Chương 25
kimkim224
11/06/2017
Hắn đứng ngoài cửa lớp thấy hết những thái độ, hành động của nó, hắn xót xa. Tim hắn như coa cả ngàn mủi kim đâm vào.
Nó đứng phắt dậy chạy ra ngoài, noa chạy nhanh, chạy mà chẳng biết mình chạy đi đâu. Nó dừng lại ở sân thượng, nó cảm thấy nơi đây thật bình yên, những cơn gió thổi qua cuốn trôi hết đi những muộn phiền, những giọt nước mắt cũng từ đó mà bay đi hết.
Nó trèo lên lan can, tham lam hưởng thụ hết những ngọn gió êm dịu ấy. Ở trên đây, nó thấy mình ổn hơn bao giờ hết. Nó cứ đứng đây, mặc cho những cơn gió đua nhau đùa nghịch mái tóc của nó rối bời
Hắn đi theo từng bước chân của nó, thấy nó leo lên lan can hắn hốt hoảng cả lên. Hắn khựng lại tự hỏi : " Sai mình lại đi theo cô ta chứ? " " mình lo cho cô ta sao? " Mình thật ngốc khi đã làm vậy với cô ta chăng? " " Liệu tôi đối xút như thế với cô, cô có ghét tôi không? " Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây lấy hắn. Hắn hoang mang , hắn muốn chạy ra chỗ nó, giữ nó lại thật chặt, hắn cảm thấy nếu bây giờ bỏ lỡ cơ hội này thì hắn có lẽ sẽ đánh mất . Hắn chẳng nghĩ nữa mà hắn chạy thật nhanh đến chỗ nó và hét lên :
- Này , cô kia, cô muốn chết hả
- Xuống đây đi, cô đừng có làm điều ngu ngốc ấy!
- Làm ơn đi, có được không? - hắn nói nhỏ dần
Nó cảm thấy vui vui vì hắn lo cho nó, nó quay lại nhìn hắn, vẫn là ánh mắt vô hồn ấy.
- Là anh làm..? - giọng nó có chút trùng xuống, nó xoè tay ra bên trong là sợi dây chuyền đã đứt đôi
- không! Không! Tôi không có đụng tới nó! - hắn xua tay , hắn không muốn hắn nghi ngờ
Nó chaweng nói gì nữa, nó quay mặt nhìn bầu trời xa xôi kia ánh mắt vô định
- Cô tin tôi đi tôi không có làm, thật mà..
Nó bước thêm một bước để thử xem thái độ của hắn ra sao.
- Nè, cô bước vậy té đấy!
- Tôi xin lỗi vì những chuyện tôi đã làm trước giờ, làm ơn đi !
Nó chẳng nói gì chỉ nhẹ bước thêm một bước. Hắn cuống quýt lên, chẳng biết hắn bị gì mà ngu đột xuất, hắn nói :
- Cô...cô...xuống đi tôi...tôi sẽ hầu hạ cho cô, tôi sẽ làm osin cho cô! 1 tuần nhé - hắn rưng rưng như đứa con nít. Bây giờ người quen mà thấy hắn chắc chẳng nhận ra và chẳng giám tin kẻ trước mặt là một tên lạnh lùng máu lạnh đang sắp khóc đâu
Nó lại tiến thêm một bước nữa, trong lòng nó rất vui vì một lần nữa lại được thấy cậu bé nhút nhát năm xưa chứ không phải vỏ bọc lạnh lufnh hiện tại của hắn
- 1 tháng... Không 1 năm nhé " - hắn chột dạ khi thấy mình hơi lố
Nó mỉm cười thật tươi mà nhìn hắn.
- Hứa nhé - nó giơ ngón tay út ra ý muốn ngoắc tay với hắn
Hắn ngẩn ngơ, mặt đỏ hết cả lên, hắn cảm thấy thời gian như ngừng lại, khuôn mặt nó ngây ngô và thêm cái nụ cười hiền dịu rất thân quen kia. Khác với vỏ bọc lạnh lẽo của nó thường ngày.
- Được...được tôi hứa! - Hắn đưa ngón tay lên ngoắc tay với nó
Nó dụi dụi mắt, đang tính bước xuống thì 1 cơn gió ùa tới, làm cho nó chao đảo giữa không gian, người nó ngiêng hẳn ra sau, nó nhắm tịt mắt lại, tưởng chừng như mình xe rơi xuống lầu nhưng không bàn tay của hắn đang nắm lấy tay nó, kéo nó lại, ôm nó vào lòng. Vào giây phút đó, nó nhằm nghiền mắt, nó cảm nhận được hơi ấm của hắn, nó không muốn mở mắt ra, vì sợ hắn sẽ buông nó ra. Nó cố ý ôm chầm lấy hắn rồi cả hai té nhào ra phía sau.. Nó không cảm thấy đau chút nào... Vì đã có một cơ thể to lớn che chở và bảo vệ nó. Nó ôm chầm lấy hắn cho tới khi nghe tiếng hắn
- Có sao không ?
Ngước mặt lên, nó thấy khuôn mặt hắn đỏ ửng lên, nó nhìn thẳng vào mắt hắn như không biết ngượng, hắn né tránh ánh mắt của nó, khuôn mặt đỏ bừng
Lúc này, nó đứng dậy, không hiểu sao nó lại thất buồn cười, chạy vội về lớp ...và đương nhiên trên khuôn mặt xinh xắn mà lạnh lùng đã không còn đọng lại những giọt nước mắt, hay những nổ buồn mà ai đó đã gây ra
Nó đứng phắt dậy chạy ra ngoài, noa chạy nhanh, chạy mà chẳng biết mình chạy đi đâu. Nó dừng lại ở sân thượng, nó cảm thấy nơi đây thật bình yên, những cơn gió thổi qua cuốn trôi hết đi những muộn phiền, những giọt nước mắt cũng từ đó mà bay đi hết.
Nó trèo lên lan can, tham lam hưởng thụ hết những ngọn gió êm dịu ấy. Ở trên đây, nó thấy mình ổn hơn bao giờ hết. Nó cứ đứng đây, mặc cho những cơn gió đua nhau đùa nghịch mái tóc của nó rối bời
Hắn đi theo từng bước chân của nó, thấy nó leo lên lan can hắn hốt hoảng cả lên. Hắn khựng lại tự hỏi : " Sai mình lại đi theo cô ta chứ? " " mình lo cho cô ta sao? " Mình thật ngốc khi đã làm vậy với cô ta chăng? " " Liệu tôi đối xút như thế với cô, cô có ghét tôi không? " Bao nhiêu câu hỏi cứ bủa vây lấy hắn. Hắn hoang mang , hắn muốn chạy ra chỗ nó, giữ nó lại thật chặt, hắn cảm thấy nếu bây giờ bỏ lỡ cơ hội này thì hắn có lẽ sẽ đánh mất . Hắn chẳng nghĩ nữa mà hắn chạy thật nhanh đến chỗ nó và hét lên :
- Này , cô kia, cô muốn chết hả
- Xuống đây đi, cô đừng có làm điều ngu ngốc ấy!
- Làm ơn đi, có được không? - hắn nói nhỏ dần
Nó cảm thấy vui vui vì hắn lo cho nó, nó quay lại nhìn hắn, vẫn là ánh mắt vô hồn ấy.
- Là anh làm..? - giọng nó có chút trùng xuống, nó xoè tay ra bên trong là sợi dây chuyền đã đứt đôi
- không! Không! Tôi không có đụng tới nó! - hắn xua tay , hắn không muốn hắn nghi ngờ
Nó chaweng nói gì nữa, nó quay mặt nhìn bầu trời xa xôi kia ánh mắt vô định
- Cô tin tôi đi tôi không có làm, thật mà..
Nó bước thêm một bước để thử xem thái độ của hắn ra sao.
- Nè, cô bước vậy té đấy!
- Tôi xin lỗi vì những chuyện tôi đã làm trước giờ, làm ơn đi !
Nó chẳng nói gì chỉ nhẹ bước thêm một bước. Hắn cuống quýt lên, chẳng biết hắn bị gì mà ngu đột xuất, hắn nói :
- Cô...cô...xuống đi tôi...tôi sẽ hầu hạ cho cô, tôi sẽ làm osin cho cô! 1 tuần nhé - hắn rưng rưng như đứa con nít. Bây giờ người quen mà thấy hắn chắc chẳng nhận ra và chẳng giám tin kẻ trước mặt là một tên lạnh lùng máu lạnh đang sắp khóc đâu
Nó lại tiến thêm một bước nữa, trong lòng nó rất vui vì một lần nữa lại được thấy cậu bé nhút nhát năm xưa chứ không phải vỏ bọc lạnh lufnh hiện tại của hắn
- 1 tháng... Không 1 năm nhé " - hắn chột dạ khi thấy mình hơi lố
Nó mỉm cười thật tươi mà nhìn hắn.
- Hứa nhé - nó giơ ngón tay út ra ý muốn ngoắc tay với hắn
Hắn ngẩn ngơ, mặt đỏ hết cả lên, hắn cảm thấy thời gian như ngừng lại, khuôn mặt nó ngây ngô và thêm cái nụ cười hiền dịu rất thân quen kia. Khác với vỏ bọc lạnh lẽo của nó thường ngày.
- Được...được tôi hứa! - Hắn đưa ngón tay lên ngoắc tay với nó
Nó dụi dụi mắt, đang tính bước xuống thì 1 cơn gió ùa tới, làm cho nó chao đảo giữa không gian, người nó ngiêng hẳn ra sau, nó nhắm tịt mắt lại, tưởng chừng như mình xe rơi xuống lầu nhưng không bàn tay của hắn đang nắm lấy tay nó, kéo nó lại, ôm nó vào lòng. Vào giây phút đó, nó nhằm nghiền mắt, nó cảm nhận được hơi ấm của hắn, nó không muốn mở mắt ra, vì sợ hắn sẽ buông nó ra. Nó cố ý ôm chầm lấy hắn rồi cả hai té nhào ra phía sau.. Nó không cảm thấy đau chút nào... Vì đã có một cơ thể to lớn che chở và bảo vệ nó. Nó ôm chầm lấy hắn cho tới khi nghe tiếng hắn
- Có sao không ?
Ngước mặt lên, nó thấy khuôn mặt hắn đỏ ửng lên, nó nhìn thẳng vào mắt hắn như không biết ngượng, hắn né tránh ánh mắt của nó, khuôn mặt đỏ bừng
Lúc này, nó đứng dậy, không hiểu sao nó lại thất buồn cười, chạy vội về lớp ...và đương nhiên trên khuôn mặt xinh xắn mà lạnh lùng đã không còn đọng lại những giọt nước mắt, hay những nổ buồn mà ai đó đã gây ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.