Chương 48
Cố Mạc
14/09/2017
"Quản gia...!"
Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại lăn dài trên má. Trước mặt cô, một màu trắng toác tồn tại, cô vừa xác định được mình đang ở nơi nào liền có bác sĩ vội vã đẩy cửa vào...
....
...
Dặn dò vài câu về bệnh của cô, bác sĩ cũng quay đầu bước ra ngoài một chữ cũng không nhắc đến Phi Tình. Ông ta không biết còn có một người nữa sao?! Còn một người cùng cô rơi xuống vực đấy!
Cô cứ ngồi ngây ngốc ở đấy, một chữ cũng không nói ra được. Cô như một thiên sứ khoác trên người bộ đồ bệnh viện, ngồi nhìn ra ngoài như một đứa trẻ. Cổ họng cô khô khốc, hiện tại Phi Tình như thế nào? Tại sao lại không ai nói với cô một chút gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Đó không phải là "có phải", mà trong lòng cô nó là "chắc chắn". Cô biết chắc chắn anh đã xảy ra chuyện. Cô biết chắn chắn tất cả đều tại vì cô.
Nói thời gian làm con người thay đổi, cũng không phải là không đúng. Ai rồi cũng khác, nhưng cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ, một người không tim không phổi trong 4 năm lại thay đổi trở thành một người dịu dàng đến cực điểm, ôn nhu đến cực hạn, vì một người "từng lướt qua" đời mình lại sẵn sàng hi sinh cả mạng sống. Có phải vì cô khiến anh hứng thú? Vậy thì đã qua bao năm, anh vẫn còn hứng thú với cô sao?
Cô thở dài một hơi, nhìn chai nước truyền dịch. Cô mệt mỏi lắm rồi, thân xác này đã từng chết, nếu như được sống cũng là một cái duyên. Có thể cô còn nợ anh, nợ anh một lời hứa. Và cô sẽ thực hiện...
Và thực hiện theo cách của cô...
Em xin lỗi...
...
Từ bên ngoài cửa kính phòng bệnh, hai thân ảnh to lớn nhìn vào bên trong, nhìn vào cô gái nhỏ bé kia đã thiếp ngủ từ lâu.
"Lãnh thiếu, ngài nên buông tay một chút. Cho cô ấy một chút tự do. Chỉ là lần này thôi, 3 tháng ngắn ngủi sẽ giúp ngài gặp được cô ấy, nếu như cứ luyến tiếc cho dù cả đời có ở bên cô ấy đi nữa, ngài cũng sẽ không giữ được cô ấy, cũng không nhìn thấy được cô ấy"
"Hoắc Phỉ..."
"Tôi mạn phép nói nhiều, nhưng ngài cứ do dự như vậy, cũng không phải là tác phong thường ngày của ngài. Còn có, tổ chức cần có người lãnh đạo"
"Lúc tôi không có ở đây hãy chăm sóc cho Thần, tôi chắn chắn sẽ trở về!"
"Vâng!"
"Tôi chắc chắn sẽ trở về" Một câu khẳng định của anh như một vết khắc sâu vào tường đá, mãi không phai mờ. 3 tháng ngắn ngủi, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi, anh chờ được 4 năm thì 3 tháng sẽ không là gì.
Thần Nhi, chờ anh, chờ anh nhìn em...lần nữa...
....
....
Thân anh bị va vào vách đá, cô cảm nhận được một dòng ấm nóng từ sau lưng anh. Nhưng cô đâu hay rằng, một khắc kia đầu anh cũng va đập mạnh vào khiến máu tuông ra như suối. Từ đó cướp đi đôi mắt của anh, cướp đi quá khứ của anh. Tất cả, như là chưa từng tồn tại....
....
Nghe được tin cô em gái lại chạy trên núi, xung quanh lại có nhiều ám vệ đi theo, nhưng lại không phải là người của anh. Anh liền tức giận đấm xuống gãy bàn, sau đó cùng Vương Hãn, Xiên Bạch và vài sát thủ đi theo. Vừa đến nơi lại thấy một màng tự tử hay như vậy. Cuối cùng thì tên ác ma kia cũng biết quý trọng đứa em gái nhỏ của anh. Nhưng mà....
Dưới kia là vực thẳm, chỉ e rơi xuống đó... là thịt nát xương tan!
Trong tâm của một người anh nhìn thấy em gái mình rơi xuống vực thì sẽ lao đến cứu, anh cũng không ngoại lệ. Nhưng đám người này, cư nhiên dám trái lệnh, không chịu buông anh ra.
"Buông ra!!!! Các người dám trái lệnh sao?! BUÔNG TAO RA!!!!"
Biết anh hiện tại rất kích động, Vương Hãn nhìn một màng như vậy cũng nhíu mày khó chịu. Sức của La Tâm mạnh bao nhiêu, ai cũng biết. Chỉ sợ trong một phút nữa thôi, ám vệ sẽ không giữ nổi được La Tâm.
La Tâm có thể mất đi Tinh Thần, nhưng anh nhất định không thể thiếu La Tâm. Em gái thì em gái, đều không quan trọng, anh chỉ cần mỗi ngày sống bên cạnh La Tâm, anh có thể vứt bỏ mọi thứ. Anh có thể chết cùng La Tâm, nhưng mà, rơi xuống dưới kia La Tâm sẽ đau và anh cũng đau, đau gấp nhiều lần...
"La Tâm, xin lỗi..."
Vương Hãn vừa thốt ra câu xin lỗi liền đánh cho La Tâm ngất đi rồi mang về biệt thự. Cùng lúc đó cũng ra lệnh cho Xiên Bạch nhảy xuống cứu Tinh Thần.
Thân là sát thủ thì Xiên Bạch dễ dàng biết được giảm lực đáp xuống đất để hạn chế việc bị thương. Nhưng là, may mắn, phía dưới vực là một con sông, vì vậy việc bị thương trở về con số không tròn trĩnh.
Mang được đôi nam nữ xa nhau 4 năm lên bờ, cô cũng mệt rã rời. Hôm nay, đáng ra cô được nghỉ vì hôm nay là "ngày của cô", lại là ngày mà sức khoẻ cô không được tốt. Lúc nãy rơi xuống, cô rơi trúng nhánh cây, cũng có chút ê ẩm. Cả người mất sức rất nhiều, cử động còn khó huống chi là đứng lên, có thể nói nếu bây giờ có kẻ nào đó đánh cô một phát, chắc cô cũng chết luôn. Cô cũng chưa từng làm nhiệm vụ mà đến mức chân tay bủn rủn như thế này, thật là biết bóc lột con người mà! Nằm dài trên phiến đá nhuộm rêu xanh, lấy lại sức và chờ người xuống cứu.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, mang một chút tư vị ấm áp, áng mây trắng bồng bềnh đi ngang qua nhìn xuống phía cô rồi lại mỉm cười ung dung đi tiếp. Lúc nãy trên núi, nhìn được một màng lãnh mạn của cặp đôi nam x nam, cô bỗng thấy thật buồn. Dù sao đi nữa, cô cũng là con gái đã đi qua hơn 20 xuân xanh lại chưa từng để mắt tới một nam nhi nào khác. Có đôi lúc, cô cảm thấy giữa hai người đàn ông phát sinh tình cảm thì cũng có thể đi, nhưng đến mức sâu đậm như vậy, ngọt ngào như vậy. Không biết có nhiều người ghen tỵ sao?! Lại còn ngang nhiên ôm ấp, nói lời ngọt ngào trước mặt một cô gái chưa từng biết yêu như cô, cô vẫn thấy tủi thân thật nhiều. Giá như, cô cũng có một người vì mình như vậy, cô nguyện đánh đổi sinh mạng rời khỏi tổ chức để đến bên người ấy...
"Tìm thấy rồi, Lãnh thiếu ở bên kia..."
Cô giật mình tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhại lăn dài trên má. Trước mặt cô, một màu trắng toác tồn tại, cô vừa xác định được mình đang ở nơi nào liền có bác sĩ vội vã đẩy cửa vào...
....
...
Dặn dò vài câu về bệnh của cô, bác sĩ cũng quay đầu bước ra ngoài một chữ cũng không nhắc đến Phi Tình. Ông ta không biết còn có một người nữa sao?! Còn một người cùng cô rơi xuống vực đấy!
Cô cứ ngồi ngây ngốc ở đấy, một chữ cũng không nói ra được. Cô như một thiên sứ khoác trên người bộ đồ bệnh viện, ngồi nhìn ra ngoài như một đứa trẻ. Cổ họng cô khô khốc, hiện tại Phi Tình như thế nào? Tại sao lại không ai nói với cô một chút gì? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Đó không phải là "có phải", mà trong lòng cô nó là "chắc chắn". Cô biết chắc chắn anh đã xảy ra chuyện. Cô biết chắn chắn tất cả đều tại vì cô.
Nói thời gian làm con người thay đổi, cũng không phải là không đúng. Ai rồi cũng khác, nhưng cô nghĩ cũng chưa từng nghĩ, một người không tim không phổi trong 4 năm lại thay đổi trở thành một người dịu dàng đến cực điểm, ôn nhu đến cực hạn, vì một người "từng lướt qua" đời mình lại sẵn sàng hi sinh cả mạng sống. Có phải vì cô khiến anh hứng thú? Vậy thì đã qua bao năm, anh vẫn còn hứng thú với cô sao?
Cô thở dài một hơi, nhìn chai nước truyền dịch. Cô mệt mỏi lắm rồi, thân xác này đã từng chết, nếu như được sống cũng là một cái duyên. Có thể cô còn nợ anh, nợ anh một lời hứa. Và cô sẽ thực hiện...
Và thực hiện theo cách của cô...
Em xin lỗi...
...
Từ bên ngoài cửa kính phòng bệnh, hai thân ảnh to lớn nhìn vào bên trong, nhìn vào cô gái nhỏ bé kia đã thiếp ngủ từ lâu.
"Lãnh thiếu, ngài nên buông tay một chút. Cho cô ấy một chút tự do. Chỉ là lần này thôi, 3 tháng ngắn ngủi sẽ giúp ngài gặp được cô ấy, nếu như cứ luyến tiếc cho dù cả đời có ở bên cô ấy đi nữa, ngài cũng sẽ không giữ được cô ấy, cũng không nhìn thấy được cô ấy"
"Hoắc Phỉ..."
"Tôi mạn phép nói nhiều, nhưng ngài cứ do dự như vậy, cũng không phải là tác phong thường ngày của ngài. Còn có, tổ chức cần có người lãnh đạo"
"Lúc tôi không có ở đây hãy chăm sóc cho Thần, tôi chắn chắn sẽ trở về!"
"Vâng!"
"Tôi chắc chắn sẽ trở về" Một câu khẳng định của anh như một vết khắc sâu vào tường đá, mãi không phai mờ. 3 tháng ngắn ngủi, thời gian sẽ trôi qua nhanh thôi, anh chờ được 4 năm thì 3 tháng sẽ không là gì.
Thần Nhi, chờ anh, chờ anh nhìn em...lần nữa...
....
....
Thân anh bị va vào vách đá, cô cảm nhận được một dòng ấm nóng từ sau lưng anh. Nhưng cô đâu hay rằng, một khắc kia đầu anh cũng va đập mạnh vào khiến máu tuông ra như suối. Từ đó cướp đi đôi mắt của anh, cướp đi quá khứ của anh. Tất cả, như là chưa từng tồn tại....
....
Nghe được tin cô em gái lại chạy trên núi, xung quanh lại có nhiều ám vệ đi theo, nhưng lại không phải là người của anh. Anh liền tức giận đấm xuống gãy bàn, sau đó cùng Vương Hãn, Xiên Bạch và vài sát thủ đi theo. Vừa đến nơi lại thấy một màng tự tử hay như vậy. Cuối cùng thì tên ác ma kia cũng biết quý trọng đứa em gái nhỏ của anh. Nhưng mà....
Dưới kia là vực thẳm, chỉ e rơi xuống đó... là thịt nát xương tan!
Trong tâm của một người anh nhìn thấy em gái mình rơi xuống vực thì sẽ lao đến cứu, anh cũng không ngoại lệ. Nhưng đám người này, cư nhiên dám trái lệnh, không chịu buông anh ra.
"Buông ra!!!! Các người dám trái lệnh sao?! BUÔNG TAO RA!!!!"
Biết anh hiện tại rất kích động, Vương Hãn nhìn một màng như vậy cũng nhíu mày khó chịu. Sức của La Tâm mạnh bao nhiêu, ai cũng biết. Chỉ sợ trong một phút nữa thôi, ám vệ sẽ không giữ nổi được La Tâm.
La Tâm có thể mất đi Tinh Thần, nhưng anh nhất định không thể thiếu La Tâm. Em gái thì em gái, đều không quan trọng, anh chỉ cần mỗi ngày sống bên cạnh La Tâm, anh có thể vứt bỏ mọi thứ. Anh có thể chết cùng La Tâm, nhưng mà, rơi xuống dưới kia La Tâm sẽ đau và anh cũng đau, đau gấp nhiều lần...
"La Tâm, xin lỗi..."
Vương Hãn vừa thốt ra câu xin lỗi liền đánh cho La Tâm ngất đi rồi mang về biệt thự. Cùng lúc đó cũng ra lệnh cho Xiên Bạch nhảy xuống cứu Tinh Thần.
Thân là sát thủ thì Xiên Bạch dễ dàng biết được giảm lực đáp xuống đất để hạn chế việc bị thương. Nhưng là, may mắn, phía dưới vực là một con sông, vì vậy việc bị thương trở về con số không tròn trĩnh.
Mang được đôi nam nữ xa nhau 4 năm lên bờ, cô cũng mệt rã rời. Hôm nay, đáng ra cô được nghỉ vì hôm nay là "ngày của cô", lại là ngày mà sức khoẻ cô không được tốt. Lúc nãy rơi xuống, cô rơi trúng nhánh cây, cũng có chút ê ẩm. Cả người mất sức rất nhiều, cử động còn khó huống chi là đứng lên, có thể nói nếu bây giờ có kẻ nào đó đánh cô một phát, chắc cô cũng chết luôn. Cô cũng chưa từng làm nhiệm vụ mà đến mức chân tay bủn rủn như thế này, thật là biết bóc lột con người mà! Nằm dài trên phiến đá nhuộm rêu xanh, lấy lại sức và chờ người xuống cứu.
Ánh nắng xuyên qua kẽ lá, mang một chút tư vị ấm áp, áng mây trắng bồng bềnh đi ngang qua nhìn xuống phía cô rồi lại mỉm cười ung dung đi tiếp. Lúc nãy trên núi, nhìn được một màng lãnh mạn của cặp đôi nam x nam, cô bỗng thấy thật buồn. Dù sao đi nữa, cô cũng là con gái đã đi qua hơn 20 xuân xanh lại chưa từng để mắt tới một nam nhi nào khác. Có đôi lúc, cô cảm thấy giữa hai người đàn ông phát sinh tình cảm thì cũng có thể đi, nhưng đến mức sâu đậm như vậy, ngọt ngào như vậy. Không biết có nhiều người ghen tỵ sao?! Lại còn ngang nhiên ôm ấp, nói lời ngọt ngào trước mặt một cô gái chưa từng biết yêu như cô, cô vẫn thấy tủi thân thật nhiều. Giá như, cô cũng có một người vì mình như vậy, cô nguyện đánh đổi sinh mạng rời khỏi tổ chức để đến bên người ấy...
"Tìm thấy rồi, Lãnh thiếu ở bên kia..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.