Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Chương 221
Thanh Bảo Trang
30/07/2024
"Thôi Bằng khẳng định sẽ không sống được tốt, ngươi làm trò trước mặt tam hoàng tử kiểm kê gia tài, chúng ta chân trước vừa mới đi, bạc mà Thôi gia có thể vận dụng đều phải tặng đến kinh thành. Một nửa gia tài của Thôi gia hiến cho tam hoàng tử, dư lại một nửa, Thôi Bằng phải đề phòng bọn đệ đệ con vợ lẽ khác, ngươi lại mang đi Thôi lão gia, chờ các quản sự Thôi gia nhận được tin tức, có mấy người chịu phục Thôi Bằng? Hắn phải đối nội, đối ngoại, tự nhiên không có thời gian tìm ngươi gây phiền toái!"
Trình Khanh cũng cảm thấy không tồi.
Có bỏ mới có được.
Huống chi gia tài Thôi gia đoạt tới cũng vô dụng, trước phải đưa một nửa cho tam hoàng tử, dư lại tạm thời lưu tại trong tay chính mình, cũng lưu trữ về sau lại để tam hoàng tử thu hoạch.
Thôi Ngạn miễn cưỡng cười: "Trước kia là ta che chở ngươi, hiện tại đến phiên ngươi che chở ta."
Trình Khanh đưa hắn một cái xem thường.
Thôi Ngạn cười ha ha lên.
Trong khoang thuyền, Thôi thái thái vừa mới thân thủ lau mặt cho Thôi lão gia xong, lại ôm Thôi Ngũ Nương vào trong ngực: "Nghe một chút, ca con đang cười kìa, có thể thấy được sự tình cũng không đến nông nỗi xấu nhất, con ngoan, mấy ngày nay bị tên nghiệt súc Thôi Bằng kia làm cho sợ hãi đi?"
Thôi Ngũ Nương đương nhiên sợ hãi.
Vốn phải làm tân nương, bỗng nhiên ca ca Thôi Ngạn bị ngã gãy chân, chính nàng lại bị Thôi Bằng dẫn người nhốt lại, hồi lâu không thấy mẫu thân và ca ca tới cứu nàng, cũng không biết bệnh tình Thôi lão gia như thế nào, ngắn ngủn mấy ngày, gương mặt trẻ con của Thôi Ngũ Nương đều rớt hết.
Thật vất vả Thôi Bằng mới thả nàng ra, lại trải qua biến cố phân gia.
Nói là phân gia, kỳ thật chính là bị Thôi Bằng bức, một nhà bốn người phải rời khỏi quê quán tránh họa.
Nội tâm Thôi Ngũ Nương tràn đầy thấp thỏm.
Nàng lo lắng bệnh của Thôi lão gia, lo lắng thương thế của Thôi Ngạn.
"Nương, con không sợ. Đại ca dù hung dữ, cũng không lợi hại bằng ca ca, là hắn sợ ca ca, mới muốn liên hợp với người ngoài tới đuổi ca ca đi!"
Thôi thái thái xoa xoa mặt nữ nhi, "Con đúng là lanh lợi."
Thôi thái thái cũng suy nghĩ cẩn thận điểm này, mới không kinh hoàng.
Trượng phu sẽ nạp thiếp, sẽ có nhi nữ khác, nào có đáng tin cậy như nhi tử?
Thôi Ngạn dưỡng tốt chân còn có tiền đồ lớn, Thôi thái thái an tâm.
Nàng nhẹ nhàng vuốt mặt nữ nhi, "Chu Hằng không bị Thôi Bằng mượn sức, ca ca con đã tuyển cho con một hôn phu tốt, có nương ở đây, con sẽ không chịu khổ."
Chu Hằng.
Hiện tại trong nhà đã như vậy, chính mình còn có thể gả cho hắn sao?
Thôi Ngũ Nương dựa vào trong lòng n.g.ự.c mẫu thân, lúc này nàng có thể nào ném xuống phụ thân bệnh nặng và ca ca té gãy chân, lo chính mình gả chồng!
Ở trên đường trở lại Nam Nghi, Trình Khanh cũng không nhẹ nhàng.
Nếu nàng là Thôi Bằng, hai bên đều đã xé rách da mặt, tất nhiên sẽ phái người nửa đường chặn g.i.ế.c Thôi Ngạn, chỉ có đến huyện Nam Nghi mới thật sự an toàn.
Trên nửa đường cũng không dám ngừng thuyền mời đại phu cho Thôi lão gia và Thôi Ngạn, lo lắng đề phòng đi ba bốn ngày mới đến bến tàu huyện Nam Nghi.
Thôi Ngạn cầu học ở thư viện, ở Tuyên Đô phủ đặt mua tòa nhà, Thôi Ngạn ngày thường cũng không ở, lúc này lại thành chỗ đặt chân của một nhà bốn người và các gia phó trung thành.
Trình Khanh muốn Thôi gia đặt chân ở huyện Nam Nghi, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Thôi Ngạn cự tuyệt: "Tỷ tỷ ngươi sắp xuất giá, chúng ta nhiều người như vậy tới cửa quấy rầy có nhiều bất tiện, muội muội ta cũng sắp gả, nàng họ Thôi, nào có đạo lý gả đi từ nhà họ Trình? Vẫn nên chờ hai nhà chúng ta xong xuôi hỉ sự rồi nói sau, huống chi ở Tuyên Đô phủ càng dễ mời được đại phu tốt, bệnh của cha ta, chân của ta, đều phải một lần nữa mời đại phu chẩn trị."
Thôi Ngạn nói cũng có đạo lý.
Chờ Trình Khanh giúp đỡ Thôi gia dàn xếp xong ở phủ thành, thời gian đã là 28 tháng chín.
Thôi gia gặp phải loại sự tình này, hôn sự của Thôi Ngũ Nương đã bị chậm trễ, Thôi Ngũ Nương chính mình cũng không muốn gả, nhà nàng hiện tại loạn thành một đoàn, nàng tưởng lưu tại trong nhà chiếu cố Thôi lão gia và Thôi Ngạn.
Chu Hằng thập phần thông cảm điểm này.
Nếu gả đi Chu gia, tân tức phụ sao có thể thời thời khắc khắc ở trong nhà mẹ đẻ?
Chu Hằng không để bụng, người ngoài cũng sẽ chỉ trích Thôi Ngũ Nương.
Thôi Ngạn trong lén lút còn gọi Chu Hằng đến nói chuyện, nếu hiện tại Chu Hằng không nghĩ cưới Thôi Ngũ Nương, Thôi Ngạn cũng sẽ không chỉ trích hắn, hai người vẫn là đồng môn bạn tốt, không ảnh hưởng giao tình.
"Trước kia có thể cho ngươi tài nguyên, về sau liền khó khăn, ta xuống ngựa gãy chân, chuyện Quốc Tử Giám vừa mới có hồi âm, Thôi gia bên này không có theo vào, chỉ sợ cũng là……"
Nếu không phải thấy Thôi Ngạn đang bị gãy chân, Chu Hằng khẳng định muốn cãi nhau với hắn một trận.
Hít sâu một hơi, Chu Hằng cưỡng bách chính mình bình tĩnh: "Thôi Ngạn, ở trong mắt ngươi, Chu mỗ chính là hạng người vong ân phụ nghĩa sao? Ta và ngũ tiểu thư đã trao đổi hôn thư, ngươi dựa vào cái gì không gả nàng cho ta. Còn có Quốc Tử Giám, ta cũng có thể chính mình đi tham gia khảo thí đề cử cống giam, ngươi không cần lo lắng!"
Chu Hằng không lo lắng mình có thể đi Quốc Tử Giám hay không, hắn hiện tại lo lắng cho Thôi Ngạn hơn.
—— Thôi Ngạn mặc dù có thể đi Quốc Tử Giám, chẳng lẽ thật có thể ném xuống Thôi lão gia trúng gió để đi kinh thành sao?
Trình Khanh cũng không cùng Thôi Ngạn đề cập đến Quốc Tử Giám.
Mấy đại phu Tuyên Đô phủ mời đến đều nói Thôi lão gia bị chậm trễ.
Trình Khanh đương nhiên biết bệnh trúng gió trị liệu càng kịp thời, càng dễ khôi phục.
Trình Khanh cầm danh hào ‘ Giải Nguyên ’, còn mời lão ngự y về hưu ở Tuyên Đô phủ đến.
Cách nói của lão ngự y khác với các đại phu kia.
"Giống như là do dược vật gây ra."
"Không phải trúng gió, là trúng độc?"
Thôi Ngạn hận không thể hiện tại liền đ.ấ.m vỡ đầu chó của Thôi Bằng.
"Không giống độc, chỉ là một ít dược vật."
Lão ngự y phủ nhận suy đoán của mẫu tử Thôi gia, Trình Khanh nói tiếp: "Ý của ngài là Thôi bá phụ vốn dĩ đã dễ bị trúng gió, một ít dược vật liền tăng thêm bệnh tình của bá phụ, đúng không?"
Lão ngự y gật đầu.
"Không tồi!"
"Bệnh của Thôi bá phụ do dược vật mà phát sinh, hiện tại đào thải dược vật trong thân thể đi, có trợ giúp cho việc khôi phục hay không?"
Đề nghị của Trình Khanh được lão ngự y tán thành, lão ngự y quyết định ấn ý nghĩ này đi trị, nói sẽ kê dược giục nôn và đi ngoài cho Thôi lão gia, mười hai canh giờ đều phải có người nhìn, tốt nhất còn phải cho Thôi lão gia cấm thực hai ngày.
Trình Khanh có thể đoán được, Thôi lão gia sẽ bị lăn lộn rất thảm.
Nhưng kia cũng không có biện pháp, so với cấm thực, nôn và đi ngoài, tê liệt trên giường mới thảm hại hơn.
Thôi lão gia ý thức thanh tỉnh, nhưng không động đậy cũng không nói được, chỉ có thể do Thôi Ngạn và Thôi thái thái làm chủ.
Thứ trưởng tử vì gia tài ngay cả cha cũng phải thiêu chết, Thôi lão gia đối với Thôi Bằng đã hoàn toàn băng giá.
Không chỉ có Thôi Bằng, cả Vương di nương và các tiểu thiếp khác, Thôi lão gia tự nhận cũng không bạc đãi qua, thôi Nhị Lang và Thôi Tam lang trực tiếp đầu phục Thôi Bằng, những đứa con khác tuổi còn nhỏ không dùng được, không giúp được gì, lại cũng mỗi người đều súc ở trong sân không lên tiếng.
Thôi lão gia không hận toàn bộ tiểu thiếp và các con, nhưng trong lòng hoàn toàn đã phai nhạt với những người đó.
Trước mắt ở trong lòng Thôi lão gia, hắn và Thôi thái thái, Thôi Ngạn, Thôi Ngũ Nương mới là một nhà bốn người ruột thịt.
Mấy đại phu đều nói chậm trễ trị liệu, Thôi lão gia cũng hoài nghi chính mình trúng gió trị không hết, dù cho nằm liệt trên giường cũng chỉ có thể kéo dài mấy năm, cũng không làm được chuyện gì, là một người liên lụy.
Trình Khanh cũng cảm thấy không tồi.
Có bỏ mới có được.
Huống chi gia tài Thôi gia đoạt tới cũng vô dụng, trước phải đưa một nửa cho tam hoàng tử, dư lại tạm thời lưu tại trong tay chính mình, cũng lưu trữ về sau lại để tam hoàng tử thu hoạch.
Thôi Ngạn miễn cưỡng cười: "Trước kia là ta che chở ngươi, hiện tại đến phiên ngươi che chở ta."
Trình Khanh đưa hắn một cái xem thường.
Thôi Ngạn cười ha ha lên.
Trong khoang thuyền, Thôi thái thái vừa mới thân thủ lau mặt cho Thôi lão gia xong, lại ôm Thôi Ngũ Nương vào trong ngực: "Nghe một chút, ca con đang cười kìa, có thể thấy được sự tình cũng không đến nông nỗi xấu nhất, con ngoan, mấy ngày nay bị tên nghiệt súc Thôi Bằng kia làm cho sợ hãi đi?"
Thôi Ngũ Nương đương nhiên sợ hãi.
Vốn phải làm tân nương, bỗng nhiên ca ca Thôi Ngạn bị ngã gãy chân, chính nàng lại bị Thôi Bằng dẫn người nhốt lại, hồi lâu không thấy mẫu thân và ca ca tới cứu nàng, cũng không biết bệnh tình Thôi lão gia như thế nào, ngắn ngủn mấy ngày, gương mặt trẻ con của Thôi Ngũ Nương đều rớt hết.
Thật vất vả Thôi Bằng mới thả nàng ra, lại trải qua biến cố phân gia.
Nói là phân gia, kỳ thật chính là bị Thôi Bằng bức, một nhà bốn người phải rời khỏi quê quán tránh họa.
Nội tâm Thôi Ngũ Nương tràn đầy thấp thỏm.
Nàng lo lắng bệnh của Thôi lão gia, lo lắng thương thế của Thôi Ngạn.
"Nương, con không sợ. Đại ca dù hung dữ, cũng không lợi hại bằng ca ca, là hắn sợ ca ca, mới muốn liên hợp với người ngoài tới đuổi ca ca đi!"
Thôi thái thái xoa xoa mặt nữ nhi, "Con đúng là lanh lợi."
Thôi thái thái cũng suy nghĩ cẩn thận điểm này, mới không kinh hoàng.
Trượng phu sẽ nạp thiếp, sẽ có nhi nữ khác, nào có đáng tin cậy như nhi tử?
Thôi Ngạn dưỡng tốt chân còn có tiền đồ lớn, Thôi thái thái an tâm.
Nàng nhẹ nhàng vuốt mặt nữ nhi, "Chu Hằng không bị Thôi Bằng mượn sức, ca ca con đã tuyển cho con một hôn phu tốt, có nương ở đây, con sẽ không chịu khổ."
Chu Hằng.
Hiện tại trong nhà đã như vậy, chính mình còn có thể gả cho hắn sao?
Thôi Ngũ Nương dựa vào trong lòng n.g.ự.c mẫu thân, lúc này nàng có thể nào ném xuống phụ thân bệnh nặng và ca ca té gãy chân, lo chính mình gả chồng!
Ở trên đường trở lại Nam Nghi, Trình Khanh cũng không nhẹ nhàng.
Nếu nàng là Thôi Bằng, hai bên đều đã xé rách da mặt, tất nhiên sẽ phái người nửa đường chặn g.i.ế.c Thôi Ngạn, chỉ có đến huyện Nam Nghi mới thật sự an toàn.
Trên nửa đường cũng không dám ngừng thuyền mời đại phu cho Thôi lão gia và Thôi Ngạn, lo lắng đề phòng đi ba bốn ngày mới đến bến tàu huyện Nam Nghi.
Thôi Ngạn cầu học ở thư viện, ở Tuyên Đô phủ đặt mua tòa nhà, Thôi Ngạn ngày thường cũng không ở, lúc này lại thành chỗ đặt chân của một nhà bốn người và các gia phó trung thành.
Trình Khanh muốn Thôi gia đặt chân ở huyện Nam Nghi, có thể chiếu ứng lẫn nhau.
Thôi Ngạn cự tuyệt: "Tỷ tỷ ngươi sắp xuất giá, chúng ta nhiều người như vậy tới cửa quấy rầy có nhiều bất tiện, muội muội ta cũng sắp gả, nàng họ Thôi, nào có đạo lý gả đi từ nhà họ Trình? Vẫn nên chờ hai nhà chúng ta xong xuôi hỉ sự rồi nói sau, huống chi ở Tuyên Đô phủ càng dễ mời được đại phu tốt, bệnh của cha ta, chân của ta, đều phải một lần nữa mời đại phu chẩn trị."
Thôi Ngạn nói cũng có đạo lý.
Chờ Trình Khanh giúp đỡ Thôi gia dàn xếp xong ở phủ thành, thời gian đã là 28 tháng chín.
Thôi gia gặp phải loại sự tình này, hôn sự của Thôi Ngũ Nương đã bị chậm trễ, Thôi Ngũ Nương chính mình cũng không muốn gả, nhà nàng hiện tại loạn thành một đoàn, nàng tưởng lưu tại trong nhà chiếu cố Thôi lão gia và Thôi Ngạn.
Chu Hằng thập phần thông cảm điểm này.
Nếu gả đi Chu gia, tân tức phụ sao có thể thời thời khắc khắc ở trong nhà mẹ đẻ?
Chu Hằng không để bụng, người ngoài cũng sẽ chỉ trích Thôi Ngũ Nương.
Thôi Ngạn trong lén lút còn gọi Chu Hằng đến nói chuyện, nếu hiện tại Chu Hằng không nghĩ cưới Thôi Ngũ Nương, Thôi Ngạn cũng sẽ không chỉ trích hắn, hai người vẫn là đồng môn bạn tốt, không ảnh hưởng giao tình.
"Trước kia có thể cho ngươi tài nguyên, về sau liền khó khăn, ta xuống ngựa gãy chân, chuyện Quốc Tử Giám vừa mới có hồi âm, Thôi gia bên này không có theo vào, chỉ sợ cũng là……"
Nếu không phải thấy Thôi Ngạn đang bị gãy chân, Chu Hằng khẳng định muốn cãi nhau với hắn một trận.
Hít sâu một hơi, Chu Hằng cưỡng bách chính mình bình tĩnh: "Thôi Ngạn, ở trong mắt ngươi, Chu mỗ chính là hạng người vong ân phụ nghĩa sao? Ta và ngũ tiểu thư đã trao đổi hôn thư, ngươi dựa vào cái gì không gả nàng cho ta. Còn có Quốc Tử Giám, ta cũng có thể chính mình đi tham gia khảo thí đề cử cống giam, ngươi không cần lo lắng!"
Chu Hằng không lo lắng mình có thể đi Quốc Tử Giám hay không, hắn hiện tại lo lắng cho Thôi Ngạn hơn.
—— Thôi Ngạn mặc dù có thể đi Quốc Tử Giám, chẳng lẽ thật có thể ném xuống Thôi lão gia trúng gió để đi kinh thành sao?
Trình Khanh cũng không cùng Thôi Ngạn đề cập đến Quốc Tử Giám.
Mấy đại phu Tuyên Đô phủ mời đến đều nói Thôi lão gia bị chậm trễ.
Trình Khanh đương nhiên biết bệnh trúng gió trị liệu càng kịp thời, càng dễ khôi phục.
Trình Khanh cầm danh hào ‘ Giải Nguyên ’, còn mời lão ngự y về hưu ở Tuyên Đô phủ đến.
Cách nói của lão ngự y khác với các đại phu kia.
"Giống như là do dược vật gây ra."
"Không phải trúng gió, là trúng độc?"
Thôi Ngạn hận không thể hiện tại liền đ.ấ.m vỡ đầu chó của Thôi Bằng.
"Không giống độc, chỉ là một ít dược vật."
Lão ngự y phủ nhận suy đoán của mẫu tử Thôi gia, Trình Khanh nói tiếp: "Ý của ngài là Thôi bá phụ vốn dĩ đã dễ bị trúng gió, một ít dược vật liền tăng thêm bệnh tình của bá phụ, đúng không?"
Lão ngự y gật đầu.
"Không tồi!"
"Bệnh của Thôi bá phụ do dược vật mà phát sinh, hiện tại đào thải dược vật trong thân thể đi, có trợ giúp cho việc khôi phục hay không?"
Đề nghị của Trình Khanh được lão ngự y tán thành, lão ngự y quyết định ấn ý nghĩ này đi trị, nói sẽ kê dược giục nôn và đi ngoài cho Thôi lão gia, mười hai canh giờ đều phải có người nhìn, tốt nhất còn phải cho Thôi lão gia cấm thực hai ngày.
Trình Khanh có thể đoán được, Thôi lão gia sẽ bị lăn lộn rất thảm.
Nhưng kia cũng không có biện pháp, so với cấm thực, nôn và đi ngoài, tê liệt trên giường mới thảm hại hơn.
Thôi lão gia ý thức thanh tỉnh, nhưng không động đậy cũng không nói được, chỉ có thể do Thôi Ngạn và Thôi thái thái làm chủ.
Thứ trưởng tử vì gia tài ngay cả cha cũng phải thiêu chết, Thôi lão gia đối với Thôi Bằng đã hoàn toàn băng giá.
Không chỉ có Thôi Bằng, cả Vương di nương và các tiểu thiếp khác, Thôi lão gia tự nhận cũng không bạc đãi qua, thôi Nhị Lang và Thôi Tam lang trực tiếp đầu phục Thôi Bằng, những đứa con khác tuổi còn nhỏ không dùng được, không giúp được gì, lại cũng mỗi người đều súc ở trong sân không lên tiếng.
Thôi lão gia không hận toàn bộ tiểu thiếp và các con, nhưng trong lòng hoàn toàn đã phai nhạt với những người đó.
Trước mắt ở trong lòng Thôi lão gia, hắn và Thôi thái thái, Thôi Ngạn, Thôi Ngũ Nương mới là một nhà bốn người ruột thịt.
Mấy đại phu đều nói chậm trễ trị liệu, Thôi lão gia cũng hoài nghi chính mình trúng gió trị không hết, dù cho nằm liệt trên giường cũng chỉ có thể kéo dài mấy năm, cũng không làm được chuyện gì, là một người liên lụy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.