Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Chương 277
Thanh Bảo Trang
09/08/2024
Nào biết Dương đại thiếu gia bởi vì một hồi bệnh mà rời đi, vị trí Dương Đái Anh ở Hầu phủ lập tức có biến hóa.
Khi đó phủ Trường Hưng Hầu và Mai gia đã trao đổi canh dán, nếu không phải Mai thị thủ hiếu mẫu thân, Dương Đái Anh lại c.h.ế.t tổ mẫu, liên tiếp hai tràng tang sự làm hai nhà chậm lại hôn kỳ, Mai thị hai năm trước đã gả vào Hầu phủ.
Dương Đái Anh từ bỏ chiêu số khoa khảo, lại cưới nữ nhi Hàn Lâm liền có chút râu ria. Nhưng Mai thị không sai, Dương gia cũng không thể vô cớ từ hôn, bản thân Dương Đái Anh cũng không muốn là người bội ước.
Huống chi nhạc phụ Mai đại nhân đã làm Hàn Lâm mười năm, không chuẩn ngày nào đó sẽ trực tiếp nhảy đến lục bộ, hoặc là dứt khoát vào Nội Các… Một đường miên man suy nghĩ, Dương Đái Anh đã tới viện của chính mình và thê tử.
Mai thị vào cửa một năm, tạm thời còn chưa có thai, ngoại trừ tính tình cứng một chút, Dương Đái Anh đối với thê tử vẫn thực vừa lòng.
Bởi vì Mai thị không phải phụ nhân vô tri chữ to không biết, là nữ nhi của Hàn Lâm, Mai thị không chỉ thông viết văn, cầm kỳ thư họa đều có đọc qua, có thê như thế, Dương Đái Anh quả thực hạnh phúc.
Cho nên xốc rèm cửa lên, vừa thấy Mai thị mặc chiếc áo bông mỏng ở trên giường đất đọc sách, lộ ra một cánh tay tay trắng trẻo, trong lòng Dương Đái Anh liền rung động.
"Kiêm Gia đang xem sách gì vậy?"
Mai thị cười nói, "Chỉ là sách giải trí tống cổ thời gian, đã quên canh giờ, không có thể đi đón tướng công, chớ trách thiếp thân."
Mai thị buông sách, bọn tỳ nữ bưng nước ấm tới, Mai thị đưa khăn cho Dương Đái Anh, Dương Đái Anh đắp khăn nóng hầm hập lên trên mặt một lát, cảm giác chính mình lại sống đến giờ.
Mai thị thấy hắn vất vả, lại sai người chạy nhanh lấy điểm tâm tới.
Dương Đái Anh bên ngoài bôn ba cả ngày, về đến nhà bị mẫu thân bắt lấy một hồi oán giận, thế tử phu nhân chỉ lo nhắc mãi con dâu ngu dốt và ác hình ác trạng của Trình Khanh, đã quên quan tâm Dương Đái Anh lạnh hay không, có đói bụng hay không.
Vẫn là Mai thị trong lòng có hắn, chỉ quan tâm hắn, không có nói bậy bà mẫu làm hắn rơi vào thế khó xử.
Dương gia không phân gia, lại có trưởng bối, cả gia đình ăn cơm cùng nhau.
Dương Đái Anh ăn chút điểm tâm lót bụng, cùng Mai thị đi chính phòng.
Đêm nay, thế tử phu nhân trong lòng tức giận, sai sử Mai thị xoay quanh, từ khai thiện đã kêu Mai thị chia thức ăn, cuối cùng vẫn là lão Hầu gia không nhìn được, lên tiếng bảo Mai thị ngồi xuống ăn cơm, nếu không chầu cơm này ăn xong, Mai thị cũng chưa có cơ hội ngồi xuống ghế.
Một hồi lăn lộn như vậy, chờ khi Mai thị cầm lấy đũa, thức ăn trên bàn không sai biệt lắm đều đã lạnh.
Mai thị một chút hứng thú ăn uống đều không có, miễn cưỡng uống lên nửa chén canh.
Cơm nước xong còn chưa tính xong.
Thế tử phu nhân nói chính mình đau ngực, bắt con dâu đi hầu bệnh.
Dương Đại nãi nãi ở góa xung phong nhận việc muốn chiếu cố bà mẫu, bị thế tử phu nhân cự tuyệt:
"Biết ngươi hiếu thuận, nhưng ngươi còn có hài tử cần chiếu cố, mau về phòng đi, đừng để bọn nhỏ bị đông lạnh."
Con dâu có hai người, Dương Đại nãi nãi cần chiếu cố hài tử, Mai thị không cần, tự nhiên do Mai thị chăm sóc.
Dương Đái Anh cực kỳ đau lòng, nhưng bách thiện hiếu vi tiên, mẫu thân điểm danh muốn Mai thị đi tẫn hiếu, Dương Đái Anh cũng không ngăn được.
Hầu hạ bà mẫu cũng không có gì, Mai thị tuy rằng cảm thấy hôm nay tương đối mệt mỏi, ỷ vào chính mình tuổi trẻ còn có thể chống đỡ một chút.
Đêm nay, thế tử phu nhân liền không cho Mai thị ngủ, trong chốc lát muốn uống nước, trong chốc lát muốn đi xí, nhất thời ngại nóng, nhất thời lại nói nước lạnh, mặc kệ Mai thị làm như thế nào đều là sai.
Cứ lăn lộn như vậy hơn phân nửa đêm, trước mắt Mai thị đã là một mảnh xanh.
Khi sắp hừng đông, thế tử phu nhân dựa vào trên giường, bỗng nhiên cùng Mai thị kéo việc nhà:
"Ngươi gả vào Dương gia cũng đã một năm, bụng còn chưa có động tĩnh, ta nơi này có hai nô tỳ vừa ý, ngươi dẫn trở về hầu hạ Đái Anh. Nam nhân ngươi ở bên ngoài vất vả, ngươi cũng nên hiểu chuyện, sớm thu xếp cho tốt, còn cần bà mẫu như ta nhắc nhở……"
Một năm không mang thai, bà mẫu liền phải nhét hai nha đầu thông phòng cho nàng và trượng phu.
Cố ý chọn thời cơ như vậy, tất nhiên là vì muốn cho nàng một cái giáo huấn, lập quy củ cho nàng!
Mai thị cảm thấy mỏi mệt từ khắp người dâng lên, bụng nhỏ có hơi chút ẩn ẩn co rút đau đớn, hạ thân có dòng nóng ẩm trào ra.
Tỳ nữ cầm đèn sợ tới mức kinh hô:
"Máu, nhị nãi nãi, máu……"
Thái Bình ngày hai mươi tháng chạp năm chín, nhị nãi nãi Mai thị phủ Trường Hưng Hầu vô ý đẻ non, có thai chưa tròn hai tháng.
Chờ khi Mai thị lại có tri giác, nàng đã nằm ở trên giường, thánh thủ phụ khoa Hầu phủ mời đến xem mạch cho nàng xong, lại khai dược.
"Nhị nãi nãi còn trẻ, sau này vẫn có thể có hài tử."
Đại phu an ủi Dương Đái Anh như vậy.
Hốc mắt Dương Đái Anh hồng hồng, đưa đại phu ra cửa xong mới đi về, ngồi bên cạnh giường kéo tay Mai thị.
"Kiêm Gia, nàng đừng khổ sở, đại phu nói, chúng ta sẽ lại có hài tử."
Sẽ lại có hài tử sao?
Mai thị rút tay từ trong tay Dương Đái Anh ra, đặt ở trên bụng nhỏ.
Bụng nhỏ bình thản một chút dị thường đều không có.
Nơi đó từng có một tiểu sinh mệnh, ở thời điểm nàng không biết trộm đến, khi chưa phát hiện, lại rời nàng đi.
Thế tử phu nhân lăn lộn một phen, làm mất tôn nhi của chính mình.
Nói đến cũng châm chọc, ở khi Mai thị mang thai cháu đích tôn đứng đắn lại sảy thai, thế tử phu nhân đang muốn nhét hai thông phòng vào giữa Mai thị và Dương Đái Anh nhằm cách ứng Mai thị.
Mai thị ban ngày bôn ba, buổi tối lại bị lăn lộn một đêm, lại bị loại thủ đoạn xấu xa này của thế tử phu nhân tra tấn, mới rớt thai.
Thế tử phu nhân chột dạ, nói Mai thị quá không cẩn thận, chính mình có thai cũng không biết.
Lời này, là trước khi Mai thị không hôn mê nghe được.
Mai thị không nói lời nào, biểu tình trống rỗng, làm Dương Đái Anh có hơi chút sợ.
Hắn lại kêu vài tiếng ‘ Kiêm Gia ’, Mai thị bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, "Chàng luôn nói nhịn một chút thì tốt rồi, ta liền nhịn. Từ khi ta gả vào Hầu phủ, bởi vì bà mẫu không thích, chê ta xử sự không đủ khéo đưa đẩy, chê cha ta không thể trợ chàng ở trên quan trường thanh vân thẳng thượng, sớm biết như thế, không bằng hủy bỏ hôn ước hai nhà, ta không đủ tư cách làm con dâu phủ Trường Hưng Hầu, nên nhường vị trí ra, cho người phù hợp!"
"Kiêm Gia, không có ai chê nàng, ta biết nàng hiện tại rất khổ sở, cho nên nói mê sảng……"
Dương Đái Anh vội vàng an ủi thê tử.
Mai thị lại không cảm kích.
Nếu tối hôm qua khi bị bà mẫu làm khó dễ, trượng phu có thể đứng ra nói chuyện vì nàng, Mai thị sẽ thực cảm động.
Nhưng cũng không có.
Xong việc an ủi có lợi ích gì?
Là nàng ngu xuẩn, tham niệm chút ôn nhu của trượng phu, luôn lần lượt thỏa hiệp.
"Kiêm Gia ——"
Mai thị thở dài, "Đây không phải chàng sai, nguyên là ta sai, ta mệt mỏi, để ta ngủ một lát đi. Các ngươi tổng không thể kêu một người vừa sảy thai mạo gió tuyết ra cửa, đi cầu tình cho Dương Đái Kiệt đi?"
Dương Đái Anh bị Mai thị nói cho đỏ mặt, Mai thị tuy rằng sắc mặt tiều tụy, ánh mắt lại vẫn thanh triệt giống như nước.
Đôi mắt này cái gì cũng có thể nhìn thấu.
Khi Dương Đái Anh rời đi, có hơi chút giống chạy trối chết.
……
Trình Khanh đoán, phủ Trường Hưng Hầu sẽ làm ầm ĩ mấy ngày, chờ người Dương gia vô kế khả thi, sẽ minh bạch cái gì là thái độ cầu người.
Trình Khanh lại không tính đến Mai thị đã có thai, bị phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu lăn lộn, vô ý đẻ non.
Hội Thưởng Mai phủ Trưởng công chúa, một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng tước đoạt phong hào huyện chúa của Nhu Gia, đủ để cho đại bộ phận triều thần vừa lòng.
Trình Lục lão gia nghe xong thánh chỉ này, bệnh không thuốc mà khỏi, lại có thể sinh long hoạt hổ đi thượng triều.
Khi đó phủ Trường Hưng Hầu và Mai gia đã trao đổi canh dán, nếu không phải Mai thị thủ hiếu mẫu thân, Dương Đái Anh lại c.h.ế.t tổ mẫu, liên tiếp hai tràng tang sự làm hai nhà chậm lại hôn kỳ, Mai thị hai năm trước đã gả vào Hầu phủ.
Dương Đái Anh từ bỏ chiêu số khoa khảo, lại cưới nữ nhi Hàn Lâm liền có chút râu ria. Nhưng Mai thị không sai, Dương gia cũng không thể vô cớ từ hôn, bản thân Dương Đái Anh cũng không muốn là người bội ước.
Huống chi nhạc phụ Mai đại nhân đã làm Hàn Lâm mười năm, không chuẩn ngày nào đó sẽ trực tiếp nhảy đến lục bộ, hoặc là dứt khoát vào Nội Các… Một đường miên man suy nghĩ, Dương Đái Anh đã tới viện của chính mình và thê tử.
Mai thị vào cửa một năm, tạm thời còn chưa có thai, ngoại trừ tính tình cứng một chút, Dương Đái Anh đối với thê tử vẫn thực vừa lòng.
Bởi vì Mai thị không phải phụ nhân vô tri chữ to không biết, là nữ nhi của Hàn Lâm, Mai thị không chỉ thông viết văn, cầm kỳ thư họa đều có đọc qua, có thê như thế, Dương Đái Anh quả thực hạnh phúc.
Cho nên xốc rèm cửa lên, vừa thấy Mai thị mặc chiếc áo bông mỏng ở trên giường đất đọc sách, lộ ra một cánh tay tay trắng trẻo, trong lòng Dương Đái Anh liền rung động.
"Kiêm Gia đang xem sách gì vậy?"
Mai thị cười nói, "Chỉ là sách giải trí tống cổ thời gian, đã quên canh giờ, không có thể đi đón tướng công, chớ trách thiếp thân."
Mai thị buông sách, bọn tỳ nữ bưng nước ấm tới, Mai thị đưa khăn cho Dương Đái Anh, Dương Đái Anh đắp khăn nóng hầm hập lên trên mặt một lát, cảm giác chính mình lại sống đến giờ.
Mai thị thấy hắn vất vả, lại sai người chạy nhanh lấy điểm tâm tới.
Dương Đái Anh bên ngoài bôn ba cả ngày, về đến nhà bị mẫu thân bắt lấy một hồi oán giận, thế tử phu nhân chỉ lo nhắc mãi con dâu ngu dốt và ác hình ác trạng của Trình Khanh, đã quên quan tâm Dương Đái Anh lạnh hay không, có đói bụng hay không.
Vẫn là Mai thị trong lòng có hắn, chỉ quan tâm hắn, không có nói bậy bà mẫu làm hắn rơi vào thế khó xử.
Dương gia không phân gia, lại có trưởng bối, cả gia đình ăn cơm cùng nhau.
Dương Đái Anh ăn chút điểm tâm lót bụng, cùng Mai thị đi chính phòng.
Đêm nay, thế tử phu nhân trong lòng tức giận, sai sử Mai thị xoay quanh, từ khai thiện đã kêu Mai thị chia thức ăn, cuối cùng vẫn là lão Hầu gia không nhìn được, lên tiếng bảo Mai thị ngồi xuống ăn cơm, nếu không chầu cơm này ăn xong, Mai thị cũng chưa có cơ hội ngồi xuống ghế.
Một hồi lăn lộn như vậy, chờ khi Mai thị cầm lấy đũa, thức ăn trên bàn không sai biệt lắm đều đã lạnh.
Mai thị một chút hứng thú ăn uống đều không có, miễn cưỡng uống lên nửa chén canh.
Cơm nước xong còn chưa tính xong.
Thế tử phu nhân nói chính mình đau ngực, bắt con dâu đi hầu bệnh.
Dương Đại nãi nãi ở góa xung phong nhận việc muốn chiếu cố bà mẫu, bị thế tử phu nhân cự tuyệt:
"Biết ngươi hiếu thuận, nhưng ngươi còn có hài tử cần chiếu cố, mau về phòng đi, đừng để bọn nhỏ bị đông lạnh."
Con dâu có hai người, Dương Đại nãi nãi cần chiếu cố hài tử, Mai thị không cần, tự nhiên do Mai thị chăm sóc.
Dương Đái Anh cực kỳ đau lòng, nhưng bách thiện hiếu vi tiên, mẫu thân điểm danh muốn Mai thị đi tẫn hiếu, Dương Đái Anh cũng không ngăn được.
Hầu hạ bà mẫu cũng không có gì, Mai thị tuy rằng cảm thấy hôm nay tương đối mệt mỏi, ỷ vào chính mình tuổi trẻ còn có thể chống đỡ một chút.
Đêm nay, thế tử phu nhân liền không cho Mai thị ngủ, trong chốc lát muốn uống nước, trong chốc lát muốn đi xí, nhất thời ngại nóng, nhất thời lại nói nước lạnh, mặc kệ Mai thị làm như thế nào đều là sai.
Cứ lăn lộn như vậy hơn phân nửa đêm, trước mắt Mai thị đã là một mảnh xanh.
Khi sắp hừng đông, thế tử phu nhân dựa vào trên giường, bỗng nhiên cùng Mai thị kéo việc nhà:
"Ngươi gả vào Dương gia cũng đã một năm, bụng còn chưa có động tĩnh, ta nơi này có hai nô tỳ vừa ý, ngươi dẫn trở về hầu hạ Đái Anh. Nam nhân ngươi ở bên ngoài vất vả, ngươi cũng nên hiểu chuyện, sớm thu xếp cho tốt, còn cần bà mẫu như ta nhắc nhở……"
Một năm không mang thai, bà mẫu liền phải nhét hai nha đầu thông phòng cho nàng và trượng phu.
Cố ý chọn thời cơ như vậy, tất nhiên là vì muốn cho nàng một cái giáo huấn, lập quy củ cho nàng!
Mai thị cảm thấy mỏi mệt từ khắp người dâng lên, bụng nhỏ có hơi chút ẩn ẩn co rút đau đớn, hạ thân có dòng nóng ẩm trào ra.
Tỳ nữ cầm đèn sợ tới mức kinh hô:
"Máu, nhị nãi nãi, máu……"
Thái Bình ngày hai mươi tháng chạp năm chín, nhị nãi nãi Mai thị phủ Trường Hưng Hầu vô ý đẻ non, có thai chưa tròn hai tháng.
Chờ khi Mai thị lại có tri giác, nàng đã nằm ở trên giường, thánh thủ phụ khoa Hầu phủ mời đến xem mạch cho nàng xong, lại khai dược.
"Nhị nãi nãi còn trẻ, sau này vẫn có thể có hài tử."
Đại phu an ủi Dương Đái Anh như vậy.
Hốc mắt Dương Đái Anh hồng hồng, đưa đại phu ra cửa xong mới đi về, ngồi bên cạnh giường kéo tay Mai thị.
"Kiêm Gia, nàng đừng khổ sở, đại phu nói, chúng ta sẽ lại có hài tử."
Sẽ lại có hài tử sao?
Mai thị rút tay từ trong tay Dương Đái Anh ra, đặt ở trên bụng nhỏ.
Bụng nhỏ bình thản một chút dị thường đều không có.
Nơi đó từng có một tiểu sinh mệnh, ở thời điểm nàng không biết trộm đến, khi chưa phát hiện, lại rời nàng đi.
Thế tử phu nhân lăn lộn một phen, làm mất tôn nhi của chính mình.
Nói đến cũng châm chọc, ở khi Mai thị mang thai cháu đích tôn đứng đắn lại sảy thai, thế tử phu nhân đang muốn nhét hai thông phòng vào giữa Mai thị và Dương Đái Anh nhằm cách ứng Mai thị.
Mai thị ban ngày bôn ba, buổi tối lại bị lăn lộn một đêm, lại bị loại thủ đoạn xấu xa này của thế tử phu nhân tra tấn, mới rớt thai.
Thế tử phu nhân chột dạ, nói Mai thị quá không cẩn thận, chính mình có thai cũng không biết.
Lời này, là trước khi Mai thị không hôn mê nghe được.
Mai thị không nói lời nào, biểu tình trống rỗng, làm Dương Đái Anh có hơi chút sợ.
Hắn lại kêu vài tiếng ‘ Kiêm Gia ’, Mai thị bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn, "Chàng luôn nói nhịn một chút thì tốt rồi, ta liền nhịn. Từ khi ta gả vào Hầu phủ, bởi vì bà mẫu không thích, chê ta xử sự không đủ khéo đưa đẩy, chê cha ta không thể trợ chàng ở trên quan trường thanh vân thẳng thượng, sớm biết như thế, không bằng hủy bỏ hôn ước hai nhà, ta không đủ tư cách làm con dâu phủ Trường Hưng Hầu, nên nhường vị trí ra, cho người phù hợp!"
"Kiêm Gia, không có ai chê nàng, ta biết nàng hiện tại rất khổ sở, cho nên nói mê sảng……"
Dương Đái Anh vội vàng an ủi thê tử.
Mai thị lại không cảm kích.
Nếu tối hôm qua khi bị bà mẫu làm khó dễ, trượng phu có thể đứng ra nói chuyện vì nàng, Mai thị sẽ thực cảm động.
Nhưng cũng không có.
Xong việc an ủi có lợi ích gì?
Là nàng ngu xuẩn, tham niệm chút ôn nhu của trượng phu, luôn lần lượt thỏa hiệp.
"Kiêm Gia ——"
Mai thị thở dài, "Đây không phải chàng sai, nguyên là ta sai, ta mệt mỏi, để ta ngủ một lát đi. Các ngươi tổng không thể kêu một người vừa sảy thai mạo gió tuyết ra cửa, đi cầu tình cho Dương Đái Kiệt đi?"
Dương Đái Anh bị Mai thị nói cho đỏ mặt, Mai thị tuy rằng sắc mặt tiều tụy, ánh mắt lại vẫn thanh triệt giống như nước.
Đôi mắt này cái gì cũng có thể nhìn thấu.
Khi Dương Đái Anh rời đi, có hơi chút giống chạy trối chết.
……
Trình Khanh đoán, phủ Trường Hưng Hầu sẽ làm ầm ĩ mấy ngày, chờ người Dương gia vô kế khả thi, sẽ minh bạch cái gì là thái độ cầu người.
Trình Khanh lại không tính đến Mai thị đã có thai, bị phu nhân thế tử Trường Hưng Hầu lăn lộn, vô ý đẻ non.
Hội Thưởng Mai phủ Trưởng công chúa, một đạo thánh chỉ của Hoàng Thượng tước đoạt phong hào huyện chúa của Nhu Gia, đủ để cho đại bộ phận triều thần vừa lòng.
Trình Lục lão gia nghe xong thánh chỉ này, bệnh không thuốc mà khỏi, lại có thể sinh long hoạt hổ đi thượng triều.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.