Ai Bảo Hắn Tu Tiên! (Thùy Nhượng Tha Tu Tiên Đích!) - 谁让他修仙的
Chương 72: Hình Như Quên Mất Cái Gì (1)
Tối Bạch Đích Ô Nha
07/03/2024
Chưa nghe nói qua còn có thể tu luyện như thế, chẳng qua từ tình huống trước mắt, cũng chỉ có loại giải thích này.
Lục Dương nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra những khả năng khác.
Lục Dương để Mạnh Cảnh Chu cách mình xa một chút, lại thử nhiều lần, kết quả đều sẽ Âm Hồn Xuất Khiếu.
- Thiên phú pháp thuật của ta là có chuyện gì vậy?
Hai người không có biện pháp nào, đành phải đợi Man Cốt tỉnh lại hỏi một chút, tình huống có phải hay không cũng giống như Lục Dương.
Khi Man Cốt khi tỉnh lại, trông thấy Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu đang mong đợi nhìn mình khiến hắn không hiểu ra sao.
- Học được thúc đẩy quỷ bộc thuật chưa?
- Hơi có tâm đắc, hẳn là có thể thúc đẩy tám cái linh hồn phàm nhân.
- Có thể thúc đẩy chính mình, để cho mình Âm Hồn Xuất Khiếu hay không?
Lục Dương mong đợi nhìn Man Cốt, muốn Man Cốt nói một tiếng được, dạng này liền có thể chứng minh không phải mình luyện lệch.
Man Cốt càng thêm nghi hoặc:
- Chuyện này sao có thể, đây là bí thuật thúc đẩy quỷ bộc, chẳng lẽ còn có thể xem linh hồn của mình như quỷ bộc thúc đẩy hay sao?
Mạnh Cảnh Chu nhìn thoáng qua Lục Dương, kể quá trình tu luyện của Lục Dương, khiến cho Man Cốt khâm phục không thôi.
Lục huynh tư duy nhanh nhẹn, trên phương diện học tập pháp thuật có thiên phú cực cao không ai bằng, Mạnh huynh tài hoa hơn người, bác học đa văn.
Dọc theo con đường này hắn đã học tập được rất nhiều đồ vật, quả thực như Thánh Nhân nói vậy.
Thánh Nhân nói thế nào?
À đúng rồi, Thánh Nhân nói: Ba người đi đường đều là thầy ta.
- Chúng ta nên đi tìm đám trành quỷ.
Thấy trong huyệt động đã không có đồ vật gì đáng giá vơ vét, Mạnh Cảnh Chu nhắc hai đồng bạn ly khai.
- Các ngươi đi trước đi, ta xử lý một ít chuyện sau đó đuổi theo.
Lục Dương bảo Mạnh Cảnh Chu cùng với Man Cốt ly khai trước.
Mạnh Cảnh Chu cùng với Man Cốt không có suy nghĩ nhiều, rời khỏi hang hổ.
Sau khi xác định hai người đi, Lục Dương thu liễm nụ cười, biểu hiện trên mặt dần dần trở nên bình tĩnh.
Hắn đi vào sâu trong hang động, nhìn thấy xương cốt chồng chất giống như núi nhỏ, khe khẽ thở dài.
- Quả nhiên ở chỗ này.
Lúc Lục Dương nhìn thấy các loại vật phẩm liền phỏng đoán, lấy sự cẩn thận của Hổ Yêu, sau khi ăn người xong chắc chắn sẽ không ném xương cốt ra bên ngoài, dạng này rất dễ dàng bại lộ chính mình, hành vi ổn thỏa là sau khi giết hại sẽ bỏ trong hang động.
Hiện thực cũng xác nhận ý nghĩ của hắn.
Những người đáng thương đến từ nhiều địa phương khác biệt, bởi vì các loại nguyên do đi ngang qua Tùng Sơn rồi bị lừa ăn thịt, kết cục cuối cùng chính là táng thân trong hang động nho nhỏ này.
Lục Dương không nói gì thêm, Thanh Phong Kiếm chém sắt như chém bùn, rất nhẹ nhàng liền từ trên vách đá cắt xuống một tảng đá lớn.
Hắn san bằng tảng đá, mặc niệm Vãng Sinh Chú, lập một khối mộ bia cho những người đáng thương này, trầm mặc một lát không biết đang suy nghĩ gì, sau đó quay người rời đi.
- Để các ngươi đợi lâu rồi, đi thôi.
Lục Dương lên tiếng bảo hai vị đồng bạn rời khỏi địa phương không thích hợp cho người ở này.
Tề Vũ vào thời điểm tìm gặp thợ săn già trước đây, bên cạnh còn có mấy hộ gia đình, nhìn như bình thường, kỳ thực đều là trành quỷ biến thành.
Sau khi Hổ Yêu đền tội, trành quỷ nhất thời chân tay luống cuống loạn thành một đoàn, có người nói phải xuống núi, có người nói tiếp tục trốn trong núi, rốt cuộc phải làm thế nào không có kết luận.
Tại thời điểm bọn hắn cãi lộn, ba người xuất hiện bắt giữ toàn bộ, Mạnh Cảnh Chu hơi lộ ra một chút Thuần Dương chi khí, những trành quỷ này liền thống khổ ngao ngao khóc rống trên mặt đất.
- Không cần lưu nhiều như vậy, hai tên liền đã đủ để giả mạo tu sĩ ma đạo.
Lục Dương lạnh lùng nói, đối với những trành quỷ nối giáo cho giặc này, không cần thiết đồng tình.
Nếu như không đồng ý với yêu cầu của Hổ Yêu, nó sẽ không thể luyện được thành trành quỷ.
Nên giết.
Lục Dương thử một chút, vẫn là không thể thu quỷ bộc, chỉ có thể để cho mình Âm Hồn Xuất Khiếu.
- Man Cốt, nhờ vào ngươi.
Man Cốt cũng không nói nhiều, lưu lại hai lữ khách hóa thành trành quỷ, còn lại xóa bỏ toàn bộ, gọn gàng.
Dùng trành quỷ thợ săn sẽ dễ dàng bị Ma Giáo nhìn thấu mánh khóe, đoán ra là giết Hổ Yêu đoạt được, dùng trành quỷ lữ khách phong hiểm sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
- Thu.
Man Cốt thu hai tên trành quỷ lữ khách một nam một nữ vào trong cơ thể.
Đây cũng là một bộ phận bí thuật khu quỷ, thu quỷ nhập thể, khi tất yếu triệu hoán ra ngoài tác chiến.
Ba người vào trước khi đến Diên Giang Quận đã gặp lại bọn người Tề Vũ còn xoay quanh trong núi.
Lúc này trời vẫn đang mưa, bọn người Tề Vũ lại không biết đường, tự nhiên là không tìm được đường xuống núi.
- Ân nhân!
Đám người Tề Vũ nhìn thấy ba người Lục Dương liền kích động dị thường, giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng vậy.
- Ân nhân đại ân đại đức, chúng ta suốt đời khó quên!
- Sơn Thần hiển linh!
- Ân cứu mạng, vĩnh viễn không quên!
Bọn hắn mồm năm miệng mười cảm tạ ba người Lục Dương, tình chân ý thiết.
Nhìn thấy mấy người được cứu, nghe lời cảm ân bọn hắn phát ra từ phế phủ, sự lo lắng trong lòng Lục Dương dần dần tiêu tán, không suy nghĩ thêm về sự tình thi cốt trong động nữa.
- Tu sĩ chúng ta đi theo chính đạo, thấy việc nghĩa là làm, không cần nói lời cảm ơn.
Mạnh Cảnh Chu một mặt nghiêm túc cho thấy lập trường của mình, chính mình cứu người là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải vì để người khác cảm tạ.
Man Cốt quan sát một mặt chính khí của Mạnh Cảnh Chu, cảm thấy thật không hổ là đối tượng chính mình học tập, xử sự không sợ hãi, đổi lại chính mình có thể làm không được điểm này.
Lục Dương nghĩ nghĩ, cũng không nghĩ ra những khả năng khác.
Lục Dương để Mạnh Cảnh Chu cách mình xa một chút, lại thử nhiều lần, kết quả đều sẽ Âm Hồn Xuất Khiếu.
- Thiên phú pháp thuật của ta là có chuyện gì vậy?
Hai người không có biện pháp nào, đành phải đợi Man Cốt tỉnh lại hỏi một chút, tình huống có phải hay không cũng giống như Lục Dương.
Khi Man Cốt khi tỉnh lại, trông thấy Lục Dương cùng với Mạnh Cảnh Chu đang mong đợi nhìn mình khiến hắn không hiểu ra sao.
- Học được thúc đẩy quỷ bộc thuật chưa?
- Hơi có tâm đắc, hẳn là có thể thúc đẩy tám cái linh hồn phàm nhân.
- Có thể thúc đẩy chính mình, để cho mình Âm Hồn Xuất Khiếu hay không?
Lục Dương mong đợi nhìn Man Cốt, muốn Man Cốt nói một tiếng được, dạng này liền có thể chứng minh không phải mình luyện lệch.
Man Cốt càng thêm nghi hoặc:
- Chuyện này sao có thể, đây là bí thuật thúc đẩy quỷ bộc, chẳng lẽ còn có thể xem linh hồn của mình như quỷ bộc thúc đẩy hay sao?
Mạnh Cảnh Chu nhìn thoáng qua Lục Dương, kể quá trình tu luyện của Lục Dương, khiến cho Man Cốt khâm phục không thôi.
Lục huynh tư duy nhanh nhẹn, trên phương diện học tập pháp thuật có thiên phú cực cao không ai bằng, Mạnh huynh tài hoa hơn người, bác học đa văn.
Dọc theo con đường này hắn đã học tập được rất nhiều đồ vật, quả thực như Thánh Nhân nói vậy.
Thánh Nhân nói thế nào?
À đúng rồi, Thánh Nhân nói: Ba người đi đường đều là thầy ta.
- Chúng ta nên đi tìm đám trành quỷ.
Thấy trong huyệt động đã không có đồ vật gì đáng giá vơ vét, Mạnh Cảnh Chu nhắc hai đồng bạn ly khai.
- Các ngươi đi trước đi, ta xử lý một ít chuyện sau đó đuổi theo.
Lục Dương bảo Mạnh Cảnh Chu cùng với Man Cốt ly khai trước.
Mạnh Cảnh Chu cùng với Man Cốt không có suy nghĩ nhiều, rời khỏi hang hổ.
Sau khi xác định hai người đi, Lục Dương thu liễm nụ cười, biểu hiện trên mặt dần dần trở nên bình tĩnh.
Hắn đi vào sâu trong hang động, nhìn thấy xương cốt chồng chất giống như núi nhỏ, khe khẽ thở dài.
- Quả nhiên ở chỗ này.
Lúc Lục Dương nhìn thấy các loại vật phẩm liền phỏng đoán, lấy sự cẩn thận của Hổ Yêu, sau khi ăn người xong chắc chắn sẽ không ném xương cốt ra bên ngoài, dạng này rất dễ dàng bại lộ chính mình, hành vi ổn thỏa là sau khi giết hại sẽ bỏ trong hang động.
Hiện thực cũng xác nhận ý nghĩ của hắn.
Những người đáng thương đến từ nhiều địa phương khác biệt, bởi vì các loại nguyên do đi ngang qua Tùng Sơn rồi bị lừa ăn thịt, kết cục cuối cùng chính là táng thân trong hang động nho nhỏ này.
Lục Dương không nói gì thêm, Thanh Phong Kiếm chém sắt như chém bùn, rất nhẹ nhàng liền từ trên vách đá cắt xuống một tảng đá lớn.
Hắn san bằng tảng đá, mặc niệm Vãng Sinh Chú, lập một khối mộ bia cho những người đáng thương này, trầm mặc một lát không biết đang suy nghĩ gì, sau đó quay người rời đi.
- Để các ngươi đợi lâu rồi, đi thôi.
Lục Dương lên tiếng bảo hai vị đồng bạn rời khỏi địa phương không thích hợp cho người ở này.
Tề Vũ vào thời điểm tìm gặp thợ săn già trước đây, bên cạnh còn có mấy hộ gia đình, nhìn như bình thường, kỳ thực đều là trành quỷ biến thành.
Sau khi Hổ Yêu đền tội, trành quỷ nhất thời chân tay luống cuống loạn thành một đoàn, có người nói phải xuống núi, có người nói tiếp tục trốn trong núi, rốt cuộc phải làm thế nào không có kết luận.
Tại thời điểm bọn hắn cãi lộn, ba người xuất hiện bắt giữ toàn bộ, Mạnh Cảnh Chu hơi lộ ra một chút Thuần Dương chi khí, những trành quỷ này liền thống khổ ngao ngao khóc rống trên mặt đất.
- Không cần lưu nhiều như vậy, hai tên liền đã đủ để giả mạo tu sĩ ma đạo.
Lục Dương lạnh lùng nói, đối với những trành quỷ nối giáo cho giặc này, không cần thiết đồng tình.
Nếu như không đồng ý với yêu cầu của Hổ Yêu, nó sẽ không thể luyện được thành trành quỷ.
Nên giết.
Lục Dương thử một chút, vẫn là không thể thu quỷ bộc, chỉ có thể để cho mình Âm Hồn Xuất Khiếu.
- Man Cốt, nhờ vào ngươi.
Man Cốt cũng không nói nhiều, lưu lại hai lữ khách hóa thành trành quỷ, còn lại xóa bỏ toàn bộ, gọn gàng.
Dùng trành quỷ thợ săn sẽ dễ dàng bị Ma Giáo nhìn thấu mánh khóe, đoán ra là giết Hổ Yêu đoạt được, dùng trành quỷ lữ khách phong hiểm sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
- Thu.
Man Cốt thu hai tên trành quỷ lữ khách một nam một nữ vào trong cơ thể.
Đây cũng là một bộ phận bí thuật khu quỷ, thu quỷ nhập thể, khi tất yếu triệu hoán ra ngoài tác chiến.
Ba người vào trước khi đến Diên Giang Quận đã gặp lại bọn người Tề Vũ còn xoay quanh trong núi.
Lúc này trời vẫn đang mưa, bọn người Tề Vũ lại không biết đường, tự nhiên là không tìm được đường xuống núi.
- Ân nhân!
Đám người Tề Vũ nhìn thấy ba người Lục Dương liền kích động dị thường, giống như nhìn thấy cây cỏ cứu mạng vậy.
- Ân nhân đại ân đại đức, chúng ta suốt đời khó quên!
- Sơn Thần hiển linh!
- Ân cứu mạng, vĩnh viễn không quên!
Bọn hắn mồm năm miệng mười cảm tạ ba người Lục Dương, tình chân ý thiết.
Nhìn thấy mấy người được cứu, nghe lời cảm ân bọn hắn phát ra từ phế phủ, sự lo lắng trong lòng Lục Dương dần dần tiêu tán, không suy nghĩ thêm về sự tình thi cốt trong động nữa.
- Tu sĩ chúng ta đi theo chính đạo, thấy việc nghĩa là làm, không cần nói lời cảm ơn.
Mạnh Cảnh Chu một mặt nghiêm túc cho thấy lập trường của mình, chính mình cứu người là chuyện thiên kinh địa nghĩa, không phải vì để người khác cảm tạ.
Man Cốt quan sát một mặt chính khí của Mạnh Cảnh Chu, cảm thấy thật không hổ là đối tượng chính mình học tập, xử sự không sợ hãi, đổi lại chính mình có thể làm không được điểm này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.