Chương 51
kimkim224
02/03/2018
Từ vụ nhỏ My My bên trường Quốc tế tính đến giờ đã là 2 tháng, mọi
người cũng dần dần bỏ qua chuyện đó. Bọn nó cũng bận rộn hơn trước, vì
phải lo chuẩn bị phòng vệ , lên kế hoạch, theo dõi trước khi Lý Hạ (
mẹ kế nó) tấn công.
Hôm nay vẫn như bao ngày hắn thức dậy từ sớm đã ngồi ngay bàn nhìn ngắm bầu trời âm u kia, hắn nghĩ vu vơ , hết thở dài rồi lại ĩu xìu , trên tay ôm con gấu bông lớn màu nâu cực kì dễ thương.
- Gấu à
- Hôm nay tao lại gặp ác mộng...
- Tao cảm thấy thật trống rỗng và buồn tênh..
- Băng Băng à ( hắn gọi nó 10 năm trước đã khuất chứ không gọi nó bây giờ đâu nha)
- Hôm nay em thế nào - hắn nhìn xa xăm lên bầu trời
- Băng Băng là đồ ngốc....là đồ xấu xa... Băng băng ...- hắn vừa nói vừa rơi từng giọt nước mắt, hắn khóc, những giọt nước mắt long lanh rơi xuống hai gò má , hắn quệt nước mắt đứng dậy
- Những lúc như này đi dạo là cách tốt nhất - hắn ánh mắt cún con nhìn chú gấu bông trước mặt
Hắn chỉnh bộ đồ thể thao màu đen, hôm nay dưới nhà chẳng thấy ai nên hắn lẵng lặng đi ra khỏi nhà, hắn đi bộ vòng vòng trong sân rồi lại nhìn xung quanh, với hy vọng thấy bóng lưng của nó nhưng hắn cũng dành thất vọng vì chẳng thấy nó đâu, hắn bước ra đường, xung quanh đây thật đáng sợ , sương mù mờ nhạt u ám, hắn nhìn khu rừng đối diện biệt thự, tò mò mà bước vào, trong đây khá là yên tĩnh, hắn đi một hồi lâu, xung quanh đây thì toàn là cây cối nên hắn cảm thấy có vẻ là bị lạc.
" Em vẫn nhớ phút ấy khi em rời xa,người chẳng nói một lời,chỉ đứng yên vậy thôi, Anh đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau..."
Hôm nay vẫn như bao ngày hắn thức dậy từ sớm đã ngồi ngay bàn nhìn ngắm bầu trời âm u kia, hắn nghĩ vu vơ , hết thở dài rồi lại ĩu xìu , trên tay ôm con gấu bông lớn màu nâu cực kì dễ thương.
- Gấu à
- Hôm nay tao lại gặp ác mộng...
- Tao cảm thấy thật trống rỗng và buồn tênh..
- Băng Băng à ( hắn gọi nó 10 năm trước đã khuất chứ không gọi nó bây giờ đâu nha)
- Hôm nay em thế nào - hắn nhìn xa xăm lên bầu trời
- Băng Băng là đồ ngốc....là đồ xấu xa... Băng băng ...- hắn vừa nói vừa rơi từng giọt nước mắt, hắn khóc, những giọt nước mắt long lanh rơi xuống hai gò má , hắn quệt nước mắt đứng dậy
- Những lúc như này đi dạo là cách tốt nhất - hắn ánh mắt cún con nhìn chú gấu bông trước mặt
Hắn chỉnh bộ đồ thể thao màu đen, hôm nay dưới nhà chẳng thấy ai nên hắn lẵng lặng đi ra khỏi nhà, hắn đi bộ vòng vòng trong sân rồi lại nhìn xung quanh, với hy vọng thấy bóng lưng của nó nhưng hắn cũng dành thất vọng vì chẳng thấy nó đâu, hắn bước ra đường, xung quanh đây thật đáng sợ , sương mù mờ nhạt u ám, hắn nhìn khu rừng đối diện biệt thự, tò mò mà bước vào, trong đây khá là yên tĩnh, hắn đi một hồi lâu, xung quanh đây thì toàn là cây cối nên hắn cảm thấy có vẻ là bị lạc.
" Em vẫn nhớ phút ấy khi em rời xa,người chẳng nói một lời,chỉ đứng yên vậy thôi, Anh đã cất giấu hết bao nhiêu buồn đau..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.