Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 67: Nhược điểm

Triệu Hi Chi

22/02/2016

Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy bao lì xì kia, mở ra nhìn một cái, thấy số tiền trên ngân phiếu lớn đến mức dọa người, vội vàng nhét ngân phiếu vào lại trong bao lì xì, đưa cho Thẩm Anh nói: “Tướng gia vẫn nên giữ lại thì hơn...... Thiếp hay vứt bừa bãi lắm.”

Thẩm Anh lườm nàng một cái, cũng không cầm lấy: "Mất thì thôi, tán tài tích đức."

"......" Mạnh Cảnh Xuân giật giật khóe miệng, lại cất bao lì xì vào. Hôm qua lăn lộn đến tận bình minh, lúc này bụng đã sớm lép kẹp, Mạnh Cảnh Xuân xoa xoa bụng, hỏi liệu có thể đi ăn không. Thẩm Anh đi ở phía trước nói: “Trong phủ không có món gì ngon, không bằng ra ngoài ăn thôi.”

“Đã đói lắm rồi......"

Thẩm Anh bỗng nhiên quay đầu lại, chẳng biết hắn giấu một bọc nhỏ bánh chà bông trong tay áo tự lúc nào, bây giờ lấy ra đưa cho nàng: “Ăn lót bụng đi."

Mạnh Cảnh Xuân nhận lấy, lập tức mở ra ăn. Thẩm Anh tiếp tục đi đằng trước, giọng nói nhàn nhạt: "Chú ý tướng ăn."

Mạnh Cảnh Xuân phồng má, vừa ăn vừa theo hắn lên xe ngựa.

Lần này Thẩm Anh quay về, còn chưa xem kỹ những thay đổi của thành Hoa Dương. Nhấc màn cửa sổ lên, hắn ngắm cả một đường, nhớ đến rất nhiều chuyện xưa. Những biến hóa trong đời người có thể có bao nhiêu loại khả năng, hắn đã sống gần ba mươi năm mà còn không thể biết rõ. Nếu khi đó không rời khỏi đất Sở, cuộc đời hắn chắc sẽ có một bộ dáng khác. Mấy chuyện cơ duyên, âm kém dương sai, ai có thể nói rõ.

Hắn dẫn Mạnh Cảnh Xuân vào một quán ăn, chưởng quầy kia nhận ra hắn, vội vàng chào đón, nói: "Thiếu đông gia, vị khách mà ngài muốn mời đã đến rồi.”

Ồ? Mạnh Cảnh Xuân thầm nghĩ, hóa ra là cửa hàng của Thẩm gia à? Nhưng mời khách...... là ý gì?

Chưởng quầy dẫn bọn họ đi qua mấy cánh cửa, vào trong nhã gian. Đi một đường đến cuối nhã gian, rẽ vào khúc quanh ở hướng đông, chưởng quầy dừng chân lại, nói: "Chính là ở đây.”

Từng bụi từng bụi me đất tụm lại dưới hành lang, thật là xinh đẹp. Mạnh Cảnh Xuân cúi đầu nhìn, Thẩm Anh lại dắt nàng vào trong một nhã gian ở bên cạnh, chỉ cách nhã gian kia một cánh cửa trượt, e là ngay cả tiếng nói chuyện bên kia cũng có thể nghe rõ mồn một.

Trên bàn đã bày đầy thức ăn, Thẩm Anh nhỏ giọng nói với nàng: “Hôm nay ta hẹn với người khác, sang bên kia ngồi một lúc rồi sẽ lập tức trở về. Nàng ăn trước đi.”

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, nàng đã đói gần chết rồi, vừa ngồi xuống liền vùi đầu vào ăn.

Nàng thấy Thẩm Anh ra ngoài, không bao lâu sau phòng bên cạnh liền có tiếng động vang lên.

Thẩm Anh sang phòng bên cạnh, vừa mới bước vào, người trong phòng liền cười: “Hôm qua ta không đến dự tiệc cưới của ngươi, hôm nay xem như đãi bù cho ta sao?”

Thẩm Anh cười nhạt không nói, thản nhiên ngồi xuống.

Người này tên là Triệu Hướng Ngạn, là trọng thần đất Sở, chỉ mới hơn ba mươi tuổi, là bạn cùng trường của Thẩm Anh ngày xưa.

Hắn lại nói: “Đang giữa trưa mà lại sai người gọi ta tới, hiền đệ có việc gấp gì à?”

"Không gấp." Thẩm Anh chậm rãi rót một chén trà đưa sang, "Ăn cơm trước đi."

Người bạn cùng trường này của hắn nổi tiếng là liêm khiết, cực kỳ nghèo, quần áo thường ngày cũng chỉ do chính thê may, vô cùng mộc mạc, đến quán ăn càng là chuyện xưa nay không có. Nhưng Thẩm Anh, bạn tốt ngày xưa vừa mời hắn đến, hắn không nói hai lời lập tức bỏ chén cơm xuống, chạy tới đây.

Tiểu nhị đã sớm đưa thức ăn lên, thấy Thẩm Anh ở đây, hắn lại đưa thêm chén đũa. Nhưng Thẩm Anh chỉ rót một ly trà cho mình, hỏi: “Mấy năm qua sống tốt không?”



Triệu Hướng Ngạn không gặp hắn cũng đã rất lâu rồi, biết hắn đậu Tam nguyên, cũng biết hắn ở kinh thành làm được đến chức Thừa tướng, lần này về lại cưới cháu gái bà con xa gì đó của Đổng Tiêu Dật làm phu nhân, có thể nói là thuận buồm xuôi gió, không có chuyện gì phải tiếc nuối. Triệu Hướng Ngạn nhấp một ngụm trà, trả lời: “Vẫn thế.”

Thẩm Anh không nói chuyện, gắp thức ăn cho hắn: “Thấy ngươi còn gầy hơn cả mười năm trước, làm lụng vất vả quá à?”

Triệu Hướng Ngạn thở dài một tiếng không thể nghe rõ: “Mấy ngày làm lụng vất vả chắc cũng sắp đến rồi.”

Thẩm Anh nhàn nhạt nói: "Xin chỉ giáo cho?"

"Ngươi ở kinh thành, ở gần vị kia như vậy, sao có thể không đoán ra được quyết định của hắn cơ chứ?”

Thẩm Anh vẫn chưa trả lời hắn trực tiếp, chỉ chậm rãi nói: "Đoán là một chuyện, phải hay không thì còn phải dựa vào vận khí, mọi việc không thể chỉ dựa vào suy đoán."

Triệu Hướng Ngạn cười nhạt: “Vị kia vừa đi, mọi việc trên đất Sở đều do Đổng Tiêu Dật giám sát xử lý. Tuy nói đến nay còn chưa xảy ra sự cố gì, mọi chuyện thật sự khá tốt, nhưng rốt cuộc đất Sở vẫn không có chủ.”

“Ừ.” Thẩm Anh chỉ đáp nhẹ một tiếng, cũng không có câu trả lời nào khác.

Triệu Hướng Ngạn đặt chén trà xuống, nhìn hắn, thở dài: “Với thủ đoạn của Đổng Tiêu Dật, cấp dưới quả thực là không dám động đậy gì, nhưng rốt cuộc cũng không phải là kế lâu dài. Huống chi...... Liệu Đổng Tiêu Dật vẫn ở lại đất Sở hay không, đây cũng là một vấn đề. Không biết có phải ý của vị kia là muốn Đổng Tiêu Dật đến kinh thành?”

Hắn nói đến nước này là đã rất rõ ràng. Hôm nay Thẩm Anh ngươi tới tìm ta, chín phần mười là muốn hỏi về chuyện của Đổng Tiêu Dật, mà ta vui sướng tới đây dự tiệc như thế, cũng là vì muốn nói về chuyện này. Chi bằng làm rõ toàn bộ luôn đi.

Triệu Hướng Ngạn là một trong số hiếm đại thần dám đàm luận về thân phận nữ nhi của Đổng Tiêu Dật ở đất Sở. Trước kia Đổng Tiêu Dật có Tương vương che chở, cho dù bên dưới có vài người nghi ngờ về giới tính của Đổng Tiêu Dật, nhưng đều không dám nói.

Thẩm Anh dứt khoát trả lời rõ ràng với hắn: “Quả thực là Đổng đại nhân phải vào kinh, nhưng bản thân nàng chưa chắc đã tình nguyện.”

Dường như Triệu Hướng Ngạn đoán được sơ sơ, nói: “Đương nhiên là vì nàng sống ở Sở quá tự tại, nếu thật sự phải vào kinh, chưa nói đến chuyện nàng còn trẻ, tư cách chưa đủ, mà chỉ với chuyện thân phận bất tiện của nàng, e là trong triều sẽ phải nổi cơn sóng gió. Dù sao đất Sở cũng nhỏ xíu, tất cả đều nằm trong tầm khống chế, nhưng còn trong tay vị kia bây giờ là giang sơn thiên hạ, quả thật rất khó nắm giữ.”

Thẩm Anh nghe hắn nói mấy lời này, cũng đã đoán được thái độ của hắn: “Chắc Triệu huynh cho rằng giữ Đổng Tiêu Dật ở đất Sở thì tốt hơn?”

Triệu Hướng Ngạn lại thở dài: “Giữ được lúc nào hay lúc đó, cũng không phải là kế sách lâu dài.”

Để Đổng Tiêu Dật ở lại đất Sở, tân hoàng sẽ không động vào một tấc đất nào của Sở. Nhưng chỉ cần Đổng Tiêu Dật vừa đi, đất Sở không có chủ cũng không có ai giám sát, e là chuyện phế bỏ đất phiên chuyển thành châu huyện sẽ xảy ra trong vài tháng ngắn ngủi.

Một khi đã phế bỏ đất phiên chuyển thành châu huyện, đám bề tôi ban đầu của đất Sở này, ngoại trừ một số vào kinh hoặc là bị phân công đến mấy địa phương khác, thì số còn lại chỉ có thể nhàn tản ở nhà, không có chỗ để đi.

Nếu đứng trên góc độ của đám văn thần đất Sở mà nhìn, giữ Đổng Tiêu Dật ở đất Sở, chắc chắn là lợi nhiều hơn hại.

Đương nhiên Triệu Hướng Ngạn cũng nghĩ thế.

Thẩm Anh nói: "Quan hệ giữa Triệu huynh và Đổng Tiêu Dật cũng không tính là tệ, có từng thăm dò ý tứ của nàng chưa?”

Triệu Hướng Ngạn cười cười, lại có phần bất đắc dĩ: “Nàng không muốn đi, đương nhiên là bởi vì bây giờ nàng đang sung sướng, chắc hẳn là không thích dính líu gì với người bên ngoài. Người như Đổng Tiêu Dật sao có thể chú ý đến sống chết của kẻ khác chứ. Điểm này, chắc ngươi cũng biết.”

Thẩm Anh dứt khoát làm rõ: “Tốt xấu gì nàng cũng ở bên cạnh vị kia ngần ấy năm, bỏ xuống dễ như vậy sao?”

Mười năm nay Triệu Hướng Ngạn cũng coi như biết tỏng mấy chuyện giữa Đổng Tiêu Dật cùng tân hoàng, cười khổ nói: “Lời này đã đi quá giới hạn rồi.”



Giọng hắn nhỏ hơn một chút, tiếp tục nói với Thẩm Anh: “Một năm trước, Đổng Tiêu Dật sảy thai, hầu như không ai biết chuyện này, giấu giếm rất kỹ. Chắc hẳn giữa hai người có hiểu lầm gì đó, mặc dù bên ngoài đối xử với nàng vẫn là tin sủng có thừa, bộ dạng như thể quân thần hòa thuận, nhưng trong lòng đã gần như là trở mặt rồi.”

Thẩm Anh chưa từng nghe thấy tin tức này, tuy kinh ngạc nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên: “Tuy là như vậy, nhưng bao nhiêu năm tình nghĩa vẫn còn đó, làm sao nói buông tay là buông tay ngay được.”

Dù sao đường tình của Triệu Hướng Ngạn cũng dài hơn Thẩm Anh, liền thở dài nói: “Cố gắng cũng chỉ mang đến mệt mỏi thôi. Người với người, quen nhau hiểu nhau đều do duyên phận. Duyên phận tới dễ, nhưng giữ duyên thì lại khó hơn nhiều. Hai vị kia cũng không ngoại lệ, đường tình lại càng khó đi hơn so với người bình thường.”

Thẩm Anh không nói gì.

Triệu Hướng Ngạn đối mặt với một bàn thức ăn ngon, cũng không để ý đến chuyện ăn uống, chỉ nói: “Nếu lần này ngươi khuyên được Đổng Tiêu Dật vào kinh, đất sở liền tan thành cát bụi. Nếu khuyên không được, đất Sở còn có thể cầm cự được một lúc, nhưng kiểu gì thì phế bỏ đất phiên cũng là chuyện sớm muộn mà thôi. Thật ra, ngẫm lại một hồi, thấy cũng không đáng để cầm cự thêm nữa.”

Thẩm Anh nói: "Triệu huynh là trọng thần không thể thiếu của Sở, mà thanh danh bên ngoài cũng tốt. Cho dù là ở Sở hay là ở mấy tòa thành khác, dân chúng cũng đều chờ mong một quan phụ mẫu như Triệu huynh.” Lời này của hắn xem như đã tận tình tận nghĩa. Cho dù đất Sở có tan, thì con đường làm quan của Triệu Hướng Ngạn cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà kết thúc. Có thể cấp trên đã có ý tưởng về hướng đi của mỗi người, chỉ còn đợi mở đập cho nước chảy.

Thật ra Triệu Hướng Ngạn cũng đoán được cách sắp xếp này, bây giờ nghe Thẩm Anh nói thế, cũng thoáng an tâm hơn một chút.

Lúc này đã sớm qua thời điểm ăn trưa, Triệu Hướng Ngạn tới đây cũng không phải vì một bàn thức ăn này, hắn thấy canh giờ không còn sớm, liền nói với Thẩm Anh: "Đổng Tiêu Dật cũng có nhược điểm. Cho dù nàng có thủ đoạn hơn nữa, cuối cùng vẫn là nữ nhân. Chuyện sảy thai một năm trước, nếu ngươi muốn đi điều tra, có khi sẽ đào ra được một chút gì đó.”

Triệu Hướng Ngạn biết Thẩm Anh là người thông minh, nói đến đây cũng không tiếp tục nữa, đứng dậy cáo từ.

Thẩm Anh đưa hắn ra cửa, đứng bên ngoài một lát rồi mới quay lại tìm Mạnh Cảnh Xuân.

Vừa rồi Mạnh Cảnh Xuân nghe rõ ràng rành mạch toàn bộ mấy lời của phòng bên cạnh, nhưng lại giả vờ như không hề biết gì, vẫn miệt mài ăn. Thẩm Anh ngồi xuống đối diện nàng, kéo dĩa cá nướng tới, cắt cá thành từng khối nhỏ cho nàng rồi lại đẩy về, còn mình thì tùy tiện gắp một món ngồi ăn.

Hắn ăn không nhiều, chẳng mấy chốc đã gác đũa, thấy Mạnh Cảnh Xuân vẫn còn đang liều mạng ăn, liền duỗi tay qua xoa xoa đầu nàng: “Cứ ăn từ từ thôi, không gấp."

Mạnh Cảnh Xuân gật gật đầu, tiếp tục ăn vài miếng rồi cũng đặt chén đũa xuống, mỹ mãn ợ một cái, trực tiếp nằm bò ra bàn. Thẩm Anh cầm khăn, duỗi tay qua lau miệng cho nàng, hỏi: “Thời tiết hôm nay rất tốt, buổi chiều có muốn đi đâu không?”

Mạnh Cảnh Xuân thầm thì: “Thiếp không quen thuộc thành Hoa Dương, sao biết được nơi nào muốn đi......"

“Đi dạo vòng vòng cũng được.”

"Không đi, thiếp muốn về ngủ.” Mạnh Cảnh Xuân ngáp một cái.

Thẩm Anh thấy hình như nàng cũng không có hứng thú mấy, liền hỏi nàng: "Vì ta mới vừa đi gặp khách nên mất hứng sao?"

Mạnh Cảnh Xuân lắc đầu, rồi lại cười khẽ gật đầu: “Có thứ ngon thì phải ăn cùng nhau chứ. Một người ăn...... Ừ, chàng biết mà.”

“Qua ba, bốn ngày nữa chúng ta sẽ khởi hành về kinh, không thể kéo dài thêm nữa. Vị Triệu Hướng Ngạn đại nhân này rất bận, hôm nay còn đang ở thành Hoa Dương, nhưng đến mai có khi đã đến nông thôn tuần tra. Vừa vặn hắn đang rảnh, cho nên mới sai người đi mời......"

“Không sao.” Nàng nghĩ nghĩ, Thẩm Anh chắc cũng biết hai gian phòng này cách âm rất tệ, e là cũng không định giấu nàng về chuyện Đổng Tiêu Dật, liền nói: “Nếu lời của Triệu Hướng Ngạn đại nhân đều là thật, vậy chàng thật sự muốn điều tra chuyện nàng ấy sẩy thai sao?”

Trong lòng Thẩm Anh dừng lại một khắc, trả lời: "Không điều tra."

Vừa rồi ý của Triệu Hướng Ngạn đã rất rõ ràng, con đường mà hắn chỉ, chính là truy xét ra nhược điểm của Đổng Tiêu Dật, uy hiếp nàng vào kinh. Nhưng dùng loại nhược điểm này để đi uy hiếp một nữ nhân, hắn làm không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook