Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Chương 638
Thanh Bảo Trang
24/08/2024
Vừa rồi, thấy Tiểu Bàn cười rộ lên, Cốc Hoành Thái bỗng nhiên thực tự biết xấu hổ.
Thiệt tình của hắn thực đáng giá sao?
Tiểu Bàn khẳng định vẫn luôn ghét bỏ hắn!
A a!
Trái tim Cốc Hoành Thái vừa buồn vừa đau, quay lại đầu ngựa chạy mất.
Du Hiển suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu cọng dây thần kinh nào của Cốc Hoành Thái bị sai.
Có thể có chuyện gì Cốc Hoành Thái hiểu, mà chính mình không hiểu sao?
—— căn bản không có!
Du Hiển nhảy xuống ngựa, sửa sửa vạt áo, mới đi đến chỗ Hà Uyển.
Du Hiển hiện tại đã biết, Hà Uyển trên danh nghĩa là vị hôn thê của Trình Khanh, kỳ thật là bạn thân mới đúng. Sớm biết như vậy, cái nỏ kia hắn không nên trả lại cho Trình Khanh…… Hiện tại bảo Trình Khanh đưa cho hắn, Trình Khanh có thể đánh hắn một trận hay không?
Trong lòng Du Hiển nghĩ tới chuyện này, tới trước mặt Hà Uyển biểu tình liền đặc biệt nghiêm túc, Hà Uyển kêu một tiếng Du đại nhân, Du Hiển gật đầu.
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo đều khẩn trương lên.
Nếu nói Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình sinh ra đã là đại nhân vật phú quý, vậy vị Du thiên hộ này đó là dựa vào chính mình kiếm địa vị.
Chờ Hà Uyển giới thiệu thân phận hai người, Hồ tiểu lang cảm thấy vị Du thiên hộ này nháy mắt thu lại hơn phân nửa khí thế khiếp người.
"Các ngươi chính là học sinh của Trình Khanh?"
"Đúng là ân sư…"
Lá gan có hơi chút nhỏ, chưa hiểu việc đời, Trình Khanh sao lại thu học sinh như vậy?
Tuy nhiên nghĩ lại, đúng là học sinh chưa hiểu việc đời như vậy dễ lừa… Không, dễ dạy dỗ!
Du Hiển hỏi Hà Uyển và Nghiệp Vương bàn bạc như thế nào, Hà Uyển nói chính mình cũng chưa được gặp Nghiệp Vương, văn khế đã ký xuống.
Du Hiển cười lạnh: "Vậy ấn văn khế tới, hắn là người hay thích tỏ ra thần bí, nhưng cũng nói quy củ, chỉ cần các ngươi có thể đúng hạn giao hàng, hắn chọn không ra tật xấu cũng sẽ không làm gì!"
Cũng chỉ có Du Hiển dám đánh giá Tiêu Vân Đình như vậy.
Mọi người không nói lời nào, Du Hiển biết Hà Uyển ở thành Lan Châu mua cửa hàng, rất là tán đồng.
"Nếu muốn ở Tây Bắc lâu dài, nên mua cửa hàng, người Bắc Tề muốn công phá Lan Châu, trừ phi dẫm qua trên người chúng ta!"
Hà Uyển ở Tây Bắc lâu dài, nghĩa là Trình Khanh cũng ở Tây Bắc lâu dài, nghĩ đến điểm này, trái tim Du Hiển liền ngọt.
Hà Uyển mua cửa hàng, Du Hiển tán đồng.
Tới thành Lan Châu một chuyến, tuy rằng chưa đi đến phủ Nghiệp Vương, Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo lại cũng thật sự thấy một phen việc đời.
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo đi theo Hà Uyển tới thành Lan Châu có thể an toàn như vậy, là bởi vì mã phỉ bên đường đều đã bị Du Hiển bắt đi tòng quân.
Hiện tại lấy thành Lan Châu làm trung tâm, nhìn ra châu huyện chung quanh, mã phỉ may mắn tránh thoát Du Hiển bắt giữ căn bản không dám ngoi đầu, con đường từ huyện Tần An đến thành Lan Châu, an toàn xưa nay chưa từng có, Hà Uyển nghi ngờ Du thiên hộ bắt mã phỉ là có tư tâm, nhưng Hà Uyển cũng không có chứng cứ…… Tuy nhiên trên đường an toàn, đối với Hà Uyển là hữu ích!
Không chỉ có hữu ích đối với Hà Uyển, đối bá tánh đều có lợi, Du Hiển đã làm một chuyện cực tốt.
"Tiểu lang nghe xong chuyện này liền rất cao hứng, khen đại nhân làm tốt!"
"Tiểu lang" trong miệng Hà Uyển đương nhiên không phải Hồ tiểu lang, mà là chỉ Trình Khanh, Trình Khanh biết Du Hiển chộp mã phỉ tới sung nhập quân đội, đích xác đã ở trong nhà khen Du Hiển, nói Du Hiển làm chuyện này là một hòn đá trúng mấy con chim, sẽ tạo phúc cho rất nhiều người.
Đáng thương Du thiên hộ, nghe Hà Uyển nói Trình Khanh khen hắn, mặt một chút liền nóng hôi hổi, may mắn hắn phơi đen, người khác không nhìn thấy mặt hắn biến hồng, nếu không thật đúng là ảnh hưởng sự uy nghiêm của thiên hộ đại nhân.
Trình Khanh trước kia chưa từng khen hắn, khi ở thư viện mỗi lần thấy hắn đều hận không thể tặng cho hắn con mắt trợn trắng.
Đương nhiên, khi đó hắn đích xác không làm gì ra hồn!
Nhưng trời xanh không phụ người có lòng, thái độ của Trình Khanh đối với hắn rốt cuộc cũng chậm rãi thay đổi, từ phiền chán hắn, xem thường hắn, cho tới bây giờ khẳng định hắn, khen hắn, tương lai có lẽ cũng sẽ khâm phục hắn, ngưỡng mộ hắn……
Tâm tình Du Hiển rất tốt, mặt cũng không lộ ra, khách khách khí khí nói cho Hà Uyển, nếu có yêu cầu hỗ trợ cứ việc mở miệng.
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo xem đến ngây người: Du thiên hộ chính là đại nhân vật tay cầm binh quyền, đối với sư nương khách khí như vậy, có thể thấy được là đối với lão sư Trình Khanh cực kỳ coi trọng.
Lão sư lợi hại, làm học sinh có chung vinh dự.
Ấn tượng của Du Hiển đối với Vinh Cửu hơi xấu, cho rằng hắn không dễ dậy bằng hai hài tử giấy trắng choai choai, trong lời nói còn gõ Vinh Cửu một chút, không nghĩ Vinh Cửu mang phiền toái cho Trình Khanh.
Trong lòng Vinh Cửu miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất!
Tới Tây Bắc, tên tuổi Vinh Cửu thiếu gia thương buôn muối Dương Châu, thân thích tổng đốc thuỷ vận không dễ xài, cũng chỉ lừa được đồ nhà quê như Hồ tiểu lang, Thiệu Bảo.
Tới trước mặt nhân vật chân chính, người ta đều không lấy con mắt xem hắn.
Cái gì tính là nhân vật chân chính?
Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình khẳng định là.
Du Hiển cũng là.
Hai người kia không phản ứng hắn, Vinh Cửu còn nghĩ thông, nhưng mà cùng phủ Nghiệp Vương nói sinh ý, toàn bộ hành trình đều là Hà Uyển chính mình ra mặt, tỳ nữ Vương phủ Thiền Y cũng không phản ứng hắn, đích xác rất tổn thương tự tôn!
Hiện tại Du Hiển gõ hắn, Vinh Cửu liền càng buồn bực.
—— chính mình đích xác không có bản lĩnh, ngay cả một tên Chu huyện thừa cũng không thu thập được, không có Vinh gia và Thạch tổng đốc, chính mình không tính là cái gì!
Du Hiển cuối cùng rơi tầm mắt xuống trên người Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo gầy yếu: "Quân tử lục nghệ, các ngươi không thể chỉ học tứ thư ngũ kinh, cũng nên luyện võ nghệ, có thân thể cường tráng, khi khảo thí càng dễ chịu đựng qua được."
Du Hiển đã từng thi đậu cử nhân, một đường đã trải qua huyện thí, phủ thí, hoàn cảnh trường thi như thế nào, Du Hiển có thể không rõ ràng sao?
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo vẻ mặt hoang mang.
Sao…sao còn phải học cả võ nghệ?
Bọn họ đều không nghĩ giơ đao múa kiếm, nhưng lại không dám cự tuyệt Du Hiển, căng da đầu đáp ứng xuống dưới, nói trở lại huyện Tần An sẽ bắt đầu luyện võ.
"Luyện tập cho tốt chờ khi các ngươi lại đến thành Lan Châu, bản quan sẽ kiểm tra tiến độ luyện võ của các ngươi!"
Lời này quả thực giống như dùng gậy đập vào trên đầu Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo, đặc biệt là Thiệu Bảo, thiếu chút nữa chảy nước mắt —— thành Lan Châu này, không thể tới!
Du Hiển quan tâm "vị hôn thê" của Trình Khanh, gõ ba học sinh của Trình Khanh, một chút đều không có tự giác đang bao biện làm thay, ngược lại còn cảm thấy chính mình làm những việc này thực đúng lý hợp tình, dọa cho Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo thành hai con chim nhỏ, Du thiên hộ mới nghênh ngang rời đi.
Chờ Hà Uyển xử lý tốt sự vụ ở thành Lan Châu, trên đường trở về Tần An, Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo vẫn còn đang lo lắng việc tương lai Du Hiển sẽ kiểm tra võ nghệ của bọn họ, Vinh Cửu rầu rĩ không vui.
Hà Uyển và Vinh Cửu đã từng cùng nhau đối phó với Chu huyện thừa, cũng coi như giao tình thâm hậu, Vinh Cửu vẫn luôn gọi Hà Uyển là "Sư nương", Hà Uyển đảo cũng có vài phần coi hắn là bằng hữu.
Thấy Vinh Cửu ủ rũ cụp đuôi, suy nghĩ một chút chuyện trải qua ở Lan Châu, Hà Uyển liền đoán trúng tâm tư Vinh Cửu.
Hà Uyển sai người truyền cho Vinh Cửu tờ giấy, Vinh Cửu thu được tờ giấy trái tim nhảy bang bang, nhìn chung quanh, xác định bên người không có ai mới lén lút mở tờ giấy ra xem.
Kết quả căn bản không phải như hắn tưởng, trên tờ giấy chỉ có một câu: Lão sư ngoài truyền đạo thụ nghiệp cũng giải thích nghi hoặc!
Vinh Cửu đỏ mặt lên.
Đây là bảo hắn có nghi hoặc liền đi thỉnh giáo lão sư Trình Khanh.
—— sư nương nhất định cảm thấy hắn ngu muốn chết!
Thiệt tình của hắn thực đáng giá sao?
Tiểu Bàn khẳng định vẫn luôn ghét bỏ hắn!
A a!
Trái tim Cốc Hoành Thái vừa buồn vừa đau, quay lại đầu ngựa chạy mất.
Du Hiển suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu cọng dây thần kinh nào của Cốc Hoành Thái bị sai.
Có thể có chuyện gì Cốc Hoành Thái hiểu, mà chính mình không hiểu sao?
—— căn bản không có!
Du Hiển nhảy xuống ngựa, sửa sửa vạt áo, mới đi đến chỗ Hà Uyển.
Du Hiển hiện tại đã biết, Hà Uyển trên danh nghĩa là vị hôn thê của Trình Khanh, kỳ thật là bạn thân mới đúng. Sớm biết như vậy, cái nỏ kia hắn không nên trả lại cho Trình Khanh…… Hiện tại bảo Trình Khanh đưa cho hắn, Trình Khanh có thể đánh hắn một trận hay không?
Trong lòng Du Hiển nghĩ tới chuyện này, tới trước mặt Hà Uyển biểu tình liền đặc biệt nghiêm túc, Hà Uyển kêu một tiếng Du đại nhân, Du Hiển gật đầu.
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo đều khẩn trương lên.
Nếu nói Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình sinh ra đã là đại nhân vật phú quý, vậy vị Du thiên hộ này đó là dựa vào chính mình kiếm địa vị.
Chờ Hà Uyển giới thiệu thân phận hai người, Hồ tiểu lang cảm thấy vị Du thiên hộ này nháy mắt thu lại hơn phân nửa khí thế khiếp người.
"Các ngươi chính là học sinh của Trình Khanh?"
"Đúng là ân sư…"
Lá gan có hơi chút nhỏ, chưa hiểu việc đời, Trình Khanh sao lại thu học sinh như vậy?
Tuy nhiên nghĩ lại, đúng là học sinh chưa hiểu việc đời như vậy dễ lừa… Không, dễ dạy dỗ!
Du Hiển hỏi Hà Uyển và Nghiệp Vương bàn bạc như thế nào, Hà Uyển nói chính mình cũng chưa được gặp Nghiệp Vương, văn khế đã ký xuống.
Du Hiển cười lạnh: "Vậy ấn văn khế tới, hắn là người hay thích tỏ ra thần bí, nhưng cũng nói quy củ, chỉ cần các ngươi có thể đúng hạn giao hàng, hắn chọn không ra tật xấu cũng sẽ không làm gì!"
Cũng chỉ có Du Hiển dám đánh giá Tiêu Vân Đình như vậy.
Mọi người không nói lời nào, Du Hiển biết Hà Uyển ở thành Lan Châu mua cửa hàng, rất là tán đồng.
"Nếu muốn ở Tây Bắc lâu dài, nên mua cửa hàng, người Bắc Tề muốn công phá Lan Châu, trừ phi dẫm qua trên người chúng ta!"
Hà Uyển ở Tây Bắc lâu dài, nghĩa là Trình Khanh cũng ở Tây Bắc lâu dài, nghĩ đến điểm này, trái tim Du Hiển liền ngọt.
Hà Uyển mua cửa hàng, Du Hiển tán đồng.
Tới thành Lan Châu một chuyến, tuy rằng chưa đi đến phủ Nghiệp Vương, Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo lại cũng thật sự thấy một phen việc đời.
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo đi theo Hà Uyển tới thành Lan Châu có thể an toàn như vậy, là bởi vì mã phỉ bên đường đều đã bị Du Hiển bắt đi tòng quân.
Hiện tại lấy thành Lan Châu làm trung tâm, nhìn ra châu huyện chung quanh, mã phỉ may mắn tránh thoát Du Hiển bắt giữ căn bản không dám ngoi đầu, con đường từ huyện Tần An đến thành Lan Châu, an toàn xưa nay chưa từng có, Hà Uyển nghi ngờ Du thiên hộ bắt mã phỉ là có tư tâm, nhưng Hà Uyển cũng không có chứng cứ…… Tuy nhiên trên đường an toàn, đối với Hà Uyển là hữu ích!
Không chỉ có hữu ích đối với Hà Uyển, đối bá tánh đều có lợi, Du Hiển đã làm một chuyện cực tốt.
"Tiểu lang nghe xong chuyện này liền rất cao hứng, khen đại nhân làm tốt!"
"Tiểu lang" trong miệng Hà Uyển đương nhiên không phải Hồ tiểu lang, mà là chỉ Trình Khanh, Trình Khanh biết Du Hiển chộp mã phỉ tới sung nhập quân đội, đích xác đã ở trong nhà khen Du Hiển, nói Du Hiển làm chuyện này là một hòn đá trúng mấy con chim, sẽ tạo phúc cho rất nhiều người.
Đáng thương Du thiên hộ, nghe Hà Uyển nói Trình Khanh khen hắn, mặt một chút liền nóng hôi hổi, may mắn hắn phơi đen, người khác không nhìn thấy mặt hắn biến hồng, nếu không thật đúng là ảnh hưởng sự uy nghiêm của thiên hộ đại nhân.
Trình Khanh trước kia chưa từng khen hắn, khi ở thư viện mỗi lần thấy hắn đều hận không thể tặng cho hắn con mắt trợn trắng.
Đương nhiên, khi đó hắn đích xác không làm gì ra hồn!
Nhưng trời xanh không phụ người có lòng, thái độ của Trình Khanh đối với hắn rốt cuộc cũng chậm rãi thay đổi, từ phiền chán hắn, xem thường hắn, cho tới bây giờ khẳng định hắn, khen hắn, tương lai có lẽ cũng sẽ khâm phục hắn, ngưỡng mộ hắn……
Tâm tình Du Hiển rất tốt, mặt cũng không lộ ra, khách khách khí khí nói cho Hà Uyển, nếu có yêu cầu hỗ trợ cứ việc mở miệng.
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo xem đến ngây người: Du thiên hộ chính là đại nhân vật tay cầm binh quyền, đối với sư nương khách khí như vậy, có thể thấy được là đối với lão sư Trình Khanh cực kỳ coi trọng.
Lão sư lợi hại, làm học sinh có chung vinh dự.
Ấn tượng của Du Hiển đối với Vinh Cửu hơi xấu, cho rằng hắn không dễ dậy bằng hai hài tử giấy trắng choai choai, trong lời nói còn gõ Vinh Cửu một chút, không nghĩ Vinh Cửu mang phiền toái cho Trình Khanh.
Trong lòng Vinh Cửu miễn bàn có bao nhiêu nghẹn khuất!
Tới Tây Bắc, tên tuổi Vinh Cửu thiếu gia thương buôn muối Dương Châu, thân thích tổng đốc thuỷ vận không dễ xài, cũng chỉ lừa được đồ nhà quê như Hồ tiểu lang, Thiệu Bảo.
Tới trước mặt nhân vật chân chính, người ta đều không lấy con mắt xem hắn.
Cái gì tính là nhân vật chân chính?
Nghiệp Vương Tiêu Vân Đình khẳng định là.
Du Hiển cũng là.
Hai người kia không phản ứng hắn, Vinh Cửu còn nghĩ thông, nhưng mà cùng phủ Nghiệp Vương nói sinh ý, toàn bộ hành trình đều là Hà Uyển chính mình ra mặt, tỳ nữ Vương phủ Thiền Y cũng không phản ứng hắn, đích xác rất tổn thương tự tôn!
Hiện tại Du Hiển gõ hắn, Vinh Cửu liền càng buồn bực.
—— chính mình đích xác không có bản lĩnh, ngay cả một tên Chu huyện thừa cũng không thu thập được, không có Vinh gia và Thạch tổng đốc, chính mình không tính là cái gì!
Du Hiển cuối cùng rơi tầm mắt xuống trên người Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo gầy yếu: "Quân tử lục nghệ, các ngươi không thể chỉ học tứ thư ngũ kinh, cũng nên luyện võ nghệ, có thân thể cường tráng, khi khảo thí càng dễ chịu đựng qua được."
Du Hiển đã từng thi đậu cử nhân, một đường đã trải qua huyện thí, phủ thí, hoàn cảnh trường thi như thế nào, Du Hiển có thể không rõ ràng sao?
Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo vẻ mặt hoang mang.
Sao…sao còn phải học cả võ nghệ?
Bọn họ đều không nghĩ giơ đao múa kiếm, nhưng lại không dám cự tuyệt Du Hiển, căng da đầu đáp ứng xuống dưới, nói trở lại huyện Tần An sẽ bắt đầu luyện võ.
"Luyện tập cho tốt chờ khi các ngươi lại đến thành Lan Châu, bản quan sẽ kiểm tra tiến độ luyện võ của các ngươi!"
Lời này quả thực giống như dùng gậy đập vào trên đầu Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo, đặc biệt là Thiệu Bảo, thiếu chút nữa chảy nước mắt —— thành Lan Châu này, không thể tới!
Du Hiển quan tâm "vị hôn thê" của Trình Khanh, gõ ba học sinh của Trình Khanh, một chút đều không có tự giác đang bao biện làm thay, ngược lại còn cảm thấy chính mình làm những việc này thực đúng lý hợp tình, dọa cho Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo thành hai con chim nhỏ, Du thiên hộ mới nghênh ngang rời đi.
Chờ Hà Uyển xử lý tốt sự vụ ở thành Lan Châu, trên đường trở về Tần An, Hồ tiểu lang và Thiệu Bảo vẫn còn đang lo lắng việc tương lai Du Hiển sẽ kiểm tra võ nghệ của bọn họ, Vinh Cửu rầu rĩ không vui.
Hà Uyển và Vinh Cửu đã từng cùng nhau đối phó với Chu huyện thừa, cũng coi như giao tình thâm hậu, Vinh Cửu vẫn luôn gọi Hà Uyển là "Sư nương", Hà Uyển đảo cũng có vài phần coi hắn là bằng hữu.
Thấy Vinh Cửu ủ rũ cụp đuôi, suy nghĩ một chút chuyện trải qua ở Lan Châu, Hà Uyển liền đoán trúng tâm tư Vinh Cửu.
Hà Uyển sai người truyền cho Vinh Cửu tờ giấy, Vinh Cửu thu được tờ giấy trái tim nhảy bang bang, nhìn chung quanh, xác định bên người không có ai mới lén lút mở tờ giấy ra xem.
Kết quả căn bản không phải như hắn tưởng, trên tờ giấy chỉ có một câu: Lão sư ngoài truyền đạo thụ nghiệp cũng giải thích nghi hoặc!
Vinh Cửu đỏ mặt lên.
Đây là bảo hắn có nghi hoặc liền đi thỉnh giáo lão sư Trình Khanh.
—— sư nương nhất định cảm thấy hắn ngu muốn chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.