Ai Bảo Nữ Nhi Không Làm Nên Việc Lớn
Chương 8
Thanh Bảo Trang
11/07/2024
Tục huyền thì lại làm sao vậy?
Kia cũng là thê mà Trình Tri Viễn mời bà mối tới cửa làm mai hạ sính, cưới hỏi đàng hoàng, khi ghi tên ‘ Trình Khanh ’ lên gia phả, Trình Tri Viễn cũng báo cho trong tộc sự tồn tại của Liễu thị, Chu lão phu nhân muốn bắt điểm này tới làm khó dễ, Trình Khanh mới không phối hợp với đối phương!
Đều là làm kế mẫu cho người ta, Liễu thị đối với đại nương tử coi như con đẻ, mà Chu lão phu nhân lại mọi cách làm khó dễ Trình Tri Viễn, Trình Khanh coi thường hành vi như vậy.
So sánh giữa Liễu thị và Chu lão phu nhân, Chu lão phu nhân mới càng giống người do gia đình bình dân nuôi ra, lòng dạ hẹp hòi!
Tầm mắt Chu lão phu nhân rơi xuống trên người Trình Khanh.
Chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước ở cửa nhị phòng, bà đã nghe con trai thuật lại, mấy người Liễu thị giống như cục bột có thể tùy ý xoa nắn, chỉ có trên người Trình Khanh là có gai, vừa chạm vào đã bị đ.â.m tay.
Trình Khanh nhìn thật bình thường, màu vàng trên mặt chưa giảm đi, thân thể cũng đơn bạc, vừa thấy chính là một con ma ốm.
Có thể sống đến năm cập quan hay không cũng khó xác định.
(*) Lễ cập quan hay còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ.
Chu lão phu nhân vừa lòng, sắc mặt thả chậm, nàng không để ý tới ba tỷ tỷ của Trình Khanh, chỉ bắt lấy một mình Trình Khanh dò hỏi. Sau khi biết Trình Khanh tuy rằng đã được Trình Tri Viễn tự mình dạy vỡ lòng biết chữ, nhưng lại chưa học qua tứ thư ngũ kinh, Chu lão phu nhân càng vừa lòng hơn.
Đương nhiên, lão phu nhân trong ngoài không giống nhau, ngoài miệng còn tiếc hận thay Trình Khanh:
“Trình thị Nam Nghi thi thư gia truyền, nam đinh trong tộc năm tuổi đã học vỡ lòng, tám tuổi đã tham gia khảo thí ở thư viện trong tộc, người có thiên tư tốt mười hai, mười ba tuổi đã có thể tham gia thi đồng sinh, đường huynh Trình Khuê của cháu năm nay mới mười sáu tuổi, năm ngoái đã khảo trúng tú tài.”
Chu lão phu nhân đương nhiên vô cùng đắc ý, Trình Khuê là cháu trai ruột của bà, mười lăm tuổi đã trúng tú tài, đúng là rất ưu tú, triều Đại Ngụy thái bình đã lâu, từ trên xuống dưới đều trọng văn khinh võ, tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao quý. Tông tộc Trình thị đứng đầu ở huyện Nam Nghi nguyên nhân cũng rất đơn giản, coi trọng giáo dục, con cháu cũng rất tranh đua, mỗi một thế hệ đều có người làm quan!
Trình Khanh đã mười ba tuổi, chỉ biết chữ, chưa học tứ thư ngũ kinh, bị các đường huynh đệ cùng lứa tuổi bỏ lại rất xa.
Trình Khanh cũng không có biện pháp.
Nàng chính là một đứa con trai giả, Trình Tri Viễn dạy nàng đọc sách biết chữ thực bình thường, dạy nàng tứ thư ngũ kinh mới không bình thường, Trình Tri Viễn nếu còn sống, vốn cũng không trông cậy vào việc Trình Khanh đọc sách, tham gia thi cử làm quan.
Coi nữ nhi như con trai, có thể lừa tộc nhân, nếu chẳng may bị vạch trần, nhiều lắm là xử trí ở trong tộc mà thôi.
Nhưng nếu để nữ nhi giả thành con trai đi tham gia khoa cử, sau khi bị vạch trần chính là tội lớn c.h.é.m đầu!
Nhưng Trình Khanh nghĩ tới nghĩ lui, tham gia khoa cử làm quan chính là đường ra duy nhất của nàng, ở cổ đại, nếu trong nhà không có người làm quan, nàng dù có kiếm nhiều tiền cũng đều là tích cóp cho người khác, sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân là thấp nhất. Trình Khanh tính toán tham gia khoa cử, nhưng nàng còn chưa có nói với Liễu thị về ý tưởng này, thân phận nữ tử có thể trà trộn vào trường thi hay không, Trình Khanh cũng cần thăm hỏi rõ ràng đã.
Chu lão phu nhân khoe cháu trai, vẻ mặt Liễu thị ảm đạm, Trình Khanh lại thực thản nhiên gật đầu:
“Đường huynh Trình Khuê ưu tú như vậy, cháu muốn chính mình tương lai cũng sẽ không quá kém, rốt cuộc trong cơ thể chúng cháu đều chảy chung một dòng máu, tổ mẫu, tổ mẫu thấy có đúng không?”
Phản ứng đầu tiên của Chu lão phu nhân là cười nhạo Trình Khanh không biết tự lượng sức mình, Tứ thư cũng chưa học, ngay cả người đọc sách thì Trình Khanh cũng không được tính là, còn dám so với Trình Khuê mười lăm tuổi đã khảo trúng tú tài sao!
Nhưng mà nghĩ lại, đều là con cháu Trình thị, thiên phú của Trình Khanh chẳng lẽ thật sự có thể kém hơn so với Trình Khuê sao?
Trình Khanh được tộc trưởng cho phép có thể ở tại Nam Nghi, tự nhiên cũng có thể hưởng thụ tài nguyên giáo dục của gia tộc.
Trình thị kinh doanh nhiều năm, tộc học của Trình thị tiếng tăm lừng lẫy khắp phủ Tuyên Đô, người phủ thành đều nguyện ý đưa con cháu trong nhà đến Nam Nghi cầu học, rất nhiều học sinh khác họ tham gia nghe giảng, mấy năm trước Trình Lục lão gia làm quan ở kinh thành lên tiếng, xây tộc học thành “thư viện Nam Nghi”, không phải con cháu Trình thị cũng có thể tiến vào thư viện đọc sách, chỉ là phải nộp quà nhập học xa xỉ.
Con cháu Trình thị được miễn phí nhập học, nhưng cũng cần phải thông qua khảo thí nhập học một tuần một lần giống như các học sinh khác.
Chu lão phu nhân đương nhiên không hảo tâm nói cho Trình Khanh những việc này, nói thêm hai câu nhàn thoại liền bảo chính mình mệt mỏi, hạ lệnh trục khách.
Năm mẫu tử Trình Khanh đối với nhà cũ đều không lưu luyến, rời đi rất nhanh, Chu lão phu nhân lại không có hứng thú nghỉ trưa, cầm kéo bạc cắt sửa hoa, nói chuyện phiếm với Chu ma ma ở bên cạnh:
“Ngươi thấy tiểu tử Trình Khanh này như thế nào, giống người sẽ có tiền đồ hay không, nghe ý tứ hắn có vẻ cũng muốn đọc sách đi thi, đều đã mười ba tuổi còn chưa học Tứ thư, chẳng lẽ là lừa ta?”
Chu ma ma nào dám thật sự ra chủ ý cho Chu lão phu nhân.
Lão phu nhân sẽ không hỏi quyết định của một nô bộc, lão phu nhân chỉ là lầm bầm lầu bầu, lúc này chỉ cần nói theo lão phu nhân là được:
“Lão nô không nhìn ra được, lão nô chỉ biết thiếu gia Trình Khuê khẳng định có tiền đồ, mấy tiểu thiếu gia trong phủ đều lấy Trình Khuê thiếu gia làm tấm gương, nhị phòng chúng ta nhất định sẽ phát triển không ngừng.”
Lời này nói đến tâm khảm Chu lão phu nhân.
Đứa con riêng khiến người ghét kia đã chết, con trai ruột của nàng làm tri châu, cháu trai ruột mười lăm tuổi đã trúng tú tài, cuộc sống của nàng thật là càng ngày càng thư thái.
Được người hầu nịnh hót một phen, khóe miệng Chu lão phu nhân giương lên, nghĩ đến đứa con riêng khiến người ghét kia, lại thu liễm tươi cười, chiếc kéo trên tay cũng rũ xuống:
“Khuê ca nhi đúng là rất giỏi, nhưng còn chưa đủ ưu tú, trong tộc, chân chính nổi bật vẫn là con cháu lục phòng. Nhưng đứa nhỏ Trình Khanh này cũng không thể xem thường, năm đó tài học của Trình Tri Viễn cũng rất tốt, nếu không phải chính hắn từ bỏ thi tiến sĩ, hiện giờ……”
Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết thời điểm Trình Tri Viễn còn trẻ tài danh truyền xa, mới 19 tuổi đã trúng cử nhân, vốn cũng là đứa con cháu được tông tộc Trình thị Nam Nghi gửi gắm kỳ vọng cao.
Kia cũng là thê mà Trình Tri Viễn mời bà mối tới cửa làm mai hạ sính, cưới hỏi đàng hoàng, khi ghi tên ‘ Trình Khanh ’ lên gia phả, Trình Tri Viễn cũng báo cho trong tộc sự tồn tại của Liễu thị, Chu lão phu nhân muốn bắt điểm này tới làm khó dễ, Trình Khanh mới không phối hợp với đối phương!
Đều là làm kế mẫu cho người ta, Liễu thị đối với đại nương tử coi như con đẻ, mà Chu lão phu nhân lại mọi cách làm khó dễ Trình Tri Viễn, Trình Khanh coi thường hành vi như vậy.
So sánh giữa Liễu thị và Chu lão phu nhân, Chu lão phu nhân mới càng giống người do gia đình bình dân nuôi ra, lòng dạ hẹp hòi!
Tầm mắt Chu lão phu nhân rơi xuống trên người Trình Khanh.
Chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước ở cửa nhị phòng, bà đã nghe con trai thuật lại, mấy người Liễu thị giống như cục bột có thể tùy ý xoa nắn, chỉ có trên người Trình Khanh là có gai, vừa chạm vào đã bị đ.â.m tay.
Trình Khanh nhìn thật bình thường, màu vàng trên mặt chưa giảm đi, thân thể cũng đơn bạc, vừa thấy chính là một con ma ốm.
Có thể sống đến năm cập quan hay không cũng khó xác định.
(*) Lễ cập quan hay còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ.
Chu lão phu nhân vừa lòng, sắc mặt thả chậm, nàng không để ý tới ba tỷ tỷ của Trình Khanh, chỉ bắt lấy một mình Trình Khanh dò hỏi. Sau khi biết Trình Khanh tuy rằng đã được Trình Tri Viễn tự mình dạy vỡ lòng biết chữ, nhưng lại chưa học qua tứ thư ngũ kinh, Chu lão phu nhân càng vừa lòng hơn.
Đương nhiên, lão phu nhân trong ngoài không giống nhau, ngoài miệng còn tiếc hận thay Trình Khanh:
“Trình thị Nam Nghi thi thư gia truyền, nam đinh trong tộc năm tuổi đã học vỡ lòng, tám tuổi đã tham gia khảo thí ở thư viện trong tộc, người có thiên tư tốt mười hai, mười ba tuổi đã có thể tham gia thi đồng sinh, đường huynh Trình Khuê của cháu năm nay mới mười sáu tuổi, năm ngoái đã khảo trúng tú tài.”
Chu lão phu nhân đương nhiên vô cùng đắc ý, Trình Khuê là cháu trai ruột của bà, mười lăm tuổi đã trúng tú tài, đúng là rất ưu tú, triều Đại Ngụy thái bình đã lâu, từ trên xuống dưới đều trọng văn khinh võ, tất cả đều là hạ phẩm, chỉ có đọc sách là cao quý. Tông tộc Trình thị đứng đầu ở huyện Nam Nghi nguyên nhân cũng rất đơn giản, coi trọng giáo dục, con cháu cũng rất tranh đua, mỗi một thế hệ đều có người làm quan!
Trình Khanh đã mười ba tuổi, chỉ biết chữ, chưa học tứ thư ngũ kinh, bị các đường huynh đệ cùng lứa tuổi bỏ lại rất xa.
Trình Khanh cũng không có biện pháp.
Nàng chính là một đứa con trai giả, Trình Tri Viễn dạy nàng đọc sách biết chữ thực bình thường, dạy nàng tứ thư ngũ kinh mới không bình thường, Trình Tri Viễn nếu còn sống, vốn cũng không trông cậy vào việc Trình Khanh đọc sách, tham gia thi cử làm quan.
Coi nữ nhi như con trai, có thể lừa tộc nhân, nếu chẳng may bị vạch trần, nhiều lắm là xử trí ở trong tộc mà thôi.
Nhưng nếu để nữ nhi giả thành con trai đi tham gia khoa cử, sau khi bị vạch trần chính là tội lớn c.h.é.m đầu!
Nhưng Trình Khanh nghĩ tới nghĩ lui, tham gia khoa cử làm quan chính là đường ra duy nhất của nàng, ở cổ đại, nếu trong nhà không có người làm quan, nàng dù có kiếm nhiều tiền cũng đều là tích cóp cho người khác, sĩ nông công thương, địa vị của thương nhân là thấp nhất. Trình Khanh tính toán tham gia khoa cử, nhưng nàng còn chưa có nói với Liễu thị về ý tưởng này, thân phận nữ tử có thể trà trộn vào trường thi hay không, Trình Khanh cũng cần thăm hỏi rõ ràng đã.
Chu lão phu nhân khoe cháu trai, vẻ mặt Liễu thị ảm đạm, Trình Khanh lại thực thản nhiên gật đầu:
“Đường huynh Trình Khuê ưu tú như vậy, cháu muốn chính mình tương lai cũng sẽ không quá kém, rốt cuộc trong cơ thể chúng cháu đều chảy chung một dòng máu, tổ mẫu, tổ mẫu thấy có đúng không?”
Phản ứng đầu tiên của Chu lão phu nhân là cười nhạo Trình Khanh không biết tự lượng sức mình, Tứ thư cũng chưa học, ngay cả người đọc sách thì Trình Khanh cũng không được tính là, còn dám so với Trình Khuê mười lăm tuổi đã khảo trúng tú tài sao!
Nhưng mà nghĩ lại, đều là con cháu Trình thị, thiên phú của Trình Khanh chẳng lẽ thật sự có thể kém hơn so với Trình Khuê sao?
Trình Khanh được tộc trưởng cho phép có thể ở tại Nam Nghi, tự nhiên cũng có thể hưởng thụ tài nguyên giáo dục của gia tộc.
Trình thị kinh doanh nhiều năm, tộc học của Trình thị tiếng tăm lừng lẫy khắp phủ Tuyên Đô, người phủ thành đều nguyện ý đưa con cháu trong nhà đến Nam Nghi cầu học, rất nhiều học sinh khác họ tham gia nghe giảng, mấy năm trước Trình Lục lão gia làm quan ở kinh thành lên tiếng, xây tộc học thành “thư viện Nam Nghi”, không phải con cháu Trình thị cũng có thể tiến vào thư viện đọc sách, chỉ là phải nộp quà nhập học xa xỉ.
Con cháu Trình thị được miễn phí nhập học, nhưng cũng cần phải thông qua khảo thí nhập học một tuần một lần giống như các học sinh khác.
Chu lão phu nhân đương nhiên không hảo tâm nói cho Trình Khanh những việc này, nói thêm hai câu nhàn thoại liền bảo chính mình mệt mỏi, hạ lệnh trục khách.
Năm mẫu tử Trình Khanh đối với nhà cũ đều không lưu luyến, rời đi rất nhanh, Chu lão phu nhân lại không có hứng thú nghỉ trưa, cầm kéo bạc cắt sửa hoa, nói chuyện phiếm với Chu ma ma ở bên cạnh:
“Ngươi thấy tiểu tử Trình Khanh này như thế nào, giống người sẽ có tiền đồ hay không, nghe ý tứ hắn có vẻ cũng muốn đọc sách đi thi, đều đã mười ba tuổi còn chưa học Tứ thư, chẳng lẽ là lừa ta?”
Chu ma ma nào dám thật sự ra chủ ý cho Chu lão phu nhân.
Lão phu nhân sẽ không hỏi quyết định của một nô bộc, lão phu nhân chỉ là lầm bầm lầu bầu, lúc này chỉ cần nói theo lão phu nhân là được:
“Lão nô không nhìn ra được, lão nô chỉ biết thiếu gia Trình Khuê khẳng định có tiền đồ, mấy tiểu thiếu gia trong phủ đều lấy Trình Khuê thiếu gia làm tấm gương, nhị phòng chúng ta nhất định sẽ phát triển không ngừng.”
Lời này nói đến tâm khảm Chu lão phu nhân.
Đứa con riêng khiến người ghét kia đã chết, con trai ruột của nàng làm tri châu, cháu trai ruột mười lăm tuổi đã trúng tú tài, cuộc sống của nàng thật là càng ngày càng thư thái.
Được người hầu nịnh hót một phen, khóe miệng Chu lão phu nhân giương lên, nghĩ đến đứa con riêng khiến người ghét kia, lại thu liễm tươi cười, chiếc kéo trên tay cũng rũ xuống:
“Khuê ca nhi đúng là rất giỏi, nhưng còn chưa đủ ưu tú, trong tộc, chân chính nổi bật vẫn là con cháu lục phòng. Nhưng đứa nhỏ Trình Khanh này cũng không thể xem thường, năm đó tài học của Trình Tri Viễn cũng rất tốt, nếu không phải chính hắn từ bỏ thi tiến sĩ, hiện giờ……”
Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết thời điểm Trình Tri Viễn còn trẻ tài danh truyền xa, mới 19 tuổi đã trúng cử nhân, vốn cũng là đứa con cháu được tông tộc Trình thị Nam Nghi gửi gắm kỳ vọng cao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.