Chương 78
Lạc Mạc Chi Vũ
15/05/2021
Từ lúc Lý công tử quyết định đảm nhiệm chức vụ quân sư tình yêu của Tiêu Dương cho đến này, liền đem cuộc sống sinh hoạt đặt hết vào chuyện này. Chẳng những đánh ra một bản kế hoạch đầy đủ, phân tích hết toàn bộ từ chòm sao đến cả nhóm máu của Lâm Mộ Tình, kèm thêm xác suất theo đuổi một lần nữa cùng cả hệ số nguy hiểm đều trình bày đến rõ ràng rành mạch.
Đúng vậy, sau trận khóc lóc trên xe kia, Tiêu Dương đã sâu sắc cảm nhận được, nếu muốn cả hai cùng trở lại khoảng thời gian ngọt ngào như lúc trước, thật đúng là không có khả năng. Cuối cùng cô vẫn chọn làm theo đề nghị của Lý công tử, theo đuổi thêm một lần nữa.
Mục tiêu của ý tưởng này chính là, dỗ dành lại Lâm Mộ Tình, nàng nói cái gì chính là cái đó, đừng nên tranh cãi với nàng, cũng đừng nên tỏ vẻ quá đa tình ra bên ngoài. Làm như không có chuyện gì xảy ra vậy, vứt bỏ đi gánh nặng kia, bắt đầu lại từ đầu.
Lý công tử vì chuyện này mà còn đi tìm lại rất nhiều bạn gái cũ từng có một khoảng thời gian vui vẻ của cô để làm thêm một bài khảo sát điều tra. 80% phái nữ sau khi chia tay vẫn muốn được làm bạn với đối phương, 15% phái nữ tỏ vẻ cứ thuận theo tự nhiên, không loại trừ khả năng tái hợp lại, 5% còn lại thì cho rằng đối tượng sau khi chia tay nên cút xa chừng nào tốt chừng ấy.
Lý công tử tin tưởng chắc chắn rằng, Lâm Mộ Tình tuyệt đối không phải là thành viên trong số 5% đó.
Vì vậy mà toàn bộ bản kế hoạch đều được làm đến rất thuận buồm xuôi gió, cô ngay cả trong công việc còn chưa từng nghiêm túc đến như thế này, cô cảm thấy, lúc trước bản thân ở trước mặt ba mẹ luôn bị Tiêu Dương cùng Nhất Văn che lấp đi mất, lần này, cuối cùng cũng để cô tìm được mặt trời chân lý rồi đây. Đó chính là ----- yêu đương, yêu đương, và dạy người ta đi yêu đương như thế nào.
Lý công tử nghĩ, nếu ca này mà thành công, cô cũng muốn xuất bản một quyển sách, đặc biệt dạy phái nữ, đạo theo đuổi lẫn nhau. Đương nhiên, trong lúc ảo tưởng cô đã quên mất quy tắc xuất bản của Thiên triều.
Đang lúc bận rộn thu xếp bản kế hoạch của Tiêu Dương, đột nhiên Nhất Văn xuất hiện trong văn phòng của cô.
Bầu không khí vốn yên lặng hài hòa, trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng hẳn lên. Bởi vì khi Nhất Văn vừa vào cửa, liền ném một cuộn giấy vào Lý công tử, cộp một tiếng rơi ngay xuống bàn làm việc, lăn vài vòng, lăn ngay đến ống đựng bút liền bị chặn lại.
"Dọa chết mình rồi!" Lý công tử kinh hoảng hô lên một tiếng, "Cái gì vậy?"
"Tự cậu nhìn đi." Nhất Văn đứng ở vị trí đối diện với cô, cách cái bàn, từ trên cao nhìn xuống.
Lý công tử cũng không ngẩng đầu lên, nói qua quýt, "Mình đang bận lắm."
Giờ phút này cón có cái gì có thể ngăn cản lòng nhiệt huyết của cô đối với chuyện của Tiêu Dương chứ!
Nhất Văn kiên nhẫn, tiếp tục nói: "Trước tiên cậu nên nhìn sơ qua cái này trước đi."
Lý công tử đành phải liếc mắt nhìn một cái, nói: "Không phải đã có cậu xem qua rồi hay sao? Có cậu lo là được rồi, cậu làm chủ đi, cái gì mình cũng nghe theo cậu." Cô tưởng là chuyện của hội quán, mấy việc đó luôn là do Nhất Văn đứng ra xử lý, cô lại không am hiểu việc kinh doanh, bình thường chỉ là lù lù khờ khờ mà thôi.
"Mình là để cậu nhìn qua một lần." Trong lời nói của Nhất Văn đã mang theo một chút giọng điệu giáo huấn trong đó rồi.
Lý công tử vội vàng trả lời: "Rồi, rồi, chờ mình viết xong một câu này đã." Sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trầm tư suy nghĩ.
Mặc dù Nhất Văn không biết cô hí hoáy đánh gì trong máy tính, tuy nhiên lại khó có lúc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cô, cũng cảm thấy có chút vui mừng. Nhưng Nhất Văn biết rất rõ cô có mấy cân mấy lượng, nên mới nói, viết tới nghiêm túc như vậy, nhất định không phải là chuyện đứng đắn gì đó rồi đây!
Nhất Văn cũng không chờ cô viết xong, mất đi vẻ bình tĩnh so với bao giờ hết, nhìn dáng vẻ hết sức chăm chú kia của Lý công tử, cũng quyết không nương tay, trực tiếp mở toang cuộn giấy kia ra, không tí thẩm mỹ mà quấn hết lên người Lý công tử. Trực tiếp đem Lý công tử biến thành cái bánh ú.
"Làm cái gì vậy?" Lý công tử liền tức giận lên, bất giác liền nhíu mày nhìn chằm chằm vào Nhất Văn.
Nhất Văn cũng không dè dặt gì với cô, nói trắng ra thì cũng chỉ là chú hổ giấy mà thôi, mới giây trước xù lông trợn mắt, rất có thể giây tiếp sau đó chính là khóc lóc ỉ ôi lên ngay.
"Đây là danh sách tin nhắn cùng cuộc gọi di động tháng trước của cậu, tự cậu nhìn xem đi, nếu mở hết oàn bộ ra, phỏng chừng có thể quấn một vòng quanh cả phòng này rồi." Nhất Văn nói.
Lý công tử chẹm chẹm cái miệng, "Không phải chỉ là một tờ danh sách thôi hay sao?" Cô cúi đầu liếc mắt nhìn tờ giấy trên người mình, chắc cũng khoảng hai, ba chục mét đi.
"Cái tờ danh sách này chọc trúng chỗ nào của cậu vậy?" Không phải chỉ là số lượng tin nhắn cùng cuộc gọi có hơi nhiều thôi sao, có gì chứ?
Nhất Văn kéo cái ghế đối diện Lý công tử kia ngồi xuống, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nhưng đột nhiên lại dùng giọng nói ôn nhu như bình thường mà hỏi Lý công tử: "Dãy số bên trong, cậu không cảm thấy tần suất xuất hiện có chút hơi nhiều hay sao, mà nó vốn là không nên xuất hiện, không phải sao?"
Lý công tử tiếp tục cúi đầu nhìn, nhìn nửa ngày cũng không tìm ra lý do tại sao.
Danh bạ trong di động cô nhiều số liên lạc đến như vậy, cô có thể nhớ hết tên với mặt là đã không tệ rồi, làm sao có thể yêu cầu cô ngay cả số cũng phải đi nhớ cơ chứ?
Lý công tử lắc đầu mờ mịt.
Nhất Văn lập tức trở mặt ngay, trực tiếp đem cuộn giấy kia kéo vào chủ đề chính, chỉ vào đầu số di động 138 kia, nói: "Không phải là mình đã nói với cậu rồi hay sao, mình không ưa cô ấy! Cậu làm cái quái gì mà còn liên lạc với cô ta cơ chứ? Còn thường xuyên đến vậy nữa!" Nhất Văn trực tiếp siết chặt lấy cuộn giấy kia, nhăn nhúm lại.
Lý công tử vốn chỉ còn thiếu một câu kết liền hoàn thành cái bản kế hoạch kia ngay, ai ngờ đâu Nhất Văn đến làm cho một vố như vậy, trực tiếp đánh gãy đi mạch suy nghĩ của cô. Lại nhìn tới dáng vẻ tức giận của Nhất Văn, Lý công tử có chút sợ hãi, nghĩ thầm xem cái cô dẫn chương trình kia đã làm gì mà đắc tội Nhất Văn rồi vậy?
Cô ngồi thẳng người dậy, cố gắng ngồi thật nghiêm chỉnh, mới cẩn thận nói: "Mặc dù mình đã chia tay với cô ấy, nhưng cũng đâu cần đến mức đến chết cũng không gặp mặt nhau nữa, trước đó là do...... có người bạn tìm cô ấy có chút việc, nghe nói mình quen khá thân với cô ấy, cho nên mới......"
"Cậu tiếp tục ngụy biện nữa đi, cậu nói nghe xem, nếu cậu vẫn chưa chịu cắt đứt mọi liên lạc với người cũ, thì làm sao có thể biết được một người mình yêu đang chờ mình chứ? Cậu còn thường xuyên nói mình hâm mộ Tiêu Dương, trước khi hâm mộ cậu chưa thử soi xét qua bản thân tốt được bao nhiêu phần à? Chỉ cần cậu có được một nửa thái độ đứng đắn như Tiêu Dương, cũng không cần phải trải qua hết bao nhiêu mối tình mà vẫn chưa tìm được bến đỗ cho mình rồi......"
Bị một trận trách mắng này của Nhất Văn xong, ngược lại Lý công tử cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì, chẳng qua là còn cảm thấy ức thêm nữa, cặp mắt phiếm hồng, yếu đuối, nói: "Đấy là thái độ sống từ trước đến nay của mình mà...... Mình cũng chỉ là rảnh rỗi mới đi hâm mộ Tiêu Dương mà thôi...... Mình cũng đâu muốn giống như cậu ấy vậy...... Hơn nữa, cho tới bây giờ, mình vẫn không có nghĩ tới phải thay đổi gì hết...... Vô duyên vô cớ tại sao phải thay đổi cơ chứ?"
Nhất Văn còn định nói tiếp, lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang.
"Vào đi." Nhất Văn xoay người nói một câu.
Nhân viên phục vụ vừa vào cửa, rất không biết sống chết mà nói với Nhất Văn: "Văn tỷ, Triệu tỷ đến, gọi chị qua bên ấy." Hoàn toàn không để ý tới bầu không khí giương cung bạt kiếm trong văn phòng.
"Được rồi, lập tức qua ngay."
Chờ nhân viên phục vụ vừa đi khỏi, Nhất Văn liền xoay người lại, liền bắt gặp sắc mặt Lý công tử không tốt cho lắm, cũng không phải là cái biểu cảm đáng thương ngu ngốc như khi nãy, mà lại còn oán trách nói: "Nhất Văn, mình đang viết bản kế hoạch giúp Tiêu Dương, chỉ thiếu có một câu phán quyết cuối cùng là xong, cậu không tới giúp cũng không tính đi, cậu còn dám đến đây làm phiền mình nữa hay sao!"
"Mình làm gì mà cậu nói là không có trợ giúp cơ chứ?"
"Được rồi, được rồi, cậu nhanh đi tiếp đón Triệu tỷ của cậu đi, tí nữa người ta chờ tới sốt ruột, chị ấy đã đến cái tuổi thời gian quý như kim cương rồi đó."
"Cậu lại nhắc tới Triệu tỷ làm cái gì chứ?"
"Thôi được rồi, cậu đừng nói nữa, cậu đi nhanh nhanh đi, đừng để người ta phải đến hối thúc thêm lần thứ hai nữa."
"Lý Thành Mỹ!"
"Biết rồi mà!"
"Cậu ----- Thật hết nói nổi!"
"......"
Nhất Văn dường như là giẫm lên đôi giày cao gót khi rời đi. Thầm nghĩ, Lý Thành Mỹ, cậu như vậy, còn dám xưng là cao thủ tình trường?
Dáng vẻ của Lý công tử cũng mang một bụng tức khó kiềm, vốn Nhất Văn nói gì thì cô cũng không có tức giận đâu, nhưng không biết tại sao khi nghe thấy Triệu tỷ đến tìm Nhất Văn, liền trực tiếp xù lông lên chứ?
Cô cử động loạn xạ kéo cái cuộn giấy trên người mình xuống, tiếp tục đối mặt với câu tổng kết làm khó dễ bản thân kia, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đang quấn quýt lấy đoạn đối thoại cùng cuộc khắc khẩu khi nãy với Nhất Văn. Lúc trước hai người các cô không có như vậy đâu nha......
Sau đó...... cái câu kết kia, Lý công tử nghĩ mãi vẫn không ra.
Không thể làm gì khác hơn nữa, cô đành phải gõ xuống một câu: Kết luận là...... tự hiểu đi!!!
Cô đứng dậy, sửa soạn lại bản thân trong gương, cũng đi theo hướng khi nãy Nhất Văn rời đi.
××××
Sau ngày Tiêu Dương khóc lớn một trận nhưng nàng không đến an ủi kia, hoa trong văn phòng vẫn xuất hiện bất kể nắng mưa, điều này càng khiến Lâm Mộ Tình thầm tin tưởng rằng, người tặng hoa không phải là Tiêu Dương.
Buổi tối Lâm Mộ Tình phải tham dự liên hoan hữu nghị do các lão sư trong trường tổ chức, vì thế nên sau khi xuống lớp nàng liền phải vội vàng trở về nhà trọ trang điểm. Tốt xấu gì thì nàng cũng là lão sự trẻ tuổi nhất cùng xinh đẹp nhất, được sinh viên toàn trường công nhận trong lòng, dù cho phải tham dự một cách khiêm tốn, cũng không thể để mất đi phép lịch sự tối thiểu.
Cuối tháng tư vẫn còn chưa đến mùa mặc váy, trong lúc lựa chọn quần áo Lâm Mộ Tình đã nghĩ như vậy, dù sao thì nàng cũng lái xe đi lên trường, mặc váy chắc cũng không sao. Vừa tìm ra chiếc vày trắng, chưa kịp phối với cái áo khoác, nàng liền sờ sững cả người.
Bây giờ nàng còn đâu xe nữa chứ? Cái chìa khóa xe kia cũng đã sớm ném đi mất rồi, còn đâu. Hơn nữa, bây giờ nào còn có ai có thể đưa nàng đi được nữa chứ? Mặc như vậy mà bắt taxi, tài xế nhất định sẽ hiểu lầm nàng là người làm cái nghề đặc biệt gì đó mất......
Nhét lại cái váy kia vào tủ, Lâm Mộ Tình lại thay đổi thành bộ áo phối với quần.
Tiếp theo chính là trang điểm, không thể quá đậm, cũng không thể trưng mặt mộc ra được, nàng nhìn vào gương thành thạo tung hoành ngang dọc trên mặt. Lựa chọn xong phấn mắt thích hợp cho buổi tiệc đêm nay, mới làm được phân nửa, liền nghe thấy có tiếng bước chân mở cửa bước vào. Nàng đoán chừng chắc là Lâm Thanh Hủ đi, mấy ngày gần đây Lâm Thanh Hủ luôn bất chợt đến kiểm tra hằng ngày xem nàng có bỏ bữa hay không.
Nhưng ------ hôm nay có buổi liên hoan này, chẳng lẽ Tống Nhiên không có nói lại cho Lâm Thanh Hủ biết hay sao?
Nhất định không phải tỷ tỷ của nàng rồi, từ sau khi anh rể đạt chuẩn kia trở về, tỷ tỷ đã về nhà ở rồi, quần áo để ở đây gần như cũng đã dọn hết đi mất rồi.
Nàng trái lo phải nghĩ, thẳng đến khi khuôn mặt của người vốn dĩ không nên tiếp tục xuất hiện ở đây kia, phản chiếu qua mặt gương.
"Dương vào đây bằng cách nào vậy?" Lâm Mộ Tình có chút giật mình.
Người kia yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng qua gương, khóe môi hơi hơi cong lên lộ ra một ý cười nghịch ngợm, "Vấn đề này lúc trước em cũng đã hỏi qua tôi rồi mà, tôi còn trả lời là, dùng cái chìa khóa - mở cửa đi vào."
"Cái chìa khóa...... Không phải đã bị tôi ném đi mất rồi hay sao......"
"Tôi nhặt lại." Trong gương, nụ cười của vị khách không mời kia càng thêm nồng đậm hơn.
- --------------
Hết chương 78.
Madpuff: Sau nhiều nhiều đêm mày mò tìm đọc các bộ raw, mình vẫn chưa tìm được bộ nào ưng ý. Chưa kể gần đây mình thấy thật ra thì bộ này câu cú cũng còn lủng củng quá, nhưng thôi cũng kệ... Túm lại là mọi người có gợi ý bộ nào ngọt ngọt, nhẹ nhàng, hình sự trinh thám, đào mộ ma quái, tiểu tam tiểu tứ, mọi thể loại, gì cũng được, tiêu chí chỉ cần không ngược nhiều và hoàn là được.
*Các bộ bị drop cũng được... nếu ưng ý.*
Cuối tuần... chúc mọi người vui vẻ _(:3」∠)_
Đúng vậy, sau trận khóc lóc trên xe kia, Tiêu Dương đã sâu sắc cảm nhận được, nếu muốn cả hai cùng trở lại khoảng thời gian ngọt ngào như lúc trước, thật đúng là không có khả năng. Cuối cùng cô vẫn chọn làm theo đề nghị của Lý công tử, theo đuổi thêm một lần nữa.
Mục tiêu của ý tưởng này chính là, dỗ dành lại Lâm Mộ Tình, nàng nói cái gì chính là cái đó, đừng nên tranh cãi với nàng, cũng đừng nên tỏ vẻ quá đa tình ra bên ngoài. Làm như không có chuyện gì xảy ra vậy, vứt bỏ đi gánh nặng kia, bắt đầu lại từ đầu.
Lý công tử vì chuyện này mà còn đi tìm lại rất nhiều bạn gái cũ từng có một khoảng thời gian vui vẻ của cô để làm thêm một bài khảo sát điều tra. 80% phái nữ sau khi chia tay vẫn muốn được làm bạn với đối phương, 15% phái nữ tỏ vẻ cứ thuận theo tự nhiên, không loại trừ khả năng tái hợp lại, 5% còn lại thì cho rằng đối tượng sau khi chia tay nên cút xa chừng nào tốt chừng ấy.
Lý công tử tin tưởng chắc chắn rằng, Lâm Mộ Tình tuyệt đối không phải là thành viên trong số 5% đó.
Vì vậy mà toàn bộ bản kế hoạch đều được làm đến rất thuận buồm xuôi gió, cô ngay cả trong công việc còn chưa từng nghiêm túc đến như thế này, cô cảm thấy, lúc trước bản thân ở trước mặt ba mẹ luôn bị Tiêu Dương cùng Nhất Văn che lấp đi mất, lần này, cuối cùng cũng để cô tìm được mặt trời chân lý rồi đây. Đó chính là ----- yêu đương, yêu đương, và dạy người ta đi yêu đương như thế nào.
Lý công tử nghĩ, nếu ca này mà thành công, cô cũng muốn xuất bản một quyển sách, đặc biệt dạy phái nữ, đạo theo đuổi lẫn nhau. Đương nhiên, trong lúc ảo tưởng cô đã quên mất quy tắc xuất bản của Thiên triều.
Đang lúc bận rộn thu xếp bản kế hoạch của Tiêu Dương, đột nhiên Nhất Văn xuất hiện trong văn phòng của cô.
Bầu không khí vốn yên lặng hài hòa, trong nháy mắt liền trở nên căng thẳng hẳn lên. Bởi vì khi Nhất Văn vừa vào cửa, liền ném một cuộn giấy vào Lý công tử, cộp một tiếng rơi ngay xuống bàn làm việc, lăn vài vòng, lăn ngay đến ống đựng bút liền bị chặn lại.
"Dọa chết mình rồi!" Lý công tử kinh hoảng hô lên một tiếng, "Cái gì vậy?"
"Tự cậu nhìn đi." Nhất Văn đứng ở vị trí đối diện với cô, cách cái bàn, từ trên cao nhìn xuống.
Lý công tử cũng không ngẩng đầu lên, nói qua quýt, "Mình đang bận lắm."
Giờ phút này cón có cái gì có thể ngăn cản lòng nhiệt huyết của cô đối với chuyện của Tiêu Dương chứ!
Nhất Văn kiên nhẫn, tiếp tục nói: "Trước tiên cậu nên nhìn sơ qua cái này trước đi."
Lý công tử đành phải liếc mắt nhìn một cái, nói: "Không phải đã có cậu xem qua rồi hay sao? Có cậu lo là được rồi, cậu làm chủ đi, cái gì mình cũng nghe theo cậu." Cô tưởng là chuyện của hội quán, mấy việc đó luôn là do Nhất Văn đứng ra xử lý, cô lại không am hiểu việc kinh doanh, bình thường chỉ là lù lù khờ khờ mà thôi.
"Mình là để cậu nhìn qua một lần." Trong lời nói của Nhất Văn đã mang theo một chút giọng điệu giáo huấn trong đó rồi.
Lý công tử vội vàng trả lời: "Rồi, rồi, chờ mình viết xong một câu này đã." Sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, trầm tư suy nghĩ.
Mặc dù Nhất Văn không biết cô hí hoáy đánh gì trong máy tính, tuy nhiên lại khó có lúc nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc này của cô, cũng cảm thấy có chút vui mừng. Nhưng Nhất Văn biết rất rõ cô có mấy cân mấy lượng, nên mới nói, viết tới nghiêm túc như vậy, nhất định không phải là chuyện đứng đắn gì đó rồi đây!
Nhất Văn cũng không chờ cô viết xong, mất đi vẻ bình tĩnh so với bao giờ hết, nhìn dáng vẻ hết sức chăm chú kia của Lý công tử, cũng quyết không nương tay, trực tiếp mở toang cuộn giấy kia ra, không tí thẩm mỹ mà quấn hết lên người Lý công tử. Trực tiếp đem Lý công tử biến thành cái bánh ú.
"Làm cái gì vậy?" Lý công tử liền tức giận lên, bất giác liền nhíu mày nhìn chằm chằm vào Nhất Văn.
Nhất Văn cũng không dè dặt gì với cô, nói trắng ra thì cũng chỉ là chú hổ giấy mà thôi, mới giây trước xù lông trợn mắt, rất có thể giây tiếp sau đó chính là khóc lóc ỉ ôi lên ngay.
"Đây là danh sách tin nhắn cùng cuộc gọi di động tháng trước của cậu, tự cậu nhìn xem đi, nếu mở hết oàn bộ ra, phỏng chừng có thể quấn một vòng quanh cả phòng này rồi." Nhất Văn nói.
Lý công tử chẹm chẹm cái miệng, "Không phải chỉ là một tờ danh sách thôi hay sao?" Cô cúi đầu liếc mắt nhìn tờ giấy trên người mình, chắc cũng khoảng hai, ba chục mét đi.
"Cái tờ danh sách này chọc trúng chỗ nào của cậu vậy?" Không phải chỉ là số lượng tin nhắn cùng cuộc gọi có hơi nhiều thôi sao, có gì chứ?
Nhất Văn kéo cái ghế đối diện Lý công tử kia ngồi xuống, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc, nhưng đột nhiên lại dùng giọng nói ôn nhu như bình thường mà hỏi Lý công tử: "Dãy số bên trong, cậu không cảm thấy tần suất xuất hiện có chút hơi nhiều hay sao, mà nó vốn là không nên xuất hiện, không phải sao?"
Lý công tử tiếp tục cúi đầu nhìn, nhìn nửa ngày cũng không tìm ra lý do tại sao.
Danh bạ trong di động cô nhiều số liên lạc đến như vậy, cô có thể nhớ hết tên với mặt là đã không tệ rồi, làm sao có thể yêu cầu cô ngay cả số cũng phải đi nhớ cơ chứ?
Lý công tử lắc đầu mờ mịt.
Nhất Văn lập tức trở mặt ngay, trực tiếp đem cuộn giấy kia kéo vào chủ đề chính, chỉ vào đầu số di động 138 kia, nói: "Không phải là mình đã nói với cậu rồi hay sao, mình không ưa cô ấy! Cậu làm cái quái gì mà còn liên lạc với cô ta cơ chứ? Còn thường xuyên đến vậy nữa!" Nhất Văn trực tiếp siết chặt lấy cuộn giấy kia, nhăn nhúm lại.
Lý công tử vốn chỉ còn thiếu một câu kết liền hoàn thành cái bản kế hoạch kia ngay, ai ngờ đâu Nhất Văn đến làm cho một vố như vậy, trực tiếp đánh gãy đi mạch suy nghĩ của cô. Lại nhìn tới dáng vẻ tức giận của Nhất Văn, Lý công tử có chút sợ hãi, nghĩ thầm xem cái cô dẫn chương trình kia đã làm gì mà đắc tội Nhất Văn rồi vậy?
Cô ngồi thẳng người dậy, cố gắng ngồi thật nghiêm chỉnh, mới cẩn thận nói: "Mặc dù mình đã chia tay với cô ấy, nhưng cũng đâu cần đến mức đến chết cũng không gặp mặt nhau nữa, trước đó là do...... có người bạn tìm cô ấy có chút việc, nghe nói mình quen khá thân với cô ấy, cho nên mới......"
"Cậu tiếp tục ngụy biện nữa đi, cậu nói nghe xem, nếu cậu vẫn chưa chịu cắt đứt mọi liên lạc với người cũ, thì làm sao có thể biết được một người mình yêu đang chờ mình chứ? Cậu còn thường xuyên nói mình hâm mộ Tiêu Dương, trước khi hâm mộ cậu chưa thử soi xét qua bản thân tốt được bao nhiêu phần à? Chỉ cần cậu có được một nửa thái độ đứng đắn như Tiêu Dương, cũng không cần phải trải qua hết bao nhiêu mối tình mà vẫn chưa tìm được bến đỗ cho mình rồi......"
Bị một trận trách mắng này của Nhất Văn xong, ngược lại Lý công tử cũng không cảm thấy bản thân đã làm sai điều gì, chẳng qua là còn cảm thấy ức thêm nữa, cặp mắt phiếm hồng, yếu đuối, nói: "Đấy là thái độ sống từ trước đến nay của mình mà...... Mình cũng chỉ là rảnh rỗi mới đi hâm mộ Tiêu Dương mà thôi...... Mình cũng đâu muốn giống như cậu ấy vậy...... Hơn nữa, cho tới bây giờ, mình vẫn không có nghĩ tới phải thay đổi gì hết...... Vô duyên vô cớ tại sao phải thay đổi cơ chứ?"
Nhất Văn còn định nói tiếp, lại bị tiếng gõ cửa bên ngoài cắt ngang.
"Vào đi." Nhất Văn xoay người nói một câu.
Nhân viên phục vụ vừa vào cửa, rất không biết sống chết mà nói với Nhất Văn: "Văn tỷ, Triệu tỷ đến, gọi chị qua bên ấy." Hoàn toàn không để ý tới bầu không khí giương cung bạt kiếm trong văn phòng.
"Được rồi, lập tức qua ngay."
Chờ nhân viên phục vụ vừa đi khỏi, Nhất Văn liền xoay người lại, liền bắt gặp sắc mặt Lý công tử không tốt cho lắm, cũng không phải là cái biểu cảm đáng thương ngu ngốc như khi nãy, mà lại còn oán trách nói: "Nhất Văn, mình đang viết bản kế hoạch giúp Tiêu Dương, chỉ thiếu có một câu phán quyết cuối cùng là xong, cậu không tới giúp cũng không tính đi, cậu còn dám đến đây làm phiền mình nữa hay sao!"
"Mình làm gì mà cậu nói là không có trợ giúp cơ chứ?"
"Được rồi, được rồi, cậu nhanh đi tiếp đón Triệu tỷ của cậu đi, tí nữa người ta chờ tới sốt ruột, chị ấy đã đến cái tuổi thời gian quý như kim cương rồi đó."
"Cậu lại nhắc tới Triệu tỷ làm cái gì chứ?"
"Thôi được rồi, cậu đừng nói nữa, cậu đi nhanh nhanh đi, đừng để người ta phải đến hối thúc thêm lần thứ hai nữa."
"Lý Thành Mỹ!"
"Biết rồi mà!"
"Cậu ----- Thật hết nói nổi!"
"......"
Nhất Văn dường như là giẫm lên đôi giày cao gót khi rời đi. Thầm nghĩ, Lý Thành Mỹ, cậu như vậy, còn dám xưng là cao thủ tình trường?
Dáng vẻ của Lý công tử cũng mang một bụng tức khó kiềm, vốn Nhất Văn nói gì thì cô cũng không có tức giận đâu, nhưng không biết tại sao khi nghe thấy Triệu tỷ đến tìm Nhất Văn, liền trực tiếp xù lông lên chứ?
Cô cử động loạn xạ kéo cái cuộn giấy trên người mình xuống, tiếp tục đối mặt với câu tổng kết làm khó dễ bản thân kia, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn đang quấn quýt lấy đoạn đối thoại cùng cuộc khắc khẩu khi nãy với Nhất Văn. Lúc trước hai người các cô không có như vậy đâu nha......
Sau đó...... cái câu kết kia, Lý công tử nghĩ mãi vẫn không ra.
Không thể làm gì khác hơn nữa, cô đành phải gõ xuống một câu: Kết luận là...... tự hiểu đi!!!
Cô đứng dậy, sửa soạn lại bản thân trong gương, cũng đi theo hướng khi nãy Nhất Văn rời đi.
××××
Sau ngày Tiêu Dương khóc lớn một trận nhưng nàng không đến an ủi kia, hoa trong văn phòng vẫn xuất hiện bất kể nắng mưa, điều này càng khiến Lâm Mộ Tình thầm tin tưởng rằng, người tặng hoa không phải là Tiêu Dương.
Buổi tối Lâm Mộ Tình phải tham dự liên hoan hữu nghị do các lão sư trong trường tổ chức, vì thế nên sau khi xuống lớp nàng liền phải vội vàng trở về nhà trọ trang điểm. Tốt xấu gì thì nàng cũng là lão sự trẻ tuổi nhất cùng xinh đẹp nhất, được sinh viên toàn trường công nhận trong lòng, dù cho phải tham dự một cách khiêm tốn, cũng không thể để mất đi phép lịch sự tối thiểu.
Cuối tháng tư vẫn còn chưa đến mùa mặc váy, trong lúc lựa chọn quần áo Lâm Mộ Tình đã nghĩ như vậy, dù sao thì nàng cũng lái xe đi lên trường, mặc váy chắc cũng không sao. Vừa tìm ra chiếc vày trắng, chưa kịp phối với cái áo khoác, nàng liền sờ sững cả người.
Bây giờ nàng còn đâu xe nữa chứ? Cái chìa khóa xe kia cũng đã sớm ném đi mất rồi, còn đâu. Hơn nữa, bây giờ nào còn có ai có thể đưa nàng đi được nữa chứ? Mặc như vậy mà bắt taxi, tài xế nhất định sẽ hiểu lầm nàng là người làm cái nghề đặc biệt gì đó mất......
Nhét lại cái váy kia vào tủ, Lâm Mộ Tình lại thay đổi thành bộ áo phối với quần.
Tiếp theo chính là trang điểm, không thể quá đậm, cũng không thể trưng mặt mộc ra được, nàng nhìn vào gương thành thạo tung hoành ngang dọc trên mặt. Lựa chọn xong phấn mắt thích hợp cho buổi tiệc đêm nay, mới làm được phân nửa, liền nghe thấy có tiếng bước chân mở cửa bước vào. Nàng đoán chừng chắc là Lâm Thanh Hủ đi, mấy ngày gần đây Lâm Thanh Hủ luôn bất chợt đến kiểm tra hằng ngày xem nàng có bỏ bữa hay không.
Nhưng ------ hôm nay có buổi liên hoan này, chẳng lẽ Tống Nhiên không có nói lại cho Lâm Thanh Hủ biết hay sao?
Nhất định không phải tỷ tỷ của nàng rồi, từ sau khi anh rể đạt chuẩn kia trở về, tỷ tỷ đã về nhà ở rồi, quần áo để ở đây gần như cũng đã dọn hết đi mất rồi.
Nàng trái lo phải nghĩ, thẳng đến khi khuôn mặt của người vốn dĩ không nên tiếp tục xuất hiện ở đây kia, phản chiếu qua mặt gương.
"Dương vào đây bằng cách nào vậy?" Lâm Mộ Tình có chút giật mình.
Người kia yên lặng nhìn chằm chằm vào nàng qua gương, khóe môi hơi hơi cong lên lộ ra một ý cười nghịch ngợm, "Vấn đề này lúc trước em cũng đã hỏi qua tôi rồi mà, tôi còn trả lời là, dùng cái chìa khóa - mở cửa đi vào."
"Cái chìa khóa...... Không phải đã bị tôi ném đi mất rồi hay sao......"
"Tôi nhặt lại." Trong gương, nụ cười của vị khách không mời kia càng thêm nồng đậm hơn.
- --------------
Hết chương 78.
Madpuff: Sau nhiều nhiều đêm mày mò tìm đọc các bộ raw, mình vẫn chưa tìm được bộ nào ưng ý. Chưa kể gần đây mình thấy thật ra thì bộ này câu cú cũng còn lủng củng quá, nhưng thôi cũng kệ... Túm lại là mọi người có gợi ý bộ nào ngọt ngọt, nhẹ nhàng, hình sự trinh thám, đào mộ ma quái, tiểu tam tiểu tứ, mọi thể loại, gì cũng được, tiêu chí chỉ cần không ngược nhiều và hoàn là được.
*Các bộ bị drop cũng được... nếu ưng ý.*
Cuối tuần... chúc mọi người vui vẻ _(:3」∠)_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.