Chương 22
Cố Mạc
30/07/2017
"Người phụ nữ của mày?" Anh nhíu mày, tay liền nắm chặt lại.
Lão già thối đó dám chơi anh, đưa người đã qua sử dụng cho anh. Lão già, được lắm! Rồi tôi sẽ cho ông biết hậu quả của việc lừa dối tôi.
"Ha ha ha, thật không ngờ, người quyền thế như mày, lại thích dùng hàng bỏ đi như vậy! Ha ha ha..."
"Đoàng, đoàng"
Viên đạn từ súng của anh xuyên qua 2 cánh tay của hắn. Như vậy đã là đại lượng lắm rồi, nếu là người khác thì không chỉ đơn giản như vậy đâu.
"Bắt hắn lại, chờ xử lí sau" Bỏ lại một câu, hàng chục tiếng súng liền vang lên, đại sảnh liền chìm trong biển máu.
______ ta là dãy phân cách/nữ chính lại chịu khổ rồi/______
Trong phòng, cô đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Nét mặt trầm tư, pha chút buồn bã. Tự trách bản thân tại sao lại nhu nhược như vậy? Lại chính bàn tay này đã lấy đi mạng sống của cậu...
"Rầm"
Cánh cửa bị bật tung một thân ảnh tiến vào, trên người đằng đằng sát khí, trên tay còn cầm súng. Cô liền hoàng sợ, lui về sau nhưng là, không thể lùi.
Vừa đến bên giường, anh liền nhấc bổng cô lên, hung hăng quăng cô vào bức tường làm bằng thuỷ tinh kia. "Rầm" một tiếng, máu tươi liền lan khắp người cô, thấm vào từng lớp vải trắng, tạo ra khung cảnh khiến người không dám nhìn.
Cô yếu ớt ngồi dậy, tay liền chống xuống mảnh thuỷ tinh, máu đã chảy liền chảy nhiều hơn. Khắp người đều bị thương, đầu cô đau đến không còn cảm giác, tất cả dường như mờ mờ ảo ảo trước mắt.
Chợt, một cây súng lục chĩa vào đầu cô. Cô hơi nhíu mày, cô hình như không còn nhìn rõ thứ gì nữa, hình như cô thấy cậu bé kia, đang vẫy tay với cô.
"Nói! Em từng trèo lên giường của thằng nào?"
"Không...không có"
"Còn dám nói dối, vậy tôi sẽ khiến em không còn nói được lời nào"
Anh tức giận, đến mức, muốn xé tan xác cô gái trước mặt này. Anh hung hăng nắm lấy tóc cô kéo mạnh vào người mình, súng liền nhắm thẳng vào thái dương.
Bóp còi....
Lão già thối đó dám chơi anh, đưa người đã qua sử dụng cho anh. Lão già, được lắm! Rồi tôi sẽ cho ông biết hậu quả của việc lừa dối tôi.
"Ha ha ha, thật không ngờ, người quyền thế như mày, lại thích dùng hàng bỏ đi như vậy! Ha ha ha..."
"Đoàng, đoàng"
Viên đạn từ súng của anh xuyên qua 2 cánh tay của hắn. Như vậy đã là đại lượng lắm rồi, nếu là người khác thì không chỉ đơn giản như vậy đâu.
"Bắt hắn lại, chờ xử lí sau" Bỏ lại một câu, hàng chục tiếng súng liền vang lên, đại sảnh liền chìm trong biển máu.
______ ta là dãy phân cách/nữ chính lại chịu khổ rồi/______
Trong phòng, cô đang ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Nét mặt trầm tư, pha chút buồn bã. Tự trách bản thân tại sao lại nhu nhược như vậy? Lại chính bàn tay này đã lấy đi mạng sống của cậu...
"Rầm"
Cánh cửa bị bật tung một thân ảnh tiến vào, trên người đằng đằng sát khí, trên tay còn cầm súng. Cô liền hoàng sợ, lui về sau nhưng là, không thể lùi.
Vừa đến bên giường, anh liền nhấc bổng cô lên, hung hăng quăng cô vào bức tường làm bằng thuỷ tinh kia. "Rầm" một tiếng, máu tươi liền lan khắp người cô, thấm vào từng lớp vải trắng, tạo ra khung cảnh khiến người không dám nhìn.
Cô yếu ớt ngồi dậy, tay liền chống xuống mảnh thuỷ tinh, máu đã chảy liền chảy nhiều hơn. Khắp người đều bị thương, đầu cô đau đến không còn cảm giác, tất cả dường như mờ mờ ảo ảo trước mắt.
Chợt, một cây súng lục chĩa vào đầu cô. Cô hơi nhíu mày, cô hình như không còn nhìn rõ thứ gì nữa, hình như cô thấy cậu bé kia, đang vẫy tay với cô.
"Nói! Em từng trèo lên giường của thằng nào?"
"Không...không có"
"Còn dám nói dối, vậy tôi sẽ khiến em không còn nói được lời nào"
Anh tức giận, đến mức, muốn xé tan xác cô gái trước mặt này. Anh hung hăng nắm lấy tóc cô kéo mạnh vào người mình, súng liền nhắm thẳng vào thái dương.
Bóp còi....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.