Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt
Chương 90: Mười nhà bệnh chín
Triệu Hi Chi
22/02/2016
Khi đám người Thẩm Anh đến thành Hoa Dương, nơi đó đang vào lúc cảnh xuân tươi đẹp.
Vì trước khi xuất phát chưa từng gửi thư thông báo về nhà, nên lúc Thẩm phu nhân biết bọn họ đến thì cực kỳ kinh hỉ, vội vội vàng vàng đi ra cửa nghênh đón. Thẩm phu nhân mặc kệ Thẩm Anh, cả một lòng đều đặt hết trên người Mạnh Cảnh Xuân, vừa thấy nàng gầy ốm liền cằn nhằn liên miên. Tận cho đến khi Thẩm Anh ôm A Thụ từ trong xe ngựa ra, ánh mắt Thẩm phu nhân mới dời qua đó.
Bà cố gắng kiềm chế vui sướng, nhìn thoáng qua Thẩm Anh. Thẩm Anh lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân rồi mới đưa A Thụ cho bà bế.
Thẩm phu nhân nhất thời xúc động, Thẩm Thời Linh thành hôn đã lâu nhưng vẫn không có con, còn Thẩm Anh luôn kéo dài tới gần ba mươi mới thành hôn, trong phủ hiu quạnh nhiều năm, đã rất lâu chưa được nghe tiếng con nít. A Thụ vừa mới tỉnh lại, đôi mắt mịt mờ nhìn Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân cúi đầu nhìn A Thụ, sững sờ, giống như thấy lại Thẩm Anh nằm trong tã lót năm xưa. Cho đến khi Thẩm Đại Duyệt từ trong phủ đi ra, bà mới lấy lại tinh thần, đưa A Thụ lại cho Mạnh Cảnh Xuân ôm, cười nói: "Vào trong thôi, đừng đứng ở cửa."
Đương nhiên Thẩm Anh bận lòng vì sức khỏe của phụ thân, không khỏi nhắc tới, Thẩm phu nhân cũng chưa nhiều lời, dẫn bọn họ ra đằng sau nhà. Một nhóm người đến bên ngoài phòng ngủ của Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân dừng chận lại, nói: “Ông ấy chưa biết các con về, để mẹ vào báo cho ông ấy một tiếng trước đã.”
Thẩm Anh đứng lại, nét mặt của hắn rơi vào mắt Mạnh Cảnh Xuân lại có một chút khó thăm dò. Nàng không rõ lắm lúc hắn còn trẻ đã trở mặt với phụ thân thế nào, cũng không biết trong ngần ấy năm rốt cuộc cha con bọn họ lui tới thế nào, như tình hình hiện tại, tâm trạng của hắn ra sao, nàng cũng không thể nhìn thấu.
Mạnh Cảnh Xuân vươn một bàn tay ra, nắm lấy tay hắn. Thẩm Anh nắm ngược lại tay nàng, ôn hòa mà mạnh mẽ, ý bảo thê tử không cần lo lắng cho mình.
Thẩm phu nhân chưa đi ra, chỉ có một thị nữ ra ngoài, cúi đầu nói: “Lão gia mời thiếu gia thiếu phu nhân vào trong."
Thẩm Anh đi cùng với Mạnh Cảnh Xuân vào phòng, thấy Thẩm lão gia nửa nằm, chỉ vào trên khay, nói: "Ta muốn ăn cháo, bảo hắn đút cho ta.”
Tay ông run run, bệnh trạng như bị trúng gió. Thẩm Anh im lặng đi qua, bưng chén cháo trên bàn, ngồi xuống bên giường, múc một muỗng cháo nhỏ đưa tới. Thẩm lão gia nhìn hắn, trong con ngươi luôn âm u có một ít tia sáng. Khi ông ăn, khóe miệng thường hay có cháo chảy xuống tới, Thẩm Anh liền lấy khăn tay ra, kiên nhẫn lau cho ông.
Thẩm phu nhân đứng nhìn một bên, trăm mối cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Vất vả lắm mới ăn xong chén cháo này, Thẩm Anh đặt bát không về lại trên bàn, quay đầu ra hiệu cho Mạnh Cảnh Xuân đi tới. Mạnh Cảnh Xuân gọi Thẩm lão gia một tiếng, Thẩm lão gia “Ừ” một tiếng đáp lại, ánh mắt cũng chuyển qua A Thụ trong ngực Mạnh Cảnh Xuân.
Ông run rẩy nâng tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy. Mạnh Cảnh Xuân đến gần, đưa A Thụ đến trước mặt ông. Tiểu gia hỏa còn chưa biết gọi người khác, chỉ ra sức cười, đôi mắt cực kỳ lanh lợi. Thẩm lão gia hơi hơi nheo mắt, khóe môi cũng vô thức cong lên, nửa ngày mới hỏi: “Tên là gì?”
Mạnh Cảnh Xuân ấm giọng trả lời: “Vẫn chưa đặt tên ạ, còn nhũ danh là A Thụ.”
Thẩm lão gia trầm ngâm nhìn một hồi, khàn giọng nói: "A Thụ rất tốt." Qua một lát lại nói: “Tên thì cứ gọi là Thẩm Thụ thôi."
Thẩm Anh ngồi ở một bên, không nói một lời. Mạnh Cảnh Xuân nhìn hắn một cái, hắn mới nói một câu: "Nhi tử đã biết."
“Đến giờ ăn cơm rồi, đừng dây dưa ở đây nữa, đi ăn cơm đi.” Thẩm lão gia nói xong, đã ra hiệu cho thị nữ kia tới đỡ ông nằm xuống, tỏ vẻ mệt mỏi, không muốn trò chuyện với bọn họ nữa.
Thẩm phu nhân đứng phía sau Thẩm Anh, khẽ kéo áo hắn một cái, Thẩm Anh bấy giờ mới đứng lên, đợi Mạnh Cảnh Xuân và Thẩm phu nhân đều đã đi ra ngoài, hắn mới đi ra theo.
Bữa ăn đầu tiên sau khi về phủ cũng không được chuẩn bị từ sớm, vì thế thức ăn rất đơn giản, món chay cơm trắng, rất là tiết kiệm. Thẩm phu nhân nói: “Mẹ là người ăn chay niệm Phật, đã quen ăn chay rồi. Sau khi nha đầu Đại Duyệt về đây cũng chỉ ăn đơn giản, không đụng đến thức ăn mặn, thậm chí còn tìm đầu bếp trong phủ, suy nghĩ ra mấy món chay khác. Chỉ có thể ủy khuất các con.”
Mạnh Cảnh Xuân vội nói không sao, đi trên đường ăn lung tung lang tang, đúng lúc ăn thanh đạm một chút để bồi dưỡng. Thẩm Anh nghe vậy, lại hỏi: “Sao Đại Duyệt không đến ăn cơm?"
Thẩm phu nhân nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh: “Chắc là lại quay về đọc sách rồi, không cần để ý đến con bé.”
Thẩm Anh hơi lo lắng, đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân biết hắn lo lắng gì. Bây giờ ngay cả thức ăn mặn mà Đại Duyệt cũng không đụng, không biết có phải vì Trần Đình Phương hay không.
Giữa bữa ăn, Thẩm phu nhân bất chợt nhắc đến một câu, nói bây giờ tình hình bệnh dịch ở phía nam đất Sở rất nghiêm trọng, hiển nhiên là đã thành tai họa, không biết triều đình có chú trọng đến hay không. Bà nói rồi thở dài một hơi: "Bây giờ toàn bộ việc buôn bán ở phía nam đều đã ngừng lại, cũng không biết trận dịch này đến bao giờ mới hết. Chắc cửa thành Hoa Dương phải thủ chặt chẽ lắm? Nghe nói là không cho dân lưu lạc vào đây. Hôm nay các con vào thành có bị làm khó không?”
Thẩm Anh nói là cũng tàm tạm, trước khi hắn rời kinh còn không biết đến chuyện này, đến khi tới gần Sở mới nghe nói phía nam bùng nổ dịch họa.
Thẩm phu nhân không hỏi nhiều nữa, Thẩm Anh lại hỏi một ít chuyện về sức khỏe của Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân chỉ nói là năm ngoái đột nhiên trúng gió, sau đó chân cẳng không còn hoạt bát nữa, đại phu nói nằm nghỉ trên giường là tốt nhất, khi nào thuận tiện có thể đi lại một chút, vì thế ông cũng chỉ dưỡng ở trong nhà đến tận bây giờ.
Không khí bữa ăn lộ rõ vẻ trầm trọng. Sau khi thu dọn sơ qua một chút, Mạnh Cảnh Xuân liền về phòng một mình cho A Thụ ăn.
***
Có lẽ là do tình hình bệnh dịch ở phía nam ảnh hưởng, thành Hoa Dương thoạt nhìn cũng tiêu điều hơn hẳn, hoàn toàn không còn cảnh tượng phồn hoa năm kia. Mạnh Cảnh Xuân thấy Thẩm phu nhân không có nhiều hứng thú, chợt nhớ tới hộp điểm tâm tám ngăn ở Phù Dung lâu. Hôm ấy, nàng thu xếp ổn thỏa cho A Thụ, nói với Thẩm Anh một tiếng rồi đi ra ngoài một mình.
Trí nhớ của nàng tốt, tự mình đi đến cửa Phù Dung lâu, vào tiệm mua hộp điểm tâm tám ngăn, lại nếm một vài kiểu mới, gói một ít đồ ngon rồi xách về.
Trời dần dần ấm lên, trên đường đi nàng cảm thấy hơi khát nước, liền rẽ vào một gian trà lâu bên đường, gọi một bình trà xanh.
Vì chỉ nghỉ ngơi một quãng ngắn, nàng cũng không có lòng dạ nào mà nghe xem người trên đài đang kể chuyện gì. Tiên sinh kể chuyện kia đang hứng thú, khiến mọi người cười vang, Mạnh Cảnh Xuân quay đầu đi, trong lúc vô tình lại thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua trong đám người. Tuy chỉ có bóng lưng, nhưng bộ quần áo hòa thượng màu nâu sẫm kia lại không lẫn vào đâu được.
Mạnh Cảnh Xuân chộp lấy gói điểm tâm trên bàn, lập tức vòng qua đám người, đuổi theo. Nhưng người kia lại đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất ở chỗ rẽ. Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng đuổi tới góc đường, đi băng qua ngõ hẻm, khi nhìn lại, căn bản không còn thấy bóng dáng kia đâu.
Có lẽ là nhận sai thôi, sao Trần Đình Phương lại có thể ở địa phương này cơ chứ.
Nàng đứng tại chỗ một lát rồi mới xách điểm tâm về phủ.
Mạnh Cảnh Xuân đoán, chắc là lúc này Thẩm phu nhân đang ở Phật đường, vì thế nàng đi thẳng qua đó. Vừa định gõ cửa, lại nghe được bên trong truyền ra tiếng tranh chấp khe khẽ.
Thẩm phu nhân nói: “Con không thể đi, bây giờ ở phía nam thật sự rất nguy hiểm, cả bốn cửa thành, mỗi ngày đưa trên trăm gần ngàn thi thể ra ngoại ô để thiêu chôn. Bệnh dịch kia chỉ cần nhiễm phải buổi sáng, đến chiều là chết, mấy gia đình chết cả nhà nhiều đếm không xuể, mỗi một gia đình, không có một nhà nào được bảo toàn."
Thẩm Anh không trả lời.
Thẩm phu nhân lại cực kỳ bất mãn, nói: “Sao Hoàng thượng có thể như thế chứ? Con là xin nghỉ về quê, sao hôm qua vừa mới đến, sáng sớm nay liền có chiếu lệnh đưa tới? Chẳng lẽ đã tính toán tốt hết rồi sao? Con đi chuyến này, quả thực là nhảy vào hố lửa, có từng nghĩ đến chưa —— "
"Mẫu thân." Thẩm Anh rất là bình tĩnh cắt ngang lời bà, “Hôm qua ngài còn hỏi, không biết triều đình có coi trọng chuyện này hay không. Vì sao hôm nay lại bày ra dáng vẻ hoàn toàn không đếm xỉa đến sống chết của dân chúng phía nam như thế......"
"Có thể giống nhau sao?!" Thẩm phu nhân không khỏi có phần kích động, tiếng nói đều đã phát run, hình như cực kỳ sợ hãi hắn sẽ xảy ra chuyện: “Địa phương kia, mười nhà chết chín! Đại phu trong thành bó tay không có biện pháp, chỉ cần nhiễm bệnh thì chỉ có thể ngồi chờ chết, có thể may mắn sống sót chẳng qua chỉ là một hai trường hợp trên trăm ngàn. Con đi lần này, mẹ làm sao biết được con còn có thể về hay không! A Thụ còn đang nằm trong tã lót, vợ của con vẫn còn chưa hay biết gì. Dù sao con cũng là người đang muốn từ quan, con còn phải quan tâm đến một tờ chiếu lệnh này sao?”
Thẩm phu nhân thở hổn hển, thoáng chốc ngồi xuống, ôm ngực thở một hơi. Tâm trạng của bà lúc này có khác gì phải đưa con trai mình ra chiến trường đâu chứ.
Đôi mắt Thẩm Anh ảm đạm, hắn không thể tìm ra lời nào để phản bác lại bà. Đứng trên lập trường của mẫu thân, bà không sai. Nhưng hắn lại chỉ bình tĩnh trả lời: “Y quan với dược liệu cứu tế từ kinh thành cũng đã sắp đến, con sẽ chú ý đến bản thân nhiều hơn, mẫu thân không cần lo lắng. Huống chi —— Ngày nào ôn dịch phía nam còn chưa kết thúc, ngày đó thành Hoa Dương cũng vẫn còn kinh hoàng khiếp sợ. Lo lắng dân lưu lạc xông vào, không dám bước một bước về phía nam. Cuộc sống như thế, không có ai tình nguyện cả.”
Tuy hắn nói vậy, nhưng sao hắn có thể không biết tình hình bệnh dịch ở bên kia nghiêm trọng cỡ nào cơ chứ. Ngay cả quan huyện cũng sợ hãi bỏ chạy, e là đã gần đạt đến cảnh giới không còn thấy hy vọng rồi.
Chư vị đại phu trong thành bó tay, không có phương pháp hơn nữa cũng bị thiếu dược liệu. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì phía nam cũng sẽ biến thành một tòa thành chết. Hắn làm quan đến hôm nay, tuy đây là lần đầu gặp tai họa nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra thảm trạng trong đó. Người chết nằm ngổn ngang, hộ dân bị diệt sạch, một người nhiễm bệnh, gây họa đến cả nhà, thậm chí đóng cửa cùng nhau đi đến cuối.
Hắn không lo lắng sao? Hắn cũng là người phàm, có thất tình lục dục, có vướng bận nơi hồng trần, sao có thể không lo lắng đến tính mạng mình đây?
Thẩm Anh không nói nữa, cầm lấy tờ chiếu lệnh trên bàn, liền mở cửa ra ngoài. Mạnh Cảnh Xuân đứng bên ngoài nghe đến sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng thì cánh cửa kia đã mở ra.
Bước chân Thẩm Anh đột ngột dừng lại, tay đặt trên khung cửa cũng vô thức rũ xuống.
Mạnh Cảnh Xuân khẽ nâng đầu nhìn hắn, cố gắng giữ vững vẻ bình tĩnh trên mặt, nháy mắt tiếp theo lại cúi đầu, đưa điểm tâm trên tay tới.
Thẩm Anh đứng đó cả buổi cũng không nhận lấy, nàng cũng đã vào phòng, đến trước mặt Thẩm phu nhân, giọng nói vững vàng: "Hôm qua quên mua điểm tâm ở Phù Dung lâu, hôm nay con đi ra ngoài dạo dạo, thuận đường mua một ít. Phù Dung lâu mới ra một vài món ăn nhẹ khác, con cũng mua về một ít, mẫu thân có thể nếm thử." Sau khi đặt điểm tâm xuống, Mạnh Cảnh Xuân lại nói: “Lúc này sợ là A Thụ cũng sắp tỉnh rồi, con đi qua đó nhìn, chỉ có thể xin phép được cáo lui.”
Thẩm phu nhân nghẹn lời, chỉ sững sờ nhìn Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân xoay người ra cửa, một câu dư thừa cũng không nói. Thật ra nàng cũng không có lời gì hay để nói, Thẩm Anh không phải thần tiên, cũng không có tin tưởng nắm chắc mười phần rằng lần đi này không e ngại đến tính mạng. Chỉ là —— rất nhiều lo lắng đều chỉ là lo lắng suông, chưa gì đã bày ra dáng vẻ sinh ly tử biệt như thế, đối với chuyện của bản thân hoàn toàn không hề có trợ giúp gì.
Thẩm Anh đi ra cùng, Mạnh Cảnh Xuân phút chốc quay lại nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh hỏi han: “Khi nào thì Tướng gia xuất phát?"
“Chiều mai.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi suy nghĩ: “Ừ, vẫn còn đủ thời gian. Tuy thiếp không có phương thuốc thần kỳ gì, nhưng có thể làm một ít thuốc bột để Tướng gia mang đi cũng tốt."
Vì trước khi xuất phát chưa từng gửi thư thông báo về nhà, nên lúc Thẩm phu nhân biết bọn họ đến thì cực kỳ kinh hỉ, vội vội vàng vàng đi ra cửa nghênh đón. Thẩm phu nhân mặc kệ Thẩm Anh, cả một lòng đều đặt hết trên người Mạnh Cảnh Xuân, vừa thấy nàng gầy ốm liền cằn nhằn liên miên. Tận cho đến khi Thẩm Anh ôm A Thụ từ trong xe ngựa ra, ánh mắt Thẩm phu nhân mới dời qua đó.
Bà cố gắng kiềm chế vui sướng, nhìn thoáng qua Thẩm Anh. Thẩm Anh lại nhìn Mạnh Cảnh Xuân rồi mới đưa A Thụ cho bà bế.
Thẩm phu nhân nhất thời xúc động, Thẩm Thời Linh thành hôn đã lâu nhưng vẫn không có con, còn Thẩm Anh luôn kéo dài tới gần ba mươi mới thành hôn, trong phủ hiu quạnh nhiều năm, đã rất lâu chưa được nghe tiếng con nít. A Thụ vừa mới tỉnh lại, đôi mắt mịt mờ nhìn Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân cúi đầu nhìn A Thụ, sững sờ, giống như thấy lại Thẩm Anh nằm trong tã lót năm xưa. Cho đến khi Thẩm Đại Duyệt từ trong phủ đi ra, bà mới lấy lại tinh thần, đưa A Thụ lại cho Mạnh Cảnh Xuân ôm, cười nói: "Vào trong thôi, đừng đứng ở cửa."
Đương nhiên Thẩm Anh bận lòng vì sức khỏe của phụ thân, không khỏi nhắc tới, Thẩm phu nhân cũng chưa nhiều lời, dẫn bọn họ ra đằng sau nhà. Một nhóm người đến bên ngoài phòng ngủ của Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân dừng chận lại, nói: “Ông ấy chưa biết các con về, để mẹ vào báo cho ông ấy một tiếng trước đã.”
Thẩm Anh đứng lại, nét mặt của hắn rơi vào mắt Mạnh Cảnh Xuân lại có một chút khó thăm dò. Nàng không rõ lắm lúc hắn còn trẻ đã trở mặt với phụ thân thế nào, cũng không biết trong ngần ấy năm rốt cuộc cha con bọn họ lui tới thế nào, như tình hình hiện tại, tâm trạng của hắn ra sao, nàng cũng không thể nhìn thấu.
Mạnh Cảnh Xuân vươn một bàn tay ra, nắm lấy tay hắn. Thẩm Anh nắm ngược lại tay nàng, ôn hòa mà mạnh mẽ, ý bảo thê tử không cần lo lắng cho mình.
Thẩm phu nhân chưa đi ra, chỉ có một thị nữ ra ngoài, cúi đầu nói: “Lão gia mời thiếu gia thiếu phu nhân vào trong."
Thẩm Anh đi cùng với Mạnh Cảnh Xuân vào phòng, thấy Thẩm lão gia nửa nằm, chỉ vào trên khay, nói: "Ta muốn ăn cháo, bảo hắn đút cho ta.”
Tay ông run run, bệnh trạng như bị trúng gió. Thẩm Anh im lặng đi qua, bưng chén cháo trên bàn, ngồi xuống bên giường, múc một muỗng cháo nhỏ đưa tới. Thẩm lão gia nhìn hắn, trong con ngươi luôn âm u có một ít tia sáng. Khi ông ăn, khóe miệng thường hay có cháo chảy xuống tới, Thẩm Anh liền lấy khăn tay ra, kiên nhẫn lau cho ông.
Thẩm phu nhân đứng nhìn một bên, trăm mối cảm xúc hỗn độn trong lòng.
Vất vả lắm mới ăn xong chén cháo này, Thẩm Anh đặt bát không về lại trên bàn, quay đầu ra hiệu cho Mạnh Cảnh Xuân đi tới. Mạnh Cảnh Xuân gọi Thẩm lão gia một tiếng, Thẩm lão gia “Ừ” một tiếng đáp lại, ánh mắt cũng chuyển qua A Thụ trong ngực Mạnh Cảnh Xuân.
Ông run rẩy nâng tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy. Mạnh Cảnh Xuân đến gần, đưa A Thụ đến trước mặt ông. Tiểu gia hỏa còn chưa biết gọi người khác, chỉ ra sức cười, đôi mắt cực kỳ lanh lợi. Thẩm lão gia hơi hơi nheo mắt, khóe môi cũng vô thức cong lên, nửa ngày mới hỏi: “Tên là gì?”
Mạnh Cảnh Xuân ấm giọng trả lời: “Vẫn chưa đặt tên ạ, còn nhũ danh là A Thụ.”
Thẩm lão gia trầm ngâm nhìn một hồi, khàn giọng nói: "A Thụ rất tốt." Qua một lát lại nói: “Tên thì cứ gọi là Thẩm Thụ thôi."
Thẩm Anh ngồi ở một bên, không nói một lời. Mạnh Cảnh Xuân nhìn hắn một cái, hắn mới nói một câu: "Nhi tử đã biết."
“Đến giờ ăn cơm rồi, đừng dây dưa ở đây nữa, đi ăn cơm đi.” Thẩm lão gia nói xong, đã ra hiệu cho thị nữ kia tới đỡ ông nằm xuống, tỏ vẻ mệt mỏi, không muốn trò chuyện với bọn họ nữa.
Thẩm phu nhân đứng phía sau Thẩm Anh, khẽ kéo áo hắn một cái, Thẩm Anh bấy giờ mới đứng lên, đợi Mạnh Cảnh Xuân và Thẩm phu nhân đều đã đi ra ngoài, hắn mới đi ra theo.
Bữa ăn đầu tiên sau khi về phủ cũng không được chuẩn bị từ sớm, vì thế thức ăn rất đơn giản, món chay cơm trắng, rất là tiết kiệm. Thẩm phu nhân nói: “Mẹ là người ăn chay niệm Phật, đã quen ăn chay rồi. Sau khi nha đầu Đại Duyệt về đây cũng chỉ ăn đơn giản, không đụng đến thức ăn mặn, thậm chí còn tìm đầu bếp trong phủ, suy nghĩ ra mấy món chay khác. Chỉ có thể ủy khuất các con.”
Mạnh Cảnh Xuân vội nói không sao, đi trên đường ăn lung tung lang tang, đúng lúc ăn thanh đạm một chút để bồi dưỡng. Thẩm Anh nghe vậy, lại hỏi: “Sao Đại Duyệt không đến ăn cơm?"
Thẩm phu nhân nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh: “Chắc là lại quay về đọc sách rồi, không cần để ý đến con bé.”
Thẩm Anh hơi lo lắng, đương nhiên là Mạnh Cảnh Xuân biết hắn lo lắng gì. Bây giờ ngay cả thức ăn mặn mà Đại Duyệt cũng không đụng, không biết có phải vì Trần Đình Phương hay không.
Giữa bữa ăn, Thẩm phu nhân bất chợt nhắc đến một câu, nói bây giờ tình hình bệnh dịch ở phía nam đất Sở rất nghiêm trọng, hiển nhiên là đã thành tai họa, không biết triều đình có chú trọng đến hay không. Bà nói rồi thở dài một hơi: "Bây giờ toàn bộ việc buôn bán ở phía nam đều đã ngừng lại, cũng không biết trận dịch này đến bao giờ mới hết. Chắc cửa thành Hoa Dương phải thủ chặt chẽ lắm? Nghe nói là không cho dân lưu lạc vào đây. Hôm nay các con vào thành có bị làm khó không?”
Thẩm Anh nói là cũng tàm tạm, trước khi hắn rời kinh còn không biết đến chuyện này, đến khi tới gần Sở mới nghe nói phía nam bùng nổ dịch họa.
Thẩm phu nhân không hỏi nhiều nữa, Thẩm Anh lại hỏi một ít chuyện về sức khỏe của Thẩm lão gia, Thẩm phu nhân chỉ nói là năm ngoái đột nhiên trúng gió, sau đó chân cẳng không còn hoạt bát nữa, đại phu nói nằm nghỉ trên giường là tốt nhất, khi nào thuận tiện có thể đi lại một chút, vì thế ông cũng chỉ dưỡng ở trong nhà đến tận bây giờ.
Không khí bữa ăn lộ rõ vẻ trầm trọng. Sau khi thu dọn sơ qua một chút, Mạnh Cảnh Xuân liền về phòng một mình cho A Thụ ăn.
***
Có lẽ là do tình hình bệnh dịch ở phía nam ảnh hưởng, thành Hoa Dương thoạt nhìn cũng tiêu điều hơn hẳn, hoàn toàn không còn cảnh tượng phồn hoa năm kia. Mạnh Cảnh Xuân thấy Thẩm phu nhân không có nhiều hứng thú, chợt nhớ tới hộp điểm tâm tám ngăn ở Phù Dung lâu. Hôm ấy, nàng thu xếp ổn thỏa cho A Thụ, nói với Thẩm Anh một tiếng rồi đi ra ngoài một mình.
Trí nhớ của nàng tốt, tự mình đi đến cửa Phù Dung lâu, vào tiệm mua hộp điểm tâm tám ngăn, lại nếm một vài kiểu mới, gói một ít đồ ngon rồi xách về.
Trời dần dần ấm lên, trên đường đi nàng cảm thấy hơi khát nước, liền rẽ vào một gian trà lâu bên đường, gọi một bình trà xanh.
Vì chỉ nghỉ ngơi một quãng ngắn, nàng cũng không có lòng dạ nào mà nghe xem người trên đài đang kể chuyện gì. Tiên sinh kể chuyện kia đang hứng thú, khiến mọi người cười vang, Mạnh Cảnh Xuân quay đầu đi, trong lúc vô tình lại thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua trong đám người. Tuy chỉ có bóng lưng, nhưng bộ quần áo hòa thượng màu nâu sẫm kia lại không lẫn vào đâu được.
Mạnh Cảnh Xuân chộp lấy gói điểm tâm trên bàn, lập tức vòng qua đám người, đuổi theo. Nhưng người kia lại đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã biến mất ở chỗ rẽ. Mạnh Cảnh Xuân nhanh chóng đuổi tới góc đường, đi băng qua ngõ hẻm, khi nhìn lại, căn bản không còn thấy bóng dáng kia đâu.
Có lẽ là nhận sai thôi, sao Trần Đình Phương lại có thể ở địa phương này cơ chứ.
Nàng đứng tại chỗ một lát rồi mới xách điểm tâm về phủ.
Mạnh Cảnh Xuân đoán, chắc là lúc này Thẩm phu nhân đang ở Phật đường, vì thế nàng đi thẳng qua đó. Vừa định gõ cửa, lại nghe được bên trong truyền ra tiếng tranh chấp khe khẽ.
Thẩm phu nhân nói: “Con không thể đi, bây giờ ở phía nam thật sự rất nguy hiểm, cả bốn cửa thành, mỗi ngày đưa trên trăm gần ngàn thi thể ra ngoại ô để thiêu chôn. Bệnh dịch kia chỉ cần nhiễm phải buổi sáng, đến chiều là chết, mấy gia đình chết cả nhà nhiều đếm không xuể, mỗi một gia đình, không có một nhà nào được bảo toàn."
Thẩm Anh không trả lời.
Thẩm phu nhân lại cực kỳ bất mãn, nói: “Sao Hoàng thượng có thể như thế chứ? Con là xin nghỉ về quê, sao hôm qua vừa mới đến, sáng sớm nay liền có chiếu lệnh đưa tới? Chẳng lẽ đã tính toán tốt hết rồi sao? Con đi chuyến này, quả thực là nhảy vào hố lửa, có từng nghĩ đến chưa —— "
"Mẫu thân." Thẩm Anh rất là bình tĩnh cắt ngang lời bà, “Hôm qua ngài còn hỏi, không biết triều đình có coi trọng chuyện này hay không. Vì sao hôm nay lại bày ra dáng vẻ hoàn toàn không đếm xỉa đến sống chết của dân chúng phía nam như thế......"
"Có thể giống nhau sao?!" Thẩm phu nhân không khỏi có phần kích động, tiếng nói đều đã phát run, hình như cực kỳ sợ hãi hắn sẽ xảy ra chuyện: “Địa phương kia, mười nhà chết chín! Đại phu trong thành bó tay không có biện pháp, chỉ cần nhiễm bệnh thì chỉ có thể ngồi chờ chết, có thể may mắn sống sót chẳng qua chỉ là một hai trường hợp trên trăm ngàn. Con đi lần này, mẹ làm sao biết được con còn có thể về hay không! A Thụ còn đang nằm trong tã lót, vợ của con vẫn còn chưa hay biết gì. Dù sao con cũng là người đang muốn từ quan, con còn phải quan tâm đến một tờ chiếu lệnh này sao?”
Thẩm phu nhân thở hổn hển, thoáng chốc ngồi xuống, ôm ngực thở một hơi. Tâm trạng của bà lúc này có khác gì phải đưa con trai mình ra chiến trường đâu chứ.
Đôi mắt Thẩm Anh ảm đạm, hắn không thể tìm ra lời nào để phản bác lại bà. Đứng trên lập trường của mẫu thân, bà không sai. Nhưng hắn lại chỉ bình tĩnh trả lời: “Y quan với dược liệu cứu tế từ kinh thành cũng đã sắp đến, con sẽ chú ý đến bản thân nhiều hơn, mẫu thân không cần lo lắng. Huống chi —— Ngày nào ôn dịch phía nam còn chưa kết thúc, ngày đó thành Hoa Dương cũng vẫn còn kinh hoàng khiếp sợ. Lo lắng dân lưu lạc xông vào, không dám bước một bước về phía nam. Cuộc sống như thế, không có ai tình nguyện cả.”
Tuy hắn nói vậy, nhưng sao hắn có thể không biết tình hình bệnh dịch ở bên kia nghiêm trọng cỡ nào cơ chứ. Ngay cả quan huyện cũng sợ hãi bỏ chạy, e là đã gần đạt đến cảnh giới không còn thấy hy vọng rồi.
Chư vị đại phu trong thành bó tay, không có phương pháp hơn nữa cũng bị thiếu dược liệu. Cứ tiếp tục thế này, sớm muộn gì phía nam cũng sẽ biến thành một tòa thành chết. Hắn làm quan đến hôm nay, tuy đây là lần đầu gặp tai họa nghiêm trọng như vậy, nhưng vẫn có thể tưởng tượng ra thảm trạng trong đó. Người chết nằm ngổn ngang, hộ dân bị diệt sạch, một người nhiễm bệnh, gây họa đến cả nhà, thậm chí đóng cửa cùng nhau đi đến cuối.
Hắn không lo lắng sao? Hắn cũng là người phàm, có thất tình lục dục, có vướng bận nơi hồng trần, sao có thể không lo lắng đến tính mạng mình đây?
Thẩm Anh không nói nữa, cầm lấy tờ chiếu lệnh trên bàn, liền mở cửa ra ngoài. Mạnh Cảnh Xuân đứng bên ngoài nghe đến sững sờ, nhất thời chưa kịp phản ứng thì cánh cửa kia đã mở ra.
Bước chân Thẩm Anh đột ngột dừng lại, tay đặt trên khung cửa cũng vô thức rũ xuống.
Mạnh Cảnh Xuân khẽ nâng đầu nhìn hắn, cố gắng giữ vững vẻ bình tĩnh trên mặt, nháy mắt tiếp theo lại cúi đầu, đưa điểm tâm trên tay tới.
Thẩm Anh đứng đó cả buổi cũng không nhận lấy, nàng cũng đã vào phòng, đến trước mặt Thẩm phu nhân, giọng nói vững vàng: "Hôm qua quên mua điểm tâm ở Phù Dung lâu, hôm nay con đi ra ngoài dạo dạo, thuận đường mua một ít. Phù Dung lâu mới ra một vài món ăn nhẹ khác, con cũng mua về một ít, mẫu thân có thể nếm thử." Sau khi đặt điểm tâm xuống, Mạnh Cảnh Xuân lại nói: “Lúc này sợ là A Thụ cũng sắp tỉnh rồi, con đi qua đó nhìn, chỉ có thể xin phép được cáo lui.”
Thẩm phu nhân nghẹn lời, chỉ sững sờ nhìn Mạnh Cảnh Xuân.
Mạnh Cảnh Xuân xoay người ra cửa, một câu dư thừa cũng không nói. Thật ra nàng cũng không có lời gì hay để nói, Thẩm Anh không phải thần tiên, cũng không có tin tưởng nắm chắc mười phần rằng lần đi này không e ngại đến tính mạng. Chỉ là —— rất nhiều lo lắng đều chỉ là lo lắng suông, chưa gì đã bày ra dáng vẻ sinh ly tử biệt như thế, đối với chuyện của bản thân hoàn toàn không hề có trợ giúp gì.
Thẩm Anh đi ra cùng, Mạnh Cảnh Xuân phút chốc quay lại nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh hỏi han: “Khi nào thì Tướng gia xuất phát?"
“Chiều mai.”
Mạnh Cảnh Xuân hơi suy nghĩ: “Ừ, vẫn còn đủ thời gian. Tuy thiếp không có phương thuốc thần kỳ gì, nhưng có thể làm một ít thuốc bột để Tướng gia mang đi cũng tốt."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.