Chương 6: CHƯƠNG 6
A Thụy
06/01/2017
Nguyễn An đang
ngồi trong phòng riêng của mình ở Minh Đan. Tuy vị trí của cậu trong
công ty không ngồi trên người nào, không điều hành một phòng ban cụ thể
hay nằm trong ban giám đốc quan trọng. Nhưng với việc một cố vấn như cậu có thể đường hoàng ngồi trong phòng làm việc chiếm một lãnh địa riêng,
lại chẳng ai có thể phàn nàn. Không chỉ vì cậu là “con rể” của tổng giám đốc, mà hơn hết là những đóng góp không nhỏ của cậu trong công ty mấy
tháng vừa qua. Tất nhiên, Nguyễn An nhận được thù lao tương xứng với
công sức cậu bỏ ra. Nên thay vì đóng góp, thì gọi là hoàn thành đúng
chức trách sẽ chính xác hơn. Song việc cậu xuất hiện ở Minh Đan, đối với toàn thể nhân viên công ty chỉ có lợi không có hại.
Con người ta thường chỉ đố kị với kẻ cùng mình tranh giành quyền lợi, không ai ghen ghét người đem đến lợi ích cho mình. Nguồn lợi từ thị trường chứng khoán vốn không phải thế mạnh của Minh Đan, từ khi có Nguyễn An gia nhập đã tăng lên chóng mặt. Tuy nói không phải mọi nhân viên đều được chia hoa hồng trực tiếp. Nhưng tiền lương của mỗi nhân viên đều phụ thuộc vào doanh số hàng năm của công ty mới có hy vọng tăng lên, không phải sao? Tiền thưởng cuối năm cũng sẽ nhờ đó mà thêm được ít nhiều. Quan trọng nhất, công ty càng phát triển, nhân viên bên dưới càng đỡ lo sợ việc cắt giảm biên chế.
Cho nên mọi người đều hy vọng đợt tranh đấu thầu sắp tới, Nguyễn An sẽ giành được phiếu bầu của chủ đầu tư. Có điều, “mọi người” ở đây đương nhiên không bao gồm hai chú cháu họ Cao.
Gác ống nghe, Nguyễn An nhịp hai ngón của bàn tay phải đang đặt trên mặt bàn gỗ. Đây là động tác vô thức mỗi khi cậu tập trung suy nghĩ. Bên chủ đầu tư vừa gọi điện thông báo, hồ sơ đấu thầu của Minh Đan không được duyệt. Nói cách khác là bác bỏ tư cách tham dự lần đấu thầu này của Minh Đan.
Hình thức đấu thầu lần này là đấu thầu hạn chế, chỉ mời năm nhà thầu tham gia. Nhưng Minh Đan là công ty lớn, có tầm ảnh hưởng rộng. Chẳng có lý do gì để bị đánh rớt tư cách. Nguyễn An không phải kẻ không hiểu rõ sự đời. Trò ngáng chân giữa đường thế này, chẳng khiến cậu thấy ngạc nhiên.
Nguyễn An nhấc điện thoại gọi một cuộc nội bộ. Chưa đầy hai phút sau, người được cậu gọi đã nhanh chóng có mặt. Thư kí Lê Kha gõ cửa rồi bước vào. Viên thư kí trẻ này là Lý Từ Dung đặc biệt bổ nhiệm làm thư kí riêng của Nguyễn An.
“Hồ sơ dự thầu của chúng ta vừa bị đánh rớt. Cậu giúp tôi tìm hiểu xem mấy ngày nay Cao Thanh Hùng và cháu ông ta gặp gỡ người nào bên chủ đầu tư. Bọn họ có lẽ bí mật gặp riêng, cậu tốn sức một chút”.
Lê Kha nghe hồ sơ không được thông qua thì nhíu mày, nhưng nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của người trước mặt thì cứng rắn gật đầu đáp vâng. Nguyễn An mỉm cười.
“Chiều nay cậu không bận gì chứ?”.
Bận? Làm thư kí có thể không bận sao? Lê Kha nghe ra thâm ý, nuốt nước bọt. Vị sếp chỉ lớn hơn anh ta hai tuổi này, bình thường đối xử với người khác đều rất ôn hòa. Chỉ có một yêu cầu rất nghiêm khắc về chuyện thời gian, không chấp nhận việc ai đó rề rà, trễ nải trong công việc. Lời vừa rồi là muốn mình hoàn thành việc điều tra trong buổi chiều đây mà, Lê Kha trong bụng khẽ thở dài.
“Hôm nay không có việc gì gấp, tôi sẽ lập tức đi làm. Cố vấn An cứ yên tâm ạ”.
Nguyễn An gật đầu, tay lật tài liệu tiếp tục phần việc dang dở. Hai phút sau ngẩng đầu lên vẫn thấy anh chàng thư kí đứng đó ngơ ngẩn thì gõ gõ cán bút xuống mặt bàn hỏi:
“Còn có việc gì sao?”.
“Không… không có. Tôi xin phép…”.
Lê kha lúng túng đáp rồi quay người đi nhanh như chạy. Ra đến hành lang bên ngoài, anh lắc mạnh đầu như muốn làm bản thân tỉnh táo. Lê Kha vừa lau mồ hôi trên trán, vừa thở hắt ra một hơi. Vị cố vấn này cái gì cũng tốt, chỉ có một cái không tốt. Tại sao anh ta lại đẹp như vậy? Một người đàn ông không nên chú ý đến vẻ ngoài của người đàn ông khác. Nhưng Lê Kha mỗi khi tiếp xúc ở khoảng cách gần với “sếp trẻ”, lại không thể nào dời mắt đi được. Vấn đề không phải nằm ở anh, mà là người kia quá hút mắt người đối diện. Xem cái công ty này thì biết. Chuyện cố vấn An là chồng chưa cưới của con gái tổng giám đốc ai mà không rõ đâu. Nhưng đám nhân viên nữ, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng Nguyễn An đi ngang qua là lại nhìn đến ngẩn người, chẳng còn nhớ gì tới công việc đang làm. Khoa trương nhất là mấy “bà cô” ba mấy, bốn mấy rồi còn chạy tới chỗ Lê Kha anh hỏi xem cố vấn An thích nước hoa hiệu gì, thích cà vạt kẻ sọc hay chấm đỗ, thích socola hay đồ ăn Nhật… Trong khi mỗi ngày, “cố vấn phu nhân” đều đúng giờ mang cơm trưa từ nhà tới. Đám phụ nữ đấy không có mắt chắc!? Thật ra cũng không thể trách bọn họ… Đâu chỉ nhân viên nữ, Lê Kha anh đã có bạn gái hẳn hoi, trông thấy cố vấn An thì mắt đã không nghe theo hiệu lệnh của não bộ, tự động nhắm thẳng tọa độ rồi.
Lê Kha vừa rẽ qua khúc quanh hành lang thì gặp Nguyễn Đan từ thang máy bước ra. Hai người trao đổi vài câu xong viên thư kí nhanh chóng rời khỏi công ty đi làm nhiệm vụ. Nguyễn Đan sải bước đi tới bên ngoài phòng làm việc của chồng chưa cưới, đứng bên ngoài ngắm anh ngồi bên bàn xem giấy tờ. Cửa ra vào phòng Nguyễn An làm bằng kính trong suốt, cô có thể nhìn rõ đường nét trên gương mặt anh. Ánh mắt Nguyễn Đan dịu dàng mà mê đắm. Người đàn ông này, cô nhìn bao nhiêu vẫn không thấy đủ.
Như cảm nhận được cái nhìn của cô, người trong phòng ngẩng đầu. Trông thấy cô gái xinh đẹp bên ngoài, Nguyễn An đứng dậy đi tới tự mở cửa, đón lấy món đồ trong tay cô.
“Em đến rồi à? Đợi anh năm phút nhé”.
Nguyễn An đặt thức ăn lên bàn tiếp khách, quay trở lại ghế tiếp tục công việc. Đúng năm phút sau, cậu xếp gọn giấy tờ, ngước mắt lên. Nguyễn An đang chống cằm nhìn cậu chăm chú. Cậu đến ngồi cạnh cô, môi nhẹ cong lên.
“Nhìn gì vậy?”.
“Em đang nghĩ, anh đến công ty làm việc tốt hay không tốt. Ngày nào anh cũng bận bịu, em muốn ở bên anh nhiều hơn cũng không được. Cứ thế này anh sẽ yêu công việc hơn em mất thôi”.
Nguyễn An nhéo mũi cô.
“Nếu anh không nỗ lực làm việc, mẹ em chịu gả con gái xinh đẹp cho anh sao?”.
Nghe anh khen, Nguyễn Đan cảm thấy rất ngọt ngào. Nhưng cô không thích suy nghĩ và tính toán của mẹ mình. Cô chỉ muốn anh có thể thoải mái, tự do làm việc bản thân thích. Anh đặc biệt như vậy, ai dám nói nửa câu anh không xứng với cô?
“Mẹ là mẹ, em là em. Là em kết hôn chứ có phải mẹ đâu. Nếu muốn tìm người kế nhiệm làm tổng giám đốc thì tìm người có năng lực là được, đâu nhất thiết phải là người thân. Cũng chẳng phải thời đại phong kiến, gia đình hoàng tộc gì đấy”.
“Minh Đan có ý nghĩa quan trọng với mẹ em. Anh cũng muốn giúp đỡ mà. Nếu em thấy buồn chán thì đợi xong việc đấu thầu, chúng ta đi du lịch. Em muốn đi đâu?”.
Nguyễn Đan vừa mở hộp thức ăn, vừa nghĩ ngợi.
“Vậy chúng ta đi Đức nhé? Em vẫn chưa có được manh mối nào để tìm bố…”.
Thật ra Nguyễn An không thích trở lại Đức. Không hiểu sao trong lòng cậu có cảm giác bất an. Đất nước đó giống như ẩn chứa quá nhiều bí mật. Không chỉ cất giấu tin tức về bố Nguyễn An, mà còn quá khứ hai mươi bảy năm của cậu cũng nằm đâu đó trong lòng nước Đức. Không như những người bị mất đi trí nhớ khác, Nguyễn An không hề muốn tìm lại ký ức của mình. Cậu sợ nếu bóc xuống lớp giấy phong ấn sẽ giống như mở ra chiếc hộp Pandora, những điều kinh khủng sẽ ập đến. Nhưng Nguyễn Đan nếu chưa tìm được bố, cô sẽ không từ bỏ. Việc trở lại Đức là không thể tránh khỏi.
“Được. Anh sẽ giúp em tìm bố”.
Nếu có thể tìm thấy người bố mất tích, Nguyễn Đan sẽ không còn lý do để đến Đức nữa. Chỉ cần tập trung vào việc tìm kiếm tin tức bố Nguyễn Đan, càng nhanh càng tốt. Nguyễn An thầm nghĩ.
Ngày 15 tháng 4, công ty Cao Cường.
Cao Thanh Hùng ném mạnh chiếc điện thoại di động xuống nền gạch sáng bóng. Cao Thanh Vỹ nhìn chiếc iPhone với một vệt nứt dài trên màn hình tối đen nằm bất động, sốt sắng hỏi:
“Có tin xấu sao chú ba?”.
Cao Thanh Hùng nới lỏng cà vạt bằng động tác nóng nảy, ngồi phịch xuống sô pha.
“Lão già Phạm Cảnh khốn kiếp, đã nhận tiền của chúng ta giờ lại đổi ý nhận hồ sơ bên Minh Đan. Tên oắt con kia giỏi lắm! Mẹ nó chứ…”.
“Sao có thể? Ông ta đâu phải kẻ chê tiền. Không lẽ bên Minh Đan đưa cái giá cao hơn chúng ta?”.
Cao Thanh Hùng lắc đầu.
“Thằng oắt đó chẳng bỏ ra một đồng nào cả”.
Càng nghĩ Cao Thanh Hùng càng tức giận. Ông ta nhằm vào Phạm Cảnh, vì bên chủ đầu tư chỉ có kẻ này có thể dùng tiền mua chuộc. Không ngờ tưởng mua được rồi lại thành ra công cốc.
“Lão ta quen ăn hối lộ, lại ăn không sạch sẽ, để kẻ khác bắt thóp. Trong tay thằng oắt kia có chứng cứ. Vốn tưởng lần này có thể nhẹ nhàng hất chân Minh Đan, không ngờ sôi hỏng bỏng không”.
Cao Thanh Vỹ giật mình la lên:
“Vậy hai trăm triệu của chúng ta thì sao?”.
“Cúng thổ địa rồi. Mẹ nó chứ!”.
Cùng lúc đó trong công ty Minh Đan, Lê Kha mặt mày rạng rỡ hỏi Nguyễn An:
“Cố vấn, anh làm thế nào thuyết phục Phạm Cảnh vậy? Cho dù chúng ta có chứng cứ nhưng bên Cao Cường khẳng định cho ông ta con số không nhỏ. Ông ta lại có thể đồng ý dứt khoát, nhanh đến khó tin…”.
Nguyễn An nhấp một ngụm cà phê, thong thả đáp:
“Tôi bảo ông ta cứ thoải mái xài tiền mà Cao Thanh Hùng biếu, không cần trả lại. Việc ông ta ăn hối lộ trước kia, tôi cũng sẽ xem như không biết đến”.
Lê Kha run rẩy khóe miệng. Cao! Chiêu này thật là khiến đối thủ tức chết! Phạm Cảnh nhận tiền của Cao Thanh Hùng lại làm việc cho Minh Đan. Đối với Phạm Cảnh thì chỉ có lợi, không có hại. Ngược lại, Cao Thanh Hùng trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Nguyễn An nhẹ nhàng cười. Cao Thanh Hùng bí mật đưa hối lộ, không muốn lưu lại vật chứng để kẻ khác nắm được. Tác phong làm việc cẩn thận đó của ông ta vốn là khôn ngoan, chẳng ngờ lại bị Nguyễn An lợi dụng chơi cho một vố. Giờ ông ta có muốn đòi lại tiền cũng không được. Ai sẽ làm chứng số tiền kia là của ông ta? Nó đã nằm gọn trong túi Phạm Cảnh rồi. Nguyễn An còn đau đầu vì suy tính có nên mời người bên đầu tư bữa cơm, cho dù cậu không “hào phóng” như Cao Thanh Hùng nhưng muốn người khác làm việc cho mình, sao có thể không bỏ ra cái gì. Vừa hay Cao Thanh Hùng thay cậu tốn kém.
Họ Cao không đáng ngại, người cậu khiến cậu bận tâm trước sau chỉ có một: Diêu Tân!
Con người ta thường chỉ đố kị với kẻ cùng mình tranh giành quyền lợi, không ai ghen ghét người đem đến lợi ích cho mình. Nguồn lợi từ thị trường chứng khoán vốn không phải thế mạnh của Minh Đan, từ khi có Nguyễn An gia nhập đã tăng lên chóng mặt. Tuy nói không phải mọi nhân viên đều được chia hoa hồng trực tiếp. Nhưng tiền lương của mỗi nhân viên đều phụ thuộc vào doanh số hàng năm của công ty mới có hy vọng tăng lên, không phải sao? Tiền thưởng cuối năm cũng sẽ nhờ đó mà thêm được ít nhiều. Quan trọng nhất, công ty càng phát triển, nhân viên bên dưới càng đỡ lo sợ việc cắt giảm biên chế.
Cho nên mọi người đều hy vọng đợt tranh đấu thầu sắp tới, Nguyễn An sẽ giành được phiếu bầu của chủ đầu tư. Có điều, “mọi người” ở đây đương nhiên không bao gồm hai chú cháu họ Cao.
Gác ống nghe, Nguyễn An nhịp hai ngón của bàn tay phải đang đặt trên mặt bàn gỗ. Đây là động tác vô thức mỗi khi cậu tập trung suy nghĩ. Bên chủ đầu tư vừa gọi điện thông báo, hồ sơ đấu thầu của Minh Đan không được duyệt. Nói cách khác là bác bỏ tư cách tham dự lần đấu thầu này của Minh Đan.
Hình thức đấu thầu lần này là đấu thầu hạn chế, chỉ mời năm nhà thầu tham gia. Nhưng Minh Đan là công ty lớn, có tầm ảnh hưởng rộng. Chẳng có lý do gì để bị đánh rớt tư cách. Nguyễn An không phải kẻ không hiểu rõ sự đời. Trò ngáng chân giữa đường thế này, chẳng khiến cậu thấy ngạc nhiên.
Nguyễn An nhấc điện thoại gọi một cuộc nội bộ. Chưa đầy hai phút sau, người được cậu gọi đã nhanh chóng có mặt. Thư kí Lê Kha gõ cửa rồi bước vào. Viên thư kí trẻ này là Lý Từ Dung đặc biệt bổ nhiệm làm thư kí riêng của Nguyễn An.
“Hồ sơ dự thầu của chúng ta vừa bị đánh rớt. Cậu giúp tôi tìm hiểu xem mấy ngày nay Cao Thanh Hùng và cháu ông ta gặp gỡ người nào bên chủ đầu tư. Bọn họ có lẽ bí mật gặp riêng, cậu tốn sức một chút”.
Lê Kha nghe hồ sơ không được thông qua thì nhíu mày, nhưng nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của người trước mặt thì cứng rắn gật đầu đáp vâng. Nguyễn An mỉm cười.
“Chiều nay cậu không bận gì chứ?”.
Bận? Làm thư kí có thể không bận sao? Lê Kha nghe ra thâm ý, nuốt nước bọt. Vị sếp chỉ lớn hơn anh ta hai tuổi này, bình thường đối xử với người khác đều rất ôn hòa. Chỉ có một yêu cầu rất nghiêm khắc về chuyện thời gian, không chấp nhận việc ai đó rề rà, trễ nải trong công việc. Lời vừa rồi là muốn mình hoàn thành việc điều tra trong buổi chiều đây mà, Lê Kha trong bụng khẽ thở dài.
“Hôm nay không có việc gì gấp, tôi sẽ lập tức đi làm. Cố vấn An cứ yên tâm ạ”.
Nguyễn An gật đầu, tay lật tài liệu tiếp tục phần việc dang dở. Hai phút sau ngẩng đầu lên vẫn thấy anh chàng thư kí đứng đó ngơ ngẩn thì gõ gõ cán bút xuống mặt bàn hỏi:
“Còn có việc gì sao?”.
“Không… không có. Tôi xin phép…”.
Lê kha lúng túng đáp rồi quay người đi nhanh như chạy. Ra đến hành lang bên ngoài, anh lắc mạnh đầu như muốn làm bản thân tỉnh táo. Lê Kha vừa lau mồ hôi trên trán, vừa thở hắt ra một hơi. Vị cố vấn này cái gì cũng tốt, chỉ có một cái không tốt. Tại sao anh ta lại đẹp như vậy? Một người đàn ông không nên chú ý đến vẻ ngoài của người đàn ông khác. Nhưng Lê Kha mỗi khi tiếp xúc ở khoảng cách gần với “sếp trẻ”, lại không thể nào dời mắt đi được. Vấn đề không phải nằm ở anh, mà là người kia quá hút mắt người đối diện. Xem cái công ty này thì biết. Chuyện cố vấn An là chồng chưa cưới của con gái tổng giám đốc ai mà không rõ đâu. Nhưng đám nhân viên nữ, mỗi lần nhìn thấy bóng dáng Nguyễn An đi ngang qua là lại nhìn đến ngẩn người, chẳng còn nhớ gì tới công việc đang làm. Khoa trương nhất là mấy “bà cô” ba mấy, bốn mấy rồi còn chạy tới chỗ Lê Kha anh hỏi xem cố vấn An thích nước hoa hiệu gì, thích cà vạt kẻ sọc hay chấm đỗ, thích socola hay đồ ăn Nhật… Trong khi mỗi ngày, “cố vấn phu nhân” đều đúng giờ mang cơm trưa từ nhà tới. Đám phụ nữ đấy không có mắt chắc!? Thật ra cũng không thể trách bọn họ… Đâu chỉ nhân viên nữ, Lê Kha anh đã có bạn gái hẳn hoi, trông thấy cố vấn An thì mắt đã không nghe theo hiệu lệnh của não bộ, tự động nhắm thẳng tọa độ rồi.
Lê Kha vừa rẽ qua khúc quanh hành lang thì gặp Nguyễn Đan từ thang máy bước ra. Hai người trao đổi vài câu xong viên thư kí nhanh chóng rời khỏi công ty đi làm nhiệm vụ. Nguyễn Đan sải bước đi tới bên ngoài phòng làm việc của chồng chưa cưới, đứng bên ngoài ngắm anh ngồi bên bàn xem giấy tờ. Cửa ra vào phòng Nguyễn An làm bằng kính trong suốt, cô có thể nhìn rõ đường nét trên gương mặt anh. Ánh mắt Nguyễn Đan dịu dàng mà mê đắm. Người đàn ông này, cô nhìn bao nhiêu vẫn không thấy đủ.
Như cảm nhận được cái nhìn của cô, người trong phòng ngẩng đầu. Trông thấy cô gái xinh đẹp bên ngoài, Nguyễn An đứng dậy đi tới tự mở cửa, đón lấy món đồ trong tay cô.
“Em đến rồi à? Đợi anh năm phút nhé”.
Nguyễn An đặt thức ăn lên bàn tiếp khách, quay trở lại ghế tiếp tục công việc. Đúng năm phút sau, cậu xếp gọn giấy tờ, ngước mắt lên. Nguyễn An đang chống cằm nhìn cậu chăm chú. Cậu đến ngồi cạnh cô, môi nhẹ cong lên.
“Nhìn gì vậy?”.
“Em đang nghĩ, anh đến công ty làm việc tốt hay không tốt. Ngày nào anh cũng bận bịu, em muốn ở bên anh nhiều hơn cũng không được. Cứ thế này anh sẽ yêu công việc hơn em mất thôi”.
Nguyễn An nhéo mũi cô.
“Nếu anh không nỗ lực làm việc, mẹ em chịu gả con gái xinh đẹp cho anh sao?”.
Nghe anh khen, Nguyễn Đan cảm thấy rất ngọt ngào. Nhưng cô không thích suy nghĩ và tính toán của mẹ mình. Cô chỉ muốn anh có thể thoải mái, tự do làm việc bản thân thích. Anh đặc biệt như vậy, ai dám nói nửa câu anh không xứng với cô?
“Mẹ là mẹ, em là em. Là em kết hôn chứ có phải mẹ đâu. Nếu muốn tìm người kế nhiệm làm tổng giám đốc thì tìm người có năng lực là được, đâu nhất thiết phải là người thân. Cũng chẳng phải thời đại phong kiến, gia đình hoàng tộc gì đấy”.
“Minh Đan có ý nghĩa quan trọng với mẹ em. Anh cũng muốn giúp đỡ mà. Nếu em thấy buồn chán thì đợi xong việc đấu thầu, chúng ta đi du lịch. Em muốn đi đâu?”.
Nguyễn Đan vừa mở hộp thức ăn, vừa nghĩ ngợi.
“Vậy chúng ta đi Đức nhé? Em vẫn chưa có được manh mối nào để tìm bố…”.
Thật ra Nguyễn An không thích trở lại Đức. Không hiểu sao trong lòng cậu có cảm giác bất an. Đất nước đó giống như ẩn chứa quá nhiều bí mật. Không chỉ cất giấu tin tức về bố Nguyễn An, mà còn quá khứ hai mươi bảy năm của cậu cũng nằm đâu đó trong lòng nước Đức. Không như những người bị mất đi trí nhớ khác, Nguyễn An không hề muốn tìm lại ký ức của mình. Cậu sợ nếu bóc xuống lớp giấy phong ấn sẽ giống như mở ra chiếc hộp Pandora, những điều kinh khủng sẽ ập đến. Nhưng Nguyễn Đan nếu chưa tìm được bố, cô sẽ không từ bỏ. Việc trở lại Đức là không thể tránh khỏi.
“Được. Anh sẽ giúp em tìm bố”.
Nếu có thể tìm thấy người bố mất tích, Nguyễn Đan sẽ không còn lý do để đến Đức nữa. Chỉ cần tập trung vào việc tìm kiếm tin tức bố Nguyễn Đan, càng nhanh càng tốt. Nguyễn An thầm nghĩ.
Ngày 15 tháng 4, công ty Cao Cường.
Cao Thanh Hùng ném mạnh chiếc điện thoại di động xuống nền gạch sáng bóng. Cao Thanh Vỹ nhìn chiếc iPhone với một vệt nứt dài trên màn hình tối đen nằm bất động, sốt sắng hỏi:
“Có tin xấu sao chú ba?”.
Cao Thanh Hùng nới lỏng cà vạt bằng động tác nóng nảy, ngồi phịch xuống sô pha.
“Lão già Phạm Cảnh khốn kiếp, đã nhận tiền của chúng ta giờ lại đổi ý nhận hồ sơ bên Minh Đan. Tên oắt con kia giỏi lắm! Mẹ nó chứ…”.
“Sao có thể? Ông ta đâu phải kẻ chê tiền. Không lẽ bên Minh Đan đưa cái giá cao hơn chúng ta?”.
Cao Thanh Hùng lắc đầu.
“Thằng oắt đó chẳng bỏ ra một đồng nào cả”.
Càng nghĩ Cao Thanh Hùng càng tức giận. Ông ta nhằm vào Phạm Cảnh, vì bên chủ đầu tư chỉ có kẻ này có thể dùng tiền mua chuộc. Không ngờ tưởng mua được rồi lại thành ra công cốc.
“Lão ta quen ăn hối lộ, lại ăn không sạch sẽ, để kẻ khác bắt thóp. Trong tay thằng oắt kia có chứng cứ. Vốn tưởng lần này có thể nhẹ nhàng hất chân Minh Đan, không ngờ sôi hỏng bỏng không”.
Cao Thanh Vỹ giật mình la lên:
“Vậy hai trăm triệu của chúng ta thì sao?”.
“Cúng thổ địa rồi. Mẹ nó chứ!”.
Cùng lúc đó trong công ty Minh Đan, Lê Kha mặt mày rạng rỡ hỏi Nguyễn An:
“Cố vấn, anh làm thế nào thuyết phục Phạm Cảnh vậy? Cho dù chúng ta có chứng cứ nhưng bên Cao Cường khẳng định cho ông ta con số không nhỏ. Ông ta lại có thể đồng ý dứt khoát, nhanh đến khó tin…”.
Nguyễn An nhấp một ngụm cà phê, thong thả đáp:
“Tôi bảo ông ta cứ thoải mái xài tiền mà Cao Thanh Hùng biếu, không cần trả lại. Việc ông ta ăn hối lộ trước kia, tôi cũng sẽ xem như không biết đến”.
Lê Kha run rẩy khóe miệng. Cao! Chiêu này thật là khiến đối thủ tức chết! Phạm Cảnh nhận tiền của Cao Thanh Hùng lại làm việc cho Minh Đan. Đối với Phạm Cảnh thì chỉ có lợi, không có hại. Ngược lại, Cao Thanh Hùng trộm gà không được còn mất nắm thóc.
Nguyễn An nhẹ nhàng cười. Cao Thanh Hùng bí mật đưa hối lộ, không muốn lưu lại vật chứng để kẻ khác nắm được. Tác phong làm việc cẩn thận đó của ông ta vốn là khôn ngoan, chẳng ngờ lại bị Nguyễn An lợi dụng chơi cho một vố. Giờ ông ta có muốn đòi lại tiền cũng không được. Ai sẽ làm chứng số tiền kia là của ông ta? Nó đã nằm gọn trong túi Phạm Cảnh rồi. Nguyễn An còn đau đầu vì suy tính có nên mời người bên đầu tư bữa cơm, cho dù cậu không “hào phóng” như Cao Thanh Hùng nhưng muốn người khác làm việc cho mình, sao có thể không bỏ ra cái gì. Vừa hay Cao Thanh Hùng thay cậu tốn kém.
Họ Cao không đáng ngại, người cậu khiến cậu bận tâm trước sau chỉ có một: Diêu Tân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.