Chương 46: Chương 46
kimkim224
02/08/2017
- " Phù " cuối cùng cũng về tới nhà - hắn vừa xách cặp vừa đi vào biệt
thự , tên đẹp mã kia thì sau khi ra tới cổng, nó đã lạnh lùng hất tay
tên đó ra và đi một mạch ra chỗ hắn không kịp cho tên đẹp mã kia ú ớ gì
luôn
- A , hai cậu về rồi, mệt không ? Ngồi xuống đây này - nhỏ và cả nhóm đang ngồi ngay sopha thì thấy nó và hắn bước vào nhà, nhỏ nhanh nhảu kéo tay hắn và nó ngồi xuống chung
- Chị, chị bị gì không, tụi nó có làm gì chị không? - cậu hỏi dồn dập
- Băng băng của anh có bị thương không? Em gái yêu quý ăn gì chưa? Chắc chưa đâu , A cái nào - anh cũng lanh chanh chen vào hỏi, đã vậy còn gắp cho nó một miếng đồ ăn thật to
- Đây đây, cậu ăn này nữa đi, A nào - nhỏ cũng dơ một miếng to nhét vô miệng nó
- è ấy ười ị iên à, uốn ết ồi ải ông? ( Nè mấy người điên à, muốn chết rồi phải không? ) - miệng nó ngậm một mớ đồ ăn không kịp nhai đã nói cả lũ chữ nghe được chữ không.
- Hả hả, chị nói gì, cho chị miếng nữa hả, chị đúng là con heo tham ăn, A nào chị yêu - cậu gắp miếng đồ ăn dơ lên trước mặt nó
- Ê, Ê mấy người là đang lơ Thiên Ân tớ sao! Chỉ mình cô ta đói sao, tôi cũng đói chớ bộ, không biết không biết các cậu thiên vị - hắn dãy nảy như đứa trẻ con
- Đây đây, được chưa? - cậu lấy miếng thức ăn gắp cho nó nhét vô miệng hắn
- Mà này, cô ta không phải đòi thêm thức ăn đâu , cô ta nói là " Nè mấy người điên à, muốn chết rồi phải không? " - hắn vừa nhai vừa nói tỉnh bơ làm cả 3 đứa kia run người quay qua nó thì thấy nó đen mặt cúi gằm
- Cái lũ thần kinh. - nó quát lên
- Ủa, Hạ Băng, Thiên Ân các cậu tan học rồi sao! Tớ nấu nhiều lắm các cậu ăn thêm nhé - Hạ Nhi từ trong bếp đi ra cầm khay đồ ăn và mỉm cười với nó
- đồ ăn cậu nấu sao , ngon đấy - hắn vừa nói vừa cười
- Hì hì cảm ơn cậu quá khen - Hạ Nhi mỉm cười rõ tươi
Nó chẳng nói chẳng rằng , mệt nhọc đứng dậy đi lên phòng, vì dù là ở với bọn hắn nhưng nó vẫn rất ghét ồn ào và nhiều người như thế, nó chỉ muốn yên tỉnh và cởi bỏ cái bộ đồ bơm hơi này
- Mà này, tôi cho các cậu 1 tiếng, tốt nhất nên để mọi thứ trở lại như cũ - nó đi lên đến cầu thang thì dừng lại và lên tiếng cảnh cáo, giọng nó cực kì nghiêm túc và lạnh lẽo làm cả bọn sợ hãi cực độ
Nó khó chịu như vậy cũng là vì bây giờ ngôi biệt thự của nó bật đèn sáng choang, đã vậy cả lũ bí mật sơn phòng khách bằng màu trắng , những cái rèm trắng cũng đổi thành rèm hoa, lại lắp thêm rất nhiều các bóng đèn khiến căn biệt thự lung linh chứ không hề lạnh lẽo như hồ trước
- Bọn tớ xin lỗi - cả lũ đồng thanh
- Nếu các người thích vậy thì biến ra khỏi nhà tôi - nó nói rồi bỏ đi , cả lũ chỉ biết ngậm ngùi mà làm lại thôi, ngay cả hắn cũng vô tình bị kéo vào
Nó lên phòng tắm rửa thay một bộ đồ thật thoải mái rồi mở laptop xử lý công việc của công ty, cơ thể yếu ớt của nó tưởng chừng chẳng thể gánh vác gì mà thực tế gánh nặng trên vai những thứ cần gánh vác của nó quá là lớn so với các cô gái 17 khác..
Trời đã tối, chính xác là đã khuya rồi, nó lặng lẽ đi lên tầng gác mái, nơi đây y hệt cái nhà kho nhưng được trang bị những thiết bị kính viễn vọng để ngắm bầu trời xa xôi kia, nó tiến tới mở toang chiếc cửa sổ ra nằm dài lên chiếc ghế nhâm nhi điếu thuốc trên tay
- Là Băng hả - Hạ Nhi đứng ngay cửa hỏi
- ừ - nó đáp ngắn gọn
- Tớ nằm đây được chứ - Hạ Nhi chỉ chiếc ghế nằm bên cạnh , nó không đáp, Hạ Nhi nghĩ chắc là nó đồng ý nên cũng nằm xuống
Cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào đến khi nó tự động lên tiếng
- Cô có gia đình chứ?
- Gia đình? Mình không có... - Hạ Nhi hơi buồn
- Tôi khiến cậu buồn sao - nó như phát hiện ra được sự buồn bã trong câu trả lời của Hạ Nhi
- Một chút. Cậu biết không ba tớ là một kẻ nghiện cờ bạc, còn mẹ tớ... - nói đến đây thì Hạ Nhi im lặng
- Cậu nên sống cho mình đi! - nó nói
- Tớ.. Tớ - Hạ Nhi chưa nói xong thì nó vòng tay qua ôm lấy Hạ Nhi, dường như Hạ Nhi đang khóc
- Cô thật ngu ngốc - nó cười nhạt
Hạ Nhi ở trong vòng tay nó cảm giác ấm áp lạ thường, Hạ Nhi cảm thấy nó như là hiện thân của mẹ mình, thật sự không muốn rời.. Nó buông Hạ Nhi ra, nhẹ nhàng nằm xuống ghế hút thêm điếu thuốc khác, đôi mắt nhắm hờ
- Hạ Băng, cậu từng có mơ ước gì không? - Hạ Nhi quẹt nước mắt , mỉm cười hỏi nó
- Không. Còn cậu - nó hỏi
- Có, mình có rất nhiều mơ ước. Nhưng ước mơ lớn nhất của mình rất điên rồ, cậu biết là gì không? - Hạ Nhi cười khổ sở và hỏi nó, nó im lặng
- Đó là làm người mẫu, thật điên rồ đúng không, một người như tôi—Hạ Nhi đang nói thì bị nó chen ngang
- Một người như cậu thì sao? Tôi sẽ giúp cậu - nó nói
- Không mình không thể nhận sự giúp đỡ từ cậu được - Hạ Nhi xua tay từ chối
- Cái gì cũng có cái giá của nó! - nó nó rồi đứng dậy đi ra ngoài
- Khoan đã! - Hạ Nhi gọi nó, khiến nó dừng chân
- Đừng hút thuốc, nó không tốt cho cậu đâu - Hạ Nhi nói nhỏ vì sợ nó không thích
Nó không nói gì chỉ cười nhạt rồi bỏ đi, đúng là cái con người lạnh lùng mà~~
- A , hai cậu về rồi, mệt không ? Ngồi xuống đây này - nhỏ và cả nhóm đang ngồi ngay sopha thì thấy nó và hắn bước vào nhà, nhỏ nhanh nhảu kéo tay hắn và nó ngồi xuống chung
- Chị, chị bị gì không, tụi nó có làm gì chị không? - cậu hỏi dồn dập
- Băng băng của anh có bị thương không? Em gái yêu quý ăn gì chưa? Chắc chưa đâu , A cái nào - anh cũng lanh chanh chen vào hỏi, đã vậy còn gắp cho nó một miếng đồ ăn thật to
- Đây đây, cậu ăn này nữa đi, A nào - nhỏ cũng dơ một miếng to nhét vô miệng nó
- è ấy ười ị iên à, uốn ết ồi ải ông? ( Nè mấy người điên à, muốn chết rồi phải không? ) - miệng nó ngậm một mớ đồ ăn không kịp nhai đã nói cả lũ chữ nghe được chữ không.
- Hả hả, chị nói gì, cho chị miếng nữa hả, chị đúng là con heo tham ăn, A nào chị yêu - cậu gắp miếng đồ ăn dơ lên trước mặt nó
- Ê, Ê mấy người là đang lơ Thiên Ân tớ sao! Chỉ mình cô ta đói sao, tôi cũng đói chớ bộ, không biết không biết các cậu thiên vị - hắn dãy nảy như đứa trẻ con
- Đây đây, được chưa? - cậu lấy miếng thức ăn gắp cho nó nhét vô miệng hắn
- Mà này, cô ta không phải đòi thêm thức ăn đâu , cô ta nói là " Nè mấy người điên à, muốn chết rồi phải không? " - hắn vừa nhai vừa nói tỉnh bơ làm cả 3 đứa kia run người quay qua nó thì thấy nó đen mặt cúi gằm
- Cái lũ thần kinh. - nó quát lên
- Ủa, Hạ Băng, Thiên Ân các cậu tan học rồi sao! Tớ nấu nhiều lắm các cậu ăn thêm nhé - Hạ Nhi từ trong bếp đi ra cầm khay đồ ăn và mỉm cười với nó
- đồ ăn cậu nấu sao , ngon đấy - hắn vừa nói vừa cười
- Hì hì cảm ơn cậu quá khen - Hạ Nhi mỉm cười rõ tươi
Nó chẳng nói chẳng rằng , mệt nhọc đứng dậy đi lên phòng, vì dù là ở với bọn hắn nhưng nó vẫn rất ghét ồn ào và nhiều người như thế, nó chỉ muốn yên tỉnh và cởi bỏ cái bộ đồ bơm hơi này
- Mà này, tôi cho các cậu 1 tiếng, tốt nhất nên để mọi thứ trở lại như cũ - nó đi lên đến cầu thang thì dừng lại và lên tiếng cảnh cáo, giọng nó cực kì nghiêm túc và lạnh lẽo làm cả bọn sợ hãi cực độ
Nó khó chịu như vậy cũng là vì bây giờ ngôi biệt thự của nó bật đèn sáng choang, đã vậy cả lũ bí mật sơn phòng khách bằng màu trắng , những cái rèm trắng cũng đổi thành rèm hoa, lại lắp thêm rất nhiều các bóng đèn khiến căn biệt thự lung linh chứ không hề lạnh lẽo như hồ trước
- Bọn tớ xin lỗi - cả lũ đồng thanh
- Nếu các người thích vậy thì biến ra khỏi nhà tôi - nó nói rồi bỏ đi , cả lũ chỉ biết ngậm ngùi mà làm lại thôi, ngay cả hắn cũng vô tình bị kéo vào
Nó lên phòng tắm rửa thay một bộ đồ thật thoải mái rồi mở laptop xử lý công việc của công ty, cơ thể yếu ớt của nó tưởng chừng chẳng thể gánh vác gì mà thực tế gánh nặng trên vai những thứ cần gánh vác của nó quá là lớn so với các cô gái 17 khác..
Trời đã tối, chính xác là đã khuya rồi, nó lặng lẽ đi lên tầng gác mái, nơi đây y hệt cái nhà kho nhưng được trang bị những thiết bị kính viễn vọng để ngắm bầu trời xa xôi kia, nó tiến tới mở toang chiếc cửa sổ ra nằm dài lên chiếc ghế nhâm nhi điếu thuốc trên tay
- Là Băng hả - Hạ Nhi đứng ngay cửa hỏi
- ừ - nó đáp ngắn gọn
- Tớ nằm đây được chứ - Hạ Nhi chỉ chiếc ghế nằm bên cạnh , nó không đáp, Hạ Nhi nghĩ chắc là nó đồng ý nên cũng nằm xuống
Cả hai im lặng không ai nói với ai câu nào đến khi nó tự động lên tiếng
- Cô có gia đình chứ?
- Gia đình? Mình không có... - Hạ Nhi hơi buồn
- Tôi khiến cậu buồn sao - nó như phát hiện ra được sự buồn bã trong câu trả lời của Hạ Nhi
- Một chút. Cậu biết không ba tớ là một kẻ nghiện cờ bạc, còn mẹ tớ... - nói đến đây thì Hạ Nhi im lặng
- Cậu nên sống cho mình đi! - nó nói
- Tớ.. Tớ - Hạ Nhi chưa nói xong thì nó vòng tay qua ôm lấy Hạ Nhi, dường như Hạ Nhi đang khóc
- Cô thật ngu ngốc - nó cười nhạt
Hạ Nhi ở trong vòng tay nó cảm giác ấm áp lạ thường, Hạ Nhi cảm thấy nó như là hiện thân của mẹ mình, thật sự không muốn rời.. Nó buông Hạ Nhi ra, nhẹ nhàng nằm xuống ghế hút thêm điếu thuốc khác, đôi mắt nhắm hờ
- Hạ Băng, cậu từng có mơ ước gì không? - Hạ Nhi quẹt nước mắt , mỉm cười hỏi nó
- Không. Còn cậu - nó hỏi
- Có, mình có rất nhiều mơ ước. Nhưng ước mơ lớn nhất của mình rất điên rồ, cậu biết là gì không? - Hạ Nhi cười khổ sở và hỏi nó, nó im lặng
- Đó là làm người mẫu, thật điên rồ đúng không, một người như tôi—Hạ Nhi đang nói thì bị nó chen ngang
- Một người như cậu thì sao? Tôi sẽ giúp cậu - nó nói
- Không mình không thể nhận sự giúp đỡ từ cậu được - Hạ Nhi xua tay từ chối
- Cái gì cũng có cái giá của nó! - nó nó rồi đứng dậy đi ra ngoài
- Khoan đã! - Hạ Nhi gọi nó, khiến nó dừng chân
- Đừng hút thuốc, nó không tốt cho cậu đâu - Hạ Nhi nói nhỏ vì sợ nó không thích
Nó không nói gì chỉ cười nhạt rồi bỏ đi, đúng là cái con người lạnh lùng mà~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.