Chương 36
kimkim224
22/06/2017
Cô ấy bị sao vậy? - nhỏ bất ngờ vì lúc ra khỏi phòng y tế nó hành động lạ như vậy
- Chị ấy ghét em sao - cậu lo lắng mà khóc luôn
- Không sao, không sao - Anh xoa đầu nhỏ và cậu trấn an
- Anh à ! Băng không ghét em phải không hicc - nhỏ cũng nấc lên
- Hai đứa an tâm đi, anh nghĩ chỉ là tác dụng phụ của thuốc thôi - anh cười hiền hậu
- Tác dụng phụ hả - cậu nhìn anh
- Đó là thuốc gì vậy , cô ấy bệnh sao? - nhỏ lo lắng
- Hai em cứ an tâm, cô ấy chỉ tạm thời như vậy thôi, các em cứ bình thường với Băng, cô ấy không có ác ý đâu, hiểu chứ - anh nhẹ nhàng nói
- Dạ hiểu - cậu lau nước mắt, còn nhỏ vẫn cúi hằm mặt im lặng
- Ái Liên ( nhỏ) em hiểu chứ ? - nghe thấy tên mình nhỏ mới ngước mặt lên và miễn cưỡng trả lời
- Dạ... - nói rồi nhỏ cười trừ
* *
*
Hắn bóp mạnh vai nó ép sát vào tường và chờ đợi câu hỏi của nó hắn không hiểu tại sao mình làm vậy, hắn có vẻ bối rối nhưng chẳng thể hiện ra ngoài mà giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, hắn không muốn như thế, hắn cảm thấy thật có lỗi với nó, lúc đó tưởng nó chết nên hắn suy sụp lắm nhưng bây giờ khi nó đứng trước mặt hắn thì lại như vậy với nó
- Đau.. - nó thủ thỉ nhỏ đủ nó nghe nhưng hắn lại nghe thằg, hắn đơ người buông lỏng vai nó ra
- Tôi xin...lỗi.. - hắn cúi gằm vẻ mặt có lỗi
Nó nhìn hắn , nhẹ nhàng cầm tay hắn
- Không sao , cậu cứ tự nhiên - nó nói xong thì lấy tay gỡ khẩu trang và kính xuống.
Hắn ngước lên, đụng phải khuôn mặt lạnh lẽo của nó, hắn giật mình
- Bắt đầu từ bây giờ khi chỉ có chúng ta, tôi sẽ không che mặt - mặt nó tiến gần mặt hắn , hắn đỏ ửng hai má lên
- Sao...sao cô lại làm vậy - hắn ngập ngừng
- Chẳng phải cậu tò mò về tôi sao?
- Phải... Nhưng--- hắn chưa nói xong thì nó nói
- Quyết định thế đi - nó nói rồi đẩy hắn ra
Nó bước từng bước về phía cửa nhưng khựng lại vì giọng nói của hắn
"Oái.. Dừng lại.. Này.. Này.. Này.. " - hắn hét lên, nó quay lại nhìn bất giác miệng nở một nụ cười xinh đẹp
Hắn hét như thế là do đang quỳ xuống sàn gạch bẩn bắt dế , ai mà ngờ hắn - một hot boy lạnh lùng lại đi bắt dế như lũ trẻ con thế nàg, thật đáng yêu quá đi~ , vì vẻ đáng yêu nát nên nụ cười mới trên môi nó, hắn đang quỳ để bắt thì ngước lên nhìn nó, lại bắt gặp nụ cười của nó khiến hắn ngất ngây luôn, đây chính xác là nụ cười của một thiên thần
Nó thì đứng hắn thì quỳ chẳng khác gì nô lệ, ai nhìn vào chắc cũng nghĩ nó đang ức hiếp bắt hắn quỳ
- Nè, Hạ Băng cô đang làm cái trò gì thế - cô từ đâu bay ra kéo hắn đứng dậy
- Không phải như cậu nghĩ đâu - hắn nói
- Tới mức này mà cậu còn bênh vực cho cô ta à! Cậu còn lòng tự trọng không. Còn Băng, tôi không ngờ cô vậy đó, uổng công tôi xem cô là bạn - cô hét lên
- Câu này tôi nói mới phải! - nó lạnh lùng lên tiếng nhếch mép
- Cô nói gì! Tôi nói cho cô biết dù cô có thù oán gì với Thiên Ân ( hắn) nhưng coi bắt cậu ấy quỳ như vậy tôi không tha cho cô đâu - cô đanh đá nói
- Không tha thì cô làm gì tôi ? - nó nghênh mặt lên tiếng
- Cô...cô được lắm. Hãy đợi đấy coi tôi làm gì được cô. Đi thôi - Cô chỉ mặt nó rồi kéo hắn đi trong khi hắn đang ngơ ngác
Nó nhếch mép cười, hình như cô ta lộ đuôi cáo hơi sớm nhỉ?
Hắn bị cô phá tan cái nụ cười thần tiên có 1 không 2 của nó, và kéo hân đi như thằng đần, hắn tức giận giựt mạnh tay ra
- Cậu sao vậy Ân, tức cô ta hả, yên tâm tớ sẽ bắt cô ta trả giá đắt vì quá xem thường chúng ta - cô nói giọng khó chịu
- Dừng lại được rồi đấy - hắn lạnh giọng
- Cậu cứ giao việc hành hạ cô ta cho tớ haha - nói rồi cô cười ha hả
Hắn đen mặt bóp chặt miệng cô và nói
- Tôi nó là cậu dừng lại đi, tốt nhất cậu nên tránh xa Hạ Băng ra, cậu mà đụng vào cô ấy thì đừng trách sao Thiên Ân tôi vô tình - hắn nói xong thì đẩy mạnh cô vào tường rồi bỏ đi
Cô tức giận ánh mắt chứa tia chết chóc, cô như muốn giết nó đam chém nó thành trả mảnh, cô ghét nó, cô hận nó, vì nó mà hắn đối xử như vậy với cô
Nó đứng trên cầu thang nhìn, nó cười một nụ cười nhếch mép lạnh lẽo....
- Chị ấy ghét em sao - cậu lo lắng mà khóc luôn
- Không sao, không sao - Anh xoa đầu nhỏ và cậu trấn an
- Anh à ! Băng không ghét em phải không hicc - nhỏ cũng nấc lên
- Hai đứa an tâm đi, anh nghĩ chỉ là tác dụng phụ của thuốc thôi - anh cười hiền hậu
- Tác dụng phụ hả - cậu nhìn anh
- Đó là thuốc gì vậy , cô ấy bệnh sao? - nhỏ lo lắng
- Hai em cứ an tâm, cô ấy chỉ tạm thời như vậy thôi, các em cứ bình thường với Băng, cô ấy không có ác ý đâu, hiểu chứ - anh nhẹ nhàng nói
- Dạ hiểu - cậu lau nước mắt, còn nhỏ vẫn cúi hằm mặt im lặng
- Ái Liên ( nhỏ) em hiểu chứ ? - nghe thấy tên mình nhỏ mới ngước mặt lên và miễn cưỡng trả lời
- Dạ... - nói rồi nhỏ cười trừ
* *
*
Hắn bóp mạnh vai nó ép sát vào tường và chờ đợi câu hỏi của nó hắn không hiểu tại sao mình làm vậy, hắn có vẻ bối rối nhưng chẳng thể hiện ra ngoài mà giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, hắn không muốn như thế, hắn cảm thấy thật có lỗi với nó, lúc đó tưởng nó chết nên hắn suy sụp lắm nhưng bây giờ khi nó đứng trước mặt hắn thì lại như vậy với nó
- Đau.. - nó thủ thỉ nhỏ đủ nó nghe nhưng hắn lại nghe thằg, hắn đơ người buông lỏng vai nó ra
- Tôi xin...lỗi.. - hắn cúi gằm vẻ mặt có lỗi
Nó nhìn hắn , nhẹ nhàng cầm tay hắn
- Không sao , cậu cứ tự nhiên - nó nói xong thì lấy tay gỡ khẩu trang và kính xuống.
Hắn ngước lên, đụng phải khuôn mặt lạnh lẽo của nó, hắn giật mình
- Bắt đầu từ bây giờ khi chỉ có chúng ta, tôi sẽ không che mặt - mặt nó tiến gần mặt hắn , hắn đỏ ửng hai má lên
- Sao...sao cô lại làm vậy - hắn ngập ngừng
- Chẳng phải cậu tò mò về tôi sao?
- Phải... Nhưng--- hắn chưa nói xong thì nó nói
- Quyết định thế đi - nó nói rồi đẩy hắn ra
Nó bước từng bước về phía cửa nhưng khựng lại vì giọng nói của hắn
"Oái.. Dừng lại.. Này.. Này.. Này.. " - hắn hét lên, nó quay lại nhìn bất giác miệng nở một nụ cười xinh đẹp
Hắn hét như thế là do đang quỳ xuống sàn gạch bẩn bắt dế , ai mà ngờ hắn - một hot boy lạnh lùng lại đi bắt dế như lũ trẻ con thế nàg, thật đáng yêu quá đi~ , vì vẻ đáng yêu nát nên nụ cười mới trên môi nó, hắn đang quỳ để bắt thì ngước lên nhìn nó, lại bắt gặp nụ cười của nó khiến hắn ngất ngây luôn, đây chính xác là nụ cười của một thiên thần
Nó thì đứng hắn thì quỳ chẳng khác gì nô lệ, ai nhìn vào chắc cũng nghĩ nó đang ức hiếp bắt hắn quỳ
- Nè, Hạ Băng cô đang làm cái trò gì thế - cô từ đâu bay ra kéo hắn đứng dậy
- Không phải như cậu nghĩ đâu - hắn nói
- Tới mức này mà cậu còn bênh vực cho cô ta à! Cậu còn lòng tự trọng không. Còn Băng, tôi không ngờ cô vậy đó, uổng công tôi xem cô là bạn - cô hét lên
- Câu này tôi nói mới phải! - nó lạnh lùng lên tiếng nhếch mép
- Cô nói gì! Tôi nói cho cô biết dù cô có thù oán gì với Thiên Ân ( hắn) nhưng coi bắt cậu ấy quỳ như vậy tôi không tha cho cô đâu - cô đanh đá nói
- Không tha thì cô làm gì tôi ? - nó nghênh mặt lên tiếng
- Cô...cô được lắm. Hãy đợi đấy coi tôi làm gì được cô. Đi thôi - Cô chỉ mặt nó rồi kéo hắn đi trong khi hắn đang ngơ ngác
Nó nhếch mép cười, hình như cô ta lộ đuôi cáo hơi sớm nhỉ?
Hắn bị cô phá tan cái nụ cười thần tiên có 1 không 2 của nó, và kéo hân đi như thằng đần, hắn tức giận giựt mạnh tay ra
- Cậu sao vậy Ân, tức cô ta hả, yên tâm tớ sẽ bắt cô ta trả giá đắt vì quá xem thường chúng ta - cô nói giọng khó chịu
- Dừng lại được rồi đấy - hắn lạnh giọng
- Cậu cứ giao việc hành hạ cô ta cho tớ haha - nói rồi cô cười ha hả
Hắn đen mặt bóp chặt miệng cô và nói
- Tôi nó là cậu dừng lại đi, tốt nhất cậu nên tránh xa Hạ Băng ra, cậu mà đụng vào cô ấy thì đừng trách sao Thiên Ân tôi vô tình - hắn nói xong thì đẩy mạnh cô vào tường rồi bỏ đi
Cô tức giận ánh mắt chứa tia chết chóc, cô như muốn giết nó đam chém nó thành trả mảnh, cô ghét nó, cô hận nó, vì nó mà hắn đối xử như vậy với cô
Nó đứng trên cầu thang nhìn, nó cười một nụ cười nhếch mép lạnh lẽo....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.