Nhi xuất hiện khoanh tay trước ngực nghênh mặt lên nhìn nó
- Đúng. Còn cô là..? - nó dừng lại vì nhận ra khuôn mặt cô gái đứng trước mặt mình là ai ! Khẽ cười
- Tôi là Tố Thanh Hà
Nó chẳng muốn đứng đó nữa mà lách qua người Thanh Hà rồi bỏ đi. Nhywng chưa đi được xa thì cô ta nắn vai nó lại
- Tao còn chưa xong chuyện với mày đấy - Thanh Hà hét lên bằng giọng điệu chua ngoa lộ rõ bản chất.
Nó hất mạnh tay cô ta ra và quay lại nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén. Thanh hà sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng vì cả trường đã ở đây gần hết. Tố nhi đưa tay kéo bịt mặt của nó ra
"Chát...chát" hai cái tát in hằn trên khuôn mặt nó. Thanh hà chưa dừng lại, coi ta đưa tay bóp miệng nó và nói khinh Bỉ rằng:
- tao cảnh cáo mày tránh xa 3 hoàng tử ra
- không! Thì sao? - nó ngước mắt lên nói bằng giọng lạnh lẽo pha chút đêy cợt
- Không thì thế này này - nói xong Thanh Hà cùng Tố Nhi và Tố Như xô nó xuống đất đánh đập nó, cả trường nhìn nó cười khinh Bỉ.
Đánh xong cô ta phủi tay, toạc giả và mủ của nó cũng rớt ra, cả trường tò mò nhìn mái tóc màu xám sau bộ tóc đen kia. Khoảnh khắc nó ngước lên tất cả như đơ người trước vẻ đẹp mê hồn của nó, vẻ đẹp như búp bê, vô hồn lạnh lẽo mà mạnh mẽ đến đáng sợ, những cái khuyên trên mặt nổi lên tô thêm vẻ đẹp cho khuôn mặt của nó.
Nó đứng dậy gỡ hẵn bộ tóc ra, chẳng hiểu Thanh Hà còn lương tâm hay không. Cô ta cố ý tiến gần như muốn xé nát bộ đồ nó đang mặc nhưng chủ nắm được chiếc Áo khoác của nó. " Xoẹt " cái ái bị tố thanh hà xé rách. Cái Áo bị rách cũng đồng nghĩa với những hình xăm sau lớp áo cũng lộ ra, hôm nay nó không bôi kem che hình xăm nên hình lộ ra hết, vết băng trắng băng vết thương đã chảy chút máu . Cả trường nhìn nó sợ hại, cùng lúc đó hắn, anh, cậu, nhỏ và cô cũng chạy ra. Cả anh, coi và cậu ngạc nhiên nhìn nó còn hau người kia thì lo cho vết thương ở eo của nó.
Sức chịu đựng của con người có hạn, nó tiến gần chỗ Thanh Hà bóp cổ cô ta giơ lên cao làm cả thân thể của cô ta lơ lửng trên không. Nó bóp chặt cổ cô ta làm mặt cô ta tái mét , trắng bệch như không còn tí máu, những ngón tay của nó từ từ đâm và cổ cô ta khiến máy rỉ giọt. Cả trường sởn gái ooac nhìn khuôn mặt lạnh lẽo và hành động của nó, bây giờ nó chằn khác gì một con quái vật cả
- " Chúng ta thật có duyên" - nó thì thầm vào tai của Thanh Hà rồi móc trong túi xách ra một bao bì đựng cái Áo trắng lem luốc máu ném cho Tố Nhi, Tố Như. Thanh Hà nhìn cái Áo trắng thì xác định chính xác nó chính là ai rồi
" Rầm " hắn vẻ mặt khó chịu xii noa ngã đập người vào tường miệng rỉ ra ít máu, vết thương ngay eo nó bắt đầu chảy máu. Thanh Hà được thế ôm chầm lấy cánh tay của hắn
Hành động của hắn làm cả 4 con người kia lộ rõ vẻ tức giận
Khoảnh khắc hắn đẩy nó ra, nó cảm thấy như thời gian đã dừng lại, nó nhìn hắn, ánh mắt thật rối bời
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.