Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Chương 84
Thanh Bảo Trang
11/07/2024
Có người chờ bỏ đá xuống giếng xem chê cười của một nhà Trình Khanh, kỳ thật Trình Khanh sống cũng không có thảm như trong tưởng tượng của bọn họ.
Hôm sau, Lý thị ngũ phòng còn cho người đưa gạo và mì tới hẻm Dương Liễu.
Vào cửa đều bị tra xét, thịt dê bị nha dịch cầm đao chọc cho nát nhừ, củ cải cũng bị băm thành mấy khối, một đống bị làm cho không thành bộ dáng mới được cho phép đưa vào.
Đây là phòng ngừa bí mật truyền tin tức vào.
“Lúc này, cũng chỉ có thúc tổ mẫu con không sợ lây dính đen đủi, vẫn đưa đồ cho chúng ta.”
Liễu thị vuốt củ cải băm cảm thán.
Trong nhà cũng không phải một chút lương thực đều không có, Du tri phủ càng không thể để các nàng đói chết, Lý thị sai người đưa tới, tình nghĩa càng cao hơn giá trị.
Trình Khanh cũng ghi tạc trong lòng, “Mẫu thân, ân tình của ngũ phòng con sẽ chậm rãi hoàn lại.”
Một nhà Trình Khanh bị giam lỏng từ mùng chín tháng chạp, chờ đến mười ba tháng chạp, đặc sứ của Đại Lý Tự còn chưa tới Nam Nghi, Trình Khanh có hơi chút ngồi không yên, nàng nhờ nha dịch trông coi hỗ trợ mang lời nói cho Du tri phủ.
Du tri phủ nghĩ thầm quả nhiên vẫn là một hài tử choai choai, đừng nói vào đại lao, bị nhốt mấy ngày như vậy đã biết sợ hãi.
“Nói đi, Trình Khanh muốn ngươi mang lời gì, đặc sứ Đại Lý Tự còn chưa đến, bản quan cũng không dám thả hắn ra.”
Nha dịch trả lời: “Đại nhân, Trình tiểu lang nhờ tiểu nhân hỏi ngài, hắn có rất nhiều sách đều để ở thư viện không kịp thu thập, ngài có thể phái người đưa đi hẻm Dương Liễu cho hắn hay không, hắn không nghĩ chậm trễ huyện thí sang năm.”
Đều đã như vậy, còn nghĩ tham gia huyện thí?
Lời nha dịch mang về ra ngoài đoán trước của Du tri phủ, làm hắn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn xem Trình Khanh, lại nghĩ đến nhi tử lười nhác trong nhà, Du tri phủ thực hụt hẫng.
Nếu Du Tam có một nửa tiến tới như Trình Khanh, hắn còn có cái gì phải sầu?
Nhưng Trình Khanh ông cụ non là bởi vì phụ thân sớm mất, hài tử cha c.h.ế.t mới chịu đua như vậy——
Phi phi phi!
Du tri phủ âm thầm phủi miệng, cửa ải cuối năm buông xuống, hắn có thể nào có ý tưởng đen đủi như vậy.
“Đại nhân……”
“Có thể đáp ứng hắn, nhưng sách cần đưa cho bản quan xem qua trước, xác nhận không có bí mật mới được!”
Vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, Du tri phủ kỳ thật có thể không đáp ứng.
Nhưng mâu thuẫn giữa Trình Khanh và con của hắn mọi người đều biết, Du Tam bị thư viện cưỡng chế về nhà, hắn quay đầu liền giam lỏng một nhà Trình Khanh, người không rõ chân tướng có lẽ sẽ cho rằng hắn là quan báo tư thù, trút giận thay nhi tử.
Du tri phủ thân chính không sợ bóng tà, có thể không để bụng cái nhìn của người khác, nhưng hắn lại có vài phần thưởng thức sự bình tĩnh của Trình Khanh.
Dưới tình huống như vậy còn chưa có từ bỏ ý tưởng sang năm tham gia huyện thí, Trình Khanh khẳng định là tin tưởng vững chắc Trình Tri Viễn vô tội…… Nhưng dù có bình tĩnh như thế nào, cũng là một thiếu niên choai choai 13-14 tuổi, thật có thể ở trong hoàn cảnh áp lực lớn như vậy kiên trì việc học?
Du tri phủ tính toán thành toàn cho Trình Khanh, việc này cũng có thể làm ngoại giới thấy hắn đại công vô tư.
Tin tức nghĩa trang bị phong tỏa, Trình Khanh cùng người nhà bị giam lỏng đã sớm truyền quay lại thư viện Nam Nghi, hiệu trưởng Trình Sơn thở dài, nhóm phu tử cũng thay Trình Khanh tiếc hận.
Trình Khanh sang năm rất có hy vọng khảo trúng tú tài, có công danh ‘ tú tài ’, nhìn thấy quan viên nói chuyện đều có chút nắm chắc.
Ban đầu, nhóm phu tử cũng không quá xem trọng Trình Khanh.
Nhưng mới nửa năm, Trình Khanh đã có thể xếp hạng chín lớp Đinh, nhóm phu tử thấy được tiềm lực của nàng, càng tán thành thái độ cầu học của nàng.
Nhóm đồng môn cũng theo đó nghị luận sôi nổi, nhân Thôi Ngạn và Trình Khanh quan hệ tốt, đều tìm Thôi Ngạn hỏi thăm tin tức.
Thôi Ngạn chính mình cũng gấp.
Mấy ngày nay hắn đều đang hỏi thăm tin tức, nha dịch ngay cả bạc cũng không dám thu, việc này liền tương đối phiền toái.
Nếu nhờ trong nhà hỗ trợ thì sao?
Thôi gia tuy là thương hộ, sinh ý làm lớn sao có thể không chút quan hệ cùng quan phủ, mỗi năm đều phải dùng số bạc lớn giữ gìn tình cảm, cho nên Thôi gia cũng có chút nhân mạch.
Hắn bên này vừa mới hạ quyết tâm muốn mượn lực lượng trong nhà hỗ trợ, vừa lúc Du tri phủ phái người tới thư viện lấy sách ngày thường Trình Khanh dùng.
Thôi Ngạn lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt, tự động xin ra trận muốn đi đưa sách cho Trình Khanh.
Phu tử giảng bài cũng không ngăn cản, nắm chặt thời gian bố trí không ít việc học cho Trình Khanh.
Bạn cùng phòng Thôi Ngạn kéo hắn đến một bên:
“Ngươi chẳng lẽ điên rồi sao, loại thời điểm này mỗi người đều phải tránh, ngươi còn sán đến, ta thừa nhận Trình Khanh làm người không tồi, cùng hắn làm đồng môn rất thoải mái. Nhưng tội danh của phụ thân hắn mà bị phán định, hắn có tưởng làm đồng môn cùng chúng ta cũng không được, lại nói, sao ngươi biết nơi này không có Du gia trả thù…… Thôi Ngạn, nhà ngươi đưa ngươi tới thư viện Nam Nghi, là muốn ngươi làm gì?”
Trong nhà đưa hắn tới thư viện Nam Nghi làm gì?
Là trông cậy vào hắn khoa khảo nhập sĩ!
Hắn tuy là con vợ cả Thôi gia, trời sinh nên kế thừa gia nghiệp, nhưng cha hắn có không ít mỹ thiếp, sinh cho hắn một đống huynh đệ khác mẹ.
Con vợ lẽ phải làm cánh tay cho con vợ cả, nhưng con vợ cả cũng phải có bản lĩnh mới được.
Nếu con vợ cả hèn nhát, con vợ lẽ trái lại còn đoạt tài nguyên của con vợ cả.
Lợi và hại, hắn không phải không hiểu.
Hắn so với bất luận kẻ nào đều minh bạch hơn, cho nên tới thư viện thành thật giấu dốt, người khác coi hắn thành kẻ ngốc nhiều tiền cũng không quan hệ, chờ hắn khảo trúng công danh mới là thời điểm dương mi thổ khí —— nhưng dù hiểu lợi và hại, hắn vẫn là cùng Trình Khanh càng đi càng gần.
Bạn cùng phòng khuyên hắn là đúng, Thôi gia chỉ là một thương hộ, triều đình muốn điều tra Trình gia cũng được, Du tri phủ muốn lấy việc công làm việc tư thu thập Trình Khanh cũng thế, chuyện này đều không phải hắn có thể quản.
Nhưng kêu hắn cái gì cũng không làm, Thôi Ngạn thật sự không làm được.
“Ta phải đi xem, Trình Khanh không dễ dàng bị đánh ngã như vậy, chúng ta đã hẹn sang năm cùng nhau tham gia huyện thí!”
Thôi Ngạn đây là có tình có nghĩa, còn khuyên nhủ đảo lại trở thành tiểu nhân, bạn cùng phòng cũng không ngăn cản nữa, tùy ý Thôi Ngạn chính mình đi lăn lộn.
Thôi Ngạn đi theo nha dịch xuống núi, gặp được Du tri phủ.
“Ngươi là ai?”
“Học sinh là đồng môn của Trình Khanh, được hiệu trưởng và phu tử giao phó, muốn đích thân gặp Trình Khanh một lần, nhóm phu tử có chuyện muốn mang cho hắn.”
Du tri phủ khẽ hừ nhẹ một tiếng, quan uy hiển hách.
Thôi Ngạn không có lùi bước.
Còn không phải là tri phủ sao?
Khi hắn ở nhà cũng đã từng đi theo phụ thân xã giao qua, có cái gì đáng sợ.
Du tri phủ lật xem sách thư viện đưa cho Trình Khanh, không phát hiện bí mật gì, nhưng chú thích lại rất tường tận.
Du tri phủ cũng xuất thân tiến sĩ, thư viện Nam Nghi có thể ở trong mấy năm ngắn ngủn thanh danh bay cao, là thật sự biết dạy học sinh. Trình độ của tiên sinh hắn mời cho nhi tử liền không bằng.
Nghĩ đến bộ dáng lười nhác kia của nhi tử, Du tri phủ không có hứng thú xem sách nữa, cảnh cáo gõ một phen, cũng đồng ý cho Thôi Ngạn đi theo nha dịch đưa sách đến hẻm Dương Liễu.
Thôi Ngạn luôn luôn là người khác lui một thước hắn tiến một trượng, trên đường đi bị gió thổi qua, nhớ tới trước đó trên tay Trình Khanh bị nứt da.
“Cũng không biết trong nhà Trình Khanh có thuốc mỡ trị nứt da hay không……”
Hôm sau, Lý thị ngũ phòng còn cho người đưa gạo và mì tới hẻm Dương Liễu.
Vào cửa đều bị tra xét, thịt dê bị nha dịch cầm đao chọc cho nát nhừ, củ cải cũng bị băm thành mấy khối, một đống bị làm cho không thành bộ dáng mới được cho phép đưa vào.
Đây là phòng ngừa bí mật truyền tin tức vào.
“Lúc này, cũng chỉ có thúc tổ mẫu con không sợ lây dính đen đủi, vẫn đưa đồ cho chúng ta.”
Liễu thị vuốt củ cải băm cảm thán.
Trong nhà cũng không phải một chút lương thực đều không có, Du tri phủ càng không thể để các nàng đói chết, Lý thị sai người đưa tới, tình nghĩa càng cao hơn giá trị.
Trình Khanh cũng ghi tạc trong lòng, “Mẫu thân, ân tình của ngũ phòng con sẽ chậm rãi hoàn lại.”
Một nhà Trình Khanh bị giam lỏng từ mùng chín tháng chạp, chờ đến mười ba tháng chạp, đặc sứ của Đại Lý Tự còn chưa tới Nam Nghi, Trình Khanh có hơi chút ngồi không yên, nàng nhờ nha dịch trông coi hỗ trợ mang lời nói cho Du tri phủ.
Du tri phủ nghĩ thầm quả nhiên vẫn là một hài tử choai choai, đừng nói vào đại lao, bị nhốt mấy ngày như vậy đã biết sợ hãi.
“Nói đi, Trình Khanh muốn ngươi mang lời gì, đặc sứ Đại Lý Tự còn chưa đến, bản quan cũng không dám thả hắn ra.”
Nha dịch trả lời: “Đại nhân, Trình tiểu lang nhờ tiểu nhân hỏi ngài, hắn có rất nhiều sách đều để ở thư viện không kịp thu thập, ngài có thể phái người đưa đi hẻm Dương Liễu cho hắn hay không, hắn không nghĩ chậm trễ huyện thí sang năm.”
Đều đã như vậy, còn nghĩ tham gia huyện thí?
Lời nha dịch mang về ra ngoài đoán trước của Du tri phủ, làm hắn nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Nhìn xem Trình Khanh, lại nghĩ đến nhi tử lười nhác trong nhà, Du tri phủ thực hụt hẫng.
Nếu Du Tam có một nửa tiến tới như Trình Khanh, hắn còn có cái gì phải sầu?
Nhưng Trình Khanh ông cụ non là bởi vì phụ thân sớm mất, hài tử cha c.h.ế.t mới chịu đua như vậy——
Phi phi phi!
Du tri phủ âm thầm phủi miệng, cửa ải cuối năm buông xuống, hắn có thể nào có ý tưởng đen đủi như vậy.
“Đại nhân……”
“Có thể đáp ứng hắn, nhưng sách cần đưa cho bản quan xem qua trước, xác nhận không có bí mật mới được!”
Vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, Du tri phủ kỳ thật có thể không đáp ứng.
Nhưng mâu thuẫn giữa Trình Khanh và con của hắn mọi người đều biết, Du Tam bị thư viện cưỡng chế về nhà, hắn quay đầu liền giam lỏng một nhà Trình Khanh, người không rõ chân tướng có lẽ sẽ cho rằng hắn là quan báo tư thù, trút giận thay nhi tử.
Du tri phủ thân chính không sợ bóng tà, có thể không để bụng cái nhìn của người khác, nhưng hắn lại có vài phần thưởng thức sự bình tĩnh của Trình Khanh.
Dưới tình huống như vậy còn chưa có từ bỏ ý tưởng sang năm tham gia huyện thí, Trình Khanh khẳng định là tin tưởng vững chắc Trình Tri Viễn vô tội…… Nhưng dù có bình tĩnh như thế nào, cũng là một thiếu niên choai choai 13-14 tuổi, thật có thể ở trong hoàn cảnh áp lực lớn như vậy kiên trì việc học?
Du tri phủ tính toán thành toàn cho Trình Khanh, việc này cũng có thể làm ngoại giới thấy hắn đại công vô tư.
Tin tức nghĩa trang bị phong tỏa, Trình Khanh cùng người nhà bị giam lỏng đã sớm truyền quay lại thư viện Nam Nghi, hiệu trưởng Trình Sơn thở dài, nhóm phu tử cũng thay Trình Khanh tiếc hận.
Trình Khanh sang năm rất có hy vọng khảo trúng tú tài, có công danh ‘ tú tài ’, nhìn thấy quan viên nói chuyện đều có chút nắm chắc.
Ban đầu, nhóm phu tử cũng không quá xem trọng Trình Khanh.
Nhưng mới nửa năm, Trình Khanh đã có thể xếp hạng chín lớp Đinh, nhóm phu tử thấy được tiềm lực của nàng, càng tán thành thái độ cầu học của nàng.
Nhóm đồng môn cũng theo đó nghị luận sôi nổi, nhân Thôi Ngạn và Trình Khanh quan hệ tốt, đều tìm Thôi Ngạn hỏi thăm tin tức.
Thôi Ngạn chính mình cũng gấp.
Mấy ngày nay hắn đều đang hỏi thăm tin tức, nha dịch ngay cả bạc cũng không dám thu, việc này liền tương đối phiền toái.
Nếu nhờ trong nhà hỗ trợ thì sao?
Thôi gia tuy là thương hộ, sinh ý làm lớn sao có thể không chút quan hệ cùng quan phủ, mỗi năm đều phải dùng số bạc lớn giữ gìn tình cảm, cho nên Thôi gia cũng có chút nhân mạch.
Hắn bên này vừa mới hạ quyết tâm muốn mượn lực lượng trong nhà hỗ trợ, vừa lúc Du tri phủ phái người tới thư viện lấy sách ngày thường Trình Khanh dùng.
Thôi Ngạn lập tức ý thức được đây là một cơ hội tốt, tự động xin ra trận muốn đi đưa sách cho Trình Khanh.
Phu tử giảng bài cũng không ngăn cản, nắm chặt thời gian bố trí không ít việc học cho Trình Khanh.
Bạn cùng phòng Thôi Ngạn kéo hắn đến một bên:
“Ngươi chẳng lẽ điên rồi sao, loại thời điểm này mỗi người đều phải tránh, ngươi còn sán đến, ta thừa nhận Trình Khanh làm người không tồi, cùng hắn làm đồng môn rất thoải mái. Nhưng tội danh của phụ thân hắn mà bị phán định, hắn có tưởng làm đồng môn cùng chúng ta cũng không được, lại nói, sao ngươi biết nơi này không có Du gia trả thù…… Thôi Ngạn, nhà ngươi đưa ngươi tới thư viện Nam Nghi, là muốn ngươi làm gì?”
Trong nhà đưa hắn tới thư viện Nam Nghi làm gì?
Là trông cậy vào hắn khoa khảo nhập sĩ!
Hắn tuy là con vợ cả Thôi gia, trời sinh nên kế thừa gia nghiệp, nhưng cha hắn có không ít mỹ thiếp, sinh cho hắn một đống huynh đệ khác mẹ.
Con vợ lẽ phải làm cánh tay cho con vợ cả, nhưng con vợ cả cũng phải có bản lĩnh mới được.
Nếu con vợ cả hèn nhát, con vợ lẽ trái lại còn đoạt tài nguyên của con vợ cả.
Lợi và hại, hắn không phải không hiểu.
Hắn so với bất luận kẻ nào đều minh bạch hơn, cho nên tới thư viện thành thật giấu dốt, người khác coi hắn thành kẻ ngốc nhiều tiền cũng không quan hệ, chờ hắn khảo trúng công danh mới là thời điểm dương mi thổ khí —— nhưng dù hiểu lợi và hại, hắn vẫn là cùng Trình Khanh càng đi càng gần.
Bạn cùng phòng khuyên hắn là đúng, Thôi gia chỉ là một thương hộ, triều đình muốn điều tra Trình gia cũng được, Du tri phủ muốn lấy việc công làm việc tư thu thập Trình Khanh cũng thế, chuyện này đều không phải hắn có thể quản.
Nhưng kêu hắn cái gì cũng không làm, Thôi Ngạn thật sự không làm được.
“Ta phải đi xem, Trình Khanh không dễ dàng bị đánh ngã như vậy, chúng ta đã hẹn sang năm cùng nhau tham gia huyện thí!”
Thôi Ngạn đây là có tình có nghĩa, còn khuyên nhủ đảo lại trở thành tiểu nhân, bạn cùng phòng cũng không ngăn cản nữa, tùy ý Thôi Ngạn chính mình đi lăn lộn.
Thôi Ngạn đi theo nha dịch xuống núi, gặp được Du tri phủ.
“Ngươi là ai?”
“Học sinh là đồng môn của Trình Khanh, được hiệu trưởng và phu tử giao phó, muốn đích thân gặp Trình Khanh một lần, nhóm phu tử có chuyện muốn mang cho hắn.”
Du tri phủ khẽ hừ nhẹ một tiếng, quan uy hiển hách.
Thôi Ngạn không có lùi bước.
Còn không phải là tri phủ sao?
Khi hắn ở nhà cũng đã từng đi theo phụ thân xã giao qua, có cái gì đáng sợ.
Du tri phủ lật xem sách thư viện đưa cho Trình Khanh, không phát hiện bí mật gì, nhưng chú thích lại rất tường tận.
Du tri phủ cũng xuất thân tiến sĩ, thư viện Nam Nghi có thể ở trong mấy năm ngắn ngủn thanh danh bay cao, là thật sự biết dạy học sinh. Trình độ của tiên sinh hắn mời cho nhi tử liền không bằng.
Nghĩ đến bộ dáng lười nhác kia của nhi tử, Du tri phủ không có hứng thú xem sách nữa, cảnh cáo gõ một phen, cũng đồng ý cho Thôi Ngạn đi theo nha dịch đưa sách đến hẻm Dương Liễu.
Thôi Ngạn luôn luôn là người khác lui một thước hắn tiến một trượng, trên đường đi bị gió thổi qua, nhớ tới trước đó trên tay Trình Khanh bị nứt da.
“Cũng không biết trong nhà Trình Khanh có thuốc mỡ trị nứt da hay không……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.