Chương 38: Chương 38
kimkim224
24/06/2017
"Rầm" nó xách bịch đồ ăn vào, tức giận đá rầm cái cửa khiến hắn, cậu, anh giật mình mà té
- Cô bị điên à , làm mất cmn hồn - hắn tức giận hét lên
- Ý kiến gì? - nó dùng ánh mắt sắc lẹm liếc hắn và tiến lại gần
- À à không...có - hắn lạnh sống lưng
Nó không nói không rằng tiến lại chỗ hắn đặt đồ ăn lên bàn và đi một mạch lên lầu luôn
- "Phù " - cả ba thở phào nhẹ nhỏm
- Oa, đồ ăn nè - cậu và anh vui mừng
- Mồ.. Cô ta bị sao thế - hắn thắc mắc
- ên âm i uyện ường á à ( yên tâm đi chuyện thường á mà) - Anh ngậm ổ bánh mì rồi nói
Nhỏ sau khi cất xe vào gara cũng đi vào, hắn thấy nhỏ thì kéo lại hỏi
- Ê bà, Băng bị sao mà hằm hằm thế cả cậu nửa đồ đạc bẩn tè le này - hắn ngây ngốc hỏi
Nhỏ cúi đầu im lặng, cậu cầm đồ ăn đưa cho nhỏ
- Cậu đói hả . Nè ăn đi - cậu mỉm cười
Nhỏ ngước mặt lên oà khóc như một đứa con nít
- Ơ này sao vậy Liên - hắn hỏi
- Ai bắt nạt em sao! Nói anh nghe anh đi tẩn cho chúng nó một trận - Anh dơ ổ bánh mì lên và đứng tư thế kiểu hiệp sĩ
Cậu im lặng ôm nhỏ vào lòng, cậu không biết tại sao lại làm vậy nhưng cậu lại không tự chủ mà cứ thế ôm chặt nhỏ, Hắn và anh vẻ mặt nham nhở nhìn hai đứa ôm nhau. Nhỏ thuận tay ôm cậu và khóc to hơn, đến khi bình tĩnh lại thì mặt nhỏ đỏ như trái cà chua, đẩy cậu ra rồi chạy mất, cậu ngơ ngác nhìn
- Ghê nha ghê nha, cu em lớn rồi ha - anh xoa xoa đầu cậu
- Số 1 - hắn vẻ mặt nham nhở đưa ngón cái lên tán thưởng cậu
- Đồ điên - mặt cậu đỏ như trai cà chua
Rồi cả ba cười cười đùa đùa với nhau, nhỏ tức tối chạy xuống mặt đỏ chót
- Sao thế.. Em cần gì à - anh hỏi
- Số 1 - hắn dùng vẻ mặt nham nhở ban nảy nhìn nhỏ và đưa ngón cái ra
- Cậu đói hả----cậu dơ ổ bánh mì ra nhưng chưa nói hết câu đã bị nhỏ chặn họng
- Im đi, đồ ngốc , cả 2 người là đồ ngốc - mặt nhỏ đỏ rồi chạy qua chổ anh ngồi thụp xuống thềm
- Ngoan nào, có chuyện gì sao - anh vỗ về nhỏ
- Là...là...Lý Hạ... Bà ta muốn...giết em... - nhỏ nói làm cả ba trợn tròn mắt
- Cái Gì - cả ba hét lên
- Bà ta làm cậu và băng ra nông nổi này sao - hắn hét lên
- Em nói rõ hơn đi - anh vẻ mặt nghiêm trọng , nhỏ kể hết chuyện ban nãy cho cả ba nghe, cả 3 nghe xong thì tức tối đòi đi gặp bà ta
- Dừng lại đi, đừng làm chuyện vô bổ, ba người không suy nghĩ mà làm như vậy khác gì bán đứng Băng, bình tĩnh đi
Cả ba đen mặt, cúi gằm mặt lủi thủi lại sopha ngồi, có lẽ cả ba đã bình tĩnh một chút rồi
- Đừng tự ý hành động, em lên phòng trước - nhỏ lạnh lùng biết r đi, cả ba tuần thờ ngồi suy nghĩ
Nhỏ lên phòng tắm rửa sạch sẽ chọn một bộ đồ ngủ dễ chịu , nhỏ lấy hộp y tế và ôm một chiếc gối qua phòng nó
" Cốc... Cốc"
- Băng ơi - nhỏ gọi
- "Cạch " - nó mở hé cửa nhìn nhỏ bằng ánh mà lạnh lùng
- Tớ ngủ chung với cậu nhé - nhỏ cười
- Vào đi - nó nói rồi mở rộng cửa
Nó tiến lại giường và ngồi xuống, nhỏ tới gần ngồi xuống cạnh nó
- à này.. - nhỏ và nó đồng thanh
- Cậu nói trước đi - nhỏ nhìn nó
- Tôi quên rồi, cô nói đi
- Tay và trán cậu... - nhỏ nói nhỏ vì sợ lại bị nó bảo phiền
- Phiền cậu rồi - nó nói rồi đưa tay ra cho nhỏ băng bó lại
- Được, cảm ơn vì đã tin tưởng tớ - nhỏ vui vừng
- Chuyện nhỏ - nó mỉm cười
Nhỏ băng bó cho nó xong thì leo lên giường và nằm xuống một cách tự nhiên, nó cũng bình thản nằm xuống, thời gian lặng lẽ trôi qua, nhỏ và nó đều đã nhắm mắt
- Vẫn thức chứ - nó nói
- Vâng.. Tớ chưa ngủ - cả hai nhìn lên trần nhà và trò truyện
- Phiền muộn chuyện gì sao? - nó hỏi
- tớ....tớ cũng không chắc
- Tôi có thể biết chứ
- Cũng được. Nhưng sao cậu lại quan tâm tớ như vậy... - giọng nhỏ ỉu xìu
- Vì...cô là bạn....của tôi - nó ngập ngừng, hai má nhỏ đỏ, nhỏ không ngờ nó lại xem mình là một người bạn ....
- Cô có thể tâm sự với tôi....và xem tôi là người bạn thật sự...
Nhỏ đơ toàn tập luôn, nhỏ không tin vào tai mình nữa
- Cảm ơn cậu....vì xem tớ là bạn - nhỏ mỉm cười hạnh phúc
- Ba mẹ tớ luôn muốn tớ làm một đầu bếp nên đã cho tớ đi học từ nhỏ và họ giao nhà hàng EOLA cho tớ, nhưng nhà hàng đã có nhiều tin đồn vây quanh, hầu như chẳng có khách nào đến, tớ lại chẳng có ý tưởng nào để phát triển thực đơn và kéo khách đến, thực sự lúc trước tớ rất ghét công việc này vì không phải sở thích của tớ mà hoàn toàn là của ba mẹ áp đặt nhưng dần dần thời gian trôi qua tớ lại yêu thích và muốn phát triển nó , mà bây giờ quán sắp phá sản.....- nhỏ nói đến đây thì khoác nức nở
- Đứng dậy, đi thôi - nó đứng dậy nhìn nhỏ
Nhỏ ngồi dậy lau nước mắt và ngây ngốc nhìn nó
- Đi đâu vậy
- Xuống bếp, tôi đích thân trổ tài nấu nướng cho cô xem
- Oa thích vậy, cậu nấu ăn được sao Băng - nhỏ đứng dậy đi theo nó và cười hạnh phúc
* * * * * *
Nói riêng một chút : Nhà hàng EOLA của nhỏ là một trong nhưng chi nhánh của tập đoàn Ngô La tập đoàn của ba mẹ nhỏ, là nhà hàng chuyên bánh ngọt tut nhỏ nhưng rất xinh đẹp, tiệm ngay trung tâm thành phố nơi nó ở
- Cô bị điên à , làm mất cmn hồn - hắn tức giận hét lên
- Ý kiến gì? - nó dùng ánh mắt sắc lẹm liếc hắn và tiến lại gần
- À à không...có - hắn lạnh sống lưng
Nó không nói không rằng tiến lại chỗ hắn đặt đồ ăn lên bàn và đi một mạch lên lầu luôn
- "Phù " - cả ba thở phào nhẹ nhỏm
- Oa, đồ ăn nè - cậu và anh vui mừng
- Mồ.. Cô ta bị sao thế - hắn thắc mắc
- ên âm i uyện ường á à ( yên tâm đi chuyện thường á mà) - Anh ngậm ổ bánh mì rồi nói
Nhỏ sau khi cất xe vào gara cũng đi vào, hắn thấy nhỏ thì kéo lại hỏi
- Ê bà, Băng bị sao mà hằm hằm thế cả cậu nửa đồ đạc bẩn tè le này - hắn ngây ngốc hỏi
Nhỏ cúi đầu im lặng, cậu cầm đồ ăn đưa cho nhỏ
- Cậu đói hả . Nè ăn đi - cậu mỉm cười
Nhỏ ngước mặt lên oà khóc như một đứa con nít
- Ơ này sao vậy Liên - hắn hỏi
- Ai bắt nạt em sao! Nói anh nghe anh đi tẩn cho chúng nó một trận - Anh dơ ổ bánh mì lên và đứng tư thế kiểu hiệp sĩ
Cậu im lặng ôm nhỏ vào lòng, cậu không biết tại sao lại làm vậy nhưng cậu lại không tự chủ mà cứ thế ôm chặt nhỏ, Hắn và anh vẻ mặt nham nhở nhìn hai đứa ôm nhau. Nhỏ thuận tay ôm cậu và khóc to hơn, đến khi bình tĩnh lại thì mặt nhỏ đỏ như trái cà chua, đẩy cậu ra rồi chạy mất, cậu ngơ ngác nhìn
- Ghê nha ghê nha, cu em lớn rồi ha - anh xoa xoa đầu cậu
- Số 1 - hắn vẻ mặt nham nhở đưa ngón cái lên tán thưởng cậu
- Đồ điên - mặt cậu đỏ như trai cà chua
Rồi cả ba cười cười đùa đùa với nhau, nhỏ tức tối chạy xuống mặt đỏ chót
- Sao thế.. Em cần gì à - anh hỏi
- Số 1 - hắn dùng vẻ mặt nham nhở ban nảy nhìn nhỏ và đưa ngón cái ra
- Cậu đói hả----cậu dơ ổ bánh mì ra nhưng chưa nói hết câu đã bị nhỏ chặn họng
- Im đi, đồ ngốc , cả 2 người là đồ ngốc - mặt nhỏ đỏ rồi chạy qua chổ anh ngồi thụp xuống thềm
- Ngoan nào, có chuyện gì sao - anh vỗ về nhỏ
- Là...là...Lý Hạ... Bà ta muốn...giết em... - nhỏ nói làm cả ba trợn tròn mắt
- Cái Gì - cả ba hét lên
- Bà ta làm cậu và băng ra nông nổi này sao - hắn hét lên
- Em nói rõ hơn đi - anh vẻ mặt nghiêm trọng , nhỏ kể hết chuyện ban nãy cho cả ba nghe, cả 3 nghe xong thì tức tối đòi đi gặp bà ta
- Dừng lại đi, đừng làm chuyện vô bổ, ba người không suy nghĩ mà làm như vậy khác gì bán đứng Băng, bình tĩnh đi
Cả ba đen mặt, cúi gằm mặt lủi thủi lại sopha ngồi, có lẽ cả ba đã bình tĩnh một chút rồi
- Đừng tự ý hành động, em lên phòng trước - nhỏ lạnh lùng biết r đi, cả ba tuần thờ ngồi suy nghĩ
Nhỏ lên phòng tắm rửa sạch sẽ chọn một bộ đồ ngủ dễ chịu , nhỏ lấy hộp y tế và ôm một chiếc gối qua phòng nó
" Cốc... Cốc"
- Băng ơi - nhỏ gọi
- "Cạch " - nó mở hé cửa nhìn nhỏ bằng ánh mà lạnh lùng
- Tớ ngủ chung với cậu nhé - nhỏ cười
- Vào đi - nó nói rồi mở rộng cửa
Nó tiến lại giường và ngồi xuống, nhỏ tới gần ngồi xuống cạnh nó
- à này.. - nhỏ và nó đồng thanh
- Cậu nói trước đi - nhỏ nhìn nó
- Tôi quên rồi, cô nói đi
- Tay và trán cậu... - nhỏ nói nhỏ vì sợ lại bị nó bảo phiền
- Phiền cậu rồi - nó nói rồi đưa tay ra cho nhỏ băng bó lại
- Được, cảm ơn vì đã tin tưởng tớ - nhỏ vui vừng
- Chuyện nhỏ - nó mỉm cười
Nhỏ băng bó cho nó xong thì leo lên giường và nằm xuống một cách tự nhiên, nó cũng bình thản nằm xuống, thời gian lặng lẽ trôi qua, nhỏ và nó đều đã nhắm mắt
- Vẫn thức chứ - nó nói
- Vâng.. Tớ chưa ngủ - cả hai nhìn lên trần nhà và trò truyện
- Phiền muộn chuyện gì sao? - nó hỏi
- tớ....tớ cũng không chắc
- Tôi có thể biết chứ
- Cũng được. Nhưng sao cậu lại quan tâm tớ như vậy... - giọng nhỏ ỉu xìu
- Vì...cô là bạn....của tôi - nó ngập ngừng, hai má nhỏ đỏ, nhỏ không ngờ nó lại xem mình là một người bạn ....
- Cô có thể tâm sự với tôi....và xem tôi là người bạn thật sự...
Nhỏ đơ toàn tập luôn, nhỏ không tin vào tai mình nữa
- Cảm ơn cậu....vì xem tớ là bạn - nhỏ mỉm cười hạnh phúc
- Ba mẹ tớ luôn muốn tớ làm một đầu bếp nên đã cho tớ đi học từ nhỏ và họ giao nhà hàng EOLA cho tớ, nhưng nhà hàng đã có nhiều tin đồn vây quanh, hầu như chẳng có khách nào đến, tớ lại chẳng có ý tưởng nào để phát triển thực đơn và kéo khách đến, thực sự lúc trước tớ rất ghét công việc này vì không phải sở thích của tớ mà hoàn toàn là của ba mẹ áp đặt nhưng dần dần thời gian trôi qua tớ lại yêu thích và muốn phát triển nó , mà bây giờ quán sắp phá sản.....- nhỏ nói đến đây thì khoác nức nở
- Đứng dậy, đi thôi - nó đứng dậy nhìn nhỏ
Nhỏ ngồi dậy lau nước mắt và ngây ngốc nhìn nó
- Đi đâu vậy
- Xuống bếp, tôi đích thân trổ tài nấu nướng cho cô xem
- Oa thích vậy, cậu nấu ăn được sao Băng - nhỏ đứng dậy đi theo nó và cười hạnh phúc
* * * * * *
Nói riêng một chút : Nhà hàng EOLA của nhỏ là một trong nhưng chi nhánh của tập đoàn Ngô La tập đoàn của ba mẹ nhỏ, là nhà hàng chuyên bánh ngọt tut nhỏ nhưng rất xinh đẹp, tiệm ngay trung tâm thành phố nơi nó ở
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.