Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Chương 148
Thanh Bảo Trang
12/07/2024
Thật vất vả mới dỗ dành được cháu gái bảo bối, Hà lão viên ngoại cân nhắc: Chẳng lẽ là vì tên hỗn trướng Trình Hành kia, làm hại Uyển nương bắt đầu lo lắng cho tương lai chính mình?
Hỗn trướng!
Thật là hỗn trướng!
Hà lão viên ngoại giờ phút này rất muốn lột da cả nhà Trình Hành.
Nửa tháng trôi qua thật nhanh, Trình Khanh tống cổ Tư Nghiên đi huyện khác bán sa tanh, Hà lão viên ngoại động thủ tiến hành trả thù cuối cùng với một nhà Trình Hành.
Đại phòng ở phủ thành có mấy cửa hàng, kinh doanh vải vóc hàng dệt, nửa tháng vừa qua liên tục phát sinh lỗi, đại phòng lại rơi vào sự tình Trình Hành vô tâm xử lý, trong khoảng thời gian ngắn mấy cửa hàng liền kinh doanh khó khăn.
Lại có cữu cữu gia của Trình Hành tới cửa khóc lóc kể lể, nói trong nhà gặp phải tai họa.
Hơn nữa Hồng Nương tử thường trú trước cửa không đi, thanh danh đại phòng đều thối tới tận phủ thành, Ngũ lão gia vài lần mắng bọn họ mau mau xử lý tốt gia sự đừng làm trong tộc hổ thẹn, mấy dòng chính Trình thị khác cũng vô cùng ý kiến.
Một cọc tiếp một cọc, làm cho đại phòng sứt đầu mẻ trán, bị lăn lộn không có ngạo khí, cụp mi rũ mắt đi cầu Lý tri huyện:
“Chúng ta nguyện giảng hòa cùng Hà lão viên ngoại, cầu xin đại nhân giúp đỡ!”
Một ngày chạy đến huyện nha vài lần, dỗ cho Lý tri huyện cao hứng, mới ra mặt hỗ trợ.
Hà lão viên ngoại nói muốn từ trong tay đại phòng mua một ngàn mẫu đất cho cháu gái làm của hồi môn, Nam Nghi núi nhiều đất ít, tài nguyên đất trân quý, thổ địa trên danh nghĩa đại phòng không ít, tất cả đều là khi Trình đại lão gia năm đó làm tộc trưởng mua tới tay.
Không phải gia nghiệp suy tàn, ai sẽ bán đất?
Hà lão viên ngoại đây là cắt thịt đại phòng, giá mua đất còn ra cực thấp, đại khái chính là năm thành của thị trường, đại phòng cắn răng cũng chỉ có thể đồng ý.
Còn chưa hết.
“Trình Hành không thể lưu tại Nam Nghi, Uyển nương một ngày chưa xuất giá, lão phu liền một ngày không thể ở huyện Nam Nghi thấy tiểu tử này!”
Cái gì?!
Trình Hành một trăm lần không đáp ứng.
Rời khỏi huyện Nam Nghi, liền ý nghĩa hắn không thể tiếp tục cầu học ở thư viện Nam Nghi.
Học đường khác nếu tốt, người bên ngoài cũng sẽ không chạy tới thư viện Nam Nghi!
“Không được, sang năm ta còn muốn tham gia viện thí, ta không thể đi……”
Trình Hành cảm thấy Hà lão viên ngoại khinh người quá đáng, nhưng mà đại phòng đóng cửa lại thương lượng một chút, thế nhưng cảm thấy điều kiện này có thể tiếp thu, rốt cuộc Trình Hành ném mặt mũi lớn, không bằng đi nơi khác tránh tránh đầu sóng ngọn gió.
Hà Uyển đã mười lăm tuổi, cũng chỉ một hai năm nữa liền sẽ gả chồng, Trình Hành qua một hai năm lại trở về, vừa lúc làm nhạt việc này.
Trình Hành một trăm lần không tình nguyện, nhưng như trứng chọi đá, vẫn bị đưa khỏi Nam Nghi.
Hồng Nương tử vẫn luôn đuổi theo sau xe ngựa, một đường hô to “Tướng công”, Trình Hành sợ tới mức kêu to, bắt xe ngựa chạy nhanh lên —— Nam Nghi rõ ràng là đường thủy tiện hơn, trải qua chuyện lần trước, Trình Hành để lại bóng ma tâm lý rất nặng, c.h.ế.t sống cũng không chịu lại đi thuyền, thậm chí thấy sông liền sợ hãi!
Tiễn Trình Hành đi, mẫu tử Hồng Nương tử suốt đêm biến mất, đại phòng muốn trả thù cũng không tìm thấy người.
Điền trang ở trấn Võ Tân của Trình Khanh nhiều thêm mấy tiểu đồng đi theo lão thợ trồng hoa làm việc.
Nếu có người nhận thức Hồng Nương tử ở đây, nhất định sẽ cảm thấy quen mắt.
Đối với việc này, Thôi Ngạn cảm thấy Trình Khanh là tâm địa quá mềm, Trình Khanh không có nhiều giải thích.
Đều là hài tử Hồng Nương tử nhận nuôi, không cha không mẹ không nơi đi, mẫu tử Hồng Nương tử chạy trốn cũng không có phương tiện mang theo hài tử, Trình Khanh liền tiếp thu toàn bộ.
Nàng vốn dĩ đã cảm thấy nhân thủ có thể làm việc không đủ, trực tiếp đi mua người còn không bằng chính mình bồi dưỡng.
Trò khôi hài có quan hệ cùng Trình Hành giống như rốt cuộc cũng kết thúc.
Chuyện này mang đến ảnh hưởng tuyệt không chỉ có như thế.
Trong tộc Trình thị, mọi người đều biết Trình Khanh ở trong sự kiện này ra sức lực lớn…… Vì thế trong tộc còn có ý kiến với Ngũ lão gia, cho rằng Ngũ lão gia làm tộc trưởng quá thiên vị Trình Khanh.
“Chỉ vì hắn trúng tam nguyên, liền lớn mật như vậy?”
“Hôm nay đối phó Trình Hành, ngày nào đó chẳng phải là ——”
Mấy tộc huynh Trình Mạo, nguyên đã cùng Trình Khanh thân cận lên, sau việc này lại rất có ăn ý kéo xa khoảng cách cùng Trình Khanh.
Buồn cười bọn họ lúc trước còn cảm thấy Trình Khanh lòng mềm yếu, sợ Trình Khanh bị người đắn đo, hóa ra bọn họ mới là ngốc nhất.
Lập trường không giống nhau, đối đãi vấn đề liền không giống nhau.
Trên dưới Hà gia đều cảm kích Trình Khanh, bởi vì Trình Khanh là giúp Hà gia.
Người khác không phải Hà gia, bởi vậy mà sợ hãi Trình Khanh cũng khó tránh khỏi.
Ngay cả Chu lão phu nhân nhị phòng cũng bị hù sốc, vội vàng gọi Trình Khuê về nhà, đánh giá trên dưới cháu trai.
“Cháu về sau cách tiểu súc sinh này xa một chút, không cần cùng hắn nổi lên xung đột!”
Tiểu súc sinh hành sự quá độc ác.
Nếu hắn cũng kiếm một kỹ nữ đẩy lên trên người Trình Khuê, bức Trình Khuê rời khỏi Nam Nghi thì sao.
Chu lão phu nhân nghĩ mà sợ.
Lúc trước mưu hại nhà Trình Khanh chỉ tốn một ngàn lượng bạc liền bóc qua, lúc ấy rất là đau lòng, hiện tại lại cảm thấy thực giá trị. Nếu Trình Khanh không muốn một ngàn lượng bạc kia, có phải sẽ đối phó cháu trai bảo bối của bà hay không?
Còn có Chu ma ma, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.
Chu lão phu nhân bị ép phải điệu thấp mấy năm vốn dĩ rất bất mãn, lúc này kiến thức đến thủ đoạn của Trình Khanh, mới biết được hai lần trước chính mình đã tránh được một kiếp. Từ nay về sau dù cho vẫn thường xuyên mắng Trình Khanh, cũng không dám lại tự mình ra tay thiết kế Trình Khanh.
Dù sao chờ Trình Khanh xuất sĩ, sẽ có quý nhân thu thập hắn!
Chu lão phu nhân thuyết phục chính mình.
Đây không gọi là hèn.
Là thức thời…… Đúng đúng đúng, cứ để tiểu súc sinh kia đắc ý hai năm!
Trình Khanh nhất chiến thành danh.
Người trong tộc đối với nàng có ý kiến, rồi lại kiêng kị nàng.
Có ý kiến lại như thế nào, ở trước mặt nàng cái rắm cũng không dám đánh, trên mặt ngược lại càng thân thiết với nhà nàng, đều là mắt nhìn thấy nàng giỏi đọc sách, còn có thủ đoạn, biết nhà nàng thịnh vượng là chuyện sớm hay muộn, quan hệ thân cận tổng mạnh hơn so với kết thù.
Tâm lý hâm mộ kẻ mạnh ở đâu cũng có, lớp Ất 3 vốn có mấy người thuộc về trận doanh Du Tam bên kia, lại có thể đều nhảy tới Trình Khanh bên này…… khiến Du Tam tức giận vô cùng, rốt cuộc cũng không rảnh dán Trình Khanh tìm cơ hội nói chuyện.
Nhoáng lên đã là hạ tuần tháng 11, mắt thấy chính là đầy hai năm của Trình Tri Viễn, Trình thị Nam Nghi đã xảy ra một hỉ sự lớn, nữ nhi Trình Dung của Trình Ngũ lão gia, nhân “Cứu giá có công” được hoàng đế sách phong thành huyện chúa.
Thánh chỉ tới Nam Nghi, toàn tộc oanh động.
Khung cửa ngũ phòng đều sắp bị dẫm phá, phía trước còn nói Ngũ lão gia có hiềm nghi bao che Trình Khanh, hiện tại không ai dám nói như vậy, thánh chỉ sắc phong Trình Dung tới đột nhiên, không ai có thể xem hiểu!
Hỗn trướng!
Thật là hỗn trướng!
Hà lão viên ngoại giờ phút này rất muốn lột da cả nhà Trình Hành.
Nửa tháng trôi qua thật nhanh, Trình Khanh tống cổ Tư Nghiên đi huyện khác bán sa tanh, Hà lão viên ngoại động thủ tiến hành trả thù cuối cùng với một nhà Trình Hành.
Đại phòng ở phủ thành có mấy cửa hàng, kinh doanh vải vóc hàng dệt, nửa tháng vừa qua liên tục phát sinh lỗi, đại phòng lại rơi vào sự tình Trình Hành vô tâm xử lý, trong khoảng thời gian ngắn mấy cửa hàng liền kinh doanh khó khăn.
Lại có cữu cữu gia của Trình Hành tới cửa khóc lóc kể lể, nói trong nhà gặp phải tai họa.
Hơn nữa Hồng Nương tử thường trú trước cửa không đi, thanh danh đại phòng đều thối tới tận phủ thành, Ngũ lão gia vài lần mắng bọn họ mau mau xử lý tốt gia sự đừng làm trong tộc hổ thẹn, mấy dòng chính Trình thị khác cũng vô cùng ý kiến.
Một cọc tiếp một cọc, làm cho đại phòng sứt đầu mẻ trán, bị lăn lộn không có ngạo khí, cụp mi rũ mắt đi cầu Lý tri huyện:
“Chúng ta nguyện giảng hòa cùng Hà lão viên ngoại, cầu xin đại nhân giúp đỡ!”
Một ngày chạy đến huyện nha vài lần, dỗ cho Lý tri huyện cao hứng, mới ra mặt hỗ trợ.
Hà lão viên ngoại nói muốn từ trong tay đại phòng mua một ngàn mẫu đất cho cháu gái làm của hồi môn, Nam Nghi núi nhiều đất ít, tài nguyên đất trân quý, thổ địa trên danh nghĩa đại phòng không ít, tất cả đều là khi Trình đại lão gia năm đó làm tộc trưởng mua tới tay.
Không phải gia nghiệp suy tàn, ai sẽ bán đất?
Hà lão viên ngoại đây là cắt thịt đại phòng, giá mua đất còn ra cực thấp, đại khái chính là năm thành của thị trường, đại phòng cắn răng cũng chỉ có thể đồng ý.
Còn chưa hết.
“Trình Hành không thể lưu tại Nam Nghi, Uyển nương một ngày chưa xuất giá, lão phu liền một ngày không thể ở huyện Nam Nghi thấy tiểu tử này!”
Cái gì?!
Trình Hành một trăm lần không đáp ứng.
Rời khỏi huyện Nam Nghi, liền ý nghĩa hắn không thể tiếp tục cầu học ở thư viện Nam Nghi.
Học đường khác nếu tốt, người bên ngoài cũng sẽ không chạy tới thư viện Nam Nghi!
“Không được, sang năm ta còn muốn tham gia viện thí, ta không thể đi……”
Trình Hành cảm thấy Hà lão viên ngoại khinh người quá đáng, nhưng mà đại phòng đóng cửa lại thương lượng một chút, thế nhưng cảm thấy điều kiện này có thể tiếp thu, rốt cuộc Trình Hành ném mặt mũi lớn, không bằng đi nơi khác tránh tránh đầu sóng ngọn gió.
Hà Uyển đã mười lăm tuổi, cũng chỉ một hai năm nữa liền sẽ gả chồng, Trình Hành qua một hai năm lại trở về, vừa lúc làm nhạt việc này.
Trình Hành một trăm lần không tình nguyện, nhưng như trứng chọi đá, vẫn bị đưa khỏi Nam Nghi.
Hồng Nương tử vẫn luôn đuổi theo sau xe ngựa, một đường hô to “Tướng công”, Trình Hành sợ tới mức kêu to, bắt xe ngựa chạy nhanh lên —— Nam Nghi rõ ràng là đường thủy tiện hơn, trải qua chuyện lần trước, Trình Hành để lại bóng ma tâm lý rất nặng, c.h.ế.t sống cũng không chịu lại đi thuyền, thậm chí thấy sông liền sợ hãi!
Tiễn Trình Hành đi, mẫu tử Hồng Nương tử suốt đêm biến mất, đại phòng muốn trả thù cũng không tìm thấy người.
Điền trang ở trấn Võ Tân của Trình Khanh nhiều thêm mấy tiểu đồng đi theo lão thợ trồng hoa làm việc.
Nếu có người nhận thức Hồng Nương tử ở đây, nhất định sẽ cảm thấy quen mắt.
Đối với việc này, Thôi Ngạn cảm thấy Trình Khanh là tâm địa quá mềm, Trình Khanh không có nhiều giải thích.
Đều là hài tử Hồng Nương tử nhận nuôi, không cha không mẹ không nơi đi, mẫu tử Hồng Nương tử chạy trốn cũng không có phương tiện mang theo hài tử, Trình Khanh liền tiếp thu toàn bộ.
Nàng vốn dĩ đã cảm thấy nhân thủ có thể làm việc không đủ, trực tiếp đi mua người còn không bằng chính mình bồi dưỡng.
Trò khôi hài có quan hệ cùng Trình Hành giống như rốt cuộc cũng kết thúc.
Chuyện này mang đến ảnh hưởng tuyệt không chỉ có như thế.
Trong tộc Trình thị, mọi người đều biết Trình Khanh ở trong sự kiện này ra sức lực lớn…… Vì thế trong tộc còn có ý kiến với Ngũ lão gia, cho rằng Ngũ lão gia làm tộc trưởng quá thiên vị Trình Khanh.
“Chỉ vì hắn trúng tam nguyên, liền lớn mật như vậy?”
“Hôm nay đối phó Trình Hành, ngày nào đó chẳng phải là ——”
Mấy tộc huynh Trình Mạo, nguyên đã cùng Trình Khanh thân cận lên, sau việc này lại rất có ăn ý kéo xa khoảng cách cùng Trình Khanh.
Buồn cười bọn họ lúc trước còn cảm thấy Trình Khanh lòng mềm yếu, sợ Trình Khanh bị người đắn đo, hóa ra bọn họ mới là ngốc nhất.
Lập trường không giống nhau, đối đãi vấn đề liền không giống nhau.
Trên dưới Hà gia đều cảm kích Trình Khanh, bởi vì Trình Khanh là giúp Hà gia.
Người khác không phải Hà gia, bởi vậy mà sợ hãi Trình Khanh cũng khó tránh khỏi.
Ngay cả Chu lão phu nhân nhị phòng cũng bị hù sốc, vội vàng gọi Trình Khuê về nhà, đánh giá trên dưới cháu trai.
“Cháu về sau cách tiểu súc sinh này xa một chút, không cần cùng hắn nổi lên xung đột!”
Tiểu súc sinh hành sự quá độc ác.
Nếu hắn cũng kiếm một kỹ nữ đẩy lên trên người Trình Khuê, bức Trình Khuê rời khỏi Nam Nghi thì sao.
Chu lão phu nhân nghĩ mà sợ.
Lúc trước mưu hại nhà Trình Khanh chỉ tốn một ngàn lượng bạc liền bóc qua, lúc ấy rất là đau lòng, hiện tại lại cảm thấy thực giá trị. Nếu Trình Khanh không muốn một ngàn lượng bạc kia, có phải sẽ đối phó cháu trai bảo bối của bà hay không?
Còn có Chu ma ma, c.h.ế.t cũng không đáng tiếc.
Chu lão phu nhân bị ép phải điệu thấp mấy năm vốn dĩ rất bất mãn, lúc này kiến thức đến thủ đoạn của Trình Khanh, mới biết được hai lần trước chính mình đã tránh được một kiếp. Từ nay về sau dù cho vẫn thường xuyên mắng Trình Khanh, cũng không dám lại tự mình ra tay thiết kế Trình Khanh.
Dù sao chờ Trình Khanh xuất sĩ, sẽ có quý nhân thu thập hắn!
Chu lão phu nhân thuyết phục chính mình.
Đây không gọi là hèn.
Là thức thời…… Đúng đúng đúng, cứ để tiểu súc sinh kia đắc ý hai năm!
Trình Khanh nhất chiến thành danh.
Người trong tộc đối với nàng có ý kiến, rồi lại kiêng kị nàng.
Có ý kiến lại như thế nào, ở trước mặt nàng cái rắm cũng không dám đánh, trên mặt ngược lại càng thân thiết với nhà nàng, đều là mắt nhìn thấy nàng giỏi đọc sách, còn có thủ đoạn, biết nhà nàng thịnh vượng là chuyện sớm hay muộn, quan hệ thân cận tổng mạnh hơn so với kết thù.
Tâm lý hâm mộ kẻ mạnh ở đâu cũng có, lớp Ất 3 vốn có mấy người thuộc về trận doanh Du Tam bên kia, lại có thể đều nhảy tới Trình Khanh bên này…… khiến Du Tam tức giận vô cùng, rốt cuộc cũng không rảnh dán Trình Khanh tìm cơ hội nói chuyện.
Nhoáng lên đã là hạ tuần tháng 11, mắt thấy chính là đầy hai năm của Trình Tri Viễn, Trình thị Nam Nghi đã xảy ra một hỉ sự lớn, nữ nhi Trình Dung của Trình Ngũ lão gia, nhân “Cứu giá có công” được hoàng đế sách phong thành huyện chúa.
Thánh chỉ tới Nam Nghi, toàn tộc oanh động.
Khung cửa ngũ phòng đều sắp bị dẫm phá, phía trước còn nói Ngũ lão gia có hiềm nghi bao che Trình Khanh, hiện tại không ai dám nói như vậy, thánh chỉ sắc phong Trình Dung tới đột nhiên, không ai có thể xem hiểu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.