Chương 6:
Anna Todd
19/04/2022
Một vài sợi tóc xoăn lõa xõa trên gương mặt, tôi lấy hai chiếc kẹp Bobby cài lên hai bên giữ cho tóc không rơi ra.
"Cậu muốn dùng đồ trang điểm của tớ không?", Steph hỏi. Tôi nhìn bản thân mình trong gương một lần nữa.
Mắt tôi trông khá to so với khuôn mặt nhỏ nhắn này, tuy nhiên tôi vẫn muốn trang điểm một chút. Bình thường tôi chỉ đánh một chút xíu mascara và tô thêm một ít son bóng thôi. Tôi khá là tự hào với khả năng chăm sóc da mặt của mình, vậy nên việc gì phải che giấu nó dưới lớp make up trong khi căn bản da tôi đã đẹp sẵn.
"Có lẽ nên kẻ thêm chút eyeliner chăng?" Tôi nói với vẻ không chắc chắn.
Cô nàng cười rồi đưa tôi ba cây chì kẻ mắt. Một màu tím, một màu đen và một màu nâu. Tôi cầm ngắm ngía một hồi, phân vân giữa nâu và đen.
"Màu tím hợp với đôi mắt xám xanh của cậu đấy", Cô nàng nhận định, tôi vừa cười vừa lắc đầu.
"Mắt cậu độc lạ thiệt đó, muốn đổi với tớ không" Steph đùa một câu.
Cô nàng có đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp, cớ gì lại muốn đổi với tôi chứ nhỉ? Chọn lấy cây chì màu đen, tôi vẽ một đường mỏng nhất có thể xung quanh hai mắt, đổi lấy được một nụ cười đầy tự hào từ Steph. Chuông điện thoại chợt reo lên và cô nàng túm lấy cái giỏ xách. "Nate tới rồi", Steph thông báo với tôi. Vớ lấy giỏ xách, vuốt váy cho phẳng lại một chút, mặc thêm một cái áo khoác trắng, tôi đã sẵn sàng cho bữa tiệc này rồi. Steph có liếc nhìn qua đôi giày bệt của tôi nhưng lại không bình luận gì thêm.
Nate đang ngồi đợi phía trước tòa nhà, tiếng nhạc rock đinh tai thoát ra từ cái cửa sổ đã được hạ kính xuống của chiếc xe ô tô. Tôi không nhịn được mà đảo mắt xung quanh xem có ai đang dòm ngó hay không. Cứ thế vừa đi vừa cúi đầu cho đến khi tôi ngẩng mặt lên thì thấy Hardin đang ngửa người ngồi ở ghế trước. Cái tên này hẳn trước đó đã cố tình cúi người xuống. Aishhh chết tiệt.
"Chào mấy cô nương", Nate chào bọn tôi, còn Hardin thì bắn cho tôi một cái nhìn chằm chằm khi tôi lẽo đẽo đi sau Steph vào trong xe, và thế là tôi bị mắc kẹt ngồi ngay phía sau hắn.
"Cậu biết là bọn mình đi tiệc tùng chứ đâu có đi nhà thờ đâu đúng không Theresa?" Hardin nói kèm theo nụ cười nhếch mép.
"Làm ơn đừng gọi tôi là Theresa, tôi thích gọi là Tessa hơn", tôi cảnh báo hắn. Thế quái nào hắn biết được tên tôi là Theresa nhỉ? Tôi ghét bị gọi là Theresa.
"Được thôi Theresa", hắn cố ý lặp lại. Tôi đảo mắt mình một cách cạn lời, tốt hơn hết không nên khẩu chiến qua lại với tên này, hắn không đáng để tôi phải phí thời gian như vậy.
Sau một quãng thời gian tưởng chừng như cả thế kỷ, chúng tôi cuối cùng cũng đến một tòa nhà to lớn có hai tầng, với hàng dây leo quấn quanh che phủ một bên. Dòng chữ "THETA XI" màu đen được vẽ nổi bật lên trên tòa nhà. Nhìn cứ như trong phim vậy.
"To quá. Có bao nhiêu người sẽ đến đây vậy?", tôi khẽ nuốt nước bọt. Bãi sân cỏ phía trước được lấp đầy bởi đám đông, trên tay ai nấy đều cầm những chiếc cốc màu đỏ, bất giác tôi cảm thấy thật lạc lõng ở nơi này.
"Đến chật nhà thì thôi. Nhanh đi thôi", Hardin đáp lời tôi rồi bước ra khỏi xe, không quên đóng sầm cửa xe lại.
Tôi cứ thế nhìn từng tóp người đi đến đập tay rồi bắt tay chào hỏi Hardin, thế nhưng không ai trong số bọn họ có đầy hình xăm như hắn, Nate hay Steph. Nếu vậy có lẽ tôi có thể kết bạn với một vài người trong bữa tiệc này.
"Vào chứ?", Steph nở nụ cười. Tôi gật đầu và bước ra khỏi xe, không quên lấy tay vuốt phẳng chiếc váy một lần nữa.
"Cậu muốn dùng đồ trang điểm của tớ không?", Steph hỏi. Tôi nhìn bản thân mình trong gương một lần nữa.
Mắt tôi trông khá to so với khuôn mặt nhỏ nhắn này, tuy nhiên tôi vẫn muốn trang điểm một chút. Bình thường tôi chỉ đánh một chút xíu mascara và tô thêm một ít son bóng thôi. Tôi khá là tự hào với khả năng chăm sóc da mặt của mình, vậy nên việc gì phải che giấu nó dưới lớp make up trong khi căn bản da tôi đã đẹp sẵn.
"Có lẽ nên kẻ thêm chút eyeliner chăng?" Tôi nói với vẻ không chắc chắn.
Cô nàng cười rồi đưa tôi ba cây chì kẻ mắt. Một màu tím, một màu đen và một màu nâu. Tôi cầm ngắm ngía một hồi, phân vân giữa nâu và đen.
"Màu tím hợp với đôi mắt xám xanh của cậu đấy", Cô nàng nhận định, tôi vừa cười vừa lắc đầu.
"Mắt cậu độc lạ thiệt đó, muốn đổi với tớ không" Steph đùa một câu.
Cô nàng có đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp, cớ gì lại muốn đổi với tôi chứ nhỉ? Chọn lấy cây chì màu đen, tôi vẽ một đường mỏng nhất có thể xung quanh hai mắt, đổi lấy được một nụ cười đầy tự hào từ Steph. Chuông điện thoại chợt reo lên và cô nàng túm lấy cái giỏ xách. "Nate tới rồi", Steph thông báo với tôi. Vớ lấy giỏ xách, vuốt váy cho phẳng lại một chút, mặc thêm một cái áo khoác trắng, tôi đã sẵn sàng cho bữa tiệc này rồi. Steph có liếc nhìn qua đôi giày bệt của tôi nhưng lại không bình luận gì thêm.
Nate đang ngồi đợi phía trước tòa nhà, tiếng nhạc rock đinh tai thoát ra từ cái cửa sổ đã được hạ kính xuống của chiếc xe ô tô. Tôi không nhịn được mà đảo mắt xung quanh xem có ai đang dòm ngó hay không. Cứ thế vừa đi vừa cúi đầu cho đến khi tôi ngẩng mặt lên thì thấy Hardin đang ngửa người ngồi ở ghế trước. Cái tên này hẳn trước đó đã cố tình cúi người xuống. Aishhh chết tiệt.
"Chào mấy cô nương", Nate chào bọn tôi, còn Hardin thì bắn cho tôi một cái nhìn chằm chằm khi tôi lẽo đẽo đi sau Steph vào trong xe, và thế là tôi bị mắc kẹt ngồi ngay phía sau hắn.
"Cậu biết là bọn mình đi tiệc tùng chứ đâu có đi nhà thờ đâu đúng không Theresa?" Hardin nói kèm theo nụ cười nhếch mép.
"Làm ơn đừng gọi tôi là Theresa, tôi thích gọi là Tessa hơn", tôi cảnh báo hắn. Thế quái nào hắn biết được tên tôi là Theresa nhỉ? Tôi ghét bị gọi là Theresa.
"Được thôi Theresa", hắn cố ý lặp lại. Tôi đảo mắt mình một cách cạn lời, tốt hơn hết không nên khẩu chiến qua lại với tên này, hắn không đáng để tôi phải phí thời gian như vậy.
Sau một quãng thời gian tưởng chừng như cả thế kỷ, chúng tôi cuối cùng cũng đến một tòa nhà to lớn có hai tầng, với hàng dây leo quấn quanh che phủ một bên. Dòng chữ "THETA XI" màu đen được vẽ nổi bật lên trên tòa nhà. Nhìn cứ như trong phim vậy.
"To quá. Có bao nhiêu người sẽ đến đây vậy?", tôi khẽ nuốt nước bọt. Bãi sân cỏ phía trước được lấp đầy bởi đám đông, trên tay ai nấy đều cầm những chiếc cốc màu đỏ, bất giác tôi cảm thấy thật lạc lõng ở nơi này.
"Đến chật nhà thì thôi. Nhanh đi thôi", Hardin đáp lời tôi rồi bước ra khỏi xe, không quên đóng sầm cửa xe lại.
Tôi cứ thế nhìn từng tóp người đi đến đập tay rồi bắt tay chào hỏi Hardin, thế nhưng không ai trong số bọn họ có đầy hình xăm như hắn, Nate hay Steph. Nếu vậy có lẽ tôi có thể kết bạn với một vài người trong bữa tiệc này.
"Vào chứ?", Steph nở nụ cười. Tôi gật đầu và bước ra khỏi xe, không quên lấy tay vuốt phẳng chiếc váy một lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.