Chương 27
kimkim224
13/06/2017
Sau mấy tiếng vật lộn tìm nhà của nó thì hắn đã đến nơi, đứng trước căn nhà mà hắn rùng mình, cảm thấy lạnh sống lưng, không khí ở đây rất là lạnh lẽo
Căn biệt thư to lớn đồ sộ màu xám được bao bọc bởi hàng rào sắt khổng lồ, kiên cố được tô đậm bằng màu đen huyền bí. Căn biệt thự tối thui chẳng một bóng đèn, khung cảnh quanh đây cũng âm u , y chang nhà ma
Hắn nhấn chuông, vài giây sau có tiếng nói lạnh lẽo của một người đàn ông phát ra từ bộ đàm bên dưới cái chuông
- Gặp ai?
- tôi gặp Hạ...Băng - hắn ngập ngừng vì hơi run sợ bở giọng nói ấy
Bỗng dưng cánh cửa sắt tự động mở ra, tiếng cót két của cánh cửa khiến ai cũng phải run
Hắn bước vào, không khí trong đây lạnh lẽo hơn bên ngoài rất nhiều, đã vậy còn có cả đàn dơi bay trên nóc nhà. Đứng trước cửa nhà, hắn gõ nhẹ cửa
- Có ai không? - đứng lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì hắn tự mở cửa bước vào
Trong này chỉ có chút ánh sáng của ánh đèn chùm phát sáng mờ ảo, không đủ sáng hết cả ngôi biệt thư to lớn
- Chào cậu - ông quản gia thù lù xuất hiện bên cạnh hắn, cúi chào hắn làm hắn mất cả hồn.
- Chào...chào...ông - hắn run rẩy nhìn quản gia Phùng
- Tiểu thư bên kia.. Tôi xin phép - nói xong quản gia phùng biến mất trong bóng tối
Hắn đi theo hướng ông quản gia chỉ, vừa tới hắn thấy nó đang ngồi trên miếng nệm ở bệ cửa sổ, nhìn vu vơ bên ngoài, chiếc rèm trắng bay trong gió thật ảo diệu. Người con gái có mái tóc xám dài ngồi dựa đầu vào tường, trên tay cầm một cái laptop. Nó chỉ mặc một chiếc Áo sơ mi dài tay, tới ngang đùi. Cúc Áo mở hai cúc lộ rõ vòng một và những đường cong trên cơ thể. Đôi chân thon dài thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm và tâdm rèm. Nhìn nó bây giờ chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần. Hắn bấc giác nhíu mày vì chẳng nhìn rõ nó, hắn tiến lại gần
- Đến rồi sao?
- ừ..ừ.. Tôi đến rồi
- tới làm gì?
- thì osin phải ở cạnh hầu hạ chủ mới đúng chứ - hắn gãi đầu
- Quản gia Phùng - nó gọi
- Dạ. Thưa cô chủ
- Chuẩn bị phòng
Nó bước ra khỏi bóng tối tiến gần chỗ hắn . Bây giờ hắn đã có thể thấy rõ nó, hắn khẽ sao động, hắn nhìn cô gái này, nó nét rất giống băng băng của hắn, rất giống. Bao nhiêu hình xăm trên cơ thể nó hắn đã thấy rõ hơn chứ lúc chiều cả trường và hắn chỉ thấy ở cánh tay trứ không thấy ở cổ và chân nên không ai biết rằng nó là nữ hoàng. Như nhớ ra điều gì, hắn nói :
- Cô là nữ hoà--chưa kịp nói hết câu thì đã bị nó chặn họng
- gần sáng rồi đấy, cậu tính thức trắng đêm đấy à! - nó nói rồi bỏ đi
- Chờ tôi - hắn hét lên rồi chạy theo
Căn biệt thư to lớn đồ sộ màu xám được bao bọc bởi hàng rào sắt khổng lồ, kiên cố được tô đậm bằng màu đen huyền bí. Căn biệt thự tối thui chẳng một bóng đèn, khung cảnh quanh đây cũng âm u , y chang nhà ma
Hắn nhấn chuông, vài giây sau có tiếng nói lạnh lẽo của một người đàn ông phát ra từ bộ đàm bên dưới cái chuông
- Gặp ai?
- tôi gặp Hạ...Băng - hắn ngập ngừng vì hơi run sợ bở giọng nói ấy
Bỗng dưng cánh cửa sắt tự động mở ra, tiếng cót két của cánh cửa khiến ai cũng phải run
Hắn bước vào, không khí trong đây lạnh lẽo hơn bên ngoài rất nhiều, đã vậy còn có cả đàn dơi bay trên nóc nhà. Đứng trước cửa nhà, hắn gõ nhẹ cửa
- Có ai không? - đứng lâu mà chẳng thấy động tĩnh gì hắn tự mở cửa bước vào
Trong này chỉ có chút ánh sáng của ánh đèn chùm phát sáng mờ ảo, không đủ sáng hết cả ngôi biệt thư to lớn
- Chào cậu - ông quản gia thù lù xuất hiện bên cạnh hắn, cúi chào hắn làm hắn mất cả hồn.
- Chào...chào...ông - hắn run rẩy nhìn quản gia Phùng
- Tiểu thư bên kia.. Tôi xin phép - nói xong quản gia phùng biến mất trong bóng tối
Hắn đi theo hướng ông quản gia chỉ, vừa tới hắn thấy nó đang ngồi trên miếng nệm ở bệ cửa sổ, nhìn vu vơ bên ngoài, chiếc rèm trắng bay trong gió thật ảo diệu. Người con gái có mái tóc xám dài ngồi dựa đầu vào tường, trên tay cầm một cái laptop. Nó chỉ mặc một chiếc Áo sơ mi dài tay, tới ngang đùi. Cúc Áo mở hai cúc lộ rõ vòng một và những đường cong trên cơ thể. Đôi chân thon dài thoắt ẩn thoắt hiện trong bóng đêm và tâdm rèm. Nhìn nó bây giờ chẳng khác nào một tiên nữ giáng trần. Hắn bấc giác nhíu mày vì chẳng nhìn rõ nó, hắn tiến lại gần
- Đến rồi sao?
- ừ..ừ.. Tôi đến rồi
- tới làm gì?
- thì osin phải ở cạnh hầu hạ chủ mới đúng chứ - hắn gãi đầu
- Quản gia Phùng - nó gọi
- Dạ. Thưa cô chủ
- Chuẩn bị phòng
Nó bước ra khỏi bóng tối tiến gần chỗ hắn . Bây giờ hắn đã có thể thấy rõ nó, hắn khẽ sao động, hắn nhìn cô gái này, nó nét rất giống băng băng của hắn, rất giống. Bao nhiêu hình xăm trên cơ thể nó hắn đã thấy rõ hơn chứ lúc chiều cả trường và hắn chỉ thấy ở cánh tay trứ không thấy ở cổ và chân nên không ai biết rằng nó là nữ hoàng. Như nhớ ra điều gì, hắn nói :
- Cô là nữ hoà--chưa kịp nói hết câu thì đã bị nó chặn họng
- gần sáng rồi đấy, cậu tính thức trắng đêm đấy à! - nó nói rồi bỏ đi
- Chờ tôi - hắn hét lên rồi chạy theo
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.