Chương 97
Lạc Mạc Chi Vũ
15/05/2021
Lâm Mộ Hân sinh một bé gái. An Gia Minh mừng đến chết đi sống lại. Ai ai cũng nói con gái là áo bông nhỏ của cha mẹ, mấy năm nay càng nhiều người thích có con gái hơn cả con trai.
Lúc Lâm Mộ Tình đi vào bệnh viện, liền thấy An Gia Minh đang nắm lấy tay chị mình, ánh mắt tràn đầy tình yêu, mừng đến nỗi miệng cũng không khép lại được.
"Đến đây." Lâm mẹ thấy nàng đầu tiên.
"Dạ, sao nhanh đến vậy ạ? Không phải lúc sáng còn nói định vào bệnh viện nằm chờ sinh hay sao?"
"Chuyện sinh đẻ mà, nào có ai đoán chuẩn đến như vậy được, chờ tới lúc con sinh đi rồi biết." Lâm mẹ lải nhải không ngừng đến lúc bước vào phòng bệnh.
"......"
"Tình Tình, mau đi thăm chị em đi, công thần lớn của nhà chúng ta đó." An Gia Minh cười đến đắc ý vô cùng, hoàn toàn mất đi cái vẻ trưởng thành cơ trí của người đàn ông như bình thường, bây giờ ngồi ở đằng kia, nhìn ý hệt một đứa trẻ đầy hăm hở.
Lâm Mộ Tình trò chuyện một lát với chị mình cùng anh rể, y tá liền ôm đứa bé vào, kết quả kiểm tra của cô bé rất bình thường, còn đang nhắm mắt ngủ say sưa.
Lâm Mộ Tình cẩn thận đón lấy đứa bé, vội vàng đặt vào lòng chị mình, đứa nhỏ mới sinh nhỏ nhắn quá cỡ, nàng sợ không cẩn thận sẽ làm đứa bé bị thương mất. Nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người vui cười hạnh phúc, Lâm Mộ Tình nghĩ, cuộc sống đúng là kỳ tích. Hai người yêu nhau, dùng cốt nhục của họ để kéo dài thêm phần tình yêu này, phần tình yêu đó từ nay về sau, sẽ không ngừng sinh sôi nảy nở.
Lâm Mộ Tình ngồi ở bên giường cẩn thận sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, cảm giác thích thú khó nói hết thành lời được. Bởi vì nàng đã lựa chọn đi trên con đường này, thế nên nàng cảm thấy, kiếp này sẽ vô duyên với trẻ con. Lúc trước nàng cũng không mấy hứng thú lắm với trẻ con, nhưng hôm nay nhìn thấy một đứa bé như vậy, liền như kéo giữ lấy tình thương của mẹ trực trào trong đáy lòng mình bộc lộ hết ra ngoài.
"Bây giờ cảm thấy có con rất tốt phải không?" Bỗng nhiên Lâm Mộ Hân lên tiếng.
Lâm Mộ Tình gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, "Bé con đúng là rất dễ thương, cùng lắm là em chỉ thích ngắm nhìn con của người khác mà thôi, còn tự sinh thì phiền chết mất, bản thân em vẫn có lớn gì đâu."
"Em đó......" Lâm Mộ Hân cười cười bất đắc dĩ, làm sao mà chị không biết em gái mình đang nhắc tới chuyện gì chứ.
Dù cho mọi người có ngăn cản thế nào đi chăng nữa, chỉ cần đó là chuyện mà nàng đã hạ quyết tâm, thì không ai khuyên được mà. Chuyện chia tay giữa nàng cùng Tiêu Dương khi đó, không phải là bởi vì có ai nói lời trách cứ gì đó, mà chính là do nàng muốn chia tay. Ngược lại, nếu bây giờ nàng muốn quay lại với Tiêu Dương, cũng tuyệt đối không ai có thể đủ sức ngăn cản được.
Lâm Mộ Tình chơi đùa với đứa bé một lúc, bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Dương còn bị mình nhốt ở trong xe, chờ lâu đến như vậy, chắc Tiêu Dương phải sốt ruột lắm rồi đây? Nàng ra vẻ như vô ý nhìn nhìn vào đồng hồ trên tay, đã qua mười phút rồi, có khi nào Tiêu Dương chờ đến ngủ gục hay không, hay là thiếu kiên nhẫn đến bỏ đi đây? Thế nhưng Tiêu Dương đã đồng ý là chờ nàng rồi cơ mà.
Lâm Mộ Hân nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Em còn có việc gấp?"
"A? Không...... không có."
"Là có người đang chờ em ở bên ngoài?"
"Chuyện này...... dạ."
"Sao không mời người ta lên cùng luôn? Nhìn cái cách em nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, để người ta chờ lâu như vậy sao được chứ."
"Để cô ấy chờ trong xe rồi......"
An Gia Minh đang ngồi bên cửa sổ, nghe thấy Lâm Mộ Tình nói như vậy, liền hiếu kỳ mà kéo kéo cái rèm cửa rồi nhìn ra ngoài, sau đó ngạc nhiên nói một câu: "Đó không phải là Tiêu tổng sao? Cô ấy đến cùng em à? Sao em không mời cô ấy lên đây luôn?"
"Em...... em......" Lâm Mộ Tình 'em...... em......' cả ngày trời cũng không tìm ra một lý do.
"Gia Minh, anh gọi Tiêu Dương lên đây đi." Lâm Mộ Hân nói.
Lâm Mộ Tình thì lại càng không dám lên tiếng, hai người này hoàn toàn không chút quan tâm hay sao? Chẳng lẽ chỉ có bản thân mình còn đặt nặng trong lòng à?
Đợi đến khi An Gia Minh đi ra ngoài, Lâm Mộ Tình mới cẩn thận hỏi: "Tỷ......" Nàng nói xong còn lén lút nhìn biểu cảm cùng vị trí vết thương. Rất sợ chị gái mình trong lúc kích động sẽ đụng đến vết thương đó.
"Có chuyện cần nói thì nói đi, chị là chị ruột của em, chẳng lẽ còn không biết em muốn cái gì hay sao?" Lâm Mộ Hân lấy tay vuốt vuốt tóc nàng, dường như muốn dựa vào hành động này để giảm bớt lo lắng trong lòng nàng đi vậy.
"Tỷ...... Tiêu Dương...... cùng em...... chị nghe một xíu là được, trăm ngàn lần đừng kích động đó."
"Ừ, được." Lâm Mộ Hân cố ý nén cười, bởi vì mặc dù chỉ là cười, nhưng nếu không cẩn thận sẽ đụng phải vào miệng vết thương ngay.
Thừa lúc Tiêu Dương còn chưa vào, cũng thừa lúc trong phòng chỉ có tỷ tỷ cùng bé con này nghe được, Lâm Mộ Tình mới đem hết toàn bộ nhưng lời nói chôn trong lòng nói ra.
Nàng nói: "Em sẽ không chia tay với Tiêu Dương. Nếu đã chiếm được rồi lại mất đi, vậy thì em thà không có được nó ngay từ đầu, thế nhưng nếu em đã có được cơ hội cầm trên tay, thì em nhất định sẽ không buông xuống. Mặc dù trước đó em cũng hồ đồ mà từ chối cô ấy, thế nhưng chị cũng biết em đã trải qua những ngày tháng như thế nào rồi. Người ta luôn nói, trên đời này mất một người thì có làm sao đâu chứ, thế nhưng, tỷ, em mất đi Tiêu Dương liền hoàn toàn không sống trọn vẹn như chính con người mình được. Dù cho không có được sự chúc phúc từ chị đi chăng nữa, em cũng muốn được ở cùng với Tiêu Dương."
Sắc mặt của Lâm Mộ Hân không chút thay đổi. Lâm Mộ Tình nghĩ mình đã làm chị ấy tức giận rồi, vội vàng lên tiếng: "Tỷ, chị đừng giận nha, xem như chị nói em ngu ngốc cũng được, chị ngàn vạn lần đừng nên tức giận nha."
Cuối cùng Lâm Mộ Hân nhận không được nở nụ cười, "Con bé ngốc, chị sao lại không chúc phúc em được cơ chứ? Em nghĩ đi, sao chị phải nhờ anh rể em gọi Tiêu Dương lên chứ?"
Lâm Mộ Tình sửng sốt nửa ngày mới chợt phản ứng. Cuối cùng mới nở nụ cười ngốc nghếch. Bệnh ngu ngốc đúng là sẽ lây mà, nàng liền gán cái tội danh này lên cái người ở mười kilometre xa xa đang hắt xì hơi – Lâm Thanh Hủ kia.
Lúc Tiêu Dương vào, Lâm Mộ Tình có vẻ có chút câu nệ, đến lúc này nàng vẫn chưa dám tin rằng là tỷ tỷ sẽ không ngăn cản hai người.
Tiêu Dương cũng như Lâm Mộ Hân vậy, đã sớm buông bỏ rồi, đã sớm đi đối mặt với nó, cho nên căn bản là không có gì phải ngại ngùng như trong tưởng tượng của Lâm Mộ Tình vậy. Cô tin tưởng, sự gặp gỡ giữa người với người đều là duyên phận lẫn nhau. Là đã định sẵn từ trước. Tình yêu cũng thế.
Có vài người, sự gặp gỡ ngỡ như một đợt pháo hoa, lấy cùng một tốc độ bùng cháy và cùng một tốc độ tiêu biến.
Có vài người, sự gặp gỡ ngỡ như từng giọt nước chảy dài vậy, càng yêu, càng cảm thấy ngắn. Càng đợi, càng cảm thấy đợi mãi vẫn không đủ.
Đối với Tiêu Dương mà nói, Lâm Mộ Tình chính là kiểu người yêu như vậy
"Chúc mừng chị." Cô cười cười nói với Lâm Mộ Hân.
Mà Lâm Mộ Hân lúc này cũng rất bình thản nhận lấy lời chúc phúc từ cô, còn nói: "Cảm ơn."
Bầu không khí hài hòa đến lạ kỳ, Lâm Mộ Tình vui đến mức suýt nữa liền khóc ra nước mắt. Mãi cho đến khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Mộ Tình vẫn còn đang hoài nghi tính chân thật của chuyện vừa rồi.
"Tiêu Dương."
"Sao?"
"Dương cảm thấy tỷ tỷ của em như vậy là bình thường à?"
"Làm sao vậy?"
"Chị ấy thế lại chúc phúc cho hai người mình."
"Chẳng lẽ ở trong lòng em, tỷ tỷ em là người nhỏ nhen đến như thế à?"
"Đương nhiên không phải, thế nhưng lúc trước chị ấy phản đối cực kỳ, vậy tại sao bây giờ lại thông suốt đến vậy chứ?"
"Tôi nghĩ, đại khái là, có lẽ là chị ấy không muốn thấy em không vui chẳng hạn."
Lâm Mộ Tình lại có chút hơi lo lắng, "Vậy chị ấy sẽ vui sao?"
"Em cảm thấy nét vui cười trên mặt chị ấy là giả vờ à? Em nhìn đi, một nhà ba người hạnh phúc như vậy, tôi hâm mộ muốn chết."
Lâm Mộ Tình nghe xong liền dừng bước lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiêu Dương một cái, "Thế là có ý gì đây? Dương cũng muốn có một đứa con?"
Tiêu Dương cũng dừng chân theo, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Tôi có em là đủ rồi."
"Dương rõ ràng không phải là ý này, Dương nói rõ ràng ra cho em xem."
Tiêu Dương nở nụ cười, "Nếu như em sinh một đứa cho tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ rất vui vẻ rồi."
"Ai nói sẽ sinh cho Dương, mơ tưởng đẹp đến như vậy!"
"Tôi đây sinh một đứa cho em."
"......" Lâm Mộ Tình làm ra một hành động sáng suốt nhất ngày hôm nay ----- mau chóng kéo Tiêu Dương ra khỏi bệnh viện.
Lâm Mộ Tình cùng Tiêu Dương đi ăn cơm, đang ăn bỗng nhiên nàng nhớ tới, lúc mình đang nói chuyện với anh rể, hình như Tiêu Dương có lén lút đưa cái gì đó cho tỷ tỷ. Vì thế nên, nổi cơn ghen lên hỏi: "Khi nãy Dương ở bệnh viện, nhét cái gì vào tay tỷ tỷ vậy?"
"Tiền lì xì a, quà gặp mặt cho tiểu bảo bảo."
"Chỉ là lì xì đơn giản như vậy?"
"Ừm, hoặc em cũng có thể xem nó như sính lễ, chờ sau này chúng ta có đứa nhỏ, liền cọc trước làm thông gia với gia đình chị của em."
"Dẹp ngay! Họ hàng gần không thể kết hôn!" Lâm Mộ Tình vừa nói xong liền thấy Tiêu Dương cười điên cuồng, liền biết mình lại bị lừa rồi, lại bị kéo về cái đề tài sinh đứa bé khi nãy. Vội vàng bổ sung: "Dương nói thật đi, đựng trong đó, có lẽ nào là thư tình hay không?"
"Thư tình gì chứ? Tôi mới không viết mấy thứ như thế, lại nói, sao tôi phải viết cho chị em mấy thứ đó chứ, nếu có viết, thì cũng là viết cho em thôi, có biết hay không?"
"Vậy thế nên Dương viết thứ một lá cho em xem đi."
"Tôi......" Suýt chút nữa Tiêu Dương liền để lộ hết, suýt chút nữa là nói cô có viết qua rồi.
"Tôi mới không viết." Cô ngụy biện.
Trong lòng dường như có thần giao cách cảm vậy, Lâm Mộ Tình cảm thấy, Tiêu Dương nhất định là có viết thư tình cho mình rồi, chỉ là ngại ngùng nên mới không dám thừa nhận mà thôi. Thế nhưng là viết khi nào chứ? Trước lúc chia tay sao? Nhưng vì sao lại không nói cho mình biết cơ chứ? Hoặc là viết trong lúc cuộc sống của cô khó khăn nhất kia, là không khắc chế được tưởng niệm với mình à? Thế nhưng trong khoảng thời gian đó, ngay cả thời gian nghỉ ngơi Tiêu Dương cũng không có, nào còn được cái tâm trạng phong hoa tuyết nguyệt chứ.
Tiêu Dương âm thầm thở phào vì nàng không có hỏi sâu thêm nữa, cúi đầu xuống yên lặng ăn cơm.
Lâm Mộ Tình nhớ lại lúc ở trên lớp rõ ràng có thấy Tiêu Dương cúi đầu viết viết gì đó, thế nhưng lúc hai người rời phòng học, lại không phát hiện thấy trong tay Tiêu Dương có cầm giấy bút gì đâu, vậy Tiêu Dương khi đó là viết cái gì chứ?
"Lúc đang lên lớp Dương viết gì vậy?" Nàng hỏi.
Tiêu Dương không một chút ngập ngừng, "Ghi chú."
"Vậy ghi chú kia đâu?"
"Không biết nữa, làm mất rồi."
"Thật sự?" Lâm Mộ Tình nói xong, chậm rãi đến gần Tiêu Dương, từ từ vây Tiêu Dương vào sát ghế ngồi.
"Ừ." Tiêu Dương mang vẻ mặt nghiêm nghị mà gật đầu.
Lâm Mộ Tình mới không tin cô, trực tiếp bắt đầu tiến hành soát người.
"Này...... chốn đông người, em đừng nên...... sờ tới sờ lui chứ......"
"Đây là cái gì?" Lâm Mộ Tình từ trong túi quần của Tiêu Dương lục lọi ra một tờ giấy được xếp vô cùng ngay ngắn. Nhìn cách xếp, là cách xếp mà khi các nàng còn học phổ thông hay thường xếp khi viết thư kia, Lâm Mộ Tình nhớ rất rõ ngụ ý của cách xếp này, mang nghĩa tình ý triền miên.
Tiêu Dương định đi đoạt lại, nhưng đã bị Lâm Mộ Tình mở ra.
"Quả nhiên là thư tình!" Lâm Mộ Tình hài lòng nói.
Lời đầu đề của lá thứ để: Mộ Tình, lời chúc tốt lành.[1]
[1] Đa số cách viết thư của bên Trung đều như vậy, có ý nghĩa là 'chúc bạn luôn vui vẻ khi mở thư', tựa như 'Dear......" trong tiếng Anh vậy đó.
Vẫn dùng cái phương thức dạo đầu như đa số hầu hết các cặp trai trai gái gái.
Tiếp theo, Lâm Mộ Tình nhìn thấy trên mặt thư viết: Cuộc sống không có em, tôi không ngừng tự hỏi bản thân mình, cứ như vậy liền buông tay em dễ dàng đến thế à? Không! Tôi muốn có được một ngày nào đó, sẽ dùng tư thái tốt nhất bước đến trước mặt em, đến lúc đó, mỗi một phút một giây về sau của em đều sẽ thuộc về tôi hết thảy.
Trong lòng Lâm Mộ Tình có chút rộn ràng, tiếp tục đọc xuống, Tiêu Dương có nhắc đến ngôi nhà...... ngôi nhà?!
Đột nhiên Lâm Mộ Tình khép lá thứ lại, hai tay vòng qua khoanh lại, cằm hơi hơi hất cao lên, nghiêng nghiêng mắt nhìn về phía Tiêu Dương: "Dương có thể giải thích một tí cho em biết, cái gì gọi là nếu chúng ta thật sự không thể quay về với nhau một lần nữa, liền đem cái chìa khóa nhà kia giao lại cho em? Đã không thể quay về được nữa, còn muốn em lấy căn nhà đó làm gì?"
"Trong thư đâu phải viết như vậy đâu......"
"Đừng giả ngu!"
"......" Tiêu Dương cười theo, lại không biết nên giải thích như thế nào cho phải. Vương Thiến Thiến cái tên này, nếu nói về giữ bí mật, cô ấy đúng là cấp bậc két sắt ngân hàng, thế nhưng nói tới mức độ thành thật, cô cũng tuyệt đối là loại nhân tài kiệt xuất.
- --------------
Suy nghĩ của tác giả: Lần này thật sự là count-down hai chương cuối rồi đó, không đùa đâu.
Editor: Sắp bước vào kỳ thi quan trọng nhất đời người, chúc các sĩ tử làm bài thật tốt!
- --------------
Hết chương 97.
Lúc Lâm Mộ Tình đi vào bệnh viện, liền thấy An Gia Minh đang nắm lấy tay chị mình, ánh mắt tràn đầy tình yêu, mừng đến nỗi miệng cũng không khép lại được.
"Đến đây." Lâm mẹ thấy nàng đầu tiên.
"Dạ, sao nhanh đến vậy ạ? Không phải lúc sáng còn nói định vào bệnh viện nằm chờ sinh hay sao?"
"Chuyện sinh đẻ mà, nào có ai đoán chuẩn đến như vậy được, chờ tới lúc con sinh đi rồi biết." Lâm mẹ lải nhải không ngừng đến lúc bước vào phòng bệnh.
"......"
"Tình Tình, mau đi thăm chị em đi, công thần lớn của nhà chúng ta đó." An Gia Minh cười đến đắc ý vô cùng, hoàn toàn mất đi cái vẻ trưởng thành cơ trí của người đàn ông như bình thường, bây giờ ngồi ở đằng kia, nhìn ý hệt một đứa trẻ đầy hăm hở.
Lâm Mộ Tình trò chuyện một lát với chị mình cùng anh rể, y tá liền ôm đứa bé vào, kết quả kiểm tra của cô bé rất bình thường, còn đang nhắm mắt ngủ say sưa.
Lâm Mộ Tình cẩn thận đón lấy đứa bé, vội vàng đặt vào lòng chị mình, đứa nhỏ mới sinh nhỏ nhắn quá cỡ, nàng sợ không cẩn thận sẽ làm đứa bé bị thương mất. Nhìn thấy hình ảnh một nhà ba người vui cười hạnh phúc, Lâm Mộ Tình nghĩ, cuộc sống đúng là kỳ tích. Hai người yêu nhau, dùng cốt nhục của họ để kéo dài thêm phần tình yêu này, phần tình yêu đó từ nay về sau, sẽ không ngừng sinh sôi nảy nở.
Lâm Mộ Tình ngồi ở bên giường cẩn thận sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé, cảm giác thích thú khó nói hết thành lời được. Bởi vì nàng đã lựa chọn đi trên con đường này, thế nên nàng cảm thấy, kiếp này sẽ vô duyên với trẻ con. Lúc trước nàng cũng không mấy hứng thú lắm với trẻ con, nhưng hôm nay nhìn thấy một đứa bé như vậy, liền như kéo giữ lấy tình thương của mẹ trực trào trong đáy lòng mình bộc lộ hết ra ngoài.
"Bây giờ cảm thấy có con rất tốt phải không?" Bỗng nhiên Lâm Mộ Hân lên tiếng.
Lâm Mộ Tình gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, "Bé con đúng là rất dễ thương, cùng lắm là em chỉ thích ngắm nhìn con của người khác mà thôi, còn tự sinh thì phiền chết mất, bản thân em vẫn có lớn gì đâu."
"Em đó......" Lâm Mộ Hân cười cười bất đắc dĩ, làm sao mà chị không biết em gái mình đang nhắc tới chuyện gì chứ.
Dù cho mọi người có ngăn cản thế nào đi chăng nữa, chỉ cần đó là chuyện mà nàng đã hạ quyết tâm, thì không ai khuyên được mà. Chuyện chia tay giữa nàng cùng Tiêu Dương khi đó, không phải là bởi vì có ai nói lời trách cứ gì đó, mà chính là do nàng muốn chia tay. Ngược lại, nếu bây giờ nàng muốn quay lại với Tiêu Dương, cũng tuyệt đối không ai có thể đủ sức ngăn cản được.
Lâm Mộ Tình chơi đùa với đứa bé một lúc, bỗng nhiên nhớ tới Tiêu Dương còn bị mình nhốt ở trong xe, chờ lâu đến như vậy, chắc Tiêu Dương phải sốt ruột lắm rồi đây? Nàng ra vẻ như vô ý nhìn nhìn vào đồng hồ trên tay, đã qua mười phút rồi, có khi nào Tiêu Dương chờ đến ngủ gục hay không, hay là thiếu kiên nhẫn đến bỏ đi đây? Thế nhưng Tiêu Dương đã đồng ý là chờ nàng rồi cơ mà.
Lâm Mộ Hân nhìn nàng trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Em còn có việc gấp?"
"A? Không...... không có."
"Là có người đang chờ em ở bên ngoài?"
"Chuyện này...... dạ."
"Sao không mời người ta lên cùng luôn? Nhìn cái cách em nói chuyện ấp a ấp úng như vậy, để người ta chờ lâu như vậy sao được chứ."
"Để cô ấy chờ trong xe rồi......"
An Gia Minh đang ngồi bên cửa sổ, nghe thấy Lâm Mộ Tình nói như vậy, liền hiếu kỳ mà kéo kéo cái rèm cửa rồi nhìn ra ngoài, sau đó ngạc nhiên nói một câu: "Đó không phải là Tiêu tổng sao? Cô ấy đến cùng em à? Sao em không mời cô ấy lên đây luôn?"
"Em...... em......" Lâm Mộ Tình 'em...... em......' cả ngày trời cũng không tìm ra một lý do.
"Gia Minh, anh gọi Tiêu Dương lên đây đi." Lâm Mộ Hân nói.
Lâm Mộ Tình thì lại càng không dám lên tiếng, hai người này hoàn toàn không chút quan tâm hay sao? Chẳng lẽ chỉ có bản thân mình còn đặt nặng trong lòng à?
Đợi đến khi An Gia Minh đi ra ngoài, Lâm Mộ Tình mới cẩn thận hỏi: "Tỷ......" Nàng nói xong còn lén lút nhìn biểu cảm cùng vị trí vết thương. Rất sợ chị gái mình trong lúc kích động sẽ đụng đến vết thương đó.
"Có chuyện cần nói thì nói đi, chị là chị ruột của em, chẳng lẽ còn không biết em muốn cái gì hay sao?" Lâm Mộ Hân lấy tay vuốt vuốt tóc nàng, dường như muốn dựa vào hành động này để giảm bớt lo lắng trong lòng nàng đi vậy.
"Tỷ...... Tiêu Dương...... cùng em...... chị nghe một xíu là được, trăm ngàn lần đừng kích động đó."
"Ừ, được." Lâm Mộ Hân cố ý nén cười, bởi vì mặc dù chỉ là cười, nhưng nếu không cẩn thận sẽ đụng phải vào miệng vết thương ngay.
Thừa lúc Tiêu Dương còn chưa vào, cũng thừa lúc trong phòng chỉ có tỷ tỷ cùng bé con này nghe được, Lâm Mộ Tình mới đem hết toàn bộ nhưng lời nói chôn trong lòng nói ra.
Nàng nói: "Em sẽ không chia tay với Tiêu Dương. Nếu đã chiếm được rồi lại mất đi, vậy thì em thà không có được nó ngay từ đầu, thế nhưng nếu em đã có được cơ hội cầm trên tay, thì em nhất định sẽ không buông xuống. Mặc dù trước đó em cũng hồ đồ mà từ chối cô ấy, thế nhưng chị cũng biết em đã trải qua những ngày tháng như thế nào rồi. Người ta luôn nói, trên đời này mất một người thì có làm sao đâu chứ, thế nhưng, tỷ, em mất đi Tiêu Dương liền hoàn toàn không sống trọn vẹn như chính con người mình được. Dù cho không có được sự chúc phúc từ chị đi chăng nữa, em cũng muốn được ở cùng với Tiêu Dương."
Sắc mặt của Lâm Mộ Hân không chút thay đổi. Lâm Mộ Tình nghĩ mình đã làm chị ấy tức giận rồi, vội vàng lên tiếng: "Tỷ, chị đừng giận nha, xem như chị nói em ngu ngốc cũng được, chị ngàn vạn lần đừng nên tức giận nha."
Cuối cùng Lâm Mộ Hân nhận không được nở nụ cười, "Con bé ngốc, chị sao lại không chúc phúc em được cơ chứ? Em nghĩ đi, sao chị phải nhờ anh rể em gọi Tiêu Dương lên chứ?"
Lâm Mộ Tình sửng sốt nửa ngày mới chợt phản ứng. Cuối cùng mới nở nụ cười ngốc nghếch. Bệnh ngu ngốc đúng là sẽ lây mà, nàng liền gán cái tội danh này lên cái người ở mười kilometre xa xa đang hắt xì hơi – Lâm Thanh Hủ kia.
Lúc Tiêu Dương vào, Lâm Mộ Tình có vẻ có chút câu nệ, đến lúc này nàng vẫn chưa dám tin rằng là tỷ tỷ sẽ không ngăn cản hai người.
Tiêu Dương cũng như Lâm Mộ Hân vậy, đã sớm buông bỏ rồi, đã sớm đi đối mặt với nó, cho nên căn bản là không có gì phải ngại ngùng như trong tưởng tượng của Lâm Mộ Tình vậy. Cô tin tưởng, sự gặp gỡ giữa người với người đều là duyên phận lẫn nhau. Là đã định sẵn từ trước. Tình yêu cũng thế.
Có vài người, sự gặp gỡ ngỡ như một đợt pháo hoa, lấy cùng một tốc độ bùng cháy và cùng một tốc độ tiêu biến.
Có vài người, sự gặp gỡ ngỡ như từng giọt nước chảy dài vậy, càng yêu, càng cảm thấy ngắn. Càng đợi, càng cảm thấy đợi mãi vẫn không đủ.
Đối với Tiêu Dương mà nói, Lâm Mộ Tình chính là kiểu người yêu như vậy
"Chúc mừng chị." Cô cười cười nói với Lâm Mộ Hân.
Mà Lâm Mộ Hân lúc này cũng rất bình thản nhận lấy lời chúc phúc từ cô, còn nói: "Cảm ơn."
Bầu không khí hài hòa đến lạ kỳ, Lâm Mộ Tình vui đến mức suýt nữa liền khóc ra nước mắt. Mãi cho đến khi rời khỏi bệnh viện, Lâm Mộ Tình vẫn còn đang hoài nghi tính chân thật của chuyện vừa rồi.
"Tiêu Dương."
"Sao?"
"Dương cảm thấy tỷ tỷ của em như vậy là bình thường à?"
"Làm sao vậy?"
"Chị ấy thế lại chúc phúc cho hai người mình."
"Chẳng lẽ ở trong lòng em, tỷ tỷ em là người nhỏ nhen đến như thế à?"
"Đương nhiên không phải, thế nhưng lúc trước chị ấy phản đối cực kỳ, vậy tại sao bây giờ lại thông suốt đến vậy chứ?"
"Tôi nghĩ, đại khái là, có lẽ là chị ấy không muốn thấy em không vui chẳng hạn."
Lâm Mộ Tình lại có chút hơi lo lắng, "Vậy chị ấy sẽ vui sao?"
"Em cảm thấy nét vui cười trên mặt chị ấy là giả vờ à? Em nhìn đi, một nhà ba người hạnh phúc như vậy, tôi hâm mộ muốn chết."
Lâm Mộ Tình nghe xong liền dừng bước lại, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tiêu Dương một cái, "Thế là có ý gì đây? Dương cũng muốn có một đứa con?"
Tiêu Dương cũng dừng chân theo, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, "Tôi có em là đủ rồi."
"Dương rõ ràng không phải là ý này, Dương nói rõ ràng ra cho em xem."
Tiêu Dương nở nụ cười, "Nếu như em sinh một đứa cho tôi, đương nhiên tôi cũng sẽ rất vui vẻ rồi."
"Ai nói sẽ sinh cho Dương, mơ tưởng đẹp đến như vậy!"
"Tôi đây sinh một đứa cho em."
"......" Lâm Mộ Tình làm ra một hành động sáng suốt nhất ngày hôm nay ----- mau chóng kéo Tiêu Dương ra khỏi bệnh viện.
Lâm Mộ Tình cùng Tiêu Dương đi ăn cơm, đang ăn bỗng nhiên nàng nhớ tới, lúc mình đang nói chuyện với anh rể, hình như Tiêu Dương có lén lút đưa cái gì đó cho tỷ tỷ. Vì thế nên, nổi cơn ghen lên hỏi: "Khi nãy Dương ở bệnh viện, nhét cái gì vào tay tỷ tỷ vậy?"
"Tiền lì xì a, quà gặp mặt cho tiểu bảo bảo."
"Chỉ là lì xì đơn giản như vậy?"
"Ừm, hoặc em cũng có thể xem nó như sính lễ, chờ sau này chúng ta có đứa nhỏ, liền cọc trước làm thông gia với gia đình chị của em."
"Dẹp ngay! Họ hàng gần không thể kết hôn!" Lâm Mộ Tình vừa nói xong liền thấy Tiêu Dương cười điên cuồng, liền biết mình lại bị lừa rồi, lại bị kéo về cái đề tài sinh đứa bé khi nãy. Vội vàng bổ sung: "Dương nói thật đi, đựng trong đó, có lẽ nào là thư tình hay không?"
"Thư tình gì chứ? Tôi mới không viết mấy thứ như thế, lại nói, sao tôi phải viết cho chị em mấy thứ đó chứ, nếu có viết, thì cũng là viết cho em thôi, có biết hay không?"
"Vậy thế nên Dương viết thứ một lá cho em xem đi."
"Tôi......" Suýt chút nữa Tiêu Dương liền để lộ hết, suýt chút nữa là nói cô có viết qua rồi.
"Tôi mới không viết." Cô ngụy biện.
Trong lòng dường như có thần giao cách cảm vậy, Lâm Mộ Tình cảm thấy, Tiêu Dương nhất định là có viết thư tình cho mình rồi, chỉ là ngại ngùng nên mới không dám thừa nhận mà thôi. Thế nhưng là viết khi nào chứ? Trước lúc chia tay sao? Nhưng vì sao lại không nói cho mình biết cơ chứ? Hoặc là viết trong lúc cuộc sống của cô khó khăn nhất kia, là không khắc chế được tưởng niệm với mình à? Thế nhưng trong khoảng thời gian đó, ngay cả thời gian nghỉ ngơi Tiêu Dương cũng không có, nào còn được cái tâm trạng phong hoa tuyết nguyệt chứ.
Tiêu Dương âm thầm thở phào vì nàng không có hỏi sâu thêm nữa, cúi đầu xuống yên lặng ăn cơm.
Lâm Mộ Tình nhớ lại lúc ở trên lớp rõ ràng có thấy Tiêu Dương cúi đầu viết viết gì đó, thế nhưng lúc hai người rời phòng học, lại không phát hiện thấy trong tay Tiêu Dương có cầm giấy bút gì đâu, vậy Tiêu Dương khi đó là viết cái gì chứ?
"Lúc đang lên lớp Dương viết gì vậy?" Nàng hỏi.
Tiêu Dương không một chút ngập ngừng, "Ghi chú."
"Vậy ghi chú kia đâu?"
"Không biết nữa, làm mất rồi."
"Thật sự?" Lâm Mộ Tình nói xong, chậm rãi đến gần Tiêu Dương, từ từ vây Tiêu Dương vào sát ghế ngồi.
"Ừ." Tiêu Dương mang vẻ mặt nghiêm nghị mà gật đầu.
Lâm Mộ Tình mới không tin cô, trực tiếp bắt đầu tiến hành soát người.
"Này...... chốn đông người, em đừng nên...... sờ tới sờ lui chứ......"
"Đây là cái gì?" Lâm Mộ Tình từ trong túi quần của Tiêu Dương lục lọi ra một tờ giấy được xếp vô cùng ngay ngắn. Nhìn cách xếp, là cách xếp mà khi các nàng còn học phổ thông hay thường xếp khi viết thư kia, Lâm Mộ Tình nhớ rất rõ ngụ ý của cách xếp này, mang nghĩa tình ý triền miên.
Tiêu Dương định đi đoạt lại, nhưng đã bị Lâm Mộ Tình mở ra.
"Quả nhiên là thư tình!" Lâm Mộ Tình hài lòng nói.
Lời đầu đề của lá thứ để: Mộ Tình, lời chúc tốt lành.[1]
[1] Đa số cách viết thư của bên Trung đều như vậy, có ý nghĩa là 'chúc bạn luôn vui vẻ khi mở thư', tựa như 'Dear......" trong tiếng Anh vậy đó.
Vẫn dùng cái phương thức dạo đầu như đa số hầu hết các cặp trai trai gái gái.
Tiếp theo, Lâm Mộ Tình nhìn thấy trên mặt thư viết: Cuộc sống không có em, tôi không ngừng tự hỏi bản thân mình, cứ như vậy liền buông tay em dễ dàng đến thế à? Không! Tôi muốn có được một ngày nào đó, sẽ dùng tư thái tốt nhất bước đến trước mặt em, đến lúc đó, mỗi một phút một giây về sau của em đều sẽ thuộc về tôi hết thảy.
Trong lòng Lâm Mộ Tình có chút rộn ràng, tiếp tục đọc xuống, Tiêu Dương có nhắc đến ngôi nhà...... ngôi nhà?!
Đột nhiên Lâm Mộ Tình khép lá thứ lại, hai tay vòng qua khoanh lại, cằm hơi hơi hất cao lên, nghiêng nghiêng mắt nhìn về phía Tiêu Dương: "Dương có thể giải thích một tí cho em biết, cái gì gọi là nếu chúng ta thật sự không thể quay về với nhau một lần nữa, liền đem cái chìa khóa nhà kia giao lại cho em? Đã không thể quay về được nữa, còn muốn em lấy căn nhà đó làm gì?"
"Trong thư đâu phải viết như vậy đâu......"
"Đừng giả ngu!"
"......" Tiêu Dương cười theo, lại không biết nên giải thích như thế nào cho phải. Vương Thiến Thiến cái tên này, nếu nói về giữ bí mật, cô ấy đúng là cấp bậc két sắt ngân hàng, thế nhưng nói tới mức độ thành thật, cô cũng tuyệt đối là loại nhân tài kiệt xuất.
- --------------
Suy nghĩ của tác giả: Lần này thật sự là count-down hai chương cuối rồi đó, không đùa đâu.
Editor: Sắp bước vào kỳ thi quan trọng nhất đời người, chúc các sĩ tử làm bài thật tốt!
- --------------
Hết chương 97.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.