Chương 2
kimkim224
10/06/2017
Tại một ngôi biệt thư rộng lớn, một người đàn ông đang đứng nhâm nhi ly
rượu trên tay và nhìn xa xăm lên phía bầu trời từ phòng khách thông ra
sân vườn. Người đàn ông này mang dáng vẽ tao nhã, lịch thiệp khoác trên người chiếc Áo sơmi trắng và một cái quần tây lịch lãm đó không ai khác chính là ba nuôi nó Vũ Quốc Trung
- Chào ông già
Nó nhẹ nhàng bước xuống, cất tiếng nói khẽ
- Ta đã già đâu, vẫn rất trẻ và đẹp dai
Ông Trung quay qua cười với nó
- Con đi đâu thế?
- Con về nước sao?
Ông Trung càng hỏi càng bị nó lơ nặng, phớt lờ , khi đi đến cửa nó nhẹ cất giọng
- tôi về nước - rồi nhẹ nhàng bước đi
Thời tiết nơi nó đang ở rất lạnh nhưng nó chỉ mặc bồ đồ mỏng bên trong và một cái Áo choàng màu đen dài tới mắt cá đủ để che đi hình xăm trên người nó, mái tóc đen được xoã ra kèm theo một cặp kính , chiếc mũ lưỡi trai đen và một cái khẩu trang , nó chỉ mang một cái túi xách đen nhỏ đựng đồ dùng cần thiết
- Ta gọi trực thăng cho con nhé - ông Trung chạy theo sau nói
- 10p nữa máy bay cất cánh, tôi đi nhé - nó đi tới ôm nhẹ ông trung và leo lên xe và đi mất , mặc dù lạnh lùng nhưng nó vẫn rất thương ông
...................
Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay cuối cùng máy bay cũng sắp hạ cánh, nó khẽ kéo khẩu trang xuống ngắm nhìn khung cảnh đất nước nơi mà nó sinh ra, một khung cảnh thật nhẹ nhàng, những đám mây len lỏi tạo nên một khung cảnh huyền ảo
Cái nơi vừa đáng hận vừa đáng để thương này khiến lòng nó có chút rối bời , sau cái đêm đó nó đã mất đi tất cả 17 năm trước vừa ra đời thì mất đi người mẹ 7 năm sau vào ngày sinh nhật thì bị mẹ kế hãm hại và mất đi người ba thân yêu, súyt mất mạng vì người bạn thân
Nghĩ đến những chuyện đau lòng nó bất giác nở nụ cười đau xót, nó khẽ nói " Xin Chào "
- Chào ông già
Nó nhẹ nhàng bước xuống, cất tiếng nói khẽ
- Ta đã già đâu, vẫn rất trẻ và đẹp dai
Ông Trung quay qua cười với nó
- Con đi đâu thế?
- Con về nước sao?
Ông Trung càng hỏi càng bị nó lơ nặng, phớt lờ , khi đi đến cửa nó nhẹ cất giọng
- tôi về nước - rồi nhẹ nhàng bước đi
Thời tiết nơi nó đang ở rất lạnh nhưng nó chỉ mặc bồ đồ mỏng bên trong và một cái Áo choàng màu đen dài tới mắt cá đủ để che đi hình xăm trên người nó, mái tóc đen được xoã ra kèm theo một cặp kính , chiếc mũ lưỡi trai đen và một cái khẩu trang , nó chỉ mang một cái túi xách đen nhỏ đựng đồ dùng cần thiết
- Ta gọi trực thăng cho con nhé - ông Trung chạy theo sau nói
- 10p nữa máy bay cất cánh, tôi đi nhé - nó đi tới ôm nhẹ ông trung và leo lên xe và đi mất , mặc dù lạnh lùng nhưng nó vẫn rất thương ông
...................
Sau mười mấy tiếng ngồi máy bay cuối cùng máy bay cũng sắp hạ cánh, nó khẽ kéo khẩu trang xuống ngắm nhìn khung cảnh đất nước nơi mà nó sinh ra, một khung cảnh thật nhẹ nhàng, những đám mây len lỏi tạo nên một khung cảnh huyền ảo
Cái nơi vừa đáng hận vừa đáng để thương này khiến lòng nó có chút rối bời , sau cái đêm đó nó đã mất đi tất cả 17 năm trước vừa ra đời thì mất đi người mẹ 7 năm sau vào ngày sinh nhật thì bị mẹ kế hãm hại và mất đi người ba thân yêu, súyt mất mạng vì người bạn thân
Nghĩ đến những chuyện đau lòng nó bất giác nở nụ cười đau xót, nó khẽ nói " Xin Chào "
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.