Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Chương 508
Thanh Bảo Trang
24/08/2024
Hẻm Dương Liễu náo nhiệt giằng co vài ngày, Hà lão viên ngoại xuống mồ an nghỉ, Trình Ngũ lão gia vì Trình Khanh mở từ đường tế tổ.
Náo nhiệt qua đi, Trình Khanh không thể không đóng cửa từ chối tiếp khách, chuẩn bị thu thập hành lý khởi hành vào kinh, hôn kỳ của Trình Từ và Tôn Hủ định ở trung tuần tháng sáu, nhà Trình Khanh chỉ có một "nam đinh" là nàng, nàng đương nhiên phải chạy trở về.
Trình Khanh kiến nghị Hà Uyển đi theo chính mình vào kinh.
Trình Khanh cảm thấy nếu phương bắc có thị trường tơ lụa, vì sao còn phải quay vòng qua Giang Nam một phen, Hà Uyển hẳn nên trực tiếp đi đến kinh thành nhìn xem.
Hà Uyển cũng muốn đi xem, không chỉ có vì thị trường phương bắc, còn vì người Hà gia hiện tại đối với Hà Uyển hỏi han ân cần qua đầu, có thể tưởng tượng, hiện tại là bởi vì giữ đạo hiếu, các nữ quyến khác không thể đưa thiếp mời nàng, chờ hiếu kỳ qua đi, Hà Uyển sẽ phải bị bắt tiến hành các loại giao tế.
Không bằng cùng Trình Khanh đi đến kinh thành.
Ở Nam Nghi, Trình Khanh thực ghê gớm, đi kinh thành chức quan của Trình Khanh liền không tính lớn.
Trình Khanh còn chưa có khởi hành, thánh chỉ trong kinh đã đến Nam Nghi, hoàng đế cho Trình Khanh chức quan mới!
Chiêm Sự Phủ Thiếu chiêm sự, chính tứ phẩm.
Chiêm Sự Phủ là cơ cấu phụ tá của Thái Tử.
Chiêm Sự Phủ bao gồm một Chiêm sự, chính tam phẩm, một Thiếu chiêm sự, chính tứ phẩm và hai Phủ thừa chính lục phẩm.
Chiêm sự quyền lực khá lớn, không chỉ có chưởng thống Chiêm Sự Phủ, còn có Xuân Phường, Tư Kinh Cục.
Đương nhiên, bổn triều đến nay chưa có lập Thái Tử, Chiêm Sự Phủ cũng không có phát huy ra chức năng quan trọng nhất, chức quan của Chiêm Sự Phủ, phần nhiều là do triều thần kiêm lãnh.
Tỷ như hiện tại chiêm sự, liền do Lễ Bộ thượng thư kiêm nhiệm.
Tóm lại, "Thiếu chiêm sự" chính tứ phẩm, ở khi chưa có Thái Tử, càng giống một chức xuông.
Nếu hoàng đế không nghĩ dùng Trình Khanh, sẽ để nàng nhàn rỗi ở nhà mới đúng, không đáng triệu hồi nàng về kinh thành, phong cho nàng làm Thiếu chiêm sự.
Ở kinh thành, Trình Khanh có thể tìm Mạnh Hoài Cẩn, Trình Lục lão gia, thậm chí là Mai đại nhân phân tích, ở huyện Nam Nghi, Trình Khanh chỉ có thể thương lượng cùng Ngũ lão gia.
"Hoặc là hoàng đế còn chưa có xác định nên ném cháu đi nơi nào, trước phong cho chức Thiếu chiêm sự để ngăn chặn miệng đám triều thần và người trong thiên hạ……"
Trình Khanh vừa mới mở đầu, Trình Ngũ lão gia liền từ từ nói: "Hoặc là hoàng đế muốn lập trữ, thăng cháu làm Thiếu chiêm sự, là muốn để lại cháu cho trữ quân dùng."
Hoàng đế chưa nghĩ ra chức quan để an trí Trình Khanh.
Hoàng đế muốn lập trữ.
Cũng nên lập trữ!
Trình Khanh và Ngũ lão gia đạt thành nhận tri thống nhất.
Ngũ lão gia trầm mặc nửa ngày: "Tiểu lang, cháu cảm thấy khả năng đại hoàng tử được lập làm trữ quân có lớn không?"
Hoàng đế có không ít nhi tử, Ngũ lão gia lại chỉ nhắc tới đại hoàng tử.
Mối thù của Trình Dung, Ngũ lão gia còn chưa có quên!
Trình Khanh tự nhiên cũng sẽ không quên.
Nàng và Ngũ lão gia còn chưa có nói qua việc này, trước mắt Ngũ lão gia đ.â.m thủng giấy cửa sổ, Trình Khanh nói chuyện cũng không có cố kỵ:
"Hoàng đế lập ai làm trữ quân cũng được, duy độc không thể là đại hoàng tử."
Trình Khanh cảm thấy, nếu Hoàng Hậu nương nương toàn lực duy trì Ngũ hoàng tử, cơ hội Ngũ hoàng tử làm trữ quân lớn nhất. Hoàng tử khác không dám đi Hoài Nam, Ngũ hoàng tử đi, Ngũ hoàng tử không chỉ có vài lần tránh được ám sát, lại chịu đựng bệnh dịch, còn lấy thân phận đốc quân tiêu diệt đám cướp Trường Cân, thu phục khu vực Hoài Nam.
Tuy rằng người lãnh binh đánh giặc là Thạch tổng đốc, công lao này có một nửa ghi tạc đến trên người đốc quân Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử còn hoàn thành cứu tế Hoài Nam.
Ngũ hoàng tử đương nhiên là có công lớn.
Ngũ hoàng tử trước kia tuy là một tiểu hoàng tử trong suốt, chỉ bằng hành trình Hoài Nam lập công lao, đã có thể áp các hoàng tử khác.
Các hoàng tử khác trước kia đã từng làm việc, nhưng chỉ là lặt vặt.
Hoàng đế đã già, đối với mấy đứa con trai cũng thực phòng bị, không chịu thả các hoàng tử rời xa kinh thành, Ngũ hoàng tử không có mẫu tộc để dựa vào, hoàng đế mới yên tâm để Ngũ hoàng tử đi Hoài Nam.
Nếu Hoàng Hậu duy trì Ngũ hoàng tử, ghi tạc Ngũ hoàng tử dưới danh nghĩa của chính mình, Ngũ hoàng tử có danh vọng duy trì, lại có thân phận con vợ cả, tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai, là người được chọn cho trữ quân!
Trình Khanh nói ra ý nghĩ của chính mình, Ngũ lão gia tâm sinh ưu sầu.
Trình Khanh đây là muốn đứng thành hàng?
Trình thị Nam Nghi vẫn luôn không đứng thành hàng.
Ai làm hoàng đế, Trình thị liền trung với người đó.
Nhưng Trình thị không đứng thành hàng không kết đảng, trung với quân thượng, cũng không có nhận được đãi ngộ công chính.
Ngũ lão gia chậm rãi gật đầu, "Cháu muốn làm cái gì thì cứ đi làm, cháu tuổi không lớn, làm việc lại cẩn thận, lão phu tin tưởng ánh mắt của cháu."
Ngũ lão gia không phải nói duy trì ngoài miệng, lần này sau khi thẳng thắn nói ra, Ngũ lão gia đưa cho Trình Khanh một phần danh sách, bên trên viết tên một ít cung nhân, năm nào tháng nào tiến cung, hiện giờ làm việc ở cung nào, quê quán ở đâu, trong nhà có mấy thân nhân.
"Thúc gia, đây là ——"
"Cho cháu, cháu xem xong liền thiêu hủy, những người này đều có thể tin, ít nhất trước mắt bọn họ là có thể tin, về sau có thể tin hay không, cháu cần tự mình phán đoán."
Không có người sẽ vẫn luôn bất biến.
Ân tình có thể bị quên, uy h.i.ế.p cũng có thể bị bỏ xuống, Ngũ lão gia tuy rằng cho Trình Khanh một phần danh sách, cũng là lưu trữ để đến thời khắc mấu chốt sử dụng, có thể không kinh động cung nhân trên danh sách đương nhiên là tốt nhất, nếu thật sự phải dùng bọn họ, Trình Khanh cần có phán đoán của chính mình.
Trình Khanh thu hồi danh sách: "Thúc gia, cháu biết, đây là kiếm hai lưỡi, có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người khác, cũng có thể quay ngược lại làm tổn thương chúng ta, cháu nhất định sẽ sử dụng cẩn thận!"
Người thông minh, từ việc hoàng đế đề bạt Trình Khanh làm "Thiếu chiêm sự" của Chiêm Sự Phủ, nhận thấy được quyết tâm lập trữ của hoàng đế.
Một chút người ngốc, không hiểu thời cuộc cũng không quan hệ, ít nhất biết sau khi Trình Khanh được phục chức, quan chức càng lớn hơn trước kia, từ ngũ phẩm biến thành chính tứ phẩm!
Ngốc một chút chính là chỉ người Hà gia.
Người Hà gia chuẩn bị "Lộ phí" cho Trình Khanh vào kinh, sau khi thánh chỉ thăng Trình Khanh thành Thiếu chiêm sự Chiêm Sự Phủ vừa đến, người Hà gia liền tăng từ một vạn lượng bạc lên hai vạn!
Trình Khanh vốn không định nhận số bạc này, nghĩ nghĩ, vẫn tiếp nhận bạc, qua tay liền giao cho Hà Uyển:
"Cầm đi, tiền tiêu vặt chú thím ngươi cho."
Hà Uyển dở khóc dở cười, "Đôi ta vừa định thân, ta liền đi theo ngươi gà chó lên trời? Nhưng ta thật cảm tạ ngươi, ta không muốn nhận bạc của bọn họ, số bạc này ngươi lưu trữ chính mình dùng đi, vốn dĩ chính là cho ngươi."
Hà Uyển cảm kích Trình Khanh, đồng thời lại thống hận hoàn cảnh Đại Ngụy.
Nàng không dựa vào ai cũng có thể sinh hoạt, nhưng hoàn cảnh xã hội lại buộc nàng phải dựa vào một nam tử, cho dù là một nam tử giả.
"Nếu nữ tử có thể có lựa chọn của chính mình thì thật tốt."
"Có thể không gả chồng."
"Có thể quang minh chính đại không đồng ý cho phu quân nạp thiếp."
"Có thể giống nam nhân đi ra ngoài kinh thương, thậm chí có thể khoa khảo ——"
Hà Uyển đang nói đột nhiên im bặt, Trình Khanh còn không phải là nữ giả nam trang khoa khảo nhập sĩ sao? Có thể thấy được cái gọi là quy củ, chỉ có thể trói buộc người nhát gan yếu đuối, người chân chính lợi hại có thể đánh vỡ trói buộc!
Hà Uyển đôi mắt tỏa sáng, "Tiểu lang, ta nói đúng không?"
Đầu tiên Trình Khanh gật đầu, lại lắc đầu: "Ngươi nói không sai, quy củ dù lớn, chỉ cần đủ nỗ lực, chúng ta tổng có thể sống thành bộ dáng chính mình muốn. Nhưng Uyển nương, thế này còn xa xa không đủ, ngươi và ta đều chỉ là trường hợp đặc biệt, chờ đến khi ngươi không cần vị hôn phu giả như ta chống lưng vẫn có thể ra bên ngoài kinh thương, mà ta cũng không cần bó n.g.ự.c giả nam tử đi lên triều, kia mới gọi là đánh vỡ trói buộc."
Náo nhiệt qua đi, Trình Khanh không thể không đóng cửa từ chối tiếp khách, chuẩn bị thu thập hành lý khởi hành vào kinh, hôn kỳ của Trình Từ và Tôn Hủ định ở trung tuần tháng sáu, nhà Trình Khanh chỉ có một "nam đinh" là nàng, nàng đương nhiên phải chạy trở về.
Trình Khanh kiến nghị Hà Uyển đi theo chính mình vào kinh.
Trình Khanh cảm thấy nếu phương bắc có thị trường tơ lụa, vì sao còn phải quay vòng qua Giang Nam một phen, Hà Uyển hẳn nên trực tiếp đi đến kinh thành nhìn xem.
Hà Uyển cũng muốn đi xem, không chỉ có vì thị trường phương bắc, còn vì người Hà gia hiện tại đối với Hà Uyển hỏi han ân cần qua đầu, có thể tưởng tượng, hiện tại là bởi vì giữ đạo hiếu, các nữ quyến khác không thể đưa thiếp mời nàng, chờ hiếu kỳ qua đi, Hà Uyển sẽ phải bị bắt tiến hành các loại giao tế.
Không bằng cùng Trình Khanh đi đến kinh thành.
Ở Nam Nghi, Trình Khanh thực ghê gớm, đi kinh thành chức quan của Trình Khanh liền không tính lớn.
Trình Khanh còn chưa có khởi hành, thánh chỉ trong kinh đã đến Nam Nghi, hoàng đế cho Trình Khanh chức quan mới!
Chiêm Sự Phủ Thiếu chiêm sự, chính tứ phẩm.
Chiêm Sự Phủ là cơ cấu phụ tá của Thái Tử.
Chiêm Sự Phủ bao gồm một Chiêm sự, chính tam phẩm, một Thiếu chiêm sự, chính tứ phẩm và hai Phủ thừa chính lục phẩm.
Chiêm sự quyền lực khá lớn, không chỉ có chưởng thống Chiêm Sự Phủ, còn có Xuân Phường, Tư Kinh Cục.
Đương nhiên, bổn triều đến nay chưa có lập Thái Tử, Chiêm Sự Phủ cũng không có phát huy ra chức năng quan trọng nhất, chức quan của Chiêm Sự Phủ, phần nhiều là do triều thần kiêm lãnh.
Tỷ như hiện tại chiêm sự, liền do Lễ Bộ thượng thư kiêm nhiệm.
Tóm lại, "Thiếu chiêm sự" chính tứ phẩm, ở khi chưa có Thái Tử, càng giống một chức xuông.
Nếu hoàng đế không nghĩ dùng Trình Khanh, sẽ để nàng nhàn rỗi ở nhà mới đúng, không đáng triệu hồi nàng về kinh thành, phong cho nàng làm Thiếu chiêm sự.
Ở kinh thành, Trình Khanh có thể tìm Mạnh Hoài Cẩn, Trình Lục lão gia, thậm chí là Mai đại nhân phân tích, ở huyện Nam Nghi, Trình Khanh chỉ có thể thương lượng cùng Ngũ lão gia.
"Hoặc là hoàng đế còn chưa có xác định nên ném cháu đi nơi nào, trước phong cho chức Thiếu chiêm sự để ngăn chặn miệng đám triều thần và người trong thiên hạ……"
Trình Khanh vừa mới mở đầu, Trình Ngũ lão gia liền từ từ nói: "Hoặc là hoàng đế muốn lập trữ, thăng cháu làm Thiếu chiêm sự, là muốn để lại cháu cho trữ quân dùng."
Hoàng đế chưa nghĩ ra chức quan để an trí Trình Khanh.
Hoàng đế muốn lập trữ.
Cũng nên lập trữ!
Trình Khanh và Ngũ lão gia đạt thành nhận tri thống nhất.
Ngũ lão gia trầm mặc nửa ngày: "Tiểu lang, cháu cảm thấy khả năng đại hoàng tử được lập làm trữ quân có lớn không?"
Hoàng đế có không ít nhi tử, Ngũ lão gia lại chỉ nhắc tới đại hoàng tử.
Mối thù của Trình Dung, Ngũ lão gia còn chưa có quên!
Trình Khanh tự nhiên cũng sẽ không quên.
Nàng và Ngũ lão gia còn chưa có nói qua việc này, trước mắt Ngũ lão gia đ.â.m thủng giấy cửa sổ, Trình Khanh nói chuyện cũng không có cố kỵ:
"Hoàng đế lập ai làm trữ quân cũng được, duy độc không thể là đại hoàng tử."
Trình Khanh cảm thấy, nếu Hoàng Hậu nương nương toàn lực duy trì Ngũ hoàng tử, cơ hội Ngũ hoàng tử làm trữ quân lớn nhất. Hoàng tử khác không dám đi Hoài Nam, Ngũ hoàng tử đi, Ngũ hoàng tử không chỉ có vài lần tránh được ám sát, lại chịu đựng bệnh dịch, còn lấy thân phận đốc quân tiêu diệt đám cướp Trường Cân, thu phục khu vực Hoài Nam.
Tuy rằng người lãnh binh đánh giặc là Thạch tổng đốc, công lao này có một nửa ghi tạc đến trên người đốc quân Ngũ hoàng tử.
Ngũ hoàng tử còn hoàn thành cứu tế Hoài Nam.
Ngũ hoàng tử đương nhiên là có công lớn.
Ngũ hoàng tử trước kia tuy là một tiểu hoàng tử trong suốt, chỉ bằng hành trình Hoài Nam lập công lao, đã có thể áp các hoàng tử khác.
Các hoàng tử khác trước kia đã từng làm việc, nhưng chỉ là lặt vặt.
Hoàng đế đã già, đối với mấy đứa con trai cũng thực phòng bị, không chịu thả các hoàng tử rời xa kinh thành, Ngũ hoàng tử không có mẫu tộc để dựa vào, hoàng đế mới yên tâm để Ngũ hoàng tử đi Hoài Nam.
Nếu Hoàng Hậu duy trì Ngũ hoàng tử, ghi tạc Ngũ hoàng tử dưới danh nghĩa của chính mình, Ngũ hoàng tử có danh vọng duy trì, lại có thân phận con vợ cả, tất nhiên là việc nhân đức không nhường ai, là người được chọn cho trữ quân!
Trình Khanh nói ra ý nghĩ của chính mình, Ngũ lão gia tâm sinh ưu sầu.
Trình Khanh đây là muốn đứng thành hàng?
Trình thị Nam Nghi vẫn luôn không đứng thành hàng.
Ai làm hoàng đế, Trình thị liền trung với người đó.
Nhưng Trình thị không đứng thành hàng không kết đảng, trung với quân thượng, cũng không có nhận được đãi ngộ công chính.
Ngũ lão gia chậm rãi gật đầu, "Cháu muốn làm cái gì thì cứ đi làm, cháu tuổi không lớn, làm việc lại cẩn thận, lão phu tin tưởng ánh mắt của cháu."
Ngũ lão gia không phải nói duy trì ngoài miệng, lần này sau khi thẳng thắn nói ra, Ngũ lão gia đưa cho Trình Khanh một phần danh sách, bên trên viết tên một ít cung nhân, năm nào tháng nào tiến cung, hiện giờ làm việc ở cung nào, quê quán ở đâu, trong nhà có mấy thân nhân.
"Thúc gia, đây là ——"
"Cho cháu, cháu xem xong liền thiêu hủy, những người này đều có thể tin, ít nhất trước mắt bọn họ là có thể tin, về sau có thể tin hay không, cháu cần tự mình phán đoán."
Không có người sẽ vẫn luôn bất biến.
Ân tình có thể bị quên, uy h.i.ế.p cũng có thể bị bỏ xuống, Ngũ lão gia tuy rằng cho Trình Khanh một phần danh sách, cũng là lưu trữ để đến thời khắc mấu chốt sử dụng, có thể không kinh động cung nhân trên danh sách đương nhiên là tốt nhất, nếu thật sự phải dùng bọn họ, Trình Khanh cần có phán đoán của chính mình.
Trình Khanh thu hồi danh sách: "Thúc gia, cháu biết, đây là kiếm hai lưỡi, có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người khác, cũng có thể quay ngược lại làm tổn thương chúng ta, cháu nhất định sẽ sử dụng cẩn thận!"
Người thông minh, từ việc hoàng đế đề bạt Trình Khanh làm "Thiếu chiêm sự" của Chiêm Sự Phủ, nhận thấy được quyết tâm lập trữ của hoàng đế.
Một chút người ngốc, không hiểu thời cuộc cũng không quan hệ, ít nhất biết sau khi Trình Khanh được phục chức, quan chức càng lớn hơn trước kia, từ ngũ phẩm biến thành chính tứ phẩm!
Ngốc một chút chính là chỉ người Hà gia.
Người Hà gia chuẩn bị "Lộ phí" cho Trình Khanh vào kinh, sau khi thánh chỉ thăng Trình Khanh thành Thiếu chiêm sự Chiêm Sự Phủ vừa đến, người Hà gia liền tăng từ một vạn lượng bạc lên hai vạn!
Trình Khanh vốn không định nhận số bạc này, nghĩ nghĩ, vẫn tiếp nhận bạc, qua tay liền giao cho Hà Uyển:
"Cầm đi, tiền tiêu vặt chú thím ngươi cho."
Hà Uyển dở khóc dở cười, "Đôi ta vừa định thân, ta liền đi theo ngươi gà chó lên trời? Nhưng ta thật cảm tạ ngươi, ta không muốn nhận bạc của bọn họ, số bạc này ngươi lưu trữ chính mình dùng đi, vốn dĩ chính là cho ngươi."
Hà Uyển cảm kích Trình Khanh, đồng thời lại thống hận hoàn cảnh Đại Ngụy.
Nàng không dựa vào ai cũng có thể sinh hoạt, nhưng hoàn cảnh xã hội lại buộc nàng phải dựa vào một nam tử, cho dù là một nam tử giả.
"Nếu nữ tử có thể có lựa chọn của chính mình thì thật tốt."
"Có thể không gả chồng."
"Có thể quang minh chính đại không đồng ý cho phu quân nạp thiếp."
"Có thể giống nam nhân đi ra ngoài kinh thương, thậm chí có thể khoa khảo ——"
Hà Uyển đang nói đột nhiên im bặt, Trình Khanh còn không phải là nữ giả nam trang khoa khảo nhập sĩ sao? Có thể thấy được cái gọi là quy củ, chỉ có thể trói buộc người nhát gan yếu đuối, người chân chính lợi hại có thể đánh vỡ trói buộc!
Hà Uyển đôi mắt tỏa sáng, "Tiểu lang, ta nói đúng không?"
Đầu tiên Trình Khanh gật đầu, lại lắc đầu: "Ngươi nói không sai, quy củ dù lớn, chỉ cần đủ nỗ lực, chúng ta tổng có thể sống thành bộ dáng chính mình muốn. Nhưng Uyển nương, thế này còn xa xa không đủ, ngươi và ta đều chỉ là trường hợp đặc biệt, chờ đến khi ngươi không cần vị hôn phu giả như ta chống lưng vẫn có thể ra bên ngoài kinh thương, mà ta cũng không cần bó n.g.ự.c giả nam tử đi lên triều, kia mới gọi là đánh vỡ trói buộc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.